Hằng Đêm Đổi Mỹ Nam
Nữ minh tinh VS chồng và con trai (14) đồ đê tiện nằm sấp xuống, nâng mông lên
Edit: Cừu ăn thịt
***
Cô là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mỗi lần Viên Tích Thành cùng cô dạo phố đều có những gã đàn ông lãng mạn nước Pháp si mê mà nhiệt liệt ngắm nhìn, cậu lo lắng cô sẽ bị nam giới khác cướp đi, chỉ có sinh hạ kết tinh của nhau mới có cảm giác kiên định.
– Em nghĩ có lẽ em có thai rồi. – Lạc Anh kéo tay cậu đặt lên bụng nhỏ – Nơi này…… Khả năng có con của anh……
Đôi mắt to kiều mị động lòng người của Lạc Anh nhẹ nhàng nháy, cái miệng nhỏ anh đào kiều diễm hơi mở, sợi tóc màu đen xõa trêи vai trắng nõn làm tăng thêm phong tình mê người, da thịt hơn tuyết, phong hoa tuyệt đại.
Trong lòng Viên Tích Thành bỗng mừng như điên, hung hăng hôn cô gái âu yếm.
Cùng lúc đó, ở ngoài vạn dặm Hoa Quốc.
Cửa văn phòng của tập đoàn Đế vương mở ra, một trợ lý bước vào.
– Chủ tịch, việc ngài bảo tôi điều tra Lạc Anh, nay đã có tư liệu rồi.
Trợ lý đặt một xấp hồ sơ căng phồng lên bàn công tác, cung kính nói.
Viên Thủ Nghĩa xua tay bảo trợ lý đi ra ngoài, từ túi hồ sơ trêи bàn công tác rút ra một chồng tư liệu. Không biết vì cái gì, từ thấy Lạc Anh, hắn liền có cảm giác quen thuộc, theo thời gian càng dài, cảm giác này càng ngày càng làm hắn bất an.
Mười phút sau, mặt Viên Thủ Nghĩa tái nhợt buông tư liệu, đứng dậy rót một lynước, bởi vì tâm tình kϊƈɦ động nên khiến nước trong ly đổ hơn phân nửa.
Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được, Lạc Anh lại là thiếu nữ mỹ lệ mười lăm năm trước từng có một lần sương sớm tình duyên với hắn.
Mười lăm năm trước, ở một trung tâm thương mại, hắn không có thói quen đi shopping, lần đó là đi cùng bạn học. Không khéo đã xảy ra động đất.
Hắn bị nhốt ở khu uống nước, ở bên nhau còn có cô, bọn họ cho rằng chết chắc rồi, trong lúc tuyệt vọng, cô đem lần đầu tiên cho hắn, hắn cũng đem lần đầu tiên cho cô.
Bởi vì không gian đen nhánh, hắn không thấy rõ mặt cô, mà cô cũng không thấy rõ hắn, nhưng bọn hắn ước hẹn cùng nhau đến âm phủ làm bạn.
Nhưng sau khi lâm vào hôn mê, bọn họ được cứu vớt.
Chín tháng sau, trong nhà hắn tới một phụ nữ trung niên, trong lòng ngực ôm một đứa trẻ sinh ra không lâu, thì ra thiếu nữ ở lần tính ái đó đã vì hắn sinh một đứa con trai.
Hắn hỏi tung tích của thiếu nữ, phụ nữ trung niên nói con gái bà ta dòng dõi của hắn kém quá xa, bọn họ chỉ là là dân nông thôn, hắn là đại quý tộc Hoa Quốc, bà không yên tâm để con gái gả cho người cao quý như hắn.
Hắn bế đứa bé từ tay phụ nữ trung niên, trải qua giám định DNA, chứng thực đứa bé đúng là con của hắn.
Viên Thủ Nghĩa hút xì gà, sương khói lượn lờ, nhớ lại tràng cảnh mười lăm năm trước.
Một đêm qua đi, gạt tàn thuốc trước mặt hắn đã chứa đầy tàn thuốc, nặng nề mở mắt, duỗi tay cầm lấy máy bàn điện thoại, bấm gọi một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vang vài cái đã kết nối.
– Có việc sao?
Tiếng nói đạm mạc của Viên Tích Thành thông qua vệ tinh truyền tới, thiếu niên vẫn bất mãn mãnh liệt với chuyện cha để bọn bảo tiêu luân gian cô gái âu yếm của cậu.
– Nếu ba muốn khuyên con rời đi Lạc Anh thì con khuyên ba buông điện thoại đi, ba chỉ uổng phí tâm tư thôi.
Ngày thứ ba cậu và Lạc Anh đi nước Pháp, Viên Thủ Nghĩa đã khóa tài khoản ngân hàng của cậu, nhưng không quan trọng, cậu có cách tự kiếm tiền, từ nhỏ cậu chính là một thiên tài chứng khoán, làm cái này kiếm tiền cũng đủ nuôi sống vợ mình.
– Con nghe đây Tích Thành,cô ta là mẹ của con…… Lạc Anh là mẹ của con, là người sinh con, mười lăm năm trước cô ta với ba từng có một lần ân ái…… Cô ta……
Thanh âm Viên Thủ Nghĩa vững vàng, bình tĩnh, một chữ một chữ nói, chỉ là trong lòng chứa đầy bất đắc dĩ, thậm chí là hận ý.
Hắn hận cô bé mười lăm năm trước có một đêm tình với mình, cô sinh con cho hắn, lại tránh mà không thấy. Hận cô ai cũng có thể làm chồng, hận cô cắm rất nhiều sừng cho hắn, hận cô mười lăm năm sau dụ dỗ con hắn, thành ra mẹ con lσạи ɭυâи.
Viên Tích Thành ngây dại, qua ước chừng nửa phút, nghiến răng ken két, thanh âm phẫn nộ từ điện thoại truyền tới:
– Viên Thủ Nghĩa, ba gạt con!
Viên Thủ Nghĩa trầm giọng nói.
– Con có thể đưa cô ta đi bệnh viện làm kiểm tra đo lường DNA.
– Ba nói một chữ con cũng không tin.
Tút! Điện thoại cắt đứt.
Viên Thủ Nghĩa nắm điện thoại, một đôi hắc đồng lập loè ra lửa giận vô biên, quét sạch notebook, máy bàn điện thoại, đồ dùng xuống mặt đất, nâng chân điên cuồng đá chúng nó, trong miệng phát ra tiếng la điên cuồng
– Kỹ nữ thối! Kỹ nữ thối! Kỹ nữ thối……
Viên Thủ Nghĩa dâng lên lửa giận ngập trời, giống như lò gas áp súc quá lớn, lập tức liền phải nổ mạnh. Ngũ quan anh tuấn phi phàm âm trầm khủng bố, một lúc sau, hắn từ trêи mặt đất nhặt lên điện thoại, một lần nữa bấm dãy số của Viên Tích Thành, đầu dây bên kia vang lên tín hiệu đang bận, hắn không cam lòng, tiếp tục gọi……
Mười phút sau, hắn đập điện thoại trêи tường nát thành mảnh vụn bay tán loạn.
Trợ lý nghe được tiếng vang, vẻ mặt kinh sợ đi vào.
– Chủ tịch……
– Chuẩn bị chuyên cơ, tôi muốn đích thân đi Paris một chuyến.
Bẻ mặt Viên Thủ Nghĩa xẹt qua nét âm ngoan, trầm giọng nói:
– Thông báo xuống, từ tập đoàn đế vương khẩn cấp triệu tập hai mươi bảo tiêu xuất sắc nhất, một giờ sau cùng tôi khởi hành!
– Vâng!
Trợ lý không biết đã xảy ra cái gì, thấy sắc mặt chủ tịch xanh mét, hắn không dám hỏi, nơm nớp lo sợ rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Viên Thủ Nghĩa ngồi lên ghế, trong đầu xẹt qua mười lăm năm trước, dáng người trần trụi phập phồng quyến rũ của thiếu nữ, hạ thể mang theo mùi hương, nghĩ đến kɧօáϊ cảm khi đút vào. Thân thể hắn lập tức nóng lên, adrenalin kϊƈɦ phát từng đợt nguồn nhiệt, nhịp tim và máu lưu động gia tốc, biểu tình của hắn mê mang, run rẩy từ đũng quần móc ra ƈôи ȶɦịt cực lớn, chậm rãi vuốt ve.
Từ Lạc Anh bị Viên Tích Thành mang đi, hắn vẫn không tiếp cận phụ nữ nào . Không phải không muốn hưởng thụ ôn nhu hương, mà là trừ bỏ Lạc Anh, không ai để hắn hứng thú cả.
– Vì sao cô phải rời khỏi, chẳng lẽ tôi kém thằng nhóc đó sao?
Viên Thủ Nghĩa không nghĩ đến việc mình tàn bạo ép Lạc Anh phải đi, mà là thống hận cô không có lương tâm, đứng núi này trông núi nọ, lả lơi ong bướm, suy nghĩ của hắn từ nửa năm trước trở lại mười lăm năm trước.
Đó là khu uống nước của trung tâm thương mại bị động đất gây sập, không gian đen nhánh mà nhỏ hẹp, hắn và thiếu nữ ôm chặt lấy nhau.
– Chú, cháu có thể làm vợ của chú không?
Bên tai hắn vang lên thanh âm thiếu nữ kiều nộn mà đau thương. Bốn phía đều là tảng đá sập, khi hắn phát hiện động đất, xuất phát từ bản năng ôm lấy cô bé xa lạ này trốn trong một góc.
– Cháu mới bao lớn?
Viên Thủ Nghĩa không thấy rõ mặt cô, nhưng bằng cảm giác, biết đây là một cô gái thanh lệ tuyệt tục, thanh nhã như hoa.
– Cháu mười ba.
– Nhỏ vậy?
– Không nhỏ đâu, bà ngoại cháu mười ba tuổi đã gả cho ông ngoại, mười bốn tuổi sinh bác cả. Bà ngoại nói thời trước con gái mười hai mười ba tuổi đã gả chồng. Chú ơi, cháu không muốn sau khi chết làm cô hồn vô chủ, nghe nói con gái sau khi chết ở âm phủ nếu không có trượng phu chống lưng, mặc cho ai đều có thể khi dễ. Chú với cháu cùng nhau đi qua cầu Nại Hà được không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!