Hang Động Kinh Khủng
Chương 23: Cổ họa
Thịt khối lớn, chén rượu lớn. Không có dụng cụ dùng để ăn, liền dùng mười ngón tay để giải quyết toàn bộ trở ngại.
Thịt hoặc luộc hoặc nướng, phương pháp nấu ăn mặc dù đơn giản, nhưng nguyên liệu đều là món ăn dân dã mới vừa bắt giết, mới mẻ ngon miệng; còn rượu thì là dùng trái cây chín trong núi ủ thành, màu sắc hơi đỏ, mùi vị thơm và tinh khiết xông vào nức mũi. Mọi người hưởng thụ ăn uống nguyên thủy nhất của con người, rất nhiều sầu lo phiền não tạm thời đều được để qua sau đầu.
Phẩm chất của rượu giống như phẩm chất của người, lời nói này mặc dù hơi có phần tuyệt đối, nhưng trạng thái một người lúc uống rượu cùng tính cách của hắn và tâm tình trong lòng ít nhiều đều cũng có liên quan.
Có lẽ là bởi vì tuổi tác đã cao, Sách Đồ Lan là người ngồi uống rượu ít nhất. Trên thực tế, ông ta gần như không uống giọt rượu nào, chỉ có đang lúc mọi người không khí nhiệt liệt, thời điểm cùng nhau nâng chén, ông ta mới dùng miệng đụng vào rượu coi như là tượng trưng, mùi vị rượu kia chỉ sợ ngay cả đầu lưỡi cũng không từng nếm được.
Tần suất Nhạc Đông Bắc bưng chén lên rất nhiều, nhưng hơn phân nửa là thuộc về cái miệng nhỏ tự rót tự uống, cũng không để ý tới người khác. Người khác tới mời rượu, lúc muốn cùng ông ta cạn chén, ông ta chung quy vẫn là từ chối một phen đủ kiểu, có thể tránh thì tránh, khá khó chịu.
Chu Lập Vĩ thì lại vừa vặn cùng ông ta trái ngược. Bản thân uống rất ít rượu, nhưng người khác nếu như muốn nâng chén, ông lại không chút nào hàm hồ, nhất định sẽ uống cạn đến đáy chén.
Tửu lượng Bạch Kiếm Ác vô cùng cao, liên tiếp bưng chén lên mời ngươi mời anh ta, mỗi lần mời là nhất định phải uống, đối với người khác cũng đốc thúc rất chặt, ngay cả Nhạc Đông Bắc cũng từng bị anh ta ép uống được cả hai chén lớn.
La Phi thì có vẻ tương đối tùy tính. Mình cũng uống, người khác mời cũng uống. Người khác uống, anh liền uống xong, người khác không uống, anh liền thoáng nhấp một ngụm, nói chung là không làm thất bại bầu không khí trên bàn rượu.
Uống được nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là chủ tọa An Mật. Anh ta một chén tiếp một chén, cơ hồ là uống không ngừng, lúc cùng người khác cạn chén, mặc kệ đối phương uống bao nhiêu, bản thân luôn luôn uống một hơi cạn sạch. Cách uống này trái lại khá hợp khẩu vị của Nhạc Đông Bắc, mấy lần chủ động mời rượu hiếm thấy của ông ta, đều là nhằm vào An Mật mà tới.
Sau khi qua ba lần rượu, bóng đêm âm u, gió núi lớn dần, mọi người ngồi ở trong sân, đã mơ hồ cảm thấy có chút cảm giác lạnh lẽo. Khoảnh khắc Bạch Kiếm Ác ngẩng đầu hướng về nhìn lên không trung, bỗng nhiên nói: “Trời lại sắp mưa.”
Vừa nghe anh ta nói như vậy, những người khác cũng đều ngẩng đầu, đúng là thấy bầu trời trên đỉnh đầu bao quanh một vùng tối, càng không lộ ra một tia sáng nào. Ngay lúc đó dường như cũng cố ý thuận theo Bạch Kiếm Ác nói, trong chớp nhoáng, đã có giọt mưa nhỏ nhẹ rơi xuống.
An Mật và Sách Đồ Lan liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đồng thời biến đổi. An Mật vốn là có một chén rượu đang uống một nửa, lúc này đem chén rượu trong tay bỏ xuống, khẽ vuốt đến gò má của mình, tựa hồ đang tập trung thân thể cảm nhận cảm giác lạnh lẽo giọt mưa kia mang tới.
Đến xem tình hình thời tiết từ mấy ngày nay, trời mưa cũng không tính là việc ngoài ý muốn. La Phi nhìn thấy biểu hiện của hai người Cáp ma tộc khác thường, cảm thấy có chút kỳ lạ, đang lúc muốn hỏi, An Mật đã từ chỗ ngồi đứng lên, sau khi đi ra hai bước, đem loan đao ban nãy bị La Phi đánh bay lấy lại ở trong tay.
Đám người La Phi không biết An Mật muốn làm gì, tất cả đều ngừng ăn uống, cẩn thận nhìn chăm chú vào anh ta. Đã thấy anh ta trợn trừng hai mắt nhìn lên trời, đột nhiên vung cánh tay phải, hướng một đao chém ra trên đỉnh đầu.
Lưỡi đao từ trong giọt mưa lác đác xẹt qua, nhấp nháy ra một mảng ánh sáng trắng, hơn nữa vẫn chưa ngừng lại, thân hình An Mật chuyển động, lại tiếp tục chém ra một đao, một đao này tuy rằng thế đi nghiêng, nhưng vẫn là chỉ phương hướng không trung.
Tiếp đó là đao thứ ba, thứ tư… Mỗi một đao liên tục, khiến người ta không kịp nhìn. Tuy rằng tốc độ đao không nhanh, nhưng động tác chém ra rất có lực, vả lại tư thế mỗi một đao đều không giống nhau, đều nối liền, cũng rất có một phen khí thế khiếp người.
“Anh ta… Anh ta đang làm gì?” Nhạc Đông Bắc gãi đầu, mờ mịt không hiểu hỏi.
La Phi cũng không rõ cho nên quay đầu nhìn về phía Sách Đồ Lan ở đối diện, chỉ thấy nét mặt Sách Đồ Lan trang nghiêm, hai tay khoanh chấp ở trước ngực, môi nhúc nhích, tựa hồ đang nói thầm cái gì đó.
Bên kia loan đao của An Mật múa tới chỗ say mê, bỗng nhiên mở miệng, dùng thổ ngữ Cáp ma tộc hát lên khúc ca. Lúc này dáng đi dưới chân anh ta lay động, mang theo ra mấy phần say, nhưng khí lại vẫn như cũ trầm mạnh kéo dài, tiếng ca xuyên thấu màn đêm, bay thẳng vào trong quần núi tối mịt phía xa xa.
Gió lạnh vù vù, mưa phùn rả rích, tiếng ca thê lương, điệu khúc bi thương. Người ngâm xướng dường như phải đối mặt với nguy cơ chồng chất, nhưng hào khí trong lòng rồi vẫn lại hiện ra tràn trề. La Phi tuy rằng không hiểu ca từ, nhưng tâm tình lại cùng người ca tương thông. Trong lúc nhất thời, anh chỉ cảm thấy rượu đã được hấp thu, giữa mắt mũi nóng hầm hập, hận không thể đứng dậy rời chỗ ngồi, cùng nhau cao giọng hát một khúc.
Một lát sau, tiếng hát kết thúc, An Mật thu hồi thế đao, chắp tay phóng tầm mắt tới hướng phía hang kinh khủng xa xa. Lúc này tiếng vang chưa dừng lại, tiếng vang lượn lờ ở giữa núi, dường như có thiên quân vạn mã phụ họa cho anh ta vậy.
La Phi để cho tâm tư lay động, tinh thần vui vẻ, lúc này thấy Sách Đồ Lan buông hai tay, vẻ mặt dần về bình tĩnh, lập tức dò hỏi: “Ca khúc đại nhân An Mật hát là gì?”
Sách Đồ Lan trịnh trọng trả lời: “Đây là múa đao và hành khúc của Cáp ma tộc chúng tôi. Nội dung ca khúc là trước khi các dũng sĩ xuất chinh, hướng về người nhà bộc lộ hết lời ly biệt, đồng thời hướng trời đất tỏ rõ chí nguyện tử chiến.
“Ca khúc thật hay.” La Phi từ đáy lòng tán thán, “Trong tình cảnh ở đây, bởi do đại nhân An Mật hát ra, thật là làm cho người rung động đến tâm can.”
“Đây là ca khúc anh hùng, do Hách Lạp Y, nữ anh hùng vĩ đại nhất của Cáp ma tộc sáng tác.” An Mật lúc này đã trở lại bên cạnh bàn, tiếp nhận câu nói của La Phi, “Năm đó các dũng sĩ chính là nhờ bài hát này, Thánh chiến giành được thắng lợi.”
“Thánh chiến?” La Phi đối với từ ngữ sang trọng chợt xuất hiện, nảy sinh hứng thú rất lớn.
“Đúng vậy, Thánh chiến!” An Mật ưỡn ngực, trên mặt mang theo một loại biểu tình nghiêm nghị kiêu ngạo không thể xâm phạm, anh ta hướng về phía Sách Đồ Lan nói, “Đó là lịch sử vẻ vang nhất của tộc chúng tôi. Đại Tế Ti, liền do ông giảng giải một chút cho các bằng hữu phương xa đi.”
Sách Đồ Lan gật đầu, ánh mắt thay đổi sâu xa tịch mịch, hiển nhiên là lâm vào trong hồi ức lịch sử. Sau đó ông ta dùng tôn kính, giọng nói gần như thành kính bắt đầu giảng thuật: “Thánh chiến cách hôm nay đã hơn ba trăm năm. Đó là một trận chiến liên quan đến sinh tử tồn vong của Cáp ma tộc, chính là tại trong cuộc chiến kia, dũng sĩ vĩ đại A Lực Á cùng nữ anh hùng Hách Lạp Y hàng phục ác ma kinh khủng, cứu vãn tất cả bộ tộc.”
“Hàng phục ác ma? Ông chỉ chính là chuyện giết chết Lý Định Quốc à?” La Phi từng nghe Nhạc Đông Bắc đề cập tới “Thành quả nghiên cứu” Tương ứng, lúc này lập tức liên tưởng nghĩ đến.
“Đúng vậy.” Sách Đồ Lan tán đồng suy đoán của La Phi, đồng thời ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn Bạch Kiếm Ác, “Trại chủ Bạch, đời đời trại Nỉ Hoành tôn thờ Lý Định Quốc là thần mưa, nhưng ở trong mắt người Cáp ma tộc chúng tôi, Lý Định Quốc là ác ma kinh khủng muốn diệt tận toàn bộ tộc chúng tôi.”
Khóe miệng Bạch Kiếm Ác thoáng lúng túng, tựa hồ muốn cười lại cười không nổi, biểu tình rất là khó coi.
“Diệt tận toàn tộc?” Nhạc Đông Bắc nghe đến mấy điều này, chưa từng thấy sách sử đề cập tới, tinh thần lập tức tỉnh táo, thần thái sáng láng hỏi tới: “Giữa các người có nhiều thâm cừu đại hận gì, khiến cho ông ta muốn hạ độc thủ hung tàn như vậy chứ?”
“Không những có thâm cừu đại hận. Trước đó, Cáp ma tộc đối với Lý Định Quốc thậm chí còn có ân tình. Chính là bởi vì như vậy, Lý Định Quốc về sau lấy oán báo ân, mới càng lộ ra hung ác ghê tởm.” An Mật cắn răng, oán hận nói.
“Có ân?” La Phi cũng càng nghe càng hồ đồ, anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Xin lỗi, tôi đối với hiểu biết lịch sử không nhiều lắm, bên trong tình huống này, còn làm phiền các người kể lại tỉ mỉ một chút.”
“Lý Định Quốc là đại tướng Nam Minh. Cáp ma tộc chúng tôi tuy rằng là chỗ hẻo lánh, nhưng năm đó cũng là thần dân thuộc về đế quốc Đại Minh.” Sách Đồ Lan kiên nhẫn giải thích, “Về sau quân đội Nam Minh cùng người Mãn Thanh chiến đấu, thủ lĩnh Cáp ma tộc đặc biệt phái ra một trăm người dũng sĩ, bố trí trong quân Lý Định Quốc, tham gia đại chiến tiến hành ở phía đông.”
Nhạc Đông Bắc cười ha hả: “Một trăm dũng sĩ? Đây là ân tình của Cáp ma tộc đối với Lý Định Quốc?”
“Ông không nên coi thường một trăm người dũng sĩ này!” An Mật ngạo nghễ liếc mắt nhìn Nhạc Đông Bắc, “Bọn họ tuy rằng không có nhiều người, nhưng đều là kỵ binh mang theo Thần Thú, trên chiến trường phóng tới, hơn vạn binh mã cũng không ngăn được bước tiến của bọn họ!”
“Thần thú? Anh là nói…”
“Chính là voi!” La Phi câu hỏi còn chưa nói hết, Sách Đồ Lan đã cho ra đáp án, “Trong vùng núi này có nhiều voi thường lui tới, lực lượng dũng sĩ Cáp ma tộc có thể đem voi cường hãn thuần phục, biến nó trở thành bằng hữu và tôi tớ của mình.”
“Binh voi!” Hai mắt Nhạc Đông Bắc phóng xuất hào quang hưng phấn, “Ý của ông là, trong quân đội Lý Định Quốc năm đó, lại trộn lẫn binh voi sao?!”
“Đúng vậy. Binh voi này đều là đến từ dũng sĩ bộ tộc chúng tôi, trong cuộc đại chiến ở phía nam, bọn họ là ác mộng của quân đội Mãn Thanh.”
“Ha ha, rất thú vị! Rất thú vị! Người Mãn Thanh đến từ thảo nguyên phương bắc, quân đội kỵ mã là lính cường đại nhất của bọn họ, thế nhưng chiến mã gặp phải voi, sớm bị hù dọa tè ra quần, ngay cả chạy cũng không chạy nổi, còn dựa vào đánh cái gì?” Nhạc Đông Bắc cao hứng nói, lấy tay gõ lên bàn, liên tục cảm khái, “Đây chính là một khám phá lớn, xem ra trong cuộc quyết chiến của Lý Định Quốc cùng quân Thanh, ông ta đều thu được đại thắng, Cáp ma tộc các người đích thật là không thể không kể công đấy!”
Nghe Sách Đồ Lan nói ra bí mật binh voi, La Phi vẫn cúi đầu trầm tư. Chính là lời Nhạc Đông Bắc vừa nói dường như đả thông suy tư của anh, anh đột nhiên vỗ tay kêu một tiếng: “Tôi hiểu rồi!”
“Hiểu cái gì?” Nhạc Đông Bắc tò mò đem đầu bu lại, những người khác cũng đều quay đầu nhìn về phía La Phi.
“Lực lượng thần bí chính là binh voi!” La Phi dùng ngón tay chỉ Nhạc Đông Bắc, “Trong phần văn chương kia của ông từng đề cập tới: “Quân Thanh đồn đại, trong chiến dịch Nghiêm Quan tại Quảng Tây, quân đội Lý Định Quốc sử dụng lực lượng thần bí kinh khủng làm người ta kinh sợ, lực lượng này khởi nguồn ở biên cảnh Vân Nam.” Bây giờ nhìn lại, lực lượng này chính là đến từ binh voi của Cáp ma tộc. Ông suy nghĩ một chút, đại chiến Nghiêm Quan là lúc thời tiết đan xen sấm xét, bầu không khí vốn kinh khủng, lúc này đội binh voi đột nhiên từ trong quân Lý Định Quốc tuôn ra, sao không khiến cho quân Thanh sợ hãi chứ? Rất nhiều người phương bắc từ trước đến nay chưa từng thấy qua voi, sau đó truyền tới truyền lui, tự nhiên sẽ mang theo một ít sắc thái thần bí.”
“Không sai, không sai…” Nhạc Đông Bắc thoáng gật đầu làm như có thật, “Đại chiến phía đông – Nghiêm Quan Quảng Tây; binh voi – lực lượng kinh khủng; Cáp ma tộc – Biên cảnh Vân Nam, điều này cũng quả thật có thể giải thích được thông suốt.”
Chu Lập Vĩ “A” mà cười một tiếng: “Thế nào? Ông dễ dàng như vậy liền đem bộ lý luận “Ác ma” kia bỏ qua sao?”
Nhạc Đông Bắc không chút nào yếu kém, lập tức trừng mắt lên: “Ai nói tôi bỏ qua? Cách nói binh voi kia chỉ có thể giải thích về phần đồn đại ở đại chiến Nghiêm Quan, đối với đồn đại “Ác ma” sau đó căn bản là nói không thông. Đầu tiên, người Cáp ma tộc làm sao lại đem chiến sĩ của mình coi như ác ma? Thứ nhì, binh voi tuy rằng cường hãn, nhưng hành động kém thông minh, trên vùng đồng bằng tiến hành đại chiến có thể phát huy ra ưu thế, nhưng ở trong rừng lại không có chỗ dụng võ gì. Cho nên đội quân của Lý Định Quốc có thể ở trong biên cảnh rừng rậm chống đỡ ba năm, quyết không phải là dựa vào binh voi của Cáp ma tộc.”
Lần này Nhạc Đông Bắc phân tích khá có đạo lý, La Phi nhịn không được gật đầu không ngừng tỏ vẻ tán thành. Sách Đồ Lan càng bất mãn liếc nhìn Chu Lập Vĩ: ” “Ác ma” chính là “Ác ma”, làm sao có thể cùng các dũng sĩ bộ tộc chúng tôi nói nhập làm một chứ?”
” “Ác ma” kia trong miệng các người đến tột cùng là cái gì chứ?” Chu Lập Vĩ hỏi ngược lại.
“Đó là lực lượng kinh khủng tràn ngập tà ác.” Thanh âm của Sách Đồ Lan thay đổi âm trầm, “Căn cứ vào truyền thuyết của tộc chúng tôi, vậy rất có thể là một loại “Cổ” thuật.”
“Cổ thuật?” Nhạc Đông Bắc trợn to hai mắt kêu một tiếng, tựa hồ rất hiểu được. Chu Lập Vĩ nhíu mày, từ chối cho ý kiến. La Phi thì lộ vẻ có chút mê hoặc, hỏi một câu: “Đó là cái gì?”
“Theo trên khoa học nghề thuốc mà nói, cổ là chỉ ký sinh trùng của con người, đồng thời cũng dùng để biểu thị bệnh mê hoặc thần trí.” Chu Lập Vĩ thấy La Phi đối với vấn đề này không hiểu rõ, liền giải thích cặn kẽ nói, “Ở trong truyền thuyết nước ta, cổ là một loại độc trùng do con người tạo ra, chủ nhân của cổ có thể thông qua loại độc trùng này thực hiện một số các loại Vu thuật tà ác như là nguyền rủa, do đó đạt được mục đích khống chế tinh thần người bị hại.”
Đây cũng là những cách nói phong kiến mê tín! La Phi trong lòng thầm nghĩ, ngoài mặt lại không biến sắc, anh gật đầu, lại hỏi Sách Đồ Lan: “Trong truyền thuyết của tộc các người, liên quan tới những thứ này nói cụ thể là như thế nào?”
Nhạc Đông Bắc chìa một ngón tay mập của mình gõ lên bàn, đi theo phía sau La Phi phụ họa: “Đúng rồi, ông nói cặn kẽ một chút. Bất kỳ kết luận nào đều phải căn cứ vào hành động của việc có thực, điểm này rất quan trọng.”
Sách Đồ Lan nheo mắt lại, nếp nhăn trên mặt lại nhìu hơn. Tiếp đó ông ta dùng lưỡi làm ẩm đôi môi khô, bắt đầu giảng thuật lần nữa: “Năm đó quân đội Lý Định Quốc liên tiếp tháo chạy, trải qua tràng đại chiến núi Ma Bàn kia, binh lực đã không đủ vạn người. Một trăm người dũng sĩ Cáp ma tộc kia cũng đã chết hơn phân nửa, chỉ còn mười ba chàng trai cường tráng nhất còn sống. Do mười ba người dũng sĩ Cáp ma này dẫn đường, Lý Định Quốc mang theo tàn quân sau cùng, an toàn tiến vào trong hang kinh khủng. Lúc thời điểm tiến vào hang núi, tiền quân bắt được mấy người có bộ dạng khả nghi. Lý Định Quốc lúc đầu cho họ chính là gian tế của quân Thanh, ngay sau đó nghiêm hình khảo tra, kết quả phát hiện mấy người này thì ra đều là Cổ sư đến từ Miêu tộc.”
Chu Lập Vĩ hướng La Phi thì thầm, khẽ nói: “Cổ sư chính là người chuyên môn chế ra cổ độc, có người nói ở Miêu tộc Vân Nam, loại pháp thuật hại người này rất phổ biến.”
La Phi “Ừ” một tiếng, lại tiếp tục nghe Sách Đồ Lan ở đối diện giảng thuật: “Dựa theo lệ cũ, lúc tác chiến quân đội nếu như vô tình gặp phải Cổ sư hay các loại yêu nhân, hết thảy là phải giết chết tế cờ, để tránh vận đen. Nhưng Lý Định Quốc cũng không có làm như vậy, ông ta chỉ là cắt mất đầu lưỡi mấy người Cổ sư kia, lại đem bọn họ tiếp tục lưu lại ở trong quân. Từ trước đến nay các dũng sĩ Cáp ma tộc đối với người gian tà đặc biệt căm ghét, rất không hiểu cách làm của Lý Định Quốc. Cho nên bọn họ liền đề cử ra một đại biểu, muốn gặp mặt Lý Định Quốc, xin ông ta xử tử Cổ sư này.
Mọi người đều biết tính tình Lý Định Quốc, càng là ở trước mặt mọi người, ông ta càng phải giữ vững uy nghiêm của mình, nói một là một. Vì lẽ đó người đại biểu kia liền thừa dịp lúc đêm tối vắng người, lặng lẽ đi đến quân trướng của Lý Định Quốc, đơn độc gặp mặt như vậy, tỷ lệ khuyên giải thành công sẽ lớn hơn một chút.
Dũng sĩ đi tới trước quân trướng, thấy bên trong trướng vẫn có tia sáng, biết Lý Định Quốc ở bên trong. Bởi vì không muốn kinh động những người khác, cho nên người đó không có lên tiếng, trực tiếp khẽ đi tới cửa màn vải. Kết quả người đó thấy được một màn làm người ta kinh ngạc: Lý Định Quốc tóc tai bù xù, quỳ mọp ở trước một loạt hương án. Hai vai ông ta không ngừng run lên, trong miệng phát ra thanh âm ô ô, đúng là ở một mình gào khóc. Dũng sĩ thoáng ngây ngẩn cả người, đang lúc tiến thoái lưỡng nan, chợt nghe Lý Định Quốc cất tiếng đau buồn nói một đoạn. Đoạn kia đại khái có ý nghĩa là: Ta bị tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ, đem linh hồn giao cho ác ma, mà đổi lấy được sức mạnh vô cùng kinh khủng. Từ nay về sau tam quân tướng sĩ đều bị ác ma khống chế, ta nghiệp chướng nặng nề, sau khi chết tình nguyện gặp nghiêm phạt vạn kiếp bất phục.”
Nói đến đây, Sách Đồ Lan ngừng lại, tựa hồ là cấp cho mọi người không gian suy tính. Sau khi La Phi trầm ngâm một lát, dẫn đầu suy đoán nói: “Nói như vậy, là Lý Định Quốc cố ý đem mấy người Cổ sư lưu lại ở trong quân, khiến bọn họ thi triển Cổ thuật, do đó đạt được một loại “Sức mạnh” thần bí?”
Nhạc Đông Bắc vỗ tay phụ họa: “Hợp lý! Suy đoán này vô cùng hợp lý!” Chu Lập Vĩ cùng Bạch Kiếm Ác mặc dù không nói lời nào, nhưng xem ra cũng không có dị nghị quá lớn.
Sách Đồ Lan lúc này lại gật đầu nói: “Lúc đó dũng sĩ chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Người đó vừa kinh ngạc vừa tức khí, ngơ ngác sững sờ ở màn cửa quân trướng. Lý Định Quốc khóc thảm xong, bỗng nhiên nhận ra được bất thường, quay đầu quát hỏi một tiếng: “Kẻ nào?” Dũng sĩ vội vàng lui ra ngoài, người đó không dám dừng lại, chạy nhanh một đường về tới trong doanh địa của người Cáp ma tộc.
Chư vị huynh đệ còn đang chờ người đó mang về tin tức tốt, thấy người đó dáng vẻ vội vội vàng vàng, đều có chút kỳ quái. Dũng sĩ không kịp nói tỉ mỉ, chỉ là gọi mọi người lập tức rời khỏi. Chờ thời điểm Lý Định Quốc mang theo người hầu cận chạy tới, mọi người đã chạy ra khỏi doanh địa, đi vào rừng rậm. Bởi do không quen địa hình, lúc đó lại là đêm khuya. Lý Định Quốc không dám đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn mười ba người dũng sĩ càng chạy càng xa, hướng đi về phía thôn trại Cáp ma tộc. Quan hệ giữa Cáp ma tộc chúng tôi và Lý Định Quốc, chắc hẳn chính là ở sau đêm đó, bắt đầu xuất hiện vết rạn.”
“A.” La Phi tựa hồ bị cố sự này hấp dẫn, theo sát mà truy vấn, “Vậy các người chiến tranh hai bên, cũng là bởi vì việc này mà có sao?”
“Cậu là nói Thánh chiến?” Sách Đồ Lan lắc đầu, “Không, lúc đó còn chưa tới mức đến nước này. Sau khi các dũng sĩ trở lại thôn trại, đem chuyện trước sau trải qua nói cho thủ lĩnh lúc đó. Thủ lĩnh biết Lý Định Quốc sử dụng sức mạnh tà ác, thuận tiện dừng lại liên minh cùng quân đội Lý Định Quốc. Trong thời gian ở đó đến gần ba năm, hai bên trên cơ bản không có liên hệ gì. Lý Định Quốc từng nhiều lần thỉnh cầu cùng Cáp ma tộc liên thủ lần thứ hai, nhưng đều bị thủ lĩnh cự tuyệt. Đối với Lý Định Quốc cùng quân Thanh, chiến tranh giữa các lực lượng của Miến Điện, Cáp ma tộc chúng tôi hai bên không giúp bên nào, trước sau bảo trì thái độ trung lập.”
“Năm đó Lý Định Quốc một mình chiến đấu anh dũng, nhưng có người nói trong vòng ba năm, chiến đấu lớn nhỏ tất cả không dưới trăm lần, ông ta lại có thể chưa từng bị bại?” La Phi nghĩ tới lời nói Nhạc Đông Bắc đã từng nói, đem cái nghi vấn này ném ra ngoài.
“Việc này nghe có hơi khoa trương, nhưng sự thật đúng là như vậy.” Sách Đồ Lan có chút cảm khái nói, “Linh hồn Lý Định Quốc tuy rằng lâm vào trong bóng tối, nhưng phải thừa nhận, ông ta là một chiến sĩ vĩ đại. Sau khi ông ta thu được sức mạnh tà ác kia, quân đội của ông ta gần như là bất khả chiến bại.”
“Sức mạnh tà ác…” La Phi nhíu chặt lông mày, “Nó đến tột cùng là cái gì?”
“Căn cứ vào thuyết pháp lão nhân lưu truyền xuống trong tộc, ác ma đã khống chế quân đội Lý Định Quốc, khiến cho binh lính của ông ta có sức mạnh không thể tưởng tượng được, dũng khí cùng chiến đấu. Ở trên chiến trường, mỗi người bọn họ đều giống như là con cọp phát điên, bộc phát ra sức chiến đấu kinh người. Hơn nữa bọn họ không chút nào sợ hãi cái chết, trên mặt binh lính chết trận đều mang theo nụ cười khoái trá.”
“Cùng Ma đồng hành, đại hỉ không có gì lo lắng. Sinh lòng dị chí, vào ngục kinh khủng!” La Phi đột nhiên nghĩ đến mười sáu chữ này, lầm bầm nói ra.
Ánh mắt Sách Đồ Lan sáng lên: “Các người cũng biết những lời này? Đây là miêu tả quân đội Lý Định Quốc lúc đó. Bọn họ đã hoàn toàn quy phục ác ma, số ít người không thuận theo, sau cùng đều bị ác ma hù dọa đến điên. Mười ba người dũng sĩ Cáp ma may mà thoát thân sớm, bằng không chỉ sợ cũng khó trốn vận rủi.”
“Không!” An Mật nghe đến đó, trịnh trọng kỳ sự cắt đứt lời của Sách Đồ Lan, “Dũng sĩ Cáp ma tộc làm sao lại khuất phục với sức mạnh của ác ma? Lý Định Quốc cuối cùng không phải là chết ở dưới đao người Cáp ma chúng ta sao!”
“Đại nhân, ngài nói đúng, là ta sơ sót.” Sách Đồ Lan lấy tay phải hợp ngực, cung cung kính kính cúi mình vái chào, tỏ vẻ áy náy: “Ở trước mặt Cáp ma tộc vĩ đại, mặc kệ sức mạnh tà ác có cường đại cỡ nào, đều chắc chắn bị phá hủy.”
Sau khi La Phi trầm mặc một lát, lại đưa ra một vấn đề có tính then chốt: “Nếu các người một mực giữ vững trung lập, một trận “Thánh chiến” sau cùng kia, tại vì sao lại phát sinh chứ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!