Hạnh Hoa Thôn Phục Hận - Chương 10: Ban do thám của ngọc lan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Hạnh Hoa Thôn Phục Hận


Chương 10: Ban do thám của ngọc lan


Đêm lần về khuya, núi rừng chìm trong bóng tối hãi hùng. Trời chuyển cơn mưa, nên thỉnh thoảng nhiều lằn chớp lóe dài trên không trung gây cảnh huyền bí của chốn rừng sâu núi thẳm. Lục Ôn Hầu vẫn còn thức.

Ông chờ đợi mõi mòn, nhưng vẫn không thấy Mạc Tuyết Lan trở lại. “Tại sao thế ?

Lúc trưa này có đúng là ám hiệu của nàng chăng ? Hay là có sự gì không may xảy ra cho họ Mạc ?” Lục Ôn Hầu càng nghĩ càng thêm lo lắng ! Mạc Tuyết Lan đúng là nguồn hy vọng cuối cùng của lão. Nếu nàng thất bại thì sáng mai nhất định môn phái Hạnh Hoa Thôn sẽ hành quyết lão ngay !

Nhưng vào giờ đó, không phải chỉ một mình Lục Ôn Hầu còn thức mà đến trên mười tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn, Vũ Anh Kiệt và Tần Ngọc cũng đang ẩn mình trong kẹt đá theo dõi từng cử động của y. Trưa nay, Tần Ngọc đến sảnh đường tin cho Vũ Anh Kiệt biết sự viếng thăm bất thình lình của Mạc Tuyết Lan. Vũ Anh Kiệt cũng đồng ý với em là chắc chắn đêm nay họ Mạc sẽ dến giải thoát cho Lục Ôn Hầu. Chàng nghi ngờ họ Mạc lắm ! Do đó mà hai người mới đem kỵ sĩ dến đây rình rập để bắt quả tang Mạc Tuyết Lan. Đêm càng khuya, Tần Ngọc càng nóng ruột. Phần sợ Vũ Anh Kiệt quở trách nên chàng nói:

– Lạ thật ! Sao mãi đến giờ nầy không thấy Mạc Tuyết Lan hành động gì hết kìa ?

Vũ Anh Kiệt bảo Tần Ngọc:

– Hiền đệ chớ nóng nảy. Lục Ôn Hầu còn sốt ruột hơn ta nhiều. Biết chừng đâu, họ Mạc chờ đến gần sáng mới thi hành. Cứ bình tĩnh mà chờ. Có thức suốt đêm nay cũng không sao mà !

Tần Ngọc yên tâm ngồi đợi, nhưng thời khắc qua rất mau, hết canh tư rồi sang canh năm, vẫn không thấy bóng dáng Mạc Tuyết Lan lảng vảng tới. Vũ Anh Kiệt nhìn lên trời, mỉm cười:

– Thế là chúng ta mất công toi !

– Em lấy làm lạ quá ! Tại sao Mạc Tuyết Lan không tới ?

– Có thể là chúng ta đoán lầm câu nói của nàng chăng ?

Bỗng hai người thấy Lệ Hồng chạy tới với vẻ mặt hớt hãi. Anh Kiệt chạy ra hỏi ngay:

– Việc gì đó em ?

Lệ Hồng bảo chàng:

– Hồng Nhi đâu ? Anh có thấy chăng ?

– Kìa⬦ Đêm qua nó không về sao ?

– Nó có về nhưng lúc gần sáng, em tỉnh dậy thì nó đi đâu mất⬦ Tần Ngọc đến gần Anh Kiệt bàn vào:

– Chị à ! Hay là cháu nó đi rừng với Mạc Tuyết Lan ? Thường thường đi săn, cháu cũng đi sớm lắm⬦ Vũ Anh Kiệt nghe nhắc đến Mạc Tuyết Lan vụt nẩy ra một ý nghĩ. Chàng vội bảo vợ:

– Mình tìm Mạc Tuyết Lan xem sao ?

Mọi người liền đi thẳng đến hang lớn, chỗ Mạc Tuyết Lan ở chung với Phi Hồng Yến. Họ chưa kịp tới nơi thì Phi Hồng Yến từ bên trong chạy ra, kêu lên:

– Nguy rồi Vũ huynh !

Vũ Anh Kiệt hỏi nhanh:

– Việc gì em ?

– Mạc Tuyết Lan đã trốn mất rồi ! Đây là thư cô ta để lại.

Vũ Anh Kiệt lo lắng nhìn Lệ Hồng rồi cầm thư lên đọc:

«Vũ Anh Kiệt và các hiệp sĩ Hạnh Hoa Thôn nhã giám, Ta rất tiếc là không được ở chung với các người lâu hơn nữa. Chớ trong lòng ta còn yêu tích chốn rừng xanh hoang dã nầy lắm ! Ra đi, ta rất phiền lòng, nhưng không làm sao khác được ! Tuy nhiên, ta tin tưởng sẽ có ngày trở lại chốn này !

Phải chi Vũ Anh Kiệt nương tay với Lục Ôn Hầu một chút thì ta đâu có cực lòng đến thế ! Nếu ta không hành động ngay bây giờ, Lục Ôn Hầu sẽ cho là ta có ý bội phản. Hôm qua bọn ta sẵn sàng cướp pháp trường, nhưng cũng may là Anh Kiệt tạm ngưng cuộc hành quyết, bằng không máu đã chảy dưới núi Phục Sơn này rồi.» Tần Ngọc kêu lên:

– Con bé nầy láo thật ! Bọn chúng độ bao nhiêu người mà dám cướp pháp trường ?

Có tiếng cất lên, từ bên ngoài:

– Mạc Tuyết Lan không bịa đặt đâu Tần hiền đệ⬦ Mọi người quay nhìn lại, thấy Hoa Mai đang đi vào, theo sau là mấy tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn, nhưng tất cả đều cúi mặt nhìn xuống. Vũ Anh Kiệt ngừng đọc thư, hỏi Hoa Mai:

– Những người này là ai vậy ?

Hoa Mai cười nói:

– Đến anh còn không biết họ là ai, thảo nào bọn do thám của Đỗ Kế chẳng len lỏi vào hàng ngũ quân ta sao được ? Họ là những tráng sĩ được cắt đặt theo chân đao phủ thủ trưa hôm qua đó.

Lệ Hồng hỏi:

– Có việc gì em đưa họ tới đây ?

– Khổ nổi, họ có mặt ở pháp trường hôm qua đâu ?

– Sao lạ vậy ?

– Vì họ đã bị Mạc Tuyết Lan phục rượu say mèm rồi trói gô lại bỏ nằm trong hang đá hướng Tây⬦ Lệ Hồng hỏi:

– Thế những ai đã đi bên cạnh đao phủ thủ trưa hôm qua ?

– Toàn những người trong ban do thám của Mạc Tuyết Lan⬦ Vũ Anh Kiệt nhìn các tráng sĩ cất giọng nghiêm nghị:

– Sao các ngươi hơ hỏng như vậy ?

Một người ấp úng đáp:

– Bẩm hiệp sĩ ! Mạc Tuyết Lan và công tử Hồng Nhi đã mang rượu đến và bảo là của hiệp sĩ gởi cho. Sự có mặt của công tử làm cho chúng tôi tin ngay.

Lệ Hồng dậm chân nói:

– Tức chết đi được ! Chỉ tại ta quá tin Hồng Nhi, cứ để nó tự do đi chơi với Mạc Tuyết Lan, mới ra nông nỗi.

Vũ Anh Kiệt thở dài, nói:

– Thế là lỗi ở ta không biết trông chừng con. Các người chẳng có lỗi gì cả.

Nhưng có điều này:

từ nay ta cấm không cho ai gọi Hồng Nhi là công tử nữa hết !

Cứ gọi là bé Hồng Nhi. Các người tâng bốc nó là làm hại cho cuộc đời nó. Thôi hãy lui !

Mấy tráng sĩ riu ríu vâng lời. Hoa Mai hỏi anh:

– Hiện giờ Mạc Tuyết Lan ở đâu ?

Vũ Anh Kiệt lắc đầu:

– Không một ai biết ! Đang đọc thư để lại của con bé ấy đây⬦ Rồi chàng tiếp tục:

«Lần này thì ta giải quyết êm xuôi hơn, sẽ tránh được chuyện đổ máu ! Trước đây, Hoa Mai đã dùng phấn mê hồn bắt cóc Lục Ôn Hầu mang về đây, bây giờ ta cũng tạm dùng cách đó để đưa Vũ Hồng Nhi đi nơi khác !⬦» Lệ Hồng kêu lên:

– Trời ơi ! Quân khốn khiếp đã bắt con tôi đi rồi.

Vũ Anh Kiệt cũng khổ tâm lắm, nhưng cố giữ vẻ điềm tĩnh đọc cho hết bức thư:

«Thú thật ta cũng không ghét bỏ gì cậu bé Hồng Nhi, nhưng vì quá cần thiết ta phải mượn tạm cậu ta trong ít lâu ! Ta chỉ có mỗi một điều kiện:

bao giờ các người thả Lục Ôn Hầu ra là cậu bé Hồng Nhi sẽ trở về. ta hứa chắc và sẽ không sai lời⬦ Ít hàng gởi lại các ngươi.

MẠC TUYẾT LAN» Tần Ngọc bứt đầu bứt tóc:

– Thật tức chết đi được ! Tại sao ta không nghĩ rằng Mạc Tuyết Lan có thể hành động như thế⬦ Lệ Hồng rưng rưng nước mắt nhìn chồng:

– Làm thế nào bây giờ anh ? Tội nghiệp con em⬦ Vũ Anh Kiệt cau mày bảo vợ:

– Em không nên rối trí. Phải bình tĩnh để đối phó với quân giặc. Hằng ngày bao nhiêu người phải chết vì quân cướp nước, chớ có phải riêng ta đâu. Đừng làm mất nhuệ khí chung của nghĩa quân.

Hoa Mai, Phi Hồng Yến, Tần Ngọc đều cảm phục ý chí của Vũ Anh Kiệt. Tuy chàng nói thế, nhưng họ đều biết trong lòng chàng đang đau xót lắm ! Con mà ai lại không thương! Hơn nữa chàng chỉ có mỗi đứa con duy nhất. Phi Hồng Yến nói:

– Mạc Tuyết Lan chắc chưa đi xa ! Xin Vũ huynh cho quân tuần tiễu rượt theo con bé đó⬦ Anh Kiệt lắc đầu:

– Vô ích ! Tôi độ chừng có sào huyệt ngay trong núi này chớ chẳng đâu xa. Hãy xem chuyện chúng định cướp pháp trường cũng đủ rõ. Chắc chắn bọn do thám đã len lỏi vào hàng ngũ của chúng ta đông lắm.

Tần Ngọc nói:

– Bây giờ chúng ta họp quân sĩ xem mặt từng người tức khắc rõ.

Lệ Hồng lắc đầu:

– Quân ta đã có trên nghìn người từ các nơi tìm tới, làm sao biết được ai ngay ai gian. Có những người thật xa lạ với phái Hạnh Hoa⬦ Anh Kiệt khẽ nói:

– Đối với bọn do thám mới sớm muộn gì ta cũng tìm ra, chỉ sợ những kẻ vì ham lời đường mật của chúng mà sinh lòng bội phản thì ta khó biết được. Những người đó nếu là thân cận với chúng ta còn nguy hiểm hơn.

Hoa Mai nhìn Anh Kiệt không nói gì hết ! Thật là rối rắm ! Chỉ vì quá tin lòng những người tìm tới đây, nên quân do thám mới len lỏi vào được. Bây giờ làm thế nào gạn lọc được hàng ngũ ? Sự nghi ngờ lan tràn khắp nơi, làm sao các nghĩa quân còn đầy đủ tinh thần để chiến đấu. Không khéo họ lại thua, buồn bỏ đi hết thì nguy. Vũ Anh Kiệt cũng bối rối lắm, nhưng suy nghĩ một lúc chàng bảo Lệ Hồng, Hoa Mai, Phi Hồng Yến, Tần Ngọc:

– Đây là lúc khó khăn của bọn ta ! Không khéo ta tự gây ra nhiều tai hại. Làm gì thì chúng cũng có mặt trong hàng ngũ ta nhiều rồi. Có nóng nảy chỉ gây xôn xao cho các bạn.

Hoa Mai hỏi:

– Bây giờ, mình hành động ra sao Vũ huynh ?

Vũ Anh Kiệt chậm rãi đáp:

– Điều quan trọng là không được loan tin quân do thám len lỏi vào hàng ngũ quân ta ! Cứ âm thầm tìm bắt bọn chúng⬦ Phi Hồng Yến từ nãy giờ vẫn lặng thinh khẽ cất tiếng:

– Còn số phận cháu Hồng Nhi ? Ta để cháu trong tay Mạc Tuyết Lan sao ?

Anh Kiệt lặng thinh nhìn vợ. Lệ Hồng ràn rụa nước mắt nói:

– Em không dám làm phiền anh và các bạn. Em chỉ xin phép anh, cho em đi tìm con. Chớ sống xa nó, em làm sao chịu nỗi.

Hoa Mai nhìn Lệ Hồng trong lòng chua xót ! Nàng nói:

– Hai chị em ta cùng đi. Em sẽ giúp chị một tay⬦ Lệ Hồng cảm động nói:

– Cám ơn em ! Nhưng để một mình chị đi được rồi. Em hãy ở lại trang trại giúp Vũ huynh và các bạn lo đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn.

Phi Hồng Yến bỗng cất tiếng:

– Em nghĩ có giết Lục Ôn Hầu cũng không ích lợi gì bao nhiêu ! Hay là ta nhượng bộ con bé Mạc Tuyết Lan, thả hắn ra để cháu được trở về.

Lệ Hồng lắc đầu nói:

– Không nên đâu ! Ta hành động như vậy làm sao nghĩa quân kính phục được ?

Ai nấy đều oán hận Lục Ôn Hầu, nay thả hắn ra, đố khỏi các bạn sẽ cho Vũ huynh vì tình riêng mà làm hỏng việc lớn.

Hoa Mai nói:

– Em tin là không ai có ý đó đâu !

Từ bên ngoài bỗng có tiếng xôn xao. Nhiều nghĩa quân chạy tràn vào, mặt mày hớt hãi:

– Bẩm hiệp sĩ ! Có kẻ đã giải thoát cho Lục Ôn Hầu rồi.

Anh Kiệt điếng hồn. Rồi mọi người ra khỏi trại lớn, phóng mình chạy về phía hang đá giam giữ Lục Ôn Hầu. Một cảnh tượng đau đớn hiện ra trước mắt:

Hai tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn bị chém đứt làm đôi, máu tuôn lênh láng. Bên trong hang đá trống trơn, xiềng xích gãy vụn nằm dưới đất. Tần Ngọc uất hận, nói:

– Quân khốn khiếp ! Thế nầy là chúng còn xem ta ra gì nữa⬦ Vũ Anh Kiệt trầm tĩnh bảo Tần Ngọc:

– Em đừng nóng, không có lợi gì đâu ! Thế nầy thì nguy cho Hồng Nhi rồi⬦ Chàng quay lại tìm vợ thì không thấy Lệ Hồng đâu nữa. Anh Kiệt lo sợ hỏi Hoa Mai:

– Chị em đâu rồi ?

Hoa Mai và Phi Hồng Yến ra khỏi hang đá nhìn ngược nhìn xuôi không thấy Lệ Hồng đâu cả. Anh Kiệt cũng theo hai người ra ngoài trong lòng buồn bã khác thường. Chàng nhủ thầm:

“Chắc Lệ Hồng nóng lòng vì con nên đã đi rồi.” Hoa Mai bảo chàng:

– Em phải đi tìm chị Lệ Hồng để tiếp tay mới được !

Anh Kiệt suy nghĩ rồi nói:

– Muốn tìm Lệ Hồng cũng không phải dễ⬦ Thôi cứ để nàng lo lắng cho Hồng Nhi. Chúng ta còn bao nhiêu việc ở đây. Không khéo quân do thám sẽ gây cảnh xôn xao trong hàng ngũ rồi chiếm núi Phục Sơn cũng nên.

Tần Ngọc từ nãy giờ vẫn đi lẩn quẩn trong hang đá, tìm xem bọn do thám có để thư từ gì lại chăng ? Nhưng chàng tìm khắp nơi không thấy gì cả. Hay là không có ai đến cứu mà tự Lục Ôn Hầu phá xích xiềng thoát ngục ? Chàng ra khỏi cửa hang thấy Anh Kiệt, liền hỏi:

– Vũ huynh ! Em ngờ không phải bọn do thám đến giải cứu cho Lục Ôn Hầu !

– Vậy chớ ai ?

Tần Ngọc lắc đầu:

– Em không rõ, nhưng chắc chắn không phải là bọn do thám của Mạc Tuyết Lan đã giải cứu Lục Ôn Hầu ! Vì nếu Mạc Tuyết Lan định hành động như thế thì còn bắt cóc Hồng Nhi làm gì ? Nó ra điều kiện, ta chưa trả lời mà. Hơn nữa bọn chúng đâu có tài xuất quỷ nhập thần như vậy ? Chỉ thoáng một lúc mang Lục Ôn Hầu đi mất⬦ Vũ Anh Kiệt và Phi Hồng Yến không nói gì, nhưng Hoa Mai lắc đầu bảo:

– Sự suy đoán của Tần hiền đệ không được đúng. Điềm thứ nhứt, Mạc Tuyết Lan là quân hèn mọn, nó đâu cần gìn giữ lời hứa với chúng ta. Điểm thứ hai, chưa chắc chúng đã đem Lục Ôn Hầu đi xa, mà chỉ ẩn náu đâu đó ! Như vậy, cần gì phải có tài xuất quỷ nhập thần.

Anh Kiệt gật đầu bảo Hoa Mai:

– Lời em phân rất hữu lý ! Bây giờ, chúng ta chia nhau lùng kiếm dấu vết chúng ở các ngõ ngách dưới chân núi Phục Sơn vậy.

Cả bọn ưng thuận rồi cùng chia tay.

!

! !

Mạc Tuyết Lan ngồi yên lặng nhìn chú bé Hồng Nhi đang thiêm thiếp giấc nồng. Từ sáng đến giờ, nàng vẫn chưa rời khỏi hang đá Long Vân, nơi tạm làm sào huyệt của bọn do thám. Đêm qua, thật tình nàng muốn giải thoát cho Lục Ôn Hầu nhưng đến nơi đã thấy thấp thoáng bóng Tần Ngọc và Vũ Anh Kiệt. Mạc Tuyết Lan biết họ rình bắt mình liền trở lộn về gian trại của Lệ Hồng, tìm cách đánh thuốc mê để mang Hồng Nhi đi nơi khác. Xong xuôi, họ Mạc mới viết thư ra điều kiện với phái Hạnh Hoa về việc Lục Ôn Hầu. Nàng nhanh trí thay đổi kế hoạch, nên Vũ Anh Kiệt trở tay không kịp. Mạc Tuyết Lan đã làm hiệu mời các bạn đến họp ở hang đá Long Vân để bàn việc hệ trọng. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy một ai tới cả. Nàng còn đang phân vân vì sợ Hồng Nhi tỉnh lại bất ngờ, thì chợt có tiếng động ngoài cửa hang. Mạc Tuyết Lan vừa ngước nhìn lên thì thấy hai người mặc áo chẽn, đầu chít khăn xanh của phái Hạnh Hoa bước vào. Họ Mạc nói:

– Mời các bạn vào ! Sao trễ vậy ? Còn ai nữa không ?

Hai người cùng cất tiếng:

– Bọn Vũ Anh Kiệt đang náo loạn cả lên, làm sao chúng tôi đi ngay được !

– Chỉ có hai chúng tôi, không còn ai nữa hết⬦ Mạc Tuyết Lan nói:

– Hãy ngồi xuống đã.

Hai tên kia vừa ngồi xuống thì Mạc Tuyết Lan hỏi ngay:

– Có phải bọn Anh Kiệt đang hoảng hốt về chuyện mất tích Hồng Nhi chăng ?

– Không ! Chúng đang điên lên vì Lục Ôn Hầu đã được giải thoát⬦ Mạc Tuyết Lan sững sờ:

– Các anh nói sao ? Lục Ôn Hầu đã được giải thoát ? Mà ai giải thoát cho người ?!

– Cũng chẳng rõ ai đã giải thoát cho Lục Ôn Hầu ! Nhưn người đó tài nghệ cũng ghê gớm lắm⬦ Chỉ trong nháy mắt đã chém gục hai tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn và chặt bứt xiềng xích cứu Lục Ôn Hầu. Bọn Vũ Anh Kiệt đang xôn xao, chẳng biết ra làm sao cả và cùng đề quyết chính chúng ta đã giải thoát cho Lục Ôn Hầu.

Mạc Tuyết Lan lắc đầu nói:

– Thật là lạ lùng. Từ hồi khuya tới giờ ta vẫn ngồi trong hang đá nầy ! Nào có đi đâu ! Ai đã giải thoát cho Lục Ôn Hầu ?

– Chính chúng tôi cũng hoang mang không rõ ai làm việc đó⬦ – Bọn Vũ Anh Kiệt hành động ra sao ?

– Chúng chia nhau lùng kiếm ở các hang đá vì nghi ngờ kẻ bắt cóc Hồng Nhi, giải thoát cho Lục Ôn Hầu vẫn chưa đi xa.

– Nghĩa là chúng tưởng lầm chính ta đã bắt Lục Ôn Hầu ?

– Đúng thế⬦ Mạc Tuyết Lan nhìn về phía Hồng Nhi lo ngại, nói:

– Không khéo chúng tìm tới đây thì khó có thể giấu Hồng Nhi.

Bọn kia lắc đầu nói:

– Tuyết Lan đừng lo !⬦ trước khi vào đây, bọn tôi lấp kín cửa hang. Dù cho bọn Vũ Anh Kiệt có tới đây cũng không biết đường mà vào !

Mạc Tuyết Lan nhìn lên, thấy một lổ hỗng trổ lên trời thì lo ngại nói:

– Nếu chúng lên trên núi nhìn xuống mới làm sao ?

Một tên do thám nói:

– Chúng sẽ không thấy gì đâu ! Tôi đã thử lên núi nhìn xuống một lần rồi, khỉ một màu đen tối.

Mạc Tuyết Lan yên lòng hơn, nhưng nàng vẫn còn phân vân chuyện Lục Ôn Hầu được giải thoát. “Ai đã làm việc đó ? Không lẽ Ngọc Lan tiểu thư đã cho thêm người vào núi Phục Sơn để hành động như thế sao ? Không ! Nàng tin là nữ chủ tướng không phí công như vậy. Dù gì cũng phải cho nàng biết qua chớ.” Mạc Tuyết Lan bỗng hỏi tên cao lớn hơn hết:

– Trần Cơ ! Bây giờ tính sao ?

– Tùy sự quyết định của cô thôi !

– Ta đã bắt Hồng Nhi mang về đây là cốt ý trao đổi với Lục Ôn Hầu. Nhưng nay đã có kẻ mang lão tướng đi rồi thì không cần nữa⬦ – Sao lại không cần hả cô ? Bọn Vũ Anh Kiệt, Lệ Hồng đều mất hết tinh thần sau khi Hồng Nhi mất tích. Đây là một thắng lợi của bọn ta mà.

Mạc Tuyết Lan nhìn về phía cậu bé, trong lúc cậu đang thiêm thiếp giấc nồng, khẽ nói:

– Nhưng⬦ ta cảm thấy tội nghiệp cho cậu bé con kia. Nào có tội tình gì mà ta đầy đọa hắn như vậy ?

Trần Cơ lắc đầu, nói:

– Không ngờ cô còn tình cảm nhiều đến thế. Nếu Vũ Anh Kiệt, Lệ Hồng bắt được bọn ta không biết chúng có tội nghiệp chăng ?

Mạc Tuyết Lan nghiêm sắc mặt đáp:

– Ta hơn thua với Vũ Anh Kiệt, Lệ Hồng chớ nào phải cậu bé con kia ! Đêm qua, gặp lúc bất đắc dĩ ta mới liều như vậy !

Bạn của Trần Cơ, tên Trịnh Tuế bỗng lên tiếng:

– Mạc cô nương đừng nghĩ như thế mà lầm. Đã lẻn vào đất giặc thì đừng nghĩ ngợi xa xôi. Ta phải dùng đủ mọi cách, miễn sao tiêu diệt được bọn Hạnh Hoa Thôn thì thôi. Nếu không, có ngày chúng cũng giết ta.

Mạc Tuyết Lan vẫn giữ ý mình:

– Ta có nói gì khác đâu ! Nhất định là phải diệt cho hết phái Hạnh Hoa Thôn.

Tuy vậy, ta không nỡ lòng làm khổ trẻ con.

Vũ Hồng Nhi bỗng trở mình rên ư hư rồi từ từ mở mắt. Mạc Tuyết Lan, Trần Cơ và Trịnh Tuế quay lại nhìn nhau. Nhất là họ Mạc, nàng chưa biết phải nói thế nào với cậu bé bây giờ. Hồng Nhi vụt ngồi dậy nhìn dáo dác:

– Ủa⬦ Sao tôi ở đây ?

Cậu ta vừa nhìn thấy Mạc Tuyết Lan nên mừng rỡ nói:

– Kìa cô Tuyết Lan !⬦ Mình ở đâu thế này ?

Mạc Tuyết Lan cố làm ra vẻ nghiêm nghị, nói:

– Hồng Nhi ! Hãy ngồi yên ! Không được hỏi gì hết⬦ Hồng Nhi quen tánh thường ngày nên bước tới gần Tuyết Lan, hỏi:

– Sao vậy cô ?

Nhưng cậu vụt hoảng hốt lùi lại khi thấy Trần Cơ tuốt kiếm cầm tay, quát bảo:

– Đã bảo ngồi yên còn chạy tới làm gì ? Muốn mất mạng hả ?

Hồng Nhi chưng hửng nhìn hai người rồi ngó Mạc Tuyết Lan hỏi:

– Kìa cô⬦ Mấy người này là ai ? Sao không cho cháu lại gần cô ?

Mạc Tuyết Lan rất khó chịu trước những lời nói đó. Thật ra nàng cũng mến Hồng Nhi, nay chỉ vì hoàn cảnh mà phải trở mặt. Nàng đành nói mau cho cậu bé được hiểu:

– Vũ Hồng Nhi, ta không còn là người thân của ngươi nữa. Đừng hiểu lầm !

Chính ta đã bắt cóc ngươi đêm qua mang tới đây đó.

Hồng Nhi mở to đôi mắt, nhìn nàng:

– Cô Tuyết Lan ! Sao vậy ? Cô bắt cóc cháu để làm gì ? Thôi cô đừng nói vậy nữa. Nghe kỳ quá hà⬦ Mạc Tuyết Lan quay mặt đi nơi khác. Trần Cơ liếc nhìn nàng, bước tới nắm vai cậu bé kéo về chỗ ngồi lúc nãy, xô té xuống rồi nói:

– Mày hãy nghe cho kỹ ! Bọn ta không phải là người cùng môn phái với cha con mày đâu. Mạc Tuyết Lan và bọn ta là những người trong ban do thám Lục Ôn Hầu.

Sớm muộn gì phái Hạnh Hoa cũng bị tiêu diệt. Bọn ta đã bắt được mày thì đừng mong trốn chạy. Bây giờ hãy ngồi yên, nếu rục rịch mất mạng.

Hồng Nhi bàng hoàng nhìn về phía Mạc Tuyết Lan. “Trời ! Có thể như vậy được sao ? Thế mà mấy hôm nay, cô ta vẫn tỏ ra thương yêu, trìu mến mình !” Thật Hồng Nhi không thể nào tin được ! Cậu chỉ muốn Mạc Tuyết Lan thốt ra những lời đó, nên hỏi lớn:

– Cô Tuyết Lan⬦ Có đúng như vậy không ? Cô đã lợi dụng tình thương của cháu sao ?

Mạc Tuyết Lan ngước nhìn cậu bé rồi gật đầu. Hồng Nhi đứng phắt dậy, quắc mắt nhìn Mạc Tuyết Lan:

– Trời ! Sao cô nỡ lòng như vậy ? Cha mẹ cháu quí mến cô lắm mà. Vì lẽ gì cô lại trở mặt ?

Trần Cơ bước tới quát:

– Thằng oắt con nầy cứng đầu thật ! Mầy có im mồm đi không ?

Hồng Nhi không nói không rằng, nhanh như luồng gió tung hai gót chân vào giữa ngực Trần Cơ ! Tên do thám bất ngờ bị ngọc độc cước không tránh kịp, kêu một tiếng đau đớn rồi lộn nhào ra phía sau đầu dập vào vách đá bất tỉnh. Mạc Tuyết Lan khiếp đảm không ngờ tài nghệ của Hồng Nhi ghê gớm như vậy. Nàng chưa kịp ra tay thì Trịnh Tuế đã tuốt kiếm, chém vụt xuống đầu Hồng Nhi. Cậu bé bình tĩnh nghiêng đầu né tránh, rồi bỉu môi nói:

– Đồ bất tài ! Đã lớn xác mà còn dùng khí giới để uy hiếp trẻ con⬦ Lưỡi kiếm của Trịnh Tuế chém hụt Hồng Nhi, xả xuống một tảng đá dưới chân cậu bé. Trịnh Tuế giận điên người, thu kiếm về rồi phạt ngang hông Hồng Nhi.

Mạc Tuyết Lan tự dưng kêu lên:

– Trịnh Tuế ! Đừng giết nó⬦ Nhưng nàng bất ngờ khi thấy Hồng Nhi nhảy vụt lên cao thoát khỏi đà kiếm của họ Trịnh rồ chân vừa chấm đất, cậu bé đã phóng tới đánh một quyền vào mặt đối thủ. Trịnh Tuế cũng không phải tay vừa. Hắn chém hụt liền thu kiếm về đưa ngang lên mặt đỡ. Tay quyền của Hông Nhi vừa đưa tới, cậu bé chợt thấ ánh kiếm loé lên, nên kinh hãi rút tay lại. Trong khi đó, Trần Cơ đã hồi tỉnh. Tuy đau đớn cả toàn thân, hắn cũng phóng mình vào trợ chiến với Trịnh Tuế. Cả hai đều cầm kiếm trong tay, trong lúc Hồng Nhi vẫn dùng quyền thuật. Tuy nhiên, cậu bé không nao núng mà còn bảo chúng:

– Tài nghệ của bọn bây thế nào, cứ đem hết ra thi thố. Đừng chậm chạp mà mất mạng đó.

Riêng Mạc Tuyết Lan, nàng vừa khiếp phục tài của Hồng Nhi, vừa lo ngại cho sinh mạng cậu bé. Mấy lần, nàng toan can thiệp để bắt sống Hồng Nhi, nhưng thấy hai đồng bạn hùng hổ quá, nàng sợ chúng hiểu lầm. Trong thâm tâm Mạc Tuyết Lan, không hiểu sao nàng lại thấy thương mến cậu bé Hồng Nhi một cách lạ lùng.

Vì phận sự nàng đi đến chỗ bắt cóc Hồng Nhi, nhưng nào đâu có ý định giết chết cậu ta. Giữa lúc ấy Hồng Nhi đang cố lẫn tránh những đường kiếm hiểm độc của hai tên Trần Cơ và Trịnh Tuế. Lần lần, cậu ta thấm mệt và sự lẫn tránh có phần chậm chạp hơn. Bọn Trịnh Tuế càng đánh càng hăng, chúng nổi nóng lắm rồi và chỉ muốn giết chết cậu bé mới hả dạ. Nhất là Trần Cơ, hắn chịu ngọn độc cước vừa rồi, nên cứ thẳng tay chém xả vào đầu Hồng Nhi. Cậu bé vừa né tránh bên trên thì lưỡi kiếm của Trịnh Tuế đã chém vụt ngang hông. Hồng Nhi lăn tròn dưới đất, tay chân mỏi rã rời. “Thế này, đến lúc nguy của mình rồi đây !” Hồng Nhi nghĩ thầm như vậy và trong lòng chỉ mong mỏi cha mẹ đến cứu. Nhưng cậu trông đợi vô ích, vì trong núi Phục Sơn có hàng nghìn hang ngách như thế này, làm sao Anh Kiệt và Lệ Hồng biết được mà tìm đến ! Hồng Nhi lùi sát vách, đôi mắt đổ hào quang và cậu chỉ nghĩ đến cái chết mà thôi. Trần Cơ cười vang đắc thắng:

– À⬦ bé con⬦ Bây giờ thì có trời mới cứu được mi⬦ Hắn vừa dứt lời liền vung kiếm chém bổ xuống. Hồng Nhi không đủ sức né tránh liền nhắm ghiền đôi mắt lại. Nhưng bỗng đâu có tiếng quát:

– Hãy khoan !

Một ánh kiếm lóe dài ra, một tiếng «rảng» vang lên. Trần Cơ té bổ nhào ra phía sau. Hắn ê ẩm cả bàn tay và tưởng chừng có kẻ đến giải cứu cho Hồng Nhi. Nhưng khi đưa mắt nhìn về phía cậu bé thì thấy không ai khác hơn là Mạc Tuyết Lan.

Trần Cơ và Trịnh Tuế đều ngơ ngác nhìn họ Mạc:

– Kìa cô !

– Tại sao vậy ? Cứu thằng bé đó làm gì ?

Mạc Tuyết Lan lắc đầu nói:

– Ta không muốn giết nó ! Dù gì cũng là một đứa bé con ăn chưa no, lo chưa tới !

Trần Cơ giận lắm, nói lớn:

– Cô này lạ thật ! bây giờ bộ cô muốn bênh vựa kẻ địch sao ?

Mạc Tuyết Lan quắc mắt nhìn hắn:

– Anh đừng có hồ đồ mà có hại⬦ Trong khi đó, Hồng Nhi vì quá đuối sức gục xuống ngất lịm đi. Mạc Tuyết Lan tra kiếm vào vỏ, nhấc bổng cậu bé lên bảo Trần Cơ:

– Anh thấy gì không ? Nó còn bé dại quá mà, có giết đi cũng chẳng danh dự gì.

Trần Cơ ôm ngực, còn thấy nhói đau nên nói:

– Cô đừng khinh thường nó ! Suýt chút nữa, tôi đã vong mạng rồi.

Hồng Nhi vì quá đuối sức mà ngất lịm đi, chớ không sao cả. Chỉ một lát sau cậu lại tỉnh, nhưng không mở mắt mà nằm yên nghe ngóng động tịnh. Cậu cảm động trước cử chỉ nhân hậu của Mạc Tuyết Lan, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc về nàng. “Vì lẽ gì cô ta theo quân giặc ? Một người có tư thái như thế không thể vì ham tiền mà theo quân cướp nước ! Chắc có điều chi bí ẩn mà mình chưa hiểu ra được !” Mạc Tuyết Lan bỗng hỏi Trần Cơ:

– Anh có gặp người của Ngọc Lan tiểu thư chưa ?

– Chưa gặp! Tôi đã đợi trong rừng suốt canh ba đêm qua, nhưng không thấy ai cả.

– Chắc có chuyện không hay xảy ra.

Cả ba vụt nín lặng. Từ trên triền núi có nhiều tiếng rầm rập vang dội xuống ! Đá sỏi rơi cả vào trong hang. Trịnh Tuế hốt hoảng nói:

– Bọn tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn đang lùng kiếm chúng ta đó. Đừng làm động⬦ Mạc Tuyết Lan tin tưởng nói:

– Không đời nào chúng tìm được hang núi này đâu ! Các bạn nhớ kỹ có tấn đá bên ngoài không ?

Trần Cơ nói:

– Cẩn thận lắm.

Hắn vừa dứt lời bỗng nghe tiếng động ở phía ngoài, nhiều viên đá rơi xuống đất chứng tỏ có người tử bên ngoài chui vào. Cả ba đều kinh hoảng tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Thế là nguy rồi. Bọn Hạnh Hoa Thôn tìm được ba người nơi đây thì khó sống sót. Những viên đá rơi rớt lần lần bày ra một lỗ hổng, rồi một người từ bên ngoài nhảy vụt vào. Mạc Tuyết Lan, Trần Cơ và Trịnh Tuế liền chồm tới, nhưng có tiếng:

– Hãy khoan⬦ Một bọn với nhau mà.

Họ Mạc dừng tay và nhận ngay ra tên đưa thơ của Ngọc Lan. Hắn thường giữ sự liên lạc giữa quân do thám và nữ chủ tướng. Trần Cơ hỏi:

– Sao đêm qua không tới ?

– Còn nhiều việc lắm ! Đi kiếm các bạn muốn hụt hơi.

Mạc Tuyết Lan cau mày hỏi hắn:

– Làm sao biết chúng ta ở đây ?

– Tôi hỏi dò khắp mọi chỗ nhưng chẳng ai rõ. Thấy bọn Hạnh Hoa Thôn xôn xao tìm kiếm, tôi mới hay tin cô nương bắt cóc thằng bé Hồng Nhi. Tôi nghi ngờ cô nương đem nó về đây.

– Nhưng sao ngươi biết được chốn này ?

Tên đưa thư cau mày, nói:

– Kìa⬦ bộ cô nương quên rồi sao ? Đã có lần cô nương hẹn tôi mang thơ đến đây mà. Tôi tới cửa hang, thấy đá chất chồng lên càng nghi ngờ hơn.

Mạc Tuyết Lan chợt hiểu ra liền gật đầu nói:

– Hôm nay, người tới đây có việc gì ?

– Một chuyện vô cùng hệ trọng⬦ Rồi hắn lặng thinh, ngó xung quanh thấy Hồng Nhi nằm thiêm thiếp rồi cất tiếng hỏi:

– Thằng bé nầy nó mê thật chăng ?

– Không phải lo ngại gì cả ! Người tới đây có chuyện gì ?

Hắn nhìn mọi người rồi đáp nhỏ:

– Tiểu thư Ngọc Lan đã có mặt ở đây !

Trần Cơ, Trịnh Tuế hốt hoảng kêu lên:

– Ngọc Lan tiểu thư ?

– Trời ơi ! Sao Đỗ tiểu thư gan dạ đến thế ? Chúng biết được thì nguy lắm !⬦ Tên đưa thư nói:

– Có nguy hiểm cũng phải liều ! Tiểu thư đã nói thế ! Hình như có gì hệ trọng lắm !

Mạc Tuyết Lan khẽ hỏi:

– Tiểu thư hiện giờ ở đâu ?

– Vừa đến chân núi Phục Sơn thì nghe quân Hạnh Hoa Thôn báo động, tiểu thư tạm lánh ở trong rừng chờ tin của cô nương⬦ Hồng Nhi đã nghe rõ tất cả mọi việc và trong lòng rất náo nức. “Phải làm sao thoát khỏi nơi nầy để báo tin cho cha mẹ đặng rõ⬦ Ngọc Lan dám liều lĩnh vào sào huyệt Hạnh Hoa Thôn là chuyện không tưởng ! Không khéo chúng dám cử đại binh tiêu diệt chúng mình cũng nên. Nhưng làm sao thoát thân bây giờ ?” Trong khi đó, Mạc Tuyết Lan bảo tên đưa thư:

– Ngươi cấp tốc đưa Ngọc Lan tiểu thư đến đây ! Đừng để cô ấy ở trong rừng sẽ bị lộ dạng mất. Quân tuần tiễu của Hạnh Hoa Thôn ghê gớm lắm ! Chúng rình hết ngõ ngách trong rừng.

Trần Cơ nhìn lên lỗ hổng trên triền núi, lo ngại nói:

– Quân tuần tiễu Hạnh Hoa Thôn đang lục soát bên ngoài, không khéo Đỗ tiểu thư lộ dạng mất.

– Trần huynh không phải lo ! Tôi biết nhiều con đường tắ đến hang đá này mà⬦ Hãy chờ tôi.

Hắn nói xong quày quả trở ra, chui khỏi lỗ hổng mất dạng. Mạc Tuyết Lan phân vân, hỏi Trần Cơ:

– Theo ý Trần huynh, Ngọc Lan tiểu thư đến đây để làm gì ?

– Chắc không ngoài việc Lục Ôn Hầu bị bắt⬦ – Ta cũng nghĩ thế nên rất lo ngại ! Ai đã giải cứu cho Lục Ôn Hầu ?

– Có thể là Ngọc Lan tiểu thư đã cho người làm việc đó chăng ? Tiểu thư tới đây có lẽ là để báo tin cho ta biết.

Mạc Tuyết Lan nhìn Hồng Nhi không nói gì hết⬦ Nàng không tin thế ! “Nếu muốn cho biết tin kia, Ngọc Lan viết thư cũng đủ, cần gì đích thân tới chỗ nguy hiểm nầy.” Ngay trong khi đó, tên đưa thư quay trở lại và Ngọc Lan theo sau hắn.

Mạc Tuyết Lan, Trần Cơ, Trịnh Tuế đều cúi đầu chào. Ngọc Lan có vẻ mừng khi gặp lại các tay do thám của nàng:

– Tất cả đều bình yên cả chứ ?

Mạc Tuyết Lan gật đầu:

– Bẩm tiểu thư ! Ba chúng tôi đều bình yên và khuyến dụ thêm mấy tên Hạnh Hoa Thôn theo mình.

– Ồ ! Thế thì còn gì bằng ! Riêng số phận Lục thúc phụ của ta, các người có liên lạc gì với ông ấy chăng ?

Mạc Tuyết Lan lắc đầu nói:

– Dạ không ! Quân giặc canh phòng nghiêm mật quá. Đến đêm hôm qua, định giải cứu cho Lục tướng quân nhưng việc bất thành.

– Bất thành ? Tại sao vậy ? Lục Ôn Hầu ở đâu bây giờ ?

– Không rõ bên ta ai đã lẻn vào hang đá, giải cứu cho Lục Ôn Hầu rồi.

Ngọc Lan ngơ ngác nhìn mọi người:

– Lạ lùng chưa ? Ta đến đây để bày kế hoạch giải thoát cho Lục Ôn Hầu thì còn ai khác giải cứu thúc phụ ta nữa ?

Trần Cơ nói:

– Chúng tôi hoàn toàn không hiểu gì hết. Tiểu thư nghĩ xem:

Đang lúc Mạc Tuyết Lan bắt cóc thằng bé Hồng Nhi để đổi Lục Ôn Hầu thì một kẻ bí mật đã chém ngã hai tên quân canh phá vỡ xiềng xích đem Lục tướng quân đi mất.

Ngọc Lan hỏi:

– Hồng Nhi nào ?

Mạc Tuyết Lan đành chỉ tay về phía cậu bé nói:

– Hồng Nhi đó ! Cậu ta là con ruột của Lệ Hồng và Vũ Anh Kiệt.

Ngọc Lan bước đến gần Hồng Nhi cau mặt lại:

– Thằng bé này là con của Anh Kiệt⬦ Ồ ! Thế thì ta nắm lợi thế trong tay rồi⬦ Trần Cơ được dịp thót méc với Ngọc Lan:

– Ấy thế mà Mạc Tuyết Lan không chịu xử dụng cái ưu thế của mình. Mạc Tuyết Lan định trả cậu bé con này về cho phái Hạnh Hoa, vì nàng cho rằng chúng ta thù hận cha mẹ nó chớ bé con kia có biết gì ?

Ngọc Lan nhìn Mạc Tuyết Lan, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nên không tiện hỏi. Dù là tiểu thư con của Đỗ tri huyện nhưng nàng rất mến Mạc Tuyết Lan.

Trần Cơ nói tiếp:

– Tôi ngăn cản nhiều lượt, Mạc Tuyết Lan mới còn để cậu bé ấy lại đây, chớ không đã trả về cho cha mẹ nó rồi⬦ Trịnh Tuế được dịp hạ Mạc Tuyết Lan cũng bàn góp vào:

– Tiểu thư tưởng thằng bé đó vừa sao ? Một mình nó mà hai đứa tôi phải cực nhọc lắm mới hạ được. Lúc nãy, nó dùng một ngọn cước hiểm độc đá mạnh vào ngực Trần huynh, suýt chút nữa anh ấy vong mạng rồi.

Thấy Mạc Tuyết Lan vẫn không nói gì. Ngọc Lan khẽ hỏi:

– Có đúng như những lời hai bạn vừa nói không Mạc hiền muội ?

Mạc Tuyết Lan quắc mắt nhìn hai tên kia rồi ngó Ngọc Lan:

– Tiểu thư tin ở sự sáng suốt của tôi hơn hay là tin bọn chúng ?

– Không tin hiền muội sao ta để trông nom cả cánh do thám nầy ?

Mạc Tuyết Lan nói:

– À⬦ nếu tiểu thư tin ở tôi thì tôi xin vắn tắt thế nầy:

Hai tên Trần Cơ và Trịnh Tuế là quân vô dụng ! Đã bất tài mà còn ăn nói hồ đồ không dùng được trong việc len lỏi vào hàng ngũ quân giặc.

Trần Cơ và Trịnh Tuế xám xanh cả mặt mày. Chúng không ngờ Mạc Tuyết Lan mạt sát chúng thậm tệ như vậy ! Nhưng đứng trước Ngọc Lan tiểu thư, chúng không dám có thái độ gì khác. Ngọc Lan hoang mang nhìn Mạc Tuyết Lan:

– Mạc hiền muội nên bình tĩnh, đừng làm mất lòng nhau trong hoàn cảnh hiện tại ! Thằng bé Hồng Nhi có thể nguy hiểm vậy sao ?

Mạc Tuyết Lan nhìn cậu bé đang mê man, nhủ thầm:

“Dù thương Hồng Nhi, ta cũng khó chống lại ý định Ngọc Lan ! Đành vậy chớ sao.” Nàng quay lại cất tiếng:

– Cậu bé nầy «ăn chưa no, lo chưa tới» thì nguy hiểm nỗi gì tiểu thư ! Chẳng qua như tôi đã nói:

Trần Cơ và Trịnh Tuế đều là quân vô dụng !

Trần Cơ giận quá nói liều:

– Mạc Tuyết Lan ! Cô không được nặng lời⬦ Ngọc Lan tuy thương họ Mạc, nhưng cũng lên tiếng:

– Hiền muội đừng nên nói thế ! Dù gì họ Trần và Trịnh cũng là người của ta tuyển chọn mà⬦ Mạc Tuyết Lan vẫn giữ ý mình:

– Vì vậy tiểu thư mới lầm lẫn tài nghệ của họ. Đã bất tài mà còn hồ đồ, tôi nói không ngoa đâu. Lần nầy, xin tiểu thư đưa chúng nó về dinh là hơn.

Ngọc Lan hơi phật ý nên cau mày hỏi:

– Hiền muội hãy nói rõ ra xem. Họ tỏ ra bất tài trong chuyện nào và hồ đồ ra làm sao ?

Mạc Tuyết Lan nhìn thẳng vào đôi mắt Ngọc Lan:

– À⬦ Thì ra tiểu thư vẫn tin lời bọn chúng hơn tôi ! Thế được rồi !

– Kìa⬦ Hiền muội đừng nghĩ lầm như thế⬦ Ta muốn⬦ biết rành để trừng trị bọn chúng⬦ Mạc Tuyết Lan nhìn hai tên Trần Cơ và Trịnh Tuế:

– Tài nghệ của chúng chưa bằng một cậu bé «ăn chưa no, lo chưa tới»⬦ thì làm sao hơn được bọn Hạnh Hoa Thôn. Đã thế còn hồ đồ trách tôi dung dưỡng cho cậu bé này⬦ Trần Cơ không vừa gì:

– Mới rồi không phải cô muốn thả cậu bé đó về với cha mẹ nó sao ?

Mạc Tuyết Lan nói liền để cho Ngọc Lan không thấy mình có cảm tình riêng với em bé Hồng nhi:

– Đó là mưu chước của ta, các ngươi làm sao hiểu được ! Thả Hồng Nhi về với Vũ Anh Kiệt và Lệ Hồng là do một kế hoạch khác.

Ngọc Lan rất tin tưởng ở Mạc Tuyết Lan, nên nghe nàng nói thế, liền trừng mắt bảo hai tên Trần Cơ, Trịnh Tuế:

– Các người hãy im ! Ta đã hiểu rồi⬦ thế mà dám thót méc để gây sự hiểu lầm giữa ta và Mạc Tuyết Lan. Một lần nữa thì vong mạng đó.

Trần Cơ và Trịnh Tuế đều tức uất người lên, nhưng không biết nói sao ? Chúng có nói sự thật, Ngọc Lan cũng không tin. Riêng Hồng Nhi, từ nãy giờ vẫn nằm im giả mê thiếp đi, nhưng sự thật đã nghe rõ những lời đối đáp giữa Ngọc Lan và Mạc Tuyết Lan ! Cậu không rõ họ Mạc có cảm tình riêng với mình, nên khi nghe nàng nói với Ngọc Lan về mưu chước thả mình về với cha mẹ thì giận lắm. Cậu lẩm bẩm một mình:

– Chẳng ngờ Tuyết Lan lại hèn hạ như vậy ? Ta không sợ chết đâu ! Phải mắng vào mặt quân hèn mạt đó một trận mới được !

Hồng Nhi nghĩ thế nên ngồi thẳng dậy điểm mặt Mạc Tuyết Lan:

– Khốn khiếp ! Ta trọng mi mà mi nỡ xử như vậy sao ? Mi đừng hòng làm hại cha mẹ ta !

Mạc Tuyết Lan bàng hoàng lùi lại. Ngọc Lan sững sờ một lúc, rồi nói:

– À thì ra thằng bé này vẫn tỉnh chớ không thiếp đi như ta tưởng. Thế là nó đã nghe hết mọi chuyện rồi⬦ Trần Cơ và Trịnh Tuế liền ùa vào quật ngã Hồng Nhi xuống, rút dây trói chặt lại⬦ Mạc Tuyết Lan tuy thương Hồng Nhi nhưng cũng phải nói:

– Tiểu thư thấy chưa ? Thằng bé nầy có nghĩa lý gì đâu ? Nó đúng là quân «ăn chưa no, lo chưa tới». Phải nó không hơn một chút thì nguy chop chúng ta rồi⬦ Ngọc Lan gật đầu nói:

– Đúng thế ! Nó cứ nằm yên và chờ lúc bọn ta hớ hênh, trốn khỏi nơi nầy về trang trại Hạnh Hoa Thôn mật báo, thì hỏng hết⬦ Hồng Nhi bị trói bỏ nằm một xó vừa đau vừa giận. Chính cậu cũng thấy sự hấp tấp vô ích của mình. “Tại sao cậu không dằn lòng có phải lợi hơn không ? Nóng nảy làm gì, chỉ rước lấy sự thất bại⬦ Bây giờ làm sao thoát khỏi nơi đây ?!” Ngọc Lan hỏi Mạc Tuyết Lan:

– Chúng ta có thể tạm ẩn trú nơi nầy chăng ?

Tuyết Lan gật đầu:

– Tiểu thư ở cả tháng trời cũng không sao vì có đầy đủ lương thực tích trữ bên trong⬦ – Ta không ở lâu được ! Nhưng điều quan trong hiện giờ là phải tìm cho ra tung tích của Lục thúc phụ.

Ngọc Lan quay sang Trần Cơ và Trịnh Tuế truyền lệnh:

– Các ngươi hãy rời khỏi nơi nầy và dò xem tung tích của Lục Ôn Hầu rồi về dinh cha ta.

Trần Cơ và Trịnh Tuế vâng dạ đi ngay. Mạc Tuyết Lan liếc nhìn về phía cậu bé Hồng Nhi trong lòng không khỏi bất nhẫn. Cậu ta ngồi ủ rũ, đầu gục xuống. Nàng rất thương tâm, nhưng chẳng biết làm sao bây giờ ? Nếu biểu lộ tình thương với cậu bé trước mặt Ngọc Lan thì không còn gì nguy hơn ! Mạc Tuyết Lan đâm ra hối hận ! Đêm qua, trong lúc bất cập, nàng mới phải bắt Hồng Nhi mang đi. Nàng tin tưởng Vũ Anh Kiệt sẽ hạ mình trao đổi Lục Ôn Hầu thì là Hồng Nhi trở về nhà bình yên vô sự ! Nào ngờ, sự thế đổi thay ! Bây giờ đây Lục Ôn Hầu mất dạng mà nàng cũng không có cách nào trả cậu bé về gia đình ! Trời trưa lắm rồi, ánh nắng rọi thẳng xuống hang. Mạc Tuyết Lan khẽ hỏi Ngọc Lan:

– Tiểu thư có dùng lương khô chăng ?

Ngọc Lan lắc đầu:

– Ta còn no, vì mới dùng lúc sáng. Hiền muội dùng trước đi.

Mạc Tuyết Lan mượn cớ đó để lấy lương khô cho Hồng Nhi ăn đỡ đói. Nàng lấy cơm vắt để trước mặt cậu bé rồi đưa tay định mở trói cho cậu ta. Nào ngờ Hồng Nhi gan dạ khác thường. Cậu giẫy dụa, đạp phăng mo cơm đi rồi quát:

– Để yên cho ta ! Đừng làm bộ. Ta không mắc mưu ngươi đâu⬦ Mạc Tuyết Lan giận quá, đánh bốp vào đít cậu bé. Ngọc Lan chứng kiến cảnh đó vụt phì cười:

– Mạc hiền muội có lòng yêu thương trẻ con thật mà ! Bọn Trần Cơ không hiểu lầm sao được ? Cứ để cho nó chết đói, tội gì phải lo thức ăn cho nó.

Mạc Tuyết Lan lắc đầu, trở lại chỗ ngồi, mặt buồn dàu dàu ! Nàng biết rằng còn lâu lắm nàng mới chuộc được lòng tin yêu của một cậu bé như Hồng Nhi. Chẳng qua cũng chỉ vì hành động của nàng ! Biết làm sao khi nàng là kẻ thù nghịch của cha mẹ nó

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN