Hạnh Lâm Thê
Chương 2: Kì công tử
Hai mươi tám năm sau tại Mục quốc.
Mục quốc nhiều núi, đặc biệt là ở phía bắc Đô thành núi kéo dài tới ngàn dặm. Người Mục quốc gọi nơi này là ” Bách sơn ”.
Bách sơn lớn lớn nhỏ nhỏ mấy trăm núi không có tên, nhưng có ba toà núi có tên rất nổi tiếng. Đứng đầu là Bích Phục Sơn.
Bích Phục Sơn sở dĩ nổi tiếng bởi vì cùng những núi khác có điểm cực bất đồng, đây là phía nam của Bách Sơn, địa thế tương đối bằng phẳng so với núi khác. Muốn vào Bách sơn bình thường phải đi vào từ Bích Phục Sơn.
Mặc dù núi Bích Phục Sơn đa số bằng phẳng, nhưng vẫn có một số chỗ góc cạnh, hơn nữa mãnh thú lại không ít. Trừ khi muốn hái dược liệu chỉ núi này mới có hoặc đi săn chim cùng bắt cá thì không ai chán sống mà mạo hiểm lên núi. Vì có đi không có về.
Nhưng mà ngay lúc này đây lại quỷ dị xuất hiện hai nhóm người đang giằng co trên núi.
Mà nói như vậy cũng không quá chính xác, bởi vì trên thực tế là một người đấu với mười mấy người. Không những vậy, mười mấy đại hán kia lại còn đang nằm trên mặt đất mà la oai oái.
Trận này đánh nhau này hoàn toàn không thú vị chút nào, một đám người cầm đao kiếm muốn chém người, nhưng ngay cả góc áo của đối phương cũng không đụng tới, cách đối phương còn có ba thước liền ào ào ngã xuống, một chút tổn thương cũng không có.
Mà giờ phút này người duy nhất đứng tất nhiên là thanh niên cùng bọn họ đối địch.
Thanh niên này thoạt nhìn tuổi không lớn, nhiều nhất hơn hai mươi, gió núi thổi đến, thổi bay vạt áo trắng cùng mái tóc đen như mực của hắn, so với số đại hán đang lăn qua lăn lại ở trên đất không giống nhau, thân hình rõ ràng đơn bạc rất nhiều.
Tầm mắt của hắn dừng ở đỉnh núi xa xa xanh ngắt, thần thái thản nhiên thanh thản, dường như chuyện phát sinh hết thảy trước mắt, mấy người kia trúng chiêu khóc thét đều cùng hắn không liên quan.
Nhìn không ra ánh mắt của hắn, không phải thần sắc của hắn lạnh nhạt mà là gương mặt của hắn trông không giống người phàm.
Cong cong mày liễu cùng một đôi mắt phượng mĩ gần như yêu dị, mũi cao, môi màu đỏ mỏng khinh mân, không quá khó để thấy nhu hoà hơi hơi giương lên, nhìn thế nào cũng là khuynh đảo chúng sinh.
Đáng tiếc người hữu duyên thấy mỹ nhân cười nhân cũng không nhiều, ngược lại là bị mặt không chút biểu cảm hung hăng chỉnh người của hắn chưa bao giờ thiếu.
“Họ Chúc, ngươi có gan liền một đao giết chúng ta, ép buộc như vậy người khác thì còn gì là hảo hán?”
Một gã đại hán rất có cốt khí cả giận nói.
Tiếng rống này, đúng thật là gọi trở về sự chú ý thanh niên, tuy rằng chỉ có một chút điểm mà thôi.
“Ta lại không có lấy đao kiếm của các ngươi, muốn chết không phải là tự mình cắt cổ sao? ”
Thanh âm của hắn nghe vô cùng tốt, trong trẻo giống như tiên âm, nhưng lại phun ra lời nói vô tình, lạnh như băng.
Sau khi nói xong, thanh niên lại đừng mở mắt, đem lực chú ý phóng tới cảnh trí tú lệ Bích Phục Sơn.
“Ngươi, ngươi……”
Đại hán bị thái độ ngạo mạn của hắn làm tức giận đến không nhẹ.
“Ngươi thân là ngoại tôn của minh chủ võ lâm, không dùng võ công phục nhân, lại âm thầm dùng độc, thật sự là ti bỉ vô sỉ, phá hỏng thanh danh một đời của Kì lão tiền bối!”
“Lời này thú vị nha.”
Kì Triệu Hòa không hề ý cười nhếch môi,
“Các ngươi dụng quyền chân đao kiếm giết người đó là anh hùng hảo hán, mà ta dùng độc đả thương người chính là ti bỉ vô sỉ? Đều là đả thương người giết người, dùng cái thủ đoạn gì lại có phân biệt sao?”
“Đương nhiên là có! Đại trượng phu làm việc quang minh lỗi lạc, dùng độc rõ ràng là hành vi tiểu nhân!”
“Tùy các ngươi nghĩ ”
Hắn nhún nhún vai, một bộ dáng không để ý lắm.
“Các ngươi đại khái còn muốn đau khoảng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới huỷ đi lục phủ ngũ tạng, thất khiếu mà chết, không muốn chịu khổ không ngại tự mình kết liễu, ta sẽ không ra tay ngăn trở.”
Tên đại hán kia còn muốn mắng tiếp, lại đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức, hai mắt biến thành màu đen, rốt cuộc không nói được.
Nhưng thật ra bên kia có người không chịu nổi đau, cầu xin nói:
“Kì công tử, tha ta đi, chỉ cần ngài nguyện ý thả ta, Lí Mộc ta ngày sau nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi ……”
Nghe vậy, mày thanh tú nhướng giận.
“Thực đáng tiếc, ta không thiếu trâu cũng không thiếu ngựa.”
Trâu hắn không dùng, ngựa mà nói…… Hắn vẫn là thích hắc mã hiện tại của hắn hơn.
“Tiểu nhân đời đời kiếp kiếp làm nô tài cho ngài……”
“Hình như nô tài nhà ta cũng còn nhiều lắm.”
Đuổi còn không đuổi được, chỉ làm người ta chán ghét.
Người này có phải quá khó hầu hạ hay không?
Người cầu xin hắn nghiến răng ken két, nhưng đúng là vẫn còn không chịu được cơn đau tận sương tuỷ kia, chỉ phải tiếp tục cầu nói:
“…… Mặc kệ thế nào, chỉ cần ngài nguyện ý tha tiểu nhân một con đường sống, muốn tiểu nhân như thế nào đều được a!”
“Được a.”
Kì Triệu Hòa đáp rõ ràng,
“Chỉ cần ngươi có thế để cho hai mươi ba mạng Nhan gia chết rồi sống lại, chớ nói ngươi một người, muốn ta thả huynh đệ của ngươi đều được.”
Lời vừa nói ra, dù mọi người đang đau nhức vẫn không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Kì Triệu Hòa, ngươi……”
“Ta như thế nào?”
Hắn hỏi lại.
“Ngươi chớ ngậm máu phun người!”
Đối phương ngữ khí có thể nói là hổn hển.
“Vậy sao?”
Lúc này Kì Triệu Hòa mới thật là nở nụ cười.
“Ngươi nói thử xem, ta như thế nào ngậm máu phun người?”
Đại hán sắc mặt trắng nhợt, ý thức được Kì Triệu Hòa hình như chưa bao giờ nói qua hai mươi ba mạng người Nhan gia kia bị hành hạ đến chết có quan hệ cùng bọn họ.
Liền vào lúc này, Kì Triệu Hòa bỗng nhiên nhăn đôi mi thanh tú, giơ tay trong nháy mắt điểm á huyệt của mọi người, khóc thét thanh liền như vậy im bặt, tiếp theo cũng không thấy hắn quỳ gối, chỉ mũi chân điểm nhẹ chút,liền như vậy phiêu phiêu nhảy lên trên cây.
Đám đại hán kia không rõ đã xảy ra chuyện gì, qua một hồi lâu, mới nghe thấy xa xa có tiếng bước chân, đang từ từ hướng nơi này đi tới.
Tiếng bước chân kia nhẹ nhàng mà tới, đã có chút chậm, không giống người luyện võ, cho đến khi người tới đi được lại gần chút, mọi người mới phát hiện hoá ra là một cô nương chừng mười sau, mười bảy tuổi.
Một cô nương không có võ công dám một mình chạy lên Bích Phục Sơn?
Đợi bọn hắn nhìn đến túi dược sau lưng nàng thì ánh mắt kinh ngạc chỉ có tăng thêm mà không giảm.
Cô nương tuổi trẻ như vậy lại một mình lên Bích Phục Sơn hái thuốc?
Người hái thuốc bình thường biết y lý, trong lúc này một gã đại hán nhớ tới điểm ấy, lập tức liều mình vẫy tay muốn hướng đối phương xin giúp đỡ, nếu không phải bị điểm á huyệt, chỉ sợ đã sớm hô to ra tiếng.
Kì Triệu Hòa đứng ở trên cành cây mắt lạnh theo dõi.
Hắn chính là nghe thấy tiếng bước chân cô nương kia, mới điểm á huyệt những người này, cũng nhảy lên cây che giấu tung tích.
Hắn không phải sợ người khác nhận ra chính mình, chuyện của hắn làm, Kì Triệu Hòa hắn chưa từng nghĩ tới che lấp chống chế, hắn chính là ngại phiền toái, không muốn cùng người giao tiếp mà thôi.
Nếu có thể, hắn hy vọng người tới căn bản không cần đi đến nơi này, cho dù nàng thế nào cũng đừng để ý đến nơi này, cũng đừng xen vào việc của người khác.
Bất quá nói ngược lại, cho dù thiếu nữ hái thuốc kia thật muốn xen vào, sợ cũng không có năng lực.
Đừng nói người hái thuốc bình thường, độc Kì Triệu Hòa hắn hạ, cho dù là danh y cũng khó mà giải, mà người có bản lĩnh hiểu biết độc của hắn, bình thường liếc mắt một cái liền nhìn ra được là bút tích của hắn, nên sẽ không muốn cùng hắn đối nghịch.
Cho nên, hiện nay hắn chỉ cần chờ kia cô nương tránh ra là tốt rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!