Hạnh Lâm Thê
Chương 27: Phiên ngoại lữ nhân
Một lữ nhân21 đi ngang qua kinh thành Mục quốc, lúc đi qua ngã tư đường thành tây, ngoài ý muốn phát hiện phía ngoài một gian cửa hàng lại đầy người xếp hàng.
Lúc này đang là giữa trưa hè nóng bức của tháng sáu, mọi người xếp hàng người người mồ hôi ướt đẫm, lại không có người oán giận nửa câu.
Hắn quan sát một hồi lâu lại không nhìn ra nguyên nhân, không nhịn được tò mò tìm một hán tử tuổi trẻ hỏi:
“Xin hỏi một chút, mọi người ở đây là xếp hàng dài như rồng như vậy vì cái gì?”
Hán tử kia đầu tiên là kinh ngạc đánh giá hắn một lát, mới nói:
“Huynh không phải người Mục quốc chúng ta đúng không?”
“Đúng vậy, ta là từ nước láng giềng đến.”
“Vậy thì khó trách.”
Một lão nhân bên cạnh cười nói :
“Cậu có điều không biết, đây chính là Tương Ngọc đường lừng lẫy đại danh của Mục quốc chúng ta.”
Hán tử bên cạnh tiếp lời :
“Tương Ngọc đường này cùng khác biệt, mặt hàng cửa hàng khác là đủ loại, nhưng mà bọn họ lại chỉ bán duy nhất ‘Trân châu bạch ngọc ngưng cao’, hơn nữa mỗi tháng chỉ mở tiệm ba ngày! Mới có thể mỗi lần đều thường xếp một hàng dài giống như rồng như vậy.”
Lữ nhân ngẩn ngơ :
“…… Trân châu bạch ngọc ngưng cao? Nghe qua sao cứ như là son bột nước?”
Nếu như chính là son bột nước, làm sao có thể hấp dẫn nhiều người xếp hàng như vậy, hơn nữa người trong đội ngũ thoạt nhìn chẳng phân biệt được nam nữ già trẻ?
“Không phải chỉ là loại phần son bột nước thôi sao? Nhưng đối nữ nhân Mục quốc mà nói, thứ này nhưng là mý dung thánh tinh, chẳng phân biệt tuổi, chỉ cần một hộp, nào là xóa sẹo, kháng lão trắng đẹp…… được gọi là bảo dưỡng phẩm?”
“Đúng, chính là bảo dưỡng phẩm.”
Hán tử trẻ tuổi gãi gãi đầu :
“Nương tử của ta chính là nói với ta như vậy, nàng còn dặn dò riêng ta, cần phải thay nàng cùng muội tử của nàng mua mỗi người một hộp trở về mới được.”
“Ngươi cũng chỉ có thể mua hai hộp mà thôi, chủ quán có quy định một người chỉ được mua hai hộp.”
“Nghiêm khắc như vậy? Ta lần đầu tiên mua không biết sẽ thế nào!”
“Chủ quán nói, đây là vì tránh cho có người mua số lượng nhiều, cầm ra bên ngoài bán ra giá cao.”
Lão nhân kinh nghiệm đầy mình nói:
“Ta đã nhờ nó mà lấy lòng bạn già nhà ta vài lần a!”
“Như vậy a, vậy người nói nói, trân châu bạch ngọc ngưng cao gì đó thực thần kỳ như vậy sao?”
“Hắc hắc, nếu muốn nói có cái tác dụng phản lão hoàn đồng, đó khẳng định là khuyếch đại. Bất quá có vài lần bạn già nhà ta nấu cơm bị phỏng tay, lấy nó đến bôi qua, a, lại cách một ngày cũng chỉ còn lại sưng đỏ nhàn nhạt, cũng không quá đau. Lại tiếp tục dùng hai ngày, liền không còn chút dấu vết. Cho nên trân châu bạch ngọc ngưng cao này tuy rằng không rẻ, nhưng mọi người vẫn hướng tới đoạt lấy a.”
“Thật thần kỳ như vậy?”
Lữ nhân lẩm bẩm nói.
“Kỳ thực này còn không phải thần kì nhất đâu, trân châu bạch ngọc ngưng cao nhưng là có câu chuyện.”
Lão nhân cười thần bí.
“Hả?”
Lữ nhân cảm thấy thực hứng thú nhướng mày.
“Mọi người đều biết Tương Ngọc đường là sản nghiệp của thủ phủ Mục quốc Phạm Tuấn Hi, nhưng rất ít khi người biết, tiền vốn cửa hàng này kỳ thực Kì Phong sơn trang cũng có một phần.”
“Kì Phong sơn trang? Người là chỉ Kì Phong sơn trang của Minh Chủ Võ Lâm?”
“Đúng vậy, nghe nói trân châu bạch ngọc ngưng cao này năm đó là từ Minh Chủ Võ Lâm Kì Triệu Hòa cùng với ái thê cùng nghiên cứu chế tạo đi ra. Minh chủ vốn tinh thông y lý không nói, Minh chủ phu nhân Tô thị là Phạm Tuấn Hi tiểu cô, ngày xưa từng ở Hồi Xuân đường gần đây chữa bệnh từ thiện nhiều năm. Cho đến về sau gả cho người mới thôi, y thuật so với trượng phu có thể nói là chỉ có hơn chứ không có kém.”
Lão nhân nóng bỏng giảng về chuyện xưa mà ông biết.
“Tám năm trước, lúc Minh chủ phu nhân vẫn là Tô cô nương, từng bất hạnh rơi vào tay kẻ thù của Minh chủ, kẻ thù kia vì trả thù Minh chủ, đem dung mạo của Tô thị hủy……”
“Rất tàn nhẫn đi?”
Lữ nhân một trận run run.
“Cho nên bọn họ mới làm ra trân châu bạch ngọc ngưng cao này, hảo trị liệu Minh chủ phu nhân?”
Lão nhân gật gật đầu.
“Không sai. Lúc ấy dung mạo Tô thị đã hủy, nhưng mà Minh chủ không rời không bỏ, kiên trì cưới nàng về nhà. Mà Minh chủ vì trị vết thương của ái thê, vơ vét dược liệu quý hiếm, cuối cùng mới nghiên cứu chế tạo ra phối phương ngưng cao này.”
Lữ nhân nghe được mê mẩn, bật thốt lên hỏi:
“Vậy về sau dung mạo Minh chủ phu nhân hoàn toàn khôi phục sao?”
Lão nhân cười nói:
“Làm sao có thể?”
“Hả?”
“Có điều cải thiện là nhất định. Nhưng cậu hẳn là biết, vết sẹo trên người có thể khôi phục bao nhiêu, cùng khi nào bắt đầu trị liệu có liên quan thật lớn. Từ lúc Tô thị bị hủy dung tới lúc trân châu bạch ngọc ngưng cao chế thành, thời gian đó cũng gần hai năm. Ngưng cao này dùng được mặc dù tốt, lại không phải thuốc tiên, cho dù thật sự là thuốc tiên, chuyện cũng đã hai năm, cũng không có khả năng làm dung mạo Tô thị hoàn toàn khôi phục.”
“Hiện thời lúc Minh chủ phu nhân ra cửa, trên mặt đều mang theo một tầng lụa mỏng che lấp dung mạo, nếu như có người tò mò hỏi, Minh chủ đều đáp, là phu nhân có dung mạo quá đẹp, chính hắn không muốn cho người ngoài nhìn thấy.”
Lão nhân vuốt râu nói.
“Nhưng chuyện này làm sao có thể a? Minh chủ bản thân hắn có dung mạo tuyệt thế, lại đẹp đến mức nữ tử đứng ở bên cạnh hắn chỉ sợ cũng phải kém, hắn nói như vậy chẳng qua chỉ là không muốn làm cho người ta nói những lời không nên về ái thê hắn thôi.”
“Người nói đúng.”
Lữ nhân gật gật đầu.
“Xem ra đương kim Minh Chủ Võ Lâm cũng là người tình thâm nghĩa trọng.”
“Đó là hiện nay mọi người đều cảm thấy như vậy.”
Tuổi trẻ hán tử cười nói.
“Kì Minh chủ trước lúc tiếp nhận chức võ lâm minh chủ này của ngoại tổ phụ hắn, ở trên giang hồ nhưng là người cực làm người ta đau đầu a!”
“Này lại là vì sao??”
Lữ nhân vừa nghe còn có câu chuyện khác, tinh thần lập tức rung lên.
“Tác phong làm việc của Kì Minh chủ vừa chính vừa tà, xuống tay ngoan độc…… Đúng rồi, nghe nói lúc trước kẻ thù hủy dung mạo Minh chủ phu nhân, hiện nay còn bị nhốt tại Kì Phong trong sơn trang chịu đủ tra tấn đó! Tóm lại người trực tiếp hoặc gián tiếp ăn phải mệt của hắn, đều hận hắn nghiến răng nghiến lợi, đều gọi hắn là yêu nghiệt.”
Lữ nhân ngây người.
“Vậy người như vậy làm sao có thể lên làm Minh Chủ Võ Lâm a?”
“Lúc ấy mọi người cũng đều cảm thấy tiền Minh Chủ Võ Lâm Kì Anh làm sao có thể có ngoại tôn tà khí như vậy, chẳng những giết người không nháy mắt, càng thích sử dụng độc giày vò tới chết, thật sự không thích hợp tiếp nhận chức vụ Minh Chủ Võ Lâm. Nhưng từ lúc hắn cùng với Tô thị thành thân sau, trên giang hồ bắt đầu xuất hiện tin đồn mới, nói đương nhiệm Minh chủ kỳ thực là chịu sự nhờ vả của Thái Thượng hoàng, trừng gian trừ ác, chuyên trừng trị ác nhân tội ác tày trời lại không bắt có bằng chứng.
Sau cũng có rất nhiều chứng cớ chứng minh tin đồn này không phải vô căn cứ, sau đó mới làm cho mọi người tin tưởng, Kì Minh chủ kỳ thực là người ghét cái ác như kẻ thù, chỉ là dùng phương pháp có chút cực đoan. Bất quá tính tình hắn làm người quá mức kiêu ngạo âm ác ở sau khi thành hôn cải biến rất nhiều. Bởi vậy ba năm trước, khi Minh Chủ Võ Lâm chỉ định hắn kế nhiệm, cũng không có người phản đối.”
“Thì ra là thế.”
Lữ nhân bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cảm kích nhìn phía hai người.
“Cám ơn hai vị nói cho ta hai câu chuyện phấn khích vạn phần này.”
“Ha, ta cũng chỉ là nói chuyện mà mọi người đều biết mà thôi.”
Nam nhân tuổi trẻ sang sảng cười nói.
“Thế nào, có dự tính mua một hộp trở về đưa cô nương trong lòng hay không?”
“Ta không người thương.”
Lữ nhân cười.
“Bất quá đã nghe qua câu chuyện, không mua hộp trân châu bạch ngọc ngưng cao làm như kỷ niệm sao được?”
Vì thế hắn sung sướng tới tham gia đội ngũ xếp hàng.
Gần một lúc lâu sau, lữ nhân nâng hai hộp trân châu bạch ngọc ngưng cao đi ra Tương Ngọc đường.
Hắn tò mò mở nắp ra, một trận hương vị thấm lạnh sảng khoái xông vào mũi. Còn chưa sử dụng, liền biết tất nhiên này đây được chế thành từ dược liệu cực thượng đẳng.
Hắn lấy ngón út dính một chút ngưng cao, phát hiện tính chất dị thường tinh tế mềm mại, xem ra này chính là vật có giá trị nhất mà hắn mua được ở Mục quốc.
Cảm thấy mỹ mãn đem hai hộp ngưng cao cất vào gói đồ trung, lữ nhân hướng mục đích tiếp theo đi tới. Nhưng là có lẽ là đi quá nhanh, hắn ở chỗ rẽ thiếu chút cùng người đụng phải.
“A!”
“Ây da?”
Hai bên đều phát hoảng, đối phương lại là lui về sau vài bước, thiếu chút ngã ngồi đến trên đất. Lớp lụa mỏng trên mặt cũng bởi vậy mà rơi xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không tỳ vết.
“Xin lỗi, là do ta quá không cẩn thận.”
Lữ nhân chỉ liếc mắt một cái, liền vội vàng cúi đầu.
“Đừng lo, ta cũng có sai.”
Nữ tử vừa nói, vừa đem lụa mỏng mang lại lên trên mặt.
Đó là thanh âm mềm nhẹ uyển chuyển, vô cùng dễ nghe.
Hắn hướng đối phương gật gật đầu, đang chuẩn bị đi đường vòng, trước mắt lại đột nhiên hiện lên một bóng trắng.
“Làm sao vậy, Tiểu Lê Nhi? Có ngã hay không?”
Lữ nhân chấn kinh xem nam tử tuyệt mỹ trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh nữ tử, theo hành động thân mật của hai người liền nhìn ra, quan hệ rõ ràng không tầm thường.
Bất quá…… Hắn thật đúng là không nghĩ tới trên đời này lại có nam nhân xinh đẹp như thế.
“Ta không sao, sao ánh mắt chàng lại chỉ nhìn đến ta ngã? Liền thích lo lắng.”
Nữ tử nhẹ nhàng cười.
“Còn không phải bởi vì nàng hiện tại có thai, lại mơ mơ màng màng không chịu nổi……”
Lữ nhân hoàn hồn, không dám thất lễ tiếp tục xem nữa, vội hướng con đường của hắn đi tới.
Đôi nam nữ này thật đặc biệt, thật sự là đối bích nhân, không biết cùng phu thê Minh Chủ Võ Lâm nghe đồn lúc trước so sánh với sẽ là……
Ấy? Đợi chút……
Bước chân hắn đột nhiên dừng một chút.
Lão nhân kia không phải nói trên mặt Minh chủ phu nhân luôn mang lụa mỏng sao? Vừa rồi vị nữ tử đó trên mặt cũng mang lụa mỏng, hơn nữa bên cạnh nàng nam tử bạch y kia dị thường tuấn mỹ, thân thủ cũng dị thường nhanh chóng……
Lữ nhân mạnh quay đầu hướng phương hướng lúc trước kia nhìn lại, lại phát hiện kia đôi nam nữ sớm biến mất ở trong biển người mờ mịt.
Trong lòng hắn trống trơn, cũng không biết là thất lạc hay là cái gì.
‘…… Thật là bọn họ sao?’
Hắn nhớ tới vừa rồi lớp lụa mỏng của nữ tử kia rơi xuống rõ ràng kinh hồng thoáng nhìn, đó cũng không như là gương mặt bị hủy dung.
Lại nói, nghe cách lão nhân nói, những năm gần đây cũng chưa từng có người ngoài chân chính gặp qua bộ dáng Minh chủ phu nhân, cách nói nàng vẫn chưa khôi phục dung mạo bất quá là phỏng đoán.
Có lẽ dung mạo của nàng ở nhiều năm dốc lòng che chở không thôi đột nhiên khôi phục sao?
Dù sao lấy thân phận địa vị của Tô thị, làm sao phải lo lắng đến chuyện tìm không thấy dược liệu tốt nhất?
Nếu trên phố bán trân châu bạch ngọc ngưng cao có sáu phần hiệu quả trị liệu, chính nàng dùng nói không chừng liền có chín phần thậm chí mười phần hiệu quả đi, lại làm sao có thể không trị hết?
Ừm, hắn tình nguyện tin tưởng như vậy!
Lữ nhân mỉm cười thật to, tâm tình khoái trá tiếp tục hành trình của mình.
21: được hiểu là khách du lịch ở hiện đại
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!