Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia - Chương 38 : Chiến tranh thực sự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia


Chương 38 : Chiến tranh thực sự


Dãy núi trùng điệp bị từngtầng sươngbao phủ, tràn ngập sắc thái thần bí huyềnảo. Đây là sân huấn luyện cách thành phố A hai trăm dặmđược bốtrí theo bối cảnh thực chiến. Trong sơncốc hoang tàn vắng vẻ có rất nhiềutrang bị bí mật người dân không biết tên, đó là vũ khí có tác dụng phá hủymà loài người phát minh ra vì chiến tranh.

Đây là lần diễn tậpquy mô khổng lồ nhất mà Hạ HoằngHuân từng gặp trong kiếp sống quân lữmười năm. Lấy anh cầm đầu, doanh trạitrinh sát bọc thép là đội tiên phong trong lần diễn tập võ trang đầyđủ này. Anh là Doanh trưởng, con át chủbài doanh trại trinh sát, là sĩ quan chỉ huy Đoàn trưởngLục TrạmMinh hết lòng tiến cử vớiSư bộ.Mục đích không cần nói cũng biết, dĩ nhiênlà muốn thông qua lần diễntập này, giúp vị sĩ quan năng lực nổi trộinày thuận lợi thăng chức làm Tham mưu trưởng.

Ngụy trang xong doanhtrại dã chiến, chỉ huy Hạ HoằngHuân cùng Đoàn trưởng Lục TrạmMinh, Chính ủy Ninh An Lỗi, pháo doanh trưởng An Cơ cùng với hai Liên Trưởng,đứng chung quanh sa bàn khổng lồ,như muốnkhắc bộsa bàn kia vào trong đầu.

Đoàn trưởng đánh vỡ sựyên lặng, Lục Trạm Minh có chút lo lắng nhìn vềphía Hạ HoằngHuân: “Quân đội trang bị hỏa lực mạnhcủa chúng ta dưới điều kiện này rấtkhó phát huy ưu thế, có lẽnên thay đổi kế hoạch.”

Suy tư giây lát, thần sắcHạ HoằngHuân bình tĩnh, anh nói: “Điều chỉnh mộtchút.” Đôi mắt lạnh lùng dừngtrên sa bàn khoảng nửa phút, anh giơtay chỉ vềphía sơn cốc:”Theo kế hoạch vốn đánh tập kích ởchỗ này, áp dụng chiến thuật đánh bấtngờ, bây giờ xem ra không thể thực hiệnđược. Đổithành phong tỏa, hạn chếtự do củaLam Quân.”

Nghe vậy, pháo doanhtrưởng An Cơ không hiểu: “Căn bản không thểnào xác định Lam Quân có nhất địnhsẽ xuấthiện ởnơi này hay không, phải phong tỏanhư thếnào?”

Lúc trước định ra chiếnthuật đánh tập kích là vì suy đoán bộchỉ huy củaLam Quân đóng ở đó. Mà nếu không phảiđóng tại đó thì lúc rút tiểu độiđột kích vềtrợ giúp nơikhác cũng cực kỳ dễ dàng, sẽkhông có ảnh hưởng quá lớn đến cảchiến cuộc.Nhưng nếuđổi thành đánh phong tỏa, binh sĩ sẽphải ẩnnúp bốn phía sơn cốc, ngộ nhỡphán đoán sai, bộ chỉ huy Lam Quân căn bản không ở đó, sẽ phảiphái người dụ Lam Quân qua mới có thể áp dụngkế hoạch,vô hình trung khó khăn tăng lên một bậc.

Hạ Hoằng Huân đươngnhiên sẽ không coi thường điểmnày, anh giải thích: “Ngày mai khiđạn tín hiệuđược bắnlên, việc đầu tiên Lam Quân muốn làmchính là tìm ra bộ chỉ huy quân ta, cốgắng tiêu diệt trong thời gian ngắn nhất.Đồng dạng,nhiệm vụquan trọng nhất của quân ta cũng như thế.”Dừng mộtchút, đôi mắt sâu thẳm bỗngchốc nheo lại, Hạ Hoằng Huân cân nhắcmột chút, mới nói: “Đối thủ củachúng ta là bộ đội đặc chủng huấnluyện nghiêm chỉnh, rất khó dẫn bọnhọ vào vòng phục kích. Chỉ là, bọn họchưa chắcnghĩ đến chúng ta sẽ đánh nhưvậy, nếunhư làm cẩnthận, bọnhọ sẽkhông phát hiện.”

Đánh giặc cũng cần phảiđánh cuộc. Dưới tình huống không hiểu rõ đốithủ, tấtcả chiếnlược chiếnthuật cũng đều chỉ là phán đoán phântích, không ai dám chắc nhất địnhcó thể khắcchế kẻđịch” . Thân là chỉ huy, phảidám mạo hiểm.

Khi mọi người đang lo lắngvề cuộcchiến thựcsự sắptới, còn phải ngày ngày lý luậnsuông. An Cơ nhanh chóng hiểu ra, máu củaanh bắt đầusôi trào, rất kích động nói: “Tôi dẫn người từ bên ngoài đánh bọc qua, không tin không đuổiđược bọnhọ, dù phảiđá tôi cũng đá bọn họ vào.”

Mấy Liên trưởng bèn nhìn nhau cười. Thần sắc Ninh An Lỗilại có vẻcó chút ngưng trọng, anh nói: “Không thểdùng sức mạnh.Không nên đánh trực diện với Lam Quân.”

Đem cờ đỏ đạibiểu cho bộchỉ huy cắmvào sơn cốctrên sa bàn, Hạ Hoằng Huân quyếtđịnh: “Thiết lập căn cứ tiếptế cùng độixe tăng bọc thép ở chỗ này!”

Mấy ánh mắt chấtvấn đồngthời phóng tới chỗ Hạ HoằngHuân, không thể tin được anh lạimuốn đem xe tăng bọc thép ra làm mồinhủ, hơnnữa nếutrụ sởtiếp tếbị phá hủy,sao có thể tiếp tục chiến đấu?

Hạ Hoằng Huân bắtđầu bốtrí trước trận chiến: “Lam Quânphát hiện trụ sở tiếp tếnhất địnhsẽ đánh thẳngvào, xe tăng tập trung hỏa lựcngăn cản, khiến cho bọn họ cho rằngsơn cốc036 là chiến trường chính, bộ chỉ huy ởđó. An Cơ, cậu nhân cơ hội lấytốc độcơ độngnhanh nhất chiếm bãi chiến 412 Lam Quân,cắt đứtquân viện trợ của bọn họ.”Chỉ vào mộtbãi đất trốnggẫn sơncốc 036, HạHoằng Huân giải thích với Dịch Lý: “Sau khi khai chiến lão Dịchđẩy mạnhtấn công nơinày, sau khi gặp được An Cơđánh thẳng vào trận địa phía sau Lam Quântiêu hao quân địch. . . . . .”

Hạ Hoằng Huân hoàn thành bố trí chiến cục, LụcTrạm Minh cùng Ninh An Lỗi liếcmắt nhìn nhau, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này, một chiếc máy bay trựcthăng bay rất thấp từ sau ngọn núi ra, hạxuống trên đất trống. Hách Nghĩa Thànhhai sĩ quan trẻ tuổi mặcđồ rằnri cùng nhảy xuống, trực tiếp đi vềphía lều bộchỉ huy đang được ngụy trang thành gònúi. Các sĩ quan đoàn 532 bao gồm cả Hạ Hoằng Huân theo LụcTrạm Minh ra nghênh đón, chào Tham mưu trưởngHách Nghĩa Thành.

Lạnh lùng cao ngạo bẩmsinh lướt qua trong đáy mắt, Hách Nghĩa Thành được Sư trưởng cắtcử tham dựtoàn bộ quá trình diễn tậplần này, anh lấy tiêu chuẩn quân lễ chào lại,ánh mắt lướtqua Hạ HoằngHuân, anh nghiêm túc mà trịnh trọng nói rõ vớiLục Trạm:”Đoàn trưởng Lục, hôm kia đoàn 363 trang bị nặngđã thua trên tay Lam Quân, Sư trưởng ký thác kỳ vọng rất lớn vào đoàn 532, vất vả rồi!”

Lực chiến đấucủa đoàn 363 trang bị nặng ở đây không ai không biết, đó là một sư đoàn danh xưnguy vũ “Hùng sư”, vậy mà cũng thua trong tay Lam Quân, có thể tưởngtượng thựclực đốithủ lầnnày của bọnhọ có mạnhmẽ đếnnhường nào.

.

Biểu cảm củaLục TrạmMinh nặng nề mấy phần, ông nói: “Bụng làm dạ chịu!”

Hách Nghĩa Thành đi tớitrước sa bàn trầm ngâm nhìn hồi, chú ý tới nhữnglá cờ đã cắmtrên sa bàn, rất nhanh đã hiểu chiếnthuật củaHạ HoằngHuân, vẻ mặtanh bình tĩnh hỏi: “Nếu nhưxe tăng liên tục không chặn đượctập kích củaLam Quân thì sao?”

Ánh mắt Hạ HoằngHuân rơi xuống sơn cốc 036 trong sa bàn, anh nói: “Lấy trang bịcủa xe tăng dự tính ít nhất có thể ngăn 30 phút đánh chính diện. Nếunhư trong 30 phút pháo doanh trưởng không giành được bãi đất 412 Lam Quân,sẽ cho binh sĩ doanh trại trinh sát gánh vác công kích chủ lựcđánh thẳng vào tiêu hao quân địch.”

Hách Nghĩa Thành rốtcuộc đưamắt nhìn HạHoằng Huân, anh lấy giọng điệu chấtvấn nói: “Toàn bộ hỏa lực tậptrung đến sơn cốc 036, bộ chỉhuy gặp tậpkích thì làm thế nào?” Để đốithủ xông vào hang ổ, tuyệtđối bịđánh bại hoàn toàn.

“Không chỉ quânta tập trung hỏa lực qua, hỏa lựcLam Quân tự nhiên cũng sẽ thiên vềbên kia. Bộ chỉ huy làm chủ chiến trườngcó hỏa pháo mặt đất che chở” anh nói ngắn gọn, nghênh đón ánh mắt chấtvấn lạikhiêu khích của Hách Nghĩa Thành, Hạ HoằngHuân vô cùng kiên định nói: “Bộ chỉhuy gánh vác được!”

Lấy hỏa lựctiên phong cùng căn cứ tiếp tếlàm mồi nhửdẫn Lam Quân tiến vào vòng phục kích, ápdụng chiếnsách phong tỏa hạn chế tự do là vô cùng liều lĩnh, bất kỳ một bướcnào xảy ra vấn đề, dù là một chút xíu sai lệch, cũng sẽ khiến hành độngthất bại.Nhưng đốivới bộđội đoàn 532 trang bị nặngmà nói, khi không biết rõ cách bộ đội đặc chủngtác chiến, kỳ thật không có biện pháp nàotốt hơnđối kháng.

Trò chơi chiến tranh này, vốnchính một trong số những hoạt độngxã hội tàn khốc nhất của loài người,không phải tiêu diệt đốiphương, thì chính là bị đốiphương phá hủy. Khi không biết người biếtta, trừ liềulĩnh đánh cuộc, bọn họ không có lựa chọnnào khác. Cho nên nói, quân nhân không phảilà không sợ chết, mà là, khi chiến tranhtới, chếtlà không thể trốn tránh. Đó là sứ mạng quân nhân bọnhọ phảigánh vác.

Hách Nghĩa Thành cùng HạHoằng Huân giằng co làm bộ chỉ huy lâm vào yên tĩnh thời gian dài. Các sĩ quan đoàn 532 có chút sững sờ,bọn họđề phòng nhìn thủ trường sư bộcùng chỉ huy “nhà mình”, khôngbiết nên làm thế nào để hóa giải giờkhắc giằngco sóng ngầm mãnh liệt này.

Cuối cùng, Hạ HoằngHuân đánh vỡ yên lặng, anh nghiêng người nhìn khẩu hiệu quyếttâm tác chiến treo trên tường, lúc mởmiệng giọngnói vang vang có lực, Hách Nghĩa Thànhnghe được anh nói: “Không có mục tiêu không thểtiêu diệt! Nếu như bộ chỉhuy của chúng ta không gánh được, bọnhọ cũng không chịu nổi chúng ta toàn lực đánh thẳngvào!” Ý nói, thực lực củađoàn 532 là không cần bàn.

Đáy mắt Hách NghĩaThành lộ ra sắc bén nguy hiểm, anh lạnh nhạtquét qua bóng lưng Hạ HoằngHuân một cái, không hỏi tiếp.

Lục Trạm Minh cúi mắt,chợt có chút hối hận đã hết lòng tiếncử HạHoằng Huân làm chỉ huy. Trước ông chỉ nghĩ đếnkết quảsau khi thắng lợi, lại quên một khi thua, bộhạ ông coi trọng sẽ phải gánh chịunhững gì.

Đêm trước hôm diễn tập,bên ngoài lều bộ chỉ huy, Hạ HoằngHuân ngồi trên cỏ, lấy tay vắt ra sau đầucả ngườihơi ngửara sau, nhìn bầu trời tĩnh lặngnhư tấmmàn đen. Đây là thói quen của anh, trước lúc đốikháng, anh thường ở mộtmình yên tĩnh.

Hồi lâu, giọng LụcTrạm Minh từ sau người vang lên:”Tạm thời điều chỉnh, chỉhuy diễn tậpdo tôi đảm nhiệm, cậu dẫn dắtđội tiên phong phụ trách tấn công, tiếp ứngcho Dịch Lý Minh và An Cơ.”

Hạ Hoằng Huân không đứngdậy, anh giữ nguyên tư thế bất động, cườicười nhưtự giễu:”Tôi không phạm sai lầm, Đoàn trưởngngài sao lại tùy tiện bãi chứccủa tôi?”

Thái độ không chút để ý củaanh làm Lục Trạm Minh có chút tức giận, ông bá đạonói: “Bãi chức cậu thì sao? Tôi là Đoàn trưởng, đó là lệnh!”

Hạ Hoằng Huân vò vò tóc đứng lên, rất nghiêm túc nhắc nhởĐoàn trưởng: “Mà tôi là chỉ huy Sưbộ bổnhiệm, ngài muốn bãi chức cũng phải có lệnhtừ cấptrên.” Thấy Lục TrạmMinh còn muốn nói gì nữa, anh trách móc nói: “Biết ngài vì tốtcho tôi! Chỉ là, luôn có người phảichịu trách nhiệm. Huống chi, ai nóichúng ta sẽ thất bại? !”

Vốn đoàn 532 đối kháng với đoàn khác từ chi bộ,cho đến khi tập huấn kết thúc, cũng chính là ngày hôm qua, Hạ HoằngHuân nhận được bổ nhiệm củaSư bộmới biếtđối thủlại là bộđội đặcchủng. Nói thật, anh rất hưng phấn.Cho dù thua, có thể chiến đấuvới đối thủ như vậy mộtlần, dù là anh, hay là các chiến sĩ, tuyệtđối thu hoạchkhông ít lợi ích.

Chiến tranh trước mặt,vinh nhục cá nhân đều là chuyệnnhỏ.

Thu lại vẻ mặt bất cầnđời trên mặt,Hạ HoằngHuân cam kết: “Ngài yên tâm, tôi cóthể tìm đúng vị trí của bản thân !”

Lục Trạm Minh biếtrõ Hạ HoằngHuân chỉ biết làm thế nào xử lý quan hệ”Nhảy dù” vớichỉ huy Hách Nghĩa Thành, ông không khỏi thởdài, vỗ vỗbả vai vịcấp dướibất tuân trước mắt này, nuốt xuốnglời khuyên định nói.

Mục Khả biếtngày mai là ngày diễn tập, cho nên tốinay cô không chờ điện thoạicủa HạHoằng Huân, mà là đi đến mộtcuộc hẹnrất quan trọng.

Hạ Nhã Ngôn mặc quầnáo thoải mái, trong không khí nóng bức củaquán lẩu, cô cười khanh khách gắp thức ăn cho MụcKhả: “Mẹ em cũng gọi điện thoạitới, hỏianh em khi nào thì dẫn chị vềnhà. Chị đếnđơn vịanh ấy rồiđúng không, em phát hiện anh em chả có chút tếbào lãng mạn nào cả, sao không xin nghỉ ra bên ngoài đi dạo vớichị, cái nơitồi tàn đó có cái gì mà chơi chứ.Được rồiđược rồi,em nói xấu anh ý nữa, bịanh em biết nhất định lại bị dạy bảo.Còn mẹ em, lại mắng em không biết lớnnhỏ, chịkhông biết đâu, địa vị anh em ở nhà rấtcao. . . . . .”

Vốn theo như quan hệcủa hai người,lần đầutiên chính thức gặp mặt nên có Hạ HoằngHuân ở đây. Chỉ là, ai bảo đồng chí Trung tá chưa được thủ trưởngnhỏ phê chuẩn đã đem tình trạng yêu đương gầnđây báo cáo cho mẹ già. Kết quảbà vui mừng đến miệng cũng không khép được, lậptức gọiđiện thoạicho con gái hỏi thăm, còn giao trách nhiệm cho HạNhã Ngôn: “Anh con bận rộn công việc,con phải thay anh chăm sóc cho Mục Khả,nghe nói cô bé kia rất nhỏ.” Khiếncho Hạ Nhã Ngôn oán trách mẹ nhanh nhưvậy đã thiên vị “Chị dâu” .

Dù sao cũng là gặp người nhà HạHoằng Huân, mặc dù sau khi nhận được điệnthoại củaHạ Nhã Ngôn đã “Trưng cầu”ý kiến thủtrưởng Hạmới tới,Mục Khảvẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.Chỉ là, HạNhã Ngôn tự quen thuộc cùng nhiệttình làm hai người rất đã thân thiết.Mục Khảăn lẩu nồicay ngon miệng, nghe Nhã Ngôn oán tráchmà lại ngầmca ngợi HạHoằng Huân, đôi mắt cười cong thành hìnhtrăng lưỡi liềm. Cô nghịch ngợm nói: “Không quan trọng, em thuậnmiệng nói chị tùy tai nghe, cam đoan không nói cho anh em.”

“Vậy chị ngàn vạnđừng nói là em nói cho chị biết,nếu lỡlời sẽbị mập.Anh em á. . . . . .” Vì vậy có thể tưởngtượng, HạNhã Ngôn đem những chuyện xấuhổ nhấtcủa ông anh nhà mình khai báo ra hết, ngay cảchuyện lúc học cấp 3 anh từ chốisự theo đuổicủa nữsinh lớp bên cạnh cũng không chừa.

Tưởng tượng HạHoằng Huân nhíu mày nói với ngườita: “Thật xin lỗi bạn,tôi không quen bạn. Cho nên, bạn hỏitôi có thích bạn hay không thật sựquá ảo diệu.Hẹn gặplại.” Đi được hai bước lại dừnglại cảichính: “Tốt hơn là đừnggặp lại”Mục Khảbuồn cườikhông chịu nổi.

Một bữa cơmnày, hai cô gái buôn chuyện khí thế ngấttrời cảmxúc dâng cao uống một chút rượu.Sau khi tranh nhau trả tiền, cay đếnnước mắtnước mũi giàn giụa còn làm loạn trên đường. Đáng tiếccòn chưa gọiđược taxi, dạ dày Mục Khả đã co rút lại,mặt thoáng chốc trắng bệch nhưtờ giấy,trên trán phủ kín mồ hôi.

Hạ Nhã Ngôn hoàn toànkhông ngờ chị dâu tương lai không thể uốngrượu càng không thể ăn đồcay, đoán cô có bệnh bao tử liềnsốt ruột.Chờ mãi không bắt được xe, cô quyết đoán rút điệnthoại gọicho đồng nghiệp là Tả Minh Hoàng.

[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN