Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia
Chương 58 : Hạ - Hách tranh chấp
Anh cũng không biếtChủ nhậtMục Khảđược nghỉ.Vốn địnhđến thăm Hách Nghĩa Thành xong sẽ qua đạihọc C đón cô cùng đi ăn tối. HạHoằng Huân nhanh chóng cúp điện thoại,bước thậtnhanh đến phòng bệnh. Nửa tháng không gặp, anh nhớcô.
Vui mừng tới không ai ngăn được. Chưa đến phòng bệnh,Hạ HoằngHuân đã nhìn thấy cô bé mình ngày nhớ đêm mong . Mặcdù cách một khoảng, nhưng anh chỉ liếcmắt mộtcái liền nhận ra bóng lưng cô. Mục Khảmặc áo bông thật dầy, bộ dạngtròn vo có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắnđáng yêu.
Khi anh chuẩn bị phát huy ưuthế tốcđộ cơđộng nhanh nhẹn tiến lên kéo cô thì Tả Minh Hoàng độtnhiên từ phòng bệnh phía trước đi ra. Thấy MụcKhả, nụcười trên mặt anh dịu dàng và thânthiết, thấycô mặc quầnáo thật dầy, anh trêu ghẹo nói: “Ơ, đây là tiểunha đầu nhà ai vậy, sao lại béo thành thế này rồi,có đi đường được không vậy?”
“Loại người vô tâm nhưem, thể trọngrất nhẹ.”Mục Khảcười khanh khách, giọng nói vẫntrong veo như trước, nhưng do cảm nên mũi hơinghèn nghẹn. Cô kéo vạt áo bông, nhíu đôi mày thanh tú oán giận nói: “Đã nói cái áo này quá dầy quá khoa trương,vốn đâu lạnhđến mứcnày, nhưng cậu út cứ bắt em mặc,nói không mặc không cho em vào phòng bệnh, quảđúng là chuyên chế, quá coi thường sứcđề kháng củaem rồi.”
Biết rõ cô đã có bạn trai, không nên làm ra bất kỳ hành độngkhông thích hợp nào, nhưng khuôn mặtngây thơ như trẻ con của cô làm TảMinh Hoàng không kìm lòng được giơ tay lên vuốtvuốt mái tóc ngắn xoăn xoăn của cô, dịu dàng mà nói: “Trong khoảng thờigian này nhiệt độ không ổn định, em vừamới khỏibệnh, quảthật nên chú ý.” Nói xong cẩn thậnkéo cổ áo cho cô.
Chưa bao giờ thân cậncùng người ngoài, quen thuộc với TảMinh Hoàng cũng do lúc trước nằm việnmà thôi nên Mục Khả muốngiơ tay lên ngăn cản, nhưnganh đã làm xong, trong nháy mắt thu tayvề. Đểche giấu lúng túng, cô lặng lẽlùi ra sau một bước, nghe anh tự nhiênnói: “Đi thăm Nghĩa Thành trước đi,đoán chừng anh ta đã buồn bựcđến điên rồi.Đợi lát nữaanh sang phòng bệnh tìm em, sau đó đưa em vềnhà.”
“Làm phiền anhquá.” Nói đến đưa cô, MụcKhả ngạingùng, cô nói: “Hai ngày nay anh đềuđưa đón em, cũng sắp thành tài xếriêng rồi. Em đâu có yếu ớtnhư vậy,ngồi mấytrạm xe buýt là đến, không cần đi xeđâu.”
Tả Minh Hoàng lơ đễnhmỉm cười,lúc nhìn lên ánh mắt liếc vềcái bóng màu xanh lá, anh nói: “Đượcrồi, đừngkhách khí, nhiệm vụ Nghĩa Thành giao cho anh nào dám không hoànthành. Hơn nữa, anh cũng có ý đồriêng, không làm tài xế riêng cho em saolừa em đi dạy tiếng Anh cho cháu anhđược chứ.”
Nhắc tới họcsinh tiểu học của cô, Mục Khảcười, “Diệu Diệu rất có thiên phú về ngôn ngữ, thông minh lại thích học,thật ra thì không cần họcthêm. Không thể ép quá mức, họctập cầnchú ý phương pháp.” Nhận ra mình nói như thể rất có kinh nghiệm,cô mỉm cười:”Mẹ em nói, bà là cô giáo anh cũngbiết đúng không, học sinh trung họchơi phảnnghịch, nhấtđịnh phảibình tĩnh hướng dẫn.” ——
Dạy thêm tiếng Anh cho cháu gái là lý do chính đáng duynhất giúp anh lại gần Mục KhảnênTả Minh Hoàngsao có thể bỏqua, anh kiên trì nói: “Khả Khả, em cũng không thể bỏ rơi DiệuDiệu tạithời điểmmấu chốtnhư lúc này, sắp thi cuối kỳ rồi, thành tích củanó thế nào đều nhờ em.”
“Hi vọng không dạy hư học sinh.” MụcKhả khiêm tốn mỉm cười, chú ý tớiánh mắt TảMinh Hoàng, cô theo bản năng xoay người, cái eo nhỏnhắn đã bịmột cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, giây tiếptheocả ngườicô vững vàng rơi vào một lồng ngựcquen thuộc.
Đến Sư bộ họp là chuyệnrất nghiêm túc, Hạ Hoằng Huân đương nhiên không thể nào mặc quần áo bình thường,trên người vẫn là quân trang phẳngphiu. Nhìn đường cong góc cạnh khuôn mặtanh, trong mắt Mục Khả lấp lánh vẻmừng rỡ,cô vui vẻ hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Biếtanh bận, đểtránh cho anh thêm bận rộn, cô chưanói chuyện Hách Nghĩa Thành nằm viện.
Nghĩ hai ngày vừa quađều là TảMinh Hoàng tự mình đưa đón MụcKhả đi tớiđi lui giữa trường học cùng bệnh viện,còn lấy lý do dạy thêm cho cháu gái đưacô bạn gái nhỏ của anh về nhà, HạHoằng Huân không rộng rãi nổi.Ánh mắt củaanh khiến người ta sợ hãi, uy nghiêm sắc bén nhìn vềphíaTả Minh Hoàng ôn hòa nhã nhặn, anh lấygiọng trầmthấp nói: “Không phiền bác sĩ Tả,đợi lát nữatôi sẽ đưacô ấy về.”
Quân nhân luôn luôn chú trọnghình tượng, phát hiện nhữngngười qua lại không hẹn mà cùng nhìnvề phía HạHoằng Huân. Mục Khả nhẹ nhàng độngđậy đểtránh cho anh bị quần chúng chú ý.Vốnđịnh tránh ra khỏi ngực anh, không ngờ lại bị ôm càng chặthơn.
Tả Minh Hoàng bìnhtĩnh cười, giọng nói hiền hoà không bộc lộ cảm xúc, anh nói: “Nếu HộHoa Sứ Giảđã đến, tôi đành vinh quang ẩn lui rồi.”Nói xong, nhìn HạHoằng Huân gậtđầu mộtcái, tiêu sái bước đi.
Cố làm ra vẻ thảnnhiên như vậy chỉ càng thể hiệnrõ ý đồ sâu xa trong lòng. Tả Minh Hoàngđứngmặt đốimặt với MụcKhả, HạHoằng Huân đứng ngay sau lưng cô.Tả Minh Hoàngmà không nhìn thấy anh, trừphi anh ta cận 800 độ. Nếunhìn thấytạisao không kiêng dè? Trước mặt anh vuốttócMục Khả,còn chỉnh cả cổ áo cho cô? Hành động thân mậtnhư vậykhông phải cố tình tạo ra mập mờsao.
Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹptrước mắt,Hạ HoằngHuân trầm giọng hỏi: “Sao nghỉ mà không nói với anh? Còn nữa, không biếtgiữ khoảngcách sao?”
Không phải là khôngmuốn nói, nhưng hôm nào anh cũng bận đến tậnđêm khuya, khi cô ngủ mơ mơmàng màng mới gọi điện thoại tới,lúc đó thì cô còn nhớ được gì nữa.Hơn nữaHách Nghĩa Thành lại bị thương,Mục Khảlo lắng rấtnhiều chuyệnnênđương nhiên bỏ qua suy nghĩ đến đơn vị gặp anh, chưanói cũng vì không muốn anh thất vọng.Mục Khảbị vẻnghiêm túc này của anh làm cho lúngtúng, cô khó hiểu hỏi ngượclại: “Anh sao vậy? Tứcgiận à?”
Nghĩ đến Mục Khảhơi trì độnvới tình cảm củaTảMinh Hoàng, Hạ Hoằng Huân có cảm giác tự khiêng đá đậpvào chân mình.Anh ghen thế này chẳng phảirất vô lý sao, chẳng những không có ý nghĩacòn giống như đang giúp tình địch thổ lộ,dù sao Mục Khả cũng không thích ngườikhác, nếu không sao có thể đểcho anh nhanh chân đến trước? Anh cốgắng ép lửagiận vì TảMinh Hoàngvừa mới cố ý đụng chạmtay chân thân mật vớiMục Khảxuống, HạHoằng Huân giơ tay lên bấm một cái lên mặtcô, “Coi như anh chưa nói gì.”
“Nhưng anh nóiem nghe thấy mất rồi.” Tính bướng bỉnhcủa MụcKhả lạidâng lên, cô mất hứng nói: “Con người em tương đối ngốc,anh muốn nói gì thì nói rõ đi, ghét nhất là phảiđoán tới đoán lui, nếu em mà hiểusai anh cũng đừng trách em.”
“Không ưa bộ dạnggiả vờhiền lành của anh ta.” Không muốntiếp tụcđề tài này, Hạ Hoằng Huân bình rĩnhlại nói: “Không nói nữa, là anh suy nghĩ nhiều. Gặp nhau được mộtlần thậtkhông dể dàng, đừng phá hỏng khôngkhí.”
Mục Khả yên lặng,dường nhưtrong chớp mắt đã hiểu rõ, cô thản nhiên giảithích: “Không khí không phải muốn hòa hợplà hòa hợp được, trong lòng anh phảihòa hợp thì mới được. Cậu út nhậpviện rồi,không chịu để em chăm sóc sợ tối vềkhông an toàn mới để cho bác sĩ Tảđưa em về.Dạy thêm tiếngAnh cho cháu gái anh ta cũng không phảichuyện mớigần đây, anh biết mà. Hơn nữa, em đi cùng anh ta có sao đâu, anh nghĩ nhiều làm gì?”
Vốn không hay ở cạnhnhau, lại không tin lời nhau nói, muốnchung đụng thế nào đây? Mục Khả không đượctin tưởng, trong lòng tủi thân, có chút buồn.
Thấy cô cố ý bỏtay anh ra, Hạ Hoằng Huân biết được mình đã làm sai cũng nói sai rồi, anh vộivàng nói xin lỗi: “Là anh hẹp hòi, không nên. . . . . .”
“HoằngHuân.” Giọng nói quen thuộc cắtđứt lờicủa anh, HạHoằng Huân xoay người, thấyThích Tử Di, nghe giọng cô lo lắnghỏi: “Không phải đợtvật lý trịliệu kếtthúc rồi sao? Chẳng lẽ thắt lưnglại đau lại?”
Mục Khả thảnnhiên dời ánh mắt đi, trong lòng buồn mãikhông thôi. Hai ngày nay cô ngày ngày tớibệnh viện,không chỉ một lần đụng phảiThích Tử Di, nhà người ta là gia đình bác sĩ lớn cho tớibây giờ đềulà làm bộ như không nhìn thấy, cao ngạo nhìn thoáng qua cô. Lúc Hoằng Huân ởđây, cô ta lập tức thay đổi bộ mặt,chủ độngchào hỏi làm như thân thiết lắm, còn cái vẻquan tâm biểu hiện rõ ràng như thế, so sánh vớiquan hệ bạnbè bình thường giữa cô và Tả Minh Hoàng, côcũng có quyền được giận.
Hiểu chuyện không có nghĩa là không bực bội,với kiểudiễn xuấtkhá cao siêu được trời phú củaThích tiểu thư, Mục Khả chợtsinh ra phản cảm trong lòng.
“Không, tôi tớithăm người thân.” Hạ HoằngHuân không muốn nhiều lời,cũng không muốn ở lại lâu ngoài hành lang,anh dắt tay Mục Khả, giọng nói dịudàng: “Đi thôi, đi thăm Hách Nghĩa Thành mộtlúc, cơm nướcxong anh đưa em về.”
Mục Khả không nói gì, chỉ yên lặng lại cốchấp tránh tay anh, tới thẳngphòng bệnh của Hách Nghĩa Thành. Hạ Hoằng Huân theo sau muốn nắm lại, bịcô đẩy cửatránh được.
Hách Nghĩa Thành thấyhai người một trước một sau đi vào, nghĩ là hẹn cùng nhau đi, nhạo báng nói: “Rất biết nắmbắt cơhội đấy,họp cũng không quên hẹn hò vớibạn gái. Tôi nên phê bình cậu lấyviệc công làm việc tư, hay là khen cậu si tình quá đây?”
“Tùy anh.” HạHoằng Huân hạ khóe miệng, ngồi cạnhchỗ MụcKhả đang đứng,rảnh rang nói: “Dù sao cũng là quyết địnhtừ chỗanh.”
Hách Nghĩa Thành cườicười: “Thật không ngờ tôi lại có mặtmũi lớn nhưthế.”
Ánh mắt quét qua châncủa anh, HạHoằng Huân nói việc chính: “Sao rồi,không có vấn đề gì lớn chứ? Bao lâu nữacó thể hồiphục lại?”
“Có em gái cậuchăm sóc, chắc là không phế đượcđâu.” Nằm viện chẳng những không làm Hách Nghĩa Thành buồn bực,hiển nhiên tâm tình còn rất tốt,mặt anh tươicười: “Hai tháng. Cũng phải ở lại việnqua tết âm.” Nhận lấycốc nướcMục Khảđưa, anh nói có chút quấy rối:”Khả Khả, nghỉ Nguyên Đán đến chỗcậu, đưaĐồng Đồngđến đấychơi hai ngày, nếu không buồn lắm đấy.”
Trong lòng còn đang tức,không nhìn ra cậu đùa dai, Mục Khảkinh ngạc nhìn nói: “Không phải là cậukhông thích trẻ con sao, cậu bảotrẻ con làm cậu chóng mặt.”
Mắt liếc HạHoằng Huân, Hách Nghĩa Thành chau chaumày: “Bây giờ là thời kỳ đặcbiệt, cậucũng cần có người giải sầu cùng.”
Lúc tức giận khảnăng suy nghĩ thường kém hơn bình thường,Mục Khảnhất thờikhông nhớ ra Hạ Hoằng Huân từng nói vớicô chuyện muốn dẫn cô về nhà dịpNguyên đán, cô cúi đầu lên tiếng: “Đượcrồi, đếnlúc đó cháu dẫn Đồng Đồng đến chỗcậu.”
Vốn muốn mượncớ thăm bệnhnói với Hách Nghĩa Thành chuyện dẫnMục Khảvề nhà, dù sao cô là con gái nói về nhà cùng bạntrai luôn khó mở miệng, huốngchi cô lại hay xấu hổ như thế,Hạ HoằngHuân thấy để anh nói vẫn tốt hơn,kết quảmấy ngày nghỉ lại bị ngườita lặng lẽcướp mất,lửa giậnvừa mớibị ép xuốnggiờ lạivọt lên.
Kệ xác cậu út hay không cậu út, anh rất ngang ngược thông báo bằngcái giọng không được phép thương lượng: “Nguyên Đán cô ấy không thểtới thăm anh được, tôi định nghỉ phép sẽdẫn cô ấyvề nhà, sang năm giải quyếthết mọichuyện.”
Hách Nghĩa Thành rấttự nhiên phát huy công phu quấy rối,anh cố ý hỏi:”Chuyện gì thế?” Dáng vẻhơi khiêu khích.
Hạ Hoằng Huân không coi ai ra gì sờ sờ mặt MụcKhả, kiên định nói: “Kếthôn.” Không hề bất ngờkhi nhìn thấy gương mặt đồng chí nhỏnhanh chóng có vết đỏ hồngnhàn nhạt.
“Cậu lại phát huy cái tính chuẩn xác nhanh gọnvô cùng nhuần nhuyễn rồiđấy nhỉ.”Hách Nghĩa Thành bị vẻ mặtvà giọng nói của anh chọc cho hơi cáu, rấtkhông nể tình hỏi: “Khả Khả đồngý rồi hả?Cậu hỏitôi chưa? Chuyện kết hôn lớn nhưvậy, mộtmình cậu tính là được à?”
Cũng biết Hách NghĩaThành sẽ không dễ dàng gật đầu để Mục Khảgả cho anh, Hạ Hoằng Huân không nể nang gì cãi lại:”Không tốt chỗ nào hả?Tôi là người trong cuộc, tôi không quyết định chẳng lẽcòn chờ anh cho phép tôi tính à? Vậy chẳnghóa ra là xem như trói tôi rồi mặccho anh cầm súng tự độngbắn xình xịchà.”
Hai người đàn ônggiao chiến luôn tràn đầy mùi thuốcsúng. Hách Nghĩa Thành không quen nhìn dáng vẻmột mình liệu trước tất cả mọi chuyệncủa HạHoằng Huân, giống như chuyện gì ởđây cũng đều trong lòng bàn tay anh ta vậy; HạHoằng Huân không thích Hách Nghĩa Thànhtự cho mình là bậc trưởng bối, chuyệngì của KhảKhả cũng do anh ta quyết định.
Một bên mượn bệnhquấy rối,một bên bá đạo ngang ngược. Mục Khảngồi ởbên giường gọt táo, không quan tâm vớicái kiểu giằng co của họ. Thậtra thì cô cũng tức giận, cũng không phải bởi vì Hạ HoằngHuân ghen nhầm mà chủ yếulà bởi vì cái tiếng “Hoằng Huân” của Thích TửDi kia chọc tới cô. Đến cô là bạn gái chính thứccòn chưa gọithân thiết như thế, cô ta có ý gì? Hơn nữangười nào đó trong lòng rõ ràng khôngvui, vậy sao còn phải bày ra cái vẻkhông có chuyện gì trước mặtbạn gái cũ? Dù bọn họ cãi nhau, cũng là việc không thểbình thường hơn, có liên quan tới cô tasao? Phải phô ra bọn họ rất ân ái sao? Cô càng nghĩ càng để ý vào chuyệnvụn vặthơn, dùng sức gọt quả táo trong tay để trút giận, xấu hổcũng ném ra ngoài chín tầng mây rồi.
Mắt to lườm mắtnhỏ mộtlát, Hách Nghĩa Thành căm tức tự hạ thấp giường,nằm xuốnggiả bộbệnh tật:”Tôi muốn nghỉ ngơi,cậu cầnlàm gì thì làm đi, đừng có đứng ởđây, tôi không thiếu người gác.”
Tôi đứng gác cho anhkhi nào? Anh có mặt mũi lớn thếsao! Hạ HoằngHuân giận đến mức lời muốnnói cũng lười nói luôn, nhấc chân đi. Đi tớicửa phòng bệnh rồi còn không nghe đượctiếng MụcKhả gọianh hoặc là tiếng đứng dậy. Anh quay đầulại, thấyvị đồngchí nhỏ vẫnhăng hái cầm dao gọt trái cây chiếnđấu vớiquả táo, vẻmặt chuyên tâm.
Rất muốn gọiMục Khảđi cùng anh, dù sao đã hơn nửa tháng không gặp,hơn nữavừa rồicòn ầm ĩ với nhau, lại lo mấy ý nghĩ kì quái của Hách Nghĩa Thành tự nhiên phát tác, để tránhlàm khó cô, Hạ Hoằng Huân yên lặng khoảng năm giây, cuốicùng không mở miệng.
Gặp ông anh nhà mìnhmặt hầmhầm từtrong phòng bệnh đi ra, Hạ Nhã Ngôn bướcnhanh về phía trước ngăn anh lại,”Sao đi nhanh thế? Chị dâu đâu? Còn chưa tới đây sao?”
Bực mình ở cái chỗcậu đấy,Hạ HoằngHuân không có tâm tình trả lời em gái, đang muốn đi tiếp, chợt thấytrong tay cô đang cầm bình nước, trong nháy mắt cơn tức bộcphát, nhìn chằm chằm HạNhã Ngôn, anh giận chó đánh mèo gầm nhẹ:”Ai cho em đưa cơm cho anh ta? Anh ta là ai? Đói bụng à, tinh thầnngười ta vẫntốt lắmđấy!” Sau đó đưa tay mà lấybình nước đi mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!