Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia
Chương 64 : m kém dương sai
Vậy mà, đường tình củaHạ Nhã Ngôn không hề thuậnlợi. Rõ ràng cùng gặp mộtngày, vậy mà khi Thích Tử Di nhờcô làm mối theo đuổi đượcHạ HoằngHuân thành công, cười đùa bảo cô gọichị dâu, thì cô và Tả Minh Hoàng vẫnkhông có tiến triển gì. Quen biết một năm cho đếnlúc Hạ HoằngHuân và Thích Tử Di chia tay, họ vẫn dậm chân tạichỗ nhưcũ.
Tâm ý của Hạ Nhã Ngôn, có lẽtừ khi bắtđầu TảMinh Hoàng cũng đã nhận ra rồi, nếukhông giữa bọn họ sẽ không xảyra nhiều chuyện “mập mờ” làm ngườita hiểu lầmnhư vậy.Ví như, vào bữa tiệc cuối năm củabệnh việnanh sẽ thuậntheo đám đám đồng nghiệp đang ồnào kêu gào mời cô song ca bài “Emtrân quý nhất”; ví như, anh sẽchuẩn bịbữa ăn khuya cho cô khi cô trực đếnkhuya còn tự mình lái xe đưa cô vềnhà; ví như, anh sẽ ở cạnh chăm sóc an ủikhi cô bị ốm;ví như, anh sẽ là bạn trai cô để chặnsự theo đuổikhông ngừng nghỉ của người khác. Nhữngviệc này, đủ để khiến HạNhã Ngôn đang trải qua mối tình đầulầm tưởnganh thích cô, chỉ vì tính hướng nộinên mới không phá bỏ cánh cửakia. Vì vậy, cô quyết địnhchủ độngxuất kích, chỉ tiếc, kết quảkhông như cô mong muốn.
Sự cự tuyệtrõ ràng trong mắt Tả Minh Hoàng khiếnngười ta không thể làm ngơ, anh nói như đinh đóng cột:”Nhã Ngôn, anh cho rằng chúng ta làbạn tốt,tri kỷ không có gì giấu nhau.” Mộtcâu nói đơn giản, nhưng lại tuyệttình làm cho người ta không chấp nhậnnổi.
Thì ra là cô tự mìnhđa tình. Hạ Nhã Ngôn bỗng thấykhông thể chịu đựng nổi, suýt nữacô không kiềm chế được mà rơi nướcmắt. Quay lưng lại, cô khẽ ngửađầu, đẩylùi những giọt nước mắt.
Thật lâu sau, cô cúiđầu nói: “Như vậy, coi như em chưatừng nói gì.” Cô cũng không phải loạingười dây dưa không dứt, đã bị cựtuyệt, chẳnglẽ còn muốnmất nốtcả tựtrọng sao?
Không khó để nghe ratiếng nghẹnngào của cô, Tả Minh Hoàng bước lên một bướcđỡ bảvai của cô, lại bị cô nhẹ nhàng mà kiên định tránh ra. Hạ Nhã Ngônxoay người đối mặt với anh, cốgắng đểgiọng bình tĩnh, cô thành thật nói: “Thứlỗi cho em không có cách nào làm tri kỷ củaanh. Bởi vì thích anh, em không thể thảnnhiên được. Nhưng anh yên tâm, em sẽkhông dây dưa gì đâu, chúng ta còn là đồng nghiệp.Trừ cái đó ra, không còn gì khác.”
Mộng tan nát dưới đất,cuối cùng đã diễn xong màn kịch câm một năm rồi.Lần đầutrải qua tình trường Hạ Nhã Ngôn bị mộttrò chơi “mập mờ” khiến cho thươngtích đầy mình. Chuyện xưavới TảMinh Hoàng, rốt cuộc cô cũng chỉlà vai phụ mà thôi.
Tả Minh Hoàng đứng dướiánh trăng, nhìn bóng lưng cô rời đi, ra sứctát mình một cái. Anh biết rõ thái độanh mập mờkhông rõ ràng đã làm tổn thương cô. Nhưnganh đã không thể mở miệngnói anh thích cô ở mặt họcthuật, thích cô tính tình thẳng thắnbộc trực.Bởi vì so ra anh phát hiện mình chung tình với cô gái đáng yêu Mục Khả kia hơn.
Đến cuối cùng, HạNhã Ngôn cũng không biết Tả Minh Hoàng thậtra đã từng động lòng với cô, chỉ là khi muốnqua lại vớicô thì anh em tốt Hách Nghĩa Thành lại đưaMục Khảtới trướcmặt anh, đốtcháy tình yêu mới chớm nở của anh.
Trời xui đất khiến,bọn họcuối cùng chỉ có thể trở thành ngườiqua đường.
Từng gặp nhau, sau đó —— gặp thoáng qua.
Có lẽ, duyên phận cũng cầncó thời cơ.Nếu nhưHách Nghĩa Thành không vô tình dẫn Mục Khảtới gặpTả Minh Hoàng, tất cả có thể sẽkhác đi.
Có lẽ, đây là số mệnh.Từ lúc mớiquen biết, thì Hạ Nhã Ngôn và Tả MinhHoàng nhất định không đến với nhau.
Có lẽ, cái gọi là vợttre múc nước chính là kết quảnhư vậy.Tính cách Tả Minh Hoàng hay do dự khiếnanh bỏ lỡngười con gái tốt nhất là Hạ Nhã Ngôn, lạibị HạHoằng Huân “cái sau vượt cái trước”đoạt mấtcơ hội,mất đi MụcKhả.
Chuyện rất đơngiản, đơngiản đếnmức không có ngọt ngào gì đáng nhớ lại và lưuluyến.
Vậy mà, chuyện đơngiản nhưthế có thểtổn thươngtrái tim của một người.
Hạ Nhã Ngôn vốn nhớtình bạn cũ, thêm Tả Minh Hoàng là người đầu tiên trong lòngcô. Một thờigian rất dài tâm trạng củacô cũng rất suy sụp, nghĩ Hạ Hoằng Huân cũng đang thất tình nên cô không nói gì vềchuyện củaTả Minh Hoàng.
Không phải không nghĩtới việcchuyển công tác, nhưng mỗilần chạmphải ánh mắttránh né của Tả Minh Hoàng, Hạ Nhã Ngônlại thấychuyện này thật sự buồn cười.Chẳng lẽcô thật sựvì lần “cảmcúm nặng” này mà định bệnhluôn không dậy nổi sao? Mặc dù rời khỏibệnh việnlục quân, mặc dù không ở cùng thànhphố, nhưngcô có thể nhắm mắt, bịt tai lạikhông nghe tin tức của anh, đểanh biến mấttrong ký ức sao? Trốn tránh rốtcuộc cũng không phải là biệnpháp giải quyết vấn đề.
Trong tình yêu, TảMinh Hoàng tuyệt đối không dũng cảmnhư HạNhã Ngôn. Bởi vậy anh đã không có dũng khí nói mộtcâu “Xin lỗi” sau khi làm tổn thươngcô. Chuyện cách đây mấy năm, khi HạNhã Ngôn tận mắt thấy Tả Minh Hoàng quan tâm và để ý tớiMục Khả,cô đạp lên tổn thương, chịu đựngđau đớn dầndần trưởngthành.
Mục Khả cũng không tựtrách mình đã vô tình trở thành một nhân vậttrong chuyện cũ của người khác, cô yên lặng trong chớpmắt, bình tĩnh nói: “Chỉ có thểnói, em gặp sai người nhầmthời điểm.Như chịvà anh em, anh ấy từng Thích TửDi, còn lớn hơn chị mười tuổi,có thể nói tất cả đều có chuyệncũ và khoảng cách, có ai ngờ đượcchúng tôi lại đến với nhau? Cho nên mới nói, duyên phậngiữa ngườivà người rấtkì diệu.” Cầm tay Hạ Nhã Ngôn, côkiên định nói: “Chị tin nếucó định mệnhthì nhất địnhnó sẽ xuấthiện thôi.”
Mặc dù đã sớm gọiMục Khảlà chị dâu, nhưng tới hôm nay Nhã Ngôn mới phát hiệncô bề ngoài như trẻ con nhưng lạichín chắn như thế. Cô không khỏi nghĩ, có lẽmỗi lầnbị thương,đều là mộtlần trưởngthành. Ngẫm lại Mục Khả mất mẹ từ nhỏ còn có thểlạc quan mà sống. Còn cô, chỉ là một lầnthất tình, có lý do gì lại không thoảimái một chút?
Hạ Nhã Ngôn nhẹ nhàng ôm MụcKhả, nói: “Mục Khả, gặp đượcchị, là may mắn của anh em. Chị biếtkhông, cái lần trước khi vào phòng phẫu thuật chịmột mựckhông để em kể cho anh ấy thì em đã hiểu tạisao anh em thích chị rồi. Nếulà Tử Di, cô ấy sẽ không làm được.”
“Chị cũng khôngvui khi mọi người so sánh chị với ngườikhác.” Mục Khả cong môi cười,nghịch ngợmnói: “Thật ra thì chị sợanh ấy mắngchị thôi.”
Hạ Nhã Ngôn cũng cười, cô trêu: “Sao em cứ cảmthấy anh em sẽ sợ vợ nhỉ?”
“Không đâu. Cái tên hung dữ kia mà sợ chị sao?” MụcKhả nhíu mày: “Chị không trấnáp được anh ấy, chỉ cần anh ấyhơi trợnmắt thôi là chị đã sợ bị đánh thậtđấy.”
Hạ Nhã Ngôn cười ra tiếng,buông tay nghịch tóc Mục Khả:”Đừng đáng yêu như thế được không, anh em muôn đời sẽkhông quay đầu lại được đâu.”
Sờ sờ tóc, MụcKhả lúng túng lần hai: “Tóc chị sờ thích thậtà? Sao ai cũng thích quấy rầy nó vậy.”
Cửa phòng làm việc bịgõ một cái cho có lệ, HạHoằng Huân bước thật nhanh đi vào, vuốt vuốtlại cái đầurối củacô, giọng anh mang theo tiếng cườinói: “Quả thật cảm giác không tồi. Tạisao không ai tìm em chụp quảng cáo dầugội? Đáng tiếc.”
“Hàm răng em cũng không tồi,vừa trắngvừa đều.”Nói xong Mục Khả còn nhe răng ra, bướng bỉnh nói: “Nhưng không ai tìm em chụpquảng cáo kem đánh răng. Anh nói xem mấy ngườitìm kiếm ngôi sao kia thật vô dụng,không có mắt nhìn gì cả.”
Hạ Hoằng Huân khẽcười, cưngchiều nhéo mặt cô một cái, yên lặng nhìn HạNhã Ngôn mấy giây, nắm lấycánh tay ôm em gái vào ngực, anh thở dài nói: “Hách Nghĩa Thành nói khôngsai, anh thật không đáng làm anh, quên mất em.”
“Nói gì đấy,hàng ngày anh ở đơn vị, em không nói làmsao anh biết được?” Dù anh trai có ngườiyêu rồi lậpgia đình, lồng ngực vĩnh viễn thuộc vềem gái luôn ở đây, Hạ Nhã Ngôn tựavào ngực HạHoằng Huân, nghẹn ngào nói: “Anh, thậtra lúc ấy em rất muốn bảo anh đánh anh ta một trận.”
Hạ Nhã Ngôn cuối cùng cũng khóc, ở trong lòng Hạ Hoằng Huân khóc hếtcho mấy năm tủi thân và bất lực, khóc hếtcho chút tình cảm còn sót lại vớiTả Minh Hoàng, khóc hết cho mốitình đầu không có kết quảmang theo tổn thương. . . . . Lần này, thật sựbuông tay rồi.
Mục Khả lùi sang mộtbên, để lạikhông gian cho anh em Hạ gia. Cô nghĩ, Hạ Nhã Ngôn cầnbả vai và cái ôm trong ngực HạHoằng Huân. Là người đàn ông đội trời đạpđất thì lúc này nên vì em gái mà đỡ lấy một mảnhtrời.
Hách Nghĩa Thành ngồiở xe lăn, nhìn Hạ Nhã Ngôn khóc thút thít trong ngựcHạ HoằngHuân không đề phòng gì, anh rất khó chịu,thậm chí cảmgiác đau lòng khó hiểu này còn vượt qua cảsự rung độngMục Khảgây ra cho anh. Cảm giác này khiếên anh trởtay không kịp.
Mục Khả không muốnquấy rầyhai anh em Hạ gia, cô nhẹ nhàng đóng cửa,ngồi xổmtrước mặtHách Nghĩa Thành, đôi tay đặt trên đầu gốianh, nói mọi chuyện cho cậu út.
Nghĩ từ nhỏ đến lớn cậuđã chăm sóc và dạy dỗ mình, trong mắtMục Khảđong đầy nướcmắt, cô ngướckhuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Hách Nghĩa Thành: “Cám ơn cậu,cậu út. Không có cậu bảovệ, KhảKhả không biết phải đi bao nhiêu đường vòng, chịubao nhiêu đau khổ nữa.”
Không hiểu sao lại nghĩ đếnchị gái mấtsớm, nơimềm mạitrong đáy lòng Hách Nghĩa Thành đượccháu gái chạm tới, anh cưng chiều vuốtvuốt tóc MụcKhả, nói: “Nha đầu ngốc,cho tới bây giờ cậu út chưa bao giờmuốn lờicảm ơncủa cháu, cháu sống tốt là cậu yên tâm rồi.”Nghĩ đến vấnđề vô cùng nghiêm túc Hạ HoằngHuân đã nói với anh lúc trước, anh nói thêm: “Nguyên Đán đi cùnganh ta đi, đến chào trưởng bốicũng là việc nên làm.”
Mục Khả ngượngngùng cười, cô kéo tay Hách Nghĩa Thành,trẻ con nói: “Nếu không chờcậu khỏelại đã rồichúng ta cùng đi.”
Hách Nghĩa Thành gõ nhẹgáy cô, sẵng giọng: “Đúng là ngốc chưa từngthấy, có con dâu xấu nào đi gặpmẹ chồngcòn phải đểcậu dẫnđi không.”
Mục Khả nháy mắtvới anh, lạigần tai anh nghịch ngợm đề nghị:”Cậu cho cháu thêm can đảm, đồngthời cũng đi gặp bố mẹ Nhã Ngôn chứ sao.”
Hách Nghĩa Thành làm bộvỗ đầuquả dưacủa cô, không được tự nhiên nói:”Toàn nói hươu nói vượn. Chờcháu gả cho Hạ Hoằng Huân rồi, cậu vớibố mẹcô ấy ngang hàng với nhau.”
“Ông già bảo thủ! Không bỏđược thân phận xuống.” Mục Khảbĩu môi: “Đừng trách cháu không nhắc nhởcậu, cô gái tốt như Hạ Nhã Ngôn gảmột thiếumột, cậuphá hỏng tình đầu của người ta, dù sao cũng phải tìm cơ hội tốtđể bồithường đi.”
Hách Nghĩa Thành càng nghe càng thấy không đúng, anh dựng thẳng lông mày vớicháu gái: “Cậu phá cô ấy lúc nào?”
Mắt Mục Khảtrợn tròn, không lớn không nhỏcãi lại anh: “Nói cậu phá là cậuphá, làm người không nên chống chế!”
“. . . . . .” Thếnày là thế nào. Hách Nghĩa Thành cảm thấynếu đấuvới đứacháu mình nữa anh cũng lây tính trẻ con luôn, vì vậy,không còn kế sách nào khác chính anh giở trò xấumà đội cái mũ bằng vải bông lên đầu MụcKhả, ra lệnh:”Đẩy cậu về phòng. Cả ngày hôm nay, ầmĩ chết thôi.”
Mục Khả cườihì hì, cũng không lấy mũ xuống, kệnó ở trên đỉnh đầu, đẩy Hách Nghĩa Thành về phòng bệnh, càu nhàutrong miệng: “Nhã Ngôn thật sự rất tốt,cậu đừngngớ ngẩnnữa, phảibiết, mấythứ nhưthân phận gì đấy đều là hư không, cùng lắmthì cháu bảo Hạ Hoằng Huân gọi cậumột tiếng‘cậu út’ nhé. Thật là, đều là người mộtnhà, có liên quan gì đâu. Chẳng lẽ vợkhông quan trọng bằng địavị à, ghét đàn ông mấy ngườirồi đấy,nếu cậucưới Nhã Ngôn, cháu sẽ không ngạigọi cô ấylà mợ đâu. . . . . .” Nói đến đây MụcKhả cũng thấy hồ đồ, cô cau mày hơibuồn nói: “Chuyện này quảthật hơiphức tạp,cháu rõ ràng có thể được thăng cấplàm chị dâu, sao bỗng chốcđã xuống cấpphải gọimợ rồi?Khác biệt lớn quá nhỉ? Cậu út, cậunói gì đi, cháu cũng không muốn bị thiệt,làm thế nào bây giờ?”
Bát tự* còn chưa xem mà nói nghe như họ sắp kếthôn ngay vậy? Hách Nghĩa Thành nghe Mục Khảnói liên tục, dở khóc dở cười. Anh cảmthấy dù không bị giọng hét high-decibel của HạNhã Ngôn lúc tức giận làm cho điếctai, thì cũng bị cháu gái lải nhảikhông ngừng càu nhàu thành viêm tai giữa.
*bát tự; tám chữ (giờngày tháng năm sinh viết theo Thiên canvà Địa chi) Là một cách xem số mệnh củaTrung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người đượcsinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗigiờ, ngày, tháng, năm sinh ấy đượcthay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựavào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ravận mệnhcủa mộtcon người. Theo phong tục cũ, từkhi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phảitrao đổi “Bát tự thiếp”cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
Trong hành lang gặp được TảMinh Hoàng. Lần đầu tiên trong đời Hách NghĩaThành bày ra cái vẻ mặt đốiđầu vớianh em, người ta chào hỏi anh, còn muốngiúp đẩy xe lăn, anh lại lạnhnhạt nói: “Không cần, có giỏithì xử lý cho tốt nợ đào hoa của cậuđi.”
Tả Minh Hoàng khônghiểu chân tướng, nên khi anh định đưa tay lấymũ trên đầu Mục Khả xuống thì không biếtHách Nghĩa Thành lấy đâu ra sức lực,không đợi Mục Khả phản ứnglại, đã duỗitay ra kéo cô đến bên cạnh, vẻmặt âm trầmnói: “Bị Hạ Hoằng Huân nhìn thấy mà xửlý thì đừng có oán trời trách người.Phải biết,ngay cả tôi anh ta cũng không thèm để ý, chứđừng nói gì đến cậu!”
Tả Minh Hoàng bị xoáy đếnđỏ cảmặt, anh xấuhổ cườicười, đang muốn hỏi Hách Nghĩa Thànhhôm nay sao lại như ăn phảithuốc nổ,thì giọng Hạ Hoằng Huân âm trầm vang lên. TảMinh Hoàng nghe anh nói: “Không đâu, mặtmũi của cậuút tôi đương nhiên phải nể.Còn những người khác,” dừng một chút, đi qua sau lưng Hách Nghĩa Thành làm thay việccủa MụcKhả, anh đẩyxe lăn, giọng nói không tốt nhắcnhở: “Quả thật nên tự cầuphúc đi!”
Mục Khả lặnglẽ kéo tay áo anh, nhưng không ngăn đượcanh nói tiếp, Hạ Hoằng Huân nói với Hách Nghĩa Thành: “Rắc rốilà do anh khơi mào, làm sao để diệtnó đây?”
Biết Hạ Nhã Ngôn thích Tả Minh Hoàng đã mấy năm rồi, bây giờkhông biết cô có còn nhớ mãi không quên không, trong lòng Hách NghĩaThành đã bị cơn tức hừng hựcthiêu đốt, anh phối hợp với HạHoằng Huân kích động nói: “Rắc rối ởđâu ra! Vốn muốn đùa chút thôi, tự nhiênlại làm thật!”
Bên môi Hạ Hoằng Huân hiệnlên nụ cườihài lòng, anh nhíu mày khích lệ nói:”Trước thắng là giấy, sau thắng là tiền,tôi xem trọng anh!”
Hạ Nhã Ngôn từ phòng làm việcđi ra nước mắt trên mặt đã khô hết rồi,trừ mắtcó vẻ hơiđỏ, ngườingoài sẽ không biết được cô vừa mớikhóc. Nhìn thấy Tả Minh Hoàng đứng ngơ ngác ngoài hành lang, cô thản nhiên đi qua, vẻ mặt bình tĩnh lướt qua anh, sau đó không để ý đếnquy định củabệnh việnkhông được gây ồn ào, cô đi giày cao gót đếngần ba ngườiMục Khả,lấy danh nghĩa là bác sĩ tuyên bố vớiHách Nghĩa Thành: “Lập tức truyềnnước biển,không truyền hết thì hủy bỏ tất cả các loạiphúc lợi!”
Hách Nghĩa Thành nổigiận, “Không được, cơmcũng không cho ăn? Tôi là bệnh nhân đấy!”
Hạ Nhã Ngôn hung hănglườm anh mộtcái: “Bệnh nhân thì sao? Thượng Đếbị bệnhcòn phải nghe theo bác sĩ. Còn ăn cơm, anh ăn cái vung đi!”
Nhìn Hạ Nhã Ngôn vênhváo kiêu ngạo đi qua anh dặn y tá truyềnnước biểnxong rồi đi luôn, Hách Nghĩa Thành xoayngười lạinhìn Hạ HoằngHuân: “Nhìn đi, nhìn em gái anh xem, lúc nào cũng hung dữ, cô ta lấyviệc trừngphạt tôi làm niềm vui đây mà!”
Mục Khả liếcmắt nhìn vớiHạ HoằngHuân, làm như nhắc nhở thật: “Cậuút, cậu phảichuẩn bịtư tưởng,năng lực tác chiến đơn độc củaHạ Nhã Ngôn cũng không thua kém gì PhóĐoàn trưởng Hạ xuất thân từ lính trinh sát đâu.”
Hách Nghĩa Thành sĩ diệnhão anh nghiến răng nghiến lợinói: “Không tin là không bắt được cô ta, chờcoi!”
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!