Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia - Chương 75 : Ngoại truyện Hách Nghĩa Thành – Hạ Nhã Ngôn  
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia


Chương 75 : Ngoại truyện Hách Nghĩa Thành – Hạ Nhã Ngôn  


Đừng có thấy Hách Nghĩa Thành chăm sóc Mục Khảtốt nhưvậy nhưngở phươngdiện yêu đương,anh còn thô lỗ hơn Hạ Hoằng Huân. Thậtvất vảmới vứtbỏ đượcvấn đềđịa vịđể bày tỏtâm ý với Hạ Nhã Ngôn, nhưng quan hệ củahai người không đột nhiên tăng mạnh giống HạHoằng Huân và Mục Khả. Ngược lạivẫn dừnglại ởmức hẹntrước cốđịnh mỗituần mộtlần, mà địađiểm hẹnđơn giảnlà nhà trọ của Hạ Nhã Ngôn.

Vốn ở nhà mớicó không gian tiêng tư, không bị ngườikhác quấy rầy, nếu người nào đó có chút ý tưởng không đừng đắn, cũng rấtdễ thựchiện. Nhưngđoạn thờigian đó trong sư đoàn có việc đặcbiệt gấp,thân là Tham Mưu Trưởng Hách Nghĩa Thành mệt mỏi đến độnói cũng không muốn nói nhiều. Bình thườnghai người trò chuyện, dựavào sô pha anh liền ngủ luôn.

Mới đầu HạNhã Ngôn thông cảm cho sự vất vả củaanh, nhưng nhiều lần thig cô cũng khôngkìm được tứcgiận, cầmquân trang của Hách Nghĩa Thành ném đi,đẩy anh ra ngoài tức giậnnói: “Muốn ngủ thì vềnhà mà ngủ, tôi là khách sạn miễnphí à?”

Hách Nghĩa Thành hơimơ màng, tựmình đỡ cửa,không hiểu hỏi: “Đây là sao? Không phảimới vừarồi đang nói chuyện sao? Anh lại ngủ à? Nhã Ngôn em đừng giận, anh không phải. . . . . .”

Lần này Hạ Nhã Ngôn thậtsự là phát hỏa rồi, nhớ lại từ hồi xác địnhquan hệ yêu đương đến giờ, cô và Hách Nghĩa Thành còn chưa có lấymột cuộchẹn hò chính thức nào. Ngẫm lại anh trai chấtphác của cô còn biết đườngđưa MụcKhả đi xem phim, mà sao Hách Nghĩa Thànhanh cứ vô tâm như vậy? Càng nghĩ càng uất ức,lúc mở miệnggiọng nói đương nhiên không tốt, côthở phì phì nói: “Giải thích chính là che giấu, anh câm miệngđi. Biết Tham Mưu Trưởng Hách bận, tôi không làm trễ thời gian quý báu của ngài nữa,đi đi, đi đi.”

Nhìn ra cô giận thật, Hách Nghĩa Thành đời nào sẽ đi, kéo tay côăn vạ: “Này hơn nửađêm rồi anh phải đi đâu đây? Anh nói xin lỗicòn không được sao, anh không ngủ nữa,Nhã Ngôn. . . . . .”

Hất tay anh ra, Hạ Nhã Ngôn tứcgiận nói: “Xin lỗi cái gì, tôi thấy anh không có chút hối cải nào cả.”Sau đó dùng sức đẩy anh một cái, rầm mộttiếng đóng cửa lại.

Hách Nghĩa Thành gõ cửa:”Nhã Ngôn em mở cửa trướcđi, hãy nghe anh nói. . . . . .”

“Nói nói nói, nói cái gì, anh đi nhanh đi, hôm nay tôitức không trôi, không muốn gặpanh.” Thấy anh không muốn đi, HạNhã Ngôn uy hiếp nói: “Nếu anh đánh thứchàng xóm, Hách Nghĩa Thành, tôi sẽ khôngtha cho anh đâu!”

Cô vừa nói thế, Hách Nghĩa Thành mới phản ứng lạithì đã muộn rồi, gõ cửa như vậy rất dễ ảnh hưởngđến ngườikhác, vì vậy giảm âm lượng xuống nói: “Nhã Ngôn, anh không lộn xộnnữa đượckhông? Em mở cửa ra trước đi, NhãNgôn?”

“Không muốn nóivới anh. Hách Nghĩa Thành anh đi đi,trong lòng tôi khó chịu, muốn ở một mình.”

Nghe giọng cô nghẹn ngào, Hách Nghĩa Thành càng không thể đi, anh vộivàng hỏi: “Sao thế Nhã Ngôn? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có chuyện em nên nói với anh, đừng đểbuồn bựctrong lòng.”

Hạ Nhã Ngôn tính cũngbướng bỉnh,quyết địnhkhông để ý tới anh, tức giận nói: “Không có chuyện gì hết,nếu anh còn thích tôi thì đi về trướcđi, nếu anh không muốn tiếptục quan hệcủa chúng ta nữa, thì cứ đứng ngoài đấyđi.”

Logic gì đấy? Hách NghĩaThành nghẹn nửa ngày không lên tiếng, đứng ở cửa đi cũng không được ở lại cũng không xong. Một lát sau, anh ảo nãonói: “Vậy anh đi trước, hôm nào tớithăm em tiếp, em đừng suy nghĩ lung tung đấy, có chuyệnthì gọi điệncho anh, cứ gọi là anh tới.”

Chắc chắn anh đi rồi,Hạ Nhã Ngôn buồn rầu nằm trên ghếsa lon, hai người từ khi quen biếtđến mếnnhau giống trong phim ảnh, cảmgiác ở bên nhau bình thản không có gì lạlàm cô càng lúc càng cảm thấy Hách Nghĩa Thành không yêu cô. Nhận thứcnhư vậy,khiến cô rấtđau lòng.

Mấy ngày tiếp theo, cảmxúc Hạ Nhã Ngôn hơi trầm xuống, bắtđầu rốirắm vấnđề Hách Nghĩa Thành có yêu cô không. Thế nên Hách Nghĩa Thành gọi điệnthoại tớicô cũng không nhận, chỉ nhắntin lại nói: “Em không có cảm giác anh quan tâm em, chúng ta nên tách ramột thờigian để bình tĩnh lại.”

Hách Nghĩa Thành nhậnđược tin thì sốt ruột, nhưng Sựtrưởng lạigiao nhiệm vụ, để anh tự mình mang lính ra ngoài huấn luyện,bất đắcdĩ đành phải hồi âm lại tỏ rõ tấmlòng: “Nhã Ngôn em đừng nghĩ lungtung, là anh không đúng, anh không làm tốt.Đừng phủnhận tấmlòng của anh, anh không muốn thế!”Lại không nhận được tin nhắn trảlời củaHạ Nhã Ngôn.

Một tháng sau, Hạ HoằngHuân đi họp trên Sư bộ, vốn địnhđón cô vợ mới cưới, em gái và HáchNghĩa Thành cùng đi ăn một bữa cơm,không ngờ Hạ Nhã Ngôn lấy lý do bận rộnđể từchối. HạHoằng Huân là người giỏi quan sát sắc mặtlời nói củangười khác nên lập tức nhận ra HạNhã Ngôn không bình thường. Anh không hỏi nhiều,dặn dò cô chú ý sức khỏe, rồi đến Sư bộluôn.

Sắc mặt củaHách Nghĩa Thành đương nhiên cũng khôngtốt hơnlà bao, Hạ Hoằng Huân chào anh chỉ ừ mộttiếng coi như đáp lại. Đổi lạilà lúc trước, Hạ Hoằng Huân nhất địnhsẽ không thèm hòa nhã vớianh, hai người đàn ông này, trời sinh vốnkhông hợp nhau rồi. Nhưng lần này ngoài dựđoán mọi người anh không cáu giận gìhết, ngượclại tâm trạngcòn rất tốtcười cười,khiến ai đó hận không thể đấm cho anh mộtcú.

Hội nghị kếtthúc, Sư trưởng Lý giữ Phó Đoàn Trưởng đoàn 532 là Hạ Hoằng Huân lại. Hách Nghĩa Thành rời phòng họp, lúc bước qua cạnhanh thì như vô ý gõ ngón tay xuống mặtbàn. Mặt HạHoằng Huân không biến sắcnhưng cũng đã ngầm hiểu ý của anh. Nói xong chuyện với Sư trưởngLý, anh trực tiếp đến phòng làm việc củaHách Nghĩa Thành.

Mặc dù hai người có quan hệthâm sâu nhưng Hạ Hoằng Huân vẫn theo quy củgõ cửa, nghe Hách Nghĩa Thành đáp lời “Vào đi”, anh mới đẩycửa vào. Chắc chắn phòng làm việc không có ngườikhác, anh nhíu mày cười một tiếng,không chút để ý nói: “Thế nào em rể,có mâu thuẫn gia đình gì cần anh điềuchỉnh cho cậu à?”

Hách Nghĩa Thành trừngmắt lườmanh một cái, cướp lấy bao thuốc lá anh vừamới móc ra, châm lửa mớilúng túng nói: “Lần này hơi nghiêm trọng,đuổi tôi ra khỏi cửa rồi.”

“Anh trêu con bé hả?”

“Không có.”

“Nhã Ngôn từ nhỏ đã hiểuchuyện rồi,không phải anh trêu thì sao con bé lại trừngtrị anh được?”

“Thật sự là tôi không có, tôi chỉ. . . . . .” Do dự một chút, Hách NghĩaThành rất thật thà khai báo tình hình đêm đó, khi anh nói đến chuyệnkhông biết lần thứ mấy mình dựavào ghế sa lon ngủ, Hạ Hoằng Huân rấtkhông phong độ cười ầm lên.

Hách Nghĩa Thành chậcmột tiếng,thuận tay ném bao thuốc lá trên bàn qua: “Có thể nghiêm túc chút không? Đang nói chính sự đấy!”

Hạ Hoằng Huân cườivang, cười đủ rồi mới giáo dụcanh: “Chưa ăn thịt heo anh cũng chưa thấy heo chạy à? Có ngườinào hẹn hò như thế sao? Ai, tôi nóinày, rốt cuộc anh nghĩ thế nào thế hả,biến nhà Nhã Ngôn thành phòng ăn haykhách sạn thế hả? Đuổi anh ra khỏicửa là khách sáo rồi đấy!”

“Vậy hẹn hò thếnào? Cần phải đi dạo phố xem phim à? Ởnhà còn tốt hơn! Hơn nữa, thờigian này còn bận chuyện diễntập cuốinăm, tôi hận không thể phân thân ra làm mấy người nữa đây này.”

Nói vài ba câu Hạ Hoằng Huân cũng biếtmấu chốtở đâu rồi, anh không trêu đùa nữa mà rấtcó dáng vẻ của anh trai dạy anh:”Nên nhớ, dù Nhã Ngôn thành thục hiểuchuyện nhưngcũng cần người ta yêu thương, cưng chiềugiống nhưMục Khảvậy. Anh đừngthấy MụcKhả giốngmột đứabé nên mới chiều cô ấy, mà coi Nhã Ngônhơn cô ấycó mấy tuổithành người lớn. Thích cô ấy thì phải đểcho cô ấy biết được, cảm nhậnđược.”

Hách Nghĩa Thành nghe xong vò đầu, cuối cùng tổng kếtmột câu: “Phụ nữ thật phiềntoái.”

“Anh trên việcquân dám vỗ bàn gọi nhịp với Sưtrưởng, chẳnglẽ không hiểu thương vợ cũng là bài họcquan trọng của quân nhân?” Nhìn đồnghồ, HạHoằng Huân cong môi cười mộttiếng: “Hôm nào dạy cho anh mộtkhóa, bây giờ tôi phải đi đón MụcKhả rồi,tới trễlại không cho tôi vào cửa, quen không ra gì rồi.”

Hách Nghĩa Thành bị tháiđộ lên mặtcủa anh làm cho tức giận đến mứcbuồn cười,nhấc chân định đá thì Hạ Hoằng Huân nhẹnhàng tránh thoát, trước khi đi nói:”Đừng nói tôi không nhắc anh, em gái tôi giá thị trườngrất cao, anh phải nhanh tay lên mới được.”

Giám sát chặt chẽ? ! Phảilàm thế nào? Việc này có hàm lượng kỹ thuậtcó thể so với một đợt huấnluyện quân sự lớn. Hách Nghĩa Thànhoán thầm, ấnđiện thoạigọi cho HạNhã Ngôn, tiếng chuông phát hết mộtlần, không ai nhận, gọi lại, vẫnthế.

Cuối cùng vẫn không ngồiyên được, Hách Nghĩa Thành cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, lúc đẩy cửara tràn đầy khí phách nói: “Ai dámchen vào, ta tiêu diệt hắn!”

Đạp hết chân ga, Hách Nghĩa Thành chạy nhưbay tới bệnhviện lụcquân, xa xa nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn nói chuyện với một ngườiđàn ông ở ven đương, xe còn chưa dừng hẳn,người đã vộivàng nhảy xuống.

Vốn lửa đã bùng tớicổ họngrồi, chợt thấy người đàn ông kia lại thân thiếtvuốt tóc HạNhã Ngôn, lửa giận của anh liền không kiềmchế được.Ánh mắt trầmxuống nhưđêm đen vắng vẻ, không để ý quân trangtrên người, anh lạnh lùng quát: “Bỏtay anh ra!” Vừa nói đã ra tay, kèmtheo một tiếng đập mạnh, mộtcú đấm nặnglên mặt Thiệu Vũ Hàn.

Thiệu Vũ Hàn không phải hoàn toàn không có phòng bị, trờisinh anh đã có phản ứng nhanh nhẹnkhiến anh trong nháy mắt vung ra mộtquyền mạnhmẽ. Vậymà, quả đấmcứng rắnđang còn cách gò má Hách Nghĩa Thành 1cm thì dừnglại, khẽmím môi, anh trầm giọng cảnhcáo: “Lần này có mặt Nhã Ngôn ởđây tôi không so đo, lần sau gặp lạianh tốt nhấtnên khách khí một chút cho tôi, HáchNghĩa Thành!”

Còn dám gọi thẳng tên anh? Hách Nghĩa Thành còn định tiếnlên, lại bịHạ Nhã Ngôn vừa phục hồi tinh thầnngăn lại, cô quát: “Anh làm gì đấy? Anh ấylà anh họ em!”

Hách Nghĩa Thành ngẩnngười, nhìn Phó Viện Trưởnglịch sựtuấn tú, thật lâu không lấy lại tinh thầnđược. Ngượclại ThiệuVũ Hàn cười cười hơi giễu cợt,sau đó thong thả ung dung vỗ vỗvai anh: “Người trẻ tuổiđừng nên quá xúc động!”

Hách Nghĩa Thành vô cùng lúng túng, đưa mắt nhìn anh họ đạinhân lái xe đi, quay đầu phát hiện HạNhã Ngôn đã đi rồi, anh nhanh chóng đuổi theo, ôm – mang – khiêng người ta lên xe quân dụng của anh.

Lấy danh nghĩa ôm ấp mà ‘bắtcóc’ Hạ Nhã Ngôn đi, Hách Nghĩa Thành vừa vào cửađã ấn bạngái đại nhân ngày nhớ đêm mong lên cửahôn. Cơn giận của Hạ Nhã Ngôn còn chưa tan đi, cắn chặt răng không chịuđi vào khuôn phép, cánh tay Hách Nghĩa Thành hơidùng lực, đè cô vào trong ngực, độngtình triền miên hôn gò má cô, cổ, xươngquai xanh. . . . . .

Hơi thở đầynam tính của anh lượn lờ ở chóp mũi cô, cuốn sạch ý thức củacô, Hạ Nhã Ngôn mất dần sức kháng cự,thần trí trở nên hỗn độn. Khi môi Hách Nghĩa Thành chậm rãi dờilên trên, lần nữa che môi cô, cô suy yếutựa vào ngựcanh, nhắm hai mắt lại, hứng lấycái hôn êm ái đang dần trở nên quyếtliệt hơncủa anh. . . . . .

Nụ hôn qua đi, Hạ Nhã Ngôn nằmtrước ngựcHách Nghĩa Thành thở khẽ. Khẽvuốt ve tấmlưng trắngmềm củacô, giọng anh khàn khàn yêu cầu: “Tốinay đừng đi.”

Mặt Hạ Nhã Ngôn độtnhiên nóng lên, từ chối: “Em còn chưa tha thứ cho anh.”

Hách Nghĩa Thành cườikhẽ: “Về sau em không phê chuẩnanh sẽ không ngủ nữa, còn không được sao?”

Hạ Nhã Ngôn đập anh mộtcái, hơi sẵnggiọng: “Tự kiểm điểm nhiềungày như vậymà chỉ nhậnra được mộtchút sai lầm này thôi à?”

“Em còn chưa gợi ý, không nói hai lời liền ném anh ra cửa, còn nói cái gì mà anh không quan tâm em,quá oan uổng cho người ta đấy.”Nới lỏngcái ôm, Hách Nghĩa Thành đưa tay phải sờ mặt cô: “Anh quan tâm, Nhã Ngôn, anh thật lòng thích em dù anh chưa bao giờnói ra. Nếu không sao anh vừa nhìn thấyanh họ độngtay động chân đã kích động rồi?”

Hạ Nhã Ngôn bĩu môi:”Nói thì hay lắm, không hỏi cho ra phảitrái gì đã đánh người, đúng là lưu manh!”

Hách Nghĩa Thành phảnbác: “Đó cũng là do em kích thích! Còn nói gì mà tách ra một thờigian để bình tĩnh lại. Bình tĩnh cái gì? Anh không cần bình tĩnh!”

Hạ Nhã Ngôn oántrách: “Dù sao em không cảm thấy anh quan tâm đến em, mỗi lần gặpnhau còn chưa nói được mấycâu đã lăn ra ngủ, căn bản là không nghĩ gì đến em.”

“Anh nghĩ, đặcbiệt nhớ,thật đấy!Nhưng thờigian trước ban ngày bị căng quá, vừađến bên cạnhem cả ngườiđã thả lỏnghết rồi, giống như về nhà vậy,bất tri bấtgiác đã ngủ mất rồi.” Hách NghĩaThành cười lưu manh, lại gần nói: “Em không phát hiện ra lúc anh ngủcũng ôm eo em à, không nhớ em sao có thể ôm chặtnhư vậy?”

Hạ Nhã Ngôn đánh anh:”Sao em lại không biết nhỉ,ngủ nhưheo, gọi cũng không thèm dậy.”

Hách Nghĩa Thành cườiha ha, ôm ngang lấy cô về phòng ngủ,”Tối nay sẽ để cho em biết ôm chặthay không!”

Mặt Hạ Nhã Ngôn đỏbừng, hồihộp nắmlấy quân trang của Hách Nghĩa Thành không buông tay, trong lúc trời đấtquay cuồng đã bị người ta đặt lên trên giường.Khi đầu lưỡianh dò vào trong miệng cô, hôn môi côtriền miên đến động tình, cô rốt cuộcquân lính tan rã, không tự chủ đưahai cánh tay ôm anh thật chặt, lầmbầm gọi:”Nghĩa Thành. . . . . .”

Hô hấp của Hách Nghĩa Thành vì giọng nói mềmmại củacô mà trở nên dồn dập, trong nháy mắt cuồngnhiệt trào lên trong lòng cuốn anh vào sựkích tình mãnh liệt xa lạ. Bàn tay to mang theo vết chai xoa xoa da thịt mịn màng của cô, khiếnhai má cô đỏ rực. Ý thức mất đi, quầnáo của cô bị lấy khỏi cơthể, mà quân trang của anh rốtcuộc cũng bị đôi tay run rẩy của cô cởixuống. . . . . .

** nguyên thủy giống nhưnước lũ vỡđê, bao vây cuốn lấy họ.Cảm thấycô vô thức giãy dụa co rúc vào trong lòng anh, cánh tay Hách Nghĩa Thành thu lại ôm cô chặthơn, đồngthời lấylửa nóng củachính mình vùi vào cơ thể cô, hợphai làm một cùng với cô.

Lưu luyến đi qua, tấtcả tĩnh lại,Hách Nghĩa Thành hôn dịu dàng lên mi tâmcủa HạNhã Ngôn đang ngủ, ôm cô chặt hơn,nhẹ giọnghứa hẹn:”Anh sẽ đối xử tốt vớiem cả đời!”

Mặc dù trên phương diệnyêu đương nhận thức của anh không cao bằng Hạ Hoằng Huân, nhưnghiệu suấtxử lý công việc của Hách Nghĩa Thành hiển nhiên cao hơn.Mà dù quá trình như thế nào, chỉcần bọnhọ hạnhphúc là tốt rồi!

【 Hết trọn bộ 】

[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN