Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia
Chương 8 : Dâu tây loại Pháp
Phục tùng mệnh lệnh?Nếu không nhìn ra cái ý đồ nho nhỏcô thì anh đã không phải là Hạ HoằngHuân rồi. Nhưng với sứccủa cô cũng chả thể gây ra nhiễu loạngì, vì thế liền kệ cô. Khi cô còn tưởng không có việcgì ngọ ngậylộn xộnthì tay Hạ Hoằng Huân lại hơi dùng sứcđè bắp chân của cô xuống. Nghĩ thầm: đừngmong chống đối tôi ra mặt, đây tuyệt đốilà chuyện ngu xuẩn.
Mục Khả không thểcử động,bất mãn chỉtrích: “Anh dùng võ lực làm gì?Không biết cái đó có thể chạmđến bụngsao?”
Lưu loát kết thúc, anh đứnglên như không có việc gì nói về:”Đối với em mà nói, chạm đến linh hồntương đốikhó khăn.”
Không nghe được một câu hai nghĩa của anh, Mục Khả cử động cái chân đang bị buộc cùng anh, không suynghĩ nhiều liền tức giận nói: “Anh buộc lỏng quá, nếu lát nữatuột ra tôi sẽ dùng đai lưng của anh buộcđấy.”
Dùng. . . . . . Đai lưng?Hạ HoằngHuân rốt cuộc vẫn bị cô đánh bại,anh cảm thấynếu đểcho cô tiếp tục nói hưu nói vượn thì vậnsố củaanh coi như xong. Nhìn chăm chú vàokhuôn mặt chưa hết ngây thơ củacô, anh vui vẻ cười mắng: “Bậy bạ!”
Anh rất ít khi cười nhưvậy, trong quá trình tiếp xúc trướcgiờ đềulà xụ mặt,nghiêm túc đến nỗi khiến người cảmthấy rấtkhó gần, thậm chí cảm thấy cứngnhắc. MụcKhả ngoài ý muốn phát hiện, lúc anh cười lên rấtcó sức hấpdẫn, đó là một loại hấp dẫnkhông chú ý mà toát ra.
Bị anh cười đếnngượng ngùng, để che giấu xấu hổ Mục Khảđem quả bóng rổ trong tay nhét vào trong ngựcanh, thuận tiện ‘không cẩn thận’ dùng sứcđạp anh mộtphát. Đừng trách cô tính trẻ con, dù sao ởtrước mặtanh thật sựkhông có không gian phát huy. Dù là bốnnăm trước khi còn là học sinh, hay bây giờ là chỉ đạo viên, anh vẫnép được cô, ai bảo người ta là huấn luyệnviên cơ.
Độ cong khóe miệng tăng dần,ánh mắt không tự chủ tràn ra một loạitập trung kiên định, Hạ Hoằng Huân nhìn đỉnhđầu cô không lên tiếng, dung túng không cách nào nói rõ.
Khi bọn anh chuẩn bịthỏa đáng, trong sân huấn luyệnđã vây đầy người. Năm tổ chia ra do một huấnluyện viên và một chỉ đạo viên tạothành, Viên Soái và Tô Điềm m một tổ,hai người đang nói nhỏ gì đó, nhữngtổ khác dườngnhư cũng đang thương lượng đối sách, duy chỉcó hai người Mục Khả và Hạ HoằngHuân không thèm để ý nhau, ngay cả ánh mắtcũng không trao đổi.
Vậy mà, tình cảnh này trong mắtmọi ngườixung quanh lại là một kiểuquan niệm nghệ thuật khác. Mục Khảnhỏ bé đứngbên cạnh HạHoằng Huân cao lớn, có bộ dạng nhưchim nhỏ nép vào người. Vềphần không trao đổi, bọn họ cho rằngvì chỉ đạoviên trẻ tuổi nên còn ngượng ngùngthôi, dù sao huấn luyện viên thậtsự rấttuấn tú rấtngầu nha, nào biết đâu hai người kia sóngngầm mãnh liệt?
Lúc này Mục Khả rốtcuộc mớinhận ra giờphút này hai người tiếp xúc gầngũi có bao nhiêu mập mờ, khuôn mặtnhỏ nhắnnhanh chóng hiện lên chút ửng đỏ,cô không được tự nhiên nhẹ dịch ngườira, cố gắnggiữ khoảngcách lớn nhất với anh.
Nói đến từ ‘khoảngcách’ này, mà hiện giờ MụcKhả chưabiết có mộtngày người nào đó sẽ nói với cô: “Ở đơn vị giữkhoảng cách với anh, động tác bắttay lại càng không cần.” Sau đó lúc lông mày cô dựng lên trừnganh thì người nọ lại cúi người xấuxa nói bên tai cô: “Lúc không có người— khoảng cách không.”
Giống như không phát hiệnđộng tác nhỏ của cô, lúc đứng ởđiểm xuấtphát, Hạ Hoằng Huân nhìn cô nói: “Đồngchí nhỏ, tốcđộ độngtác của em ảnh hưởng trực tiếpđến sựphát huy của tôi, hiểu chưa?”
Rất nhanh phản ứngkịp là anh đang nhắc nhởmình đừng có dùng tốc độchạy vòng đêm đó làm ảnh hưởngđến anh, MụcKhả bĩu môi bày tỏ bất mãn: “Đồng chí già, đừngnói như thểtôi là con rùa đen.”
Cái trò chơi này lúckhai mạc hội liên hoan thờicòn học sinh cô đã từng chơi, MụcKhả căn bảnkhông coi là quan trọng, lúc chơi thật,cô mới phát hiện sự ăn ý giữa hai ngườibọn họquá kém, hơn nữa bước chân anh quá lớn, cô có chút không theo kịp, hơnnữa bịhai cái tay ôm quả bóng rổ cảntrở cô hành động, chủ yếu nhấtlà cô vốn là một phần tử quấyrối, hành động không nghe theo chỉhuy.
Nghe được khẩu lệnh”Bắt đầu”, đầu tiên cô bỏ đồngbạn, liềumạng lao lên phía trước.
Hạ Hoằng Huân coi nhưhiểu, nha đầu nhỏ này trong khi huấn luyệnkhông dám xung đột chính diện cùng anh bây giờ đang cố ý làm ngược với anh. Anh nhanh chóng điều chỉnhbước chân của mình, phối hợp với bướcchân của cô, nhưng mà vẫn có cảm giác bịcô kéo đi. Đủ thấy biên độ động tác củađồng chí MụcKhả ngay từđầu đã có bao nhiêu lớn, mà kiểuchạy nhưvùng vẫy giành sự sống rất nhanh làm cô cảm thấy lực bấttòng tâm.
Bước chân cô so với anh nhỏhơn rấtnhiều, HạHoằng Huân muốn giữ vững nhịpđộ trong hành động cùng cô cũng không khó, cứthế cô quấyrối không có kết quả, rất nhanh liềnthay đổi chủ động thành bị động.Nhịn cảmgiác choáng váng xuống, không cam lòng,đôi mắt cô chuyển động, lòng bàn tay tráidùng sức quệt trên quả bóng rổ, ngoài mặtlàm như bởivì chạy mà tạo thành động tác tuột tay, quảbóng rổ rơivào lòng bàn tay to lớn của anh, đồngthời tay cô cũng bởi vì quán tính mà đập liên tiếp lên cổ tay anh.
Mục đích tất nhiên không cầnphải nói nhiều, chính là muốn bóng bởi vì anh độtnhiên chịu lực mà rơi xuống.
Ý thức đề phòng củaHạ HoằngHuân lúc nào cũng có, trong nháy mắt khitay cô buông bóng đập lên cổ tay anh, anh theo bản năng đưa tay trái ra ômlấy eo nhỏcủa cô, lấytay cánh tay chịu đựng sứcnặng thân thể cô, giảm bớt lựcva chạm, mà năm ngón tay phải hơidùng sức mộtchút, bóng vẫn bị khống chế ổn thỏa ởtrong tay như cũ.
“Huấn luyện viên ôm cô giáo Mục. . . . . .” Theo mộttiếng thét chói tai cao decibel, Mục Khảcảm thấyvô số ánh mắt phóng tới đây, coi như lĩnh ngộđược ý nghĩa câu tục ngữ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo’.(tương tựnhư câu Tiềnmất tậtmang)
Viên Soái cùng Tô Điềmm phối hợpkhông tệ, đã vượt lên đầu rồi, nghe được tiếngla quay đầu lại, Viên Soái cười kì dị, anh hô: “Doanh trưởng, thua hít đất1000 cái, cho anh giám sát.”
Thân mật bất ngờlàm hai người trong nháy mắt đềuthất hồn,thấy cô đỏđến tậnmang tai, Hạ Hoằng Huân buông tay ôm eo cô ra, cườicười nhẹtrách nói: “Tiếp tục quấyrối, tôi thật sự phải hít đất1000 cái trước mặt mọi người, cái mặtgià nua này cũng mất hết.” Nói xong ý bảo cô tiếp bóng: “Đến, nghe khẩulệnh, chạybộ —— chạy——” nghe được khẩu lệnh,cô theo thói quen trước bước chân trái, sau bước chân phải, mà anh, làngược lạiphối hợpvới cô.
Đại khái đi được khoảng50m, bọn họđã đuổi kịpViên Soái, mà ba tổ khác có chút bị tụt lại đằngsau. Nghĩ đến Viên Soái sự an bài cốý cùng với cười nhạo vừa rồi,Hạ HoằngHuân nói khẽ với Mục Khả: “Dờitrận địahướng vềphía quân địch, phát huy thông minh tàitrí của em tước vũ khí của bọn họ.”
“Cái gì?” MụcKhả nghi lỗtai mình, nghiêng đầu thấy anh cườicó chút xấu xa, lập tức hiểu ra.
Khi Viên Soái nhận racó chuyện không ổn, Mục Khả đã ởrất gầnanh. Lúc Hạ Hoằng Huân đưa tay làm ra động tác bảovệ cô thì trơ mắt nhìn, lảo đảohai bước suýt nữa ngã xuống. Đồng chí MụcKhả dùng cánh tay “không cẩn thận”đánh rơi bóng của anh.
Viên Soái kêu to: “Phạmquy! Phạm quy!”
Tô Điềm m phụ họa:”Knockout! Knockout!”
Mục Khả đáp trả:”Ai nói không thể tạo chướngngại cho đốithủ? Ai nói hả ?”
Hạ Hoằng Huân gậtđầu tỏvẻ đồngý: “Ý thức đề phòng quá kém.”
Thấy thế, thầytrò toàn trường cười to.
Mục Khả bắt đầu, kếtiếp tranh tài liền không còn quy tắc, haitổ này coi như tiên phong rồi.
Đầu tiên là Viên Soáiđến đoạtbóng trong tay bọn họ, bị Hạ HoằngHuân lắc mình tránh được, tiếptheo Tô Điềm m cũng tấn công tới,Mục Khảkhông tránh thoát bị đẩy mộtcái, lúc bóng rơi xuống đất,mất thăng bằng cả người cô nặngnề đậpvào ngực HạHoằng Huân, một lần nữa bịanh ôm vào lòng.
Mục Khả vừakhó xử vừavội, quên chân vẫn đang buộc cùng chânanh, nhấc chân muốn đá đi, dùng hơi nhiều sứcsuýt chút nữa kéo ngã Hạ HoằngHuân, suýt nữa cũng kéo đứt dây lưnganh tự tay thắt .
“Lấy đâu ra nhiều sứcnhư vậy!”Hạ HoằngHuân bị tứcđến cười:”Thật sự muốn đai lưng củatôi à?”
Trong khung cảnhtranh giành háo thắng – ý thức bị tỉnh lại,Mục Khảkhông để ý cãi nhau vớianh, đẩy cánh tay của anh thúc giục:”Ai mà thèm thắt lưng củaanh. Động tác nhanh lên một chút, thua thì anh thảm rồi.. . . . .” 1000 cái hít đất đấy, quảthật muốnmạng ngườita.
“Nghe tôi chỉhuy, mục tiêu ngay phía trước, độcao 1.2.” Hạ Hoằng Huân lầnnữa ra khẩulệnh, đểbước chân cô dựa sát Viên Soái. Khi cách đích còn mười mét thì anh giả vờ thoáng hạxuống, vươnngười ra giả làm động tác giành bóng,Tô Điềm m kinh ngạc, lúc nghiêng ngườikhông đứng vững, Viên Soái vội vàng đỡ lấy,bóng trên tay lại bị MụcKhả nhân cơhội xuốngtay, cự ly cách mặt đất vừa đúng 1.2 thì bị cướp mất.
Sau khi thành công MụcKhả có điểmhí hửng, cô nghịch ngợm làm mặt quỷcười xông về đích, không chú ý đồng bạn đang bịViên Soái “Đánh lén” . Bởi vìcô không phối hợp, động tác của HạHoằng Huân bị hạn chế, đang lúc lôi kéo dây giày buộc vào giữahai chân lỏng ra, nhưng bướcchân cô không ổn, người nghiêng vềtrước, tưthế ngã sấpxuống mặtđất.
Tay chân khôi phục tự do, HạHoằng Huân phản ứng rất nhanh, ánh mắtliếc vềphía cô ngã xuống, anh nhanh chóng xoayngười lại,nhưng vẫnkhông kịp bắt được cổ tay củacô, mắt thấycô sẽ tiếpxúc thân mật với mặt đất,dưới tình thế cấp bách, anh phát huyra đặc điểmtốc độchuyển độngnhanh nhạy của lính trinh sát, trướclúc cô ngã xuống theo bản năng cúi người,làm đệm thịtcho cô.
Không làm gì được, Mục Khảkinh ngạc hô một tiếng nhào vào trong ngực HạHoằng Huân, cái cằm xinh xắn vừa vặnđập vào xươngquai xanh anh, ngay sau đó, hàm răng trắngnoãn không bị khống chế đập mạnhlên cổ anh. Mục Khả thậm chí cảmnhận đượcrõ ràng hàm răng chạm vào làn da ấm áp, cùng vớianh không biết là bởi vì đau đớnhay là những nguyên nhân khác mà không tự giác làm ra độngtác nuốt vào.
Cảm thấy cổ mơ hồđau đớn, HạHoằng Huân nhíu nhíu mày, sau đó hítsâu.
Không biết là bởi vì trò chơivận độngvà tinh thần kích động làm thầnkinh cô có chút hoảng hốt, hay là lúc ngã xuống không cẩn thận lau súng cướpcò lúng túng ngượng ngùng ngẩng đầu,tóm lại, tình hình lúc đó đúng là, đồng chí nhỏMục Khảtrơ mắtnhìn phía dưới cổ Hạ Hoằng Huân bịhàm răng của cô đập vào tạo ra một quảô mai mập mờ, nửa ngày không hồi phục,chỉ cảmthấy đầucàng ngày càng choáng váng.
Hạ Hoằng Huân cảmthấy đượcsự khác thườngcủa cô, cho rằng không bảo vệ tốtlàm cô bị thương, đỡ bả vai củacô vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đụng phảichỗ nào rồi?”Vừa nói, lạiđỡ cô đứnglên. Trước mặt nhiều thầy trò, anh không muốn làm cô lúng túng.
Ý thức Mục Khảlà tỉnh táo, nhưng triệu chứng choáng váng làm cô vô cùng khó chịu, muốnlui khỏi ngực anh, cả người lạimềm nhũn giống như bông không làm được gì, chỉcó thể nói nhỏ: “Đầu tôi choángváng. . . . . .”
“Khả Khả!” Lúc này, tiếng nói trầm thấp xuyên qua đám người truyền tới. Hách Nghĩa Thành chẳng biết đã đi tới sân huấnluyện từlúc nào, anh mặc quân trang bước nhanh tới,không chút cố kị, tự nhiên mà kéo Mục Khảtừ trong khuỷu tay Hạ Hoằng Huân vào trong ngực.
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!