Hạnh Phúc Ma Thuật - Chương 3: Cuộc dạo chơi bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Hạnh Phúc Ma Thuật


Chương 3: Cuộc dạo chơi bất ngờ


1 Bức chân dung của tôi

Sau khi các hoạt động chào mừng năm học mới kết thúc, chúng tôi chính thức bước vào buổi học đầu tiên. Sáng hôm nay, cô Hà Liên Na, giáo viên môn Nghệ thuật phép thuật, sẽ dạy chúng tôi. Cô là một giáo viên trẻ, thông minh và rất thân thiện. Không khí buổi học đầu tiên hết sức đặc biệt.

“Các em, vì hôm nay là buổi học đầu tiên, để tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta làm quen, giao lưu với nhau, tôi quyết định chúng ta sẽ không học những kiến thức khô khan trong sách vở ở trong phòng học này, tôi sẽ đưa các em ra bên ngoài. Các em nghĩ sao?” Nhiệm vụ của môn Nghệ thuật phép thuật là trang bị cho chúng tôi những kiến thức cơ bản nhất để sáng tạo các hình thức nghệ thuật hấp dẫn, phô diễn tài năng và sức mạnh phép thuật của mình. Lời đề nghị của cô giáo nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của tất cả mọi người. Cô đã đưa chúng tôi đến vườn hoa được trồng trong nhà kính giữ nhiệt của trường để chúng tôi tự do vẽ những loài hoa mình yêu thích.

Vườn hoa được trồng trong nhà kính giữ nhiệt của học viện phép thuật Lợi Á Đốn là một trong những địa điểm tham quan thú vị của đế chế Tây Ma. Vườn hoa được bao phủ bởi những vách kính bốn bên và một mái vòm khổng lồ gấp bốn lần diện tích sân bóng thông thường. Mái vòm cũng được làm bằng những tấm kính chịu nhiệt, có tác dụng điều chỉnh nhiệt độ và ánh sáng mặt trời. Tia nắng mặt trời chiếu rọi thông qua sự khúc xạ của những tấm kính tạo nên sắc màu lung linh, huyền ảo như bảy sắc cầu vồng chiếu vào bên trong. Các cây hoa phép thuật nhận được lượng ánh sáng với màu sắc khác nhau tạo thành những đốm màu sắc đa dạng, lạ mắt cuốn hút người xem. Nhờ có những tấm kính giữ nhiệt mà các loài cây được trồng trong nhà kính luôn được hấp thu ánh sáng tốt nhất, chúng sinh trưởng nhanh hơn và màu sắc cũng rực rỡ hơn.

Khi tôi đang chăm chú nhìn xung quanh để lựa chọn cho mình một chỗ ngồi tốt nhất, thì một luồng sáng chiếu vào nhà kính rọi vào mắt tôi, tôi vội quay mặt đi. Không biết Quang Hựu Lý đang tìm cái gì, vừa nhìn thấy tôi liền gọi lớn: “Phạn Hi, mau đến đây xem, hoa Phồn Hi, loài hoa thuộc về bạn đã nở rồi”. Quang Hựu Lý vừa nói vừa chạy lại kéo tôi đi về hướng anh ta chỉ. Quả nhiên ngay bên đường rải đá hiện ra một khóm hoa Phồn Hi tươi thắm, từng bông từng bông làm thành một khóm nhỏ, màu sắc rực rỡ trông thật vui mắt.

Hoa Phồn Hi nở lần đầu tiên vào đúng năm tôi được sinh ra. Để chào mừng ngày sinh của tôi, phụ vương đã cho mời tất cả những người thợ trồng hoa ưu tú nhất vương quốc vào hoàng cung trồng rất nhiều khóm hoa Phồn Hi tươi thắm. Hoa Phồn Hi, loài hoa tượng trưng cho sự phồn vinh và hạnh phúc, tên gọi của hoa cũng đồng âm với tên tôi, mang ý nghĩa: hy vọng rằng cuộc sống hạnh phúc, phồn vinh sẽ đến với tôi. Loài hoa Phồn Hi có vòng sinh trưởng rất dài, từ đầu mùa xuân, ngày mùng 1 tháng 3 năm trước cho đến ngày mồng 1 tháng 1 năm sau mới trổ hoa khoe sắc. Ngày mùng 1 tháng 1 chính là ngày sinh nhật tôi. Có thể nói từ khi tôi được hoài thai trong bụng mẹ, hoa Phồn Hi cũng bắt đầu sinh trưởng, cho đến ngày tôi chào đời, hoa Phồn Hi cũng bung nở với vẻ đẹp viên mãn nhất.

“Những đóa hoa Phồn Hi thật đáng yêu.

Tôi quyết định sẽ ngồi lại đây để vẽ chúng.” Tôi cúi xuống hít một hơi thật sâu mùi hương thanh thoát của loài hoa hạnh phúc. Không nỡ rời xa loài hoa đáng yêu đến nửa bước, tôi tìm một thảm cỏ trống rồi ngồi xuống, đặt giá vẽ lên chân, say sưa ngồi vẽ.

“Này, nếu bạn đã chọn được chỗ vẽ tốt như vậy thì tôi cũng không nỡ rời xa chỗ này đâu.” Thấy tôi đã ngồi xuống và bắt đầu vẽ, Quang Hựu Lý cũng bước qua bên, tìm một thảm cỏ xanh, hạ giá vẽ xuống, ngồi đối diện với tôi và vẽ hoa Phồn Hi.

Hoa Phồn Hi nở có bảy màu: đỏ nhạt, vàng cam, vàng nhạt, xanh lục, xanh biếc, xanh lam, tím. Mỗi cánh hoa một màu sắc đều nhận được những tia nắng mặt trời. Nhờ những tấm kính mái vòm có khả năng phân những tia nắng mặt trời thành bảy màu khác nhau nên những đóa hoa Phồn Hi được trồng trong nhà kính giữ nhiệt đẹp hơn hẳn so với những chỗ khác. Mặc dù được tận mắt nhìn ngắm những đóa hoa xinh đẹp như thế, nhưng không có nền tảng hội họa cơ bản, lại không có được linh lực cao nên tôi không thể vẽ được thần thái xinh đẹp của loài hoa này. Sau một hồi loay hoay tẩy tẩy xóa xóa, tôi chỉ có thể vẽ nguệch vẽ ngoạc, chẳng ra bức tranh hoa Phồn Hi hay cái gì khác.

“Y Phạn Hi, em vẽ thế này là không được rồi.” Cô Hà Liên Na bước đến bên tôi, nhìn bức tranh với những nét vẽ lộn xộn của tôi, giảng giải cho tôi một lúc. Nhưng tôi càng vẽ lại càng hỏng, khóm hoa Phồn Hi xinh đẹp trước mặt bị tôi làm cho biến dạng. Sau một hồi hướng dẫn tỉ mỉ mà tôi không có tiến triển gì, cô Hà Liên Na lắc đầu nản chí. Có lẽ khả năng hội họa của tôi chỉ được đến thế này thôi. Không có năng khiếu, cũng chẳng có linh lực, tôi chẳng thể nào vẽ đẹp hơn được.

Cô Hà Liên Na tiếp tục bước qua con đường rải đá đến bên cạnh Quang Hựu Lý. Vừa nhìn vào bức tranh của Quang Hựu Lý, cô liền nhìn nhanh sang phía tôi mỉm cười nói nhỏ với Quang Hựu Lý điều gì đó. Cuộc trao đổi vui vẻ giữa họ kích thích sự tò mò của tôi. Tôi giả bộ vẽ nguệch ngoạc xuống mặt đất mấy cái, rồi lén vòng qua thám thính Quang Hựu Lý từ phía sau.

Tôi gạt nhẹ mấy khóm cây đằng sau Quang Hựu Lý, qua khoảng trống giữa anh ta và cô Hà Liên Na, chỉ nhìn thấy một phần của bức vẽ. Đó là một bụi hoa Phồn Hi bảy màu rực rỡ, ở giữa hình như còn vẽ hình gì đó rất mờ, đứng ở khoảng cách này tôi không thể thấy rõ được. Tôi đang định bước đến gần hơn để xem thì bỗng một nhóm đông các bạn nữ sinh không biết từ đâu rối rít gọi nhau chạy đến. Khoảng trống trước mặt tôi bị bao kín, không thể nhìn thấy hình vẽ ấy.

“Woa, bức tranh của hoàng tử Hựu Lý đẹp quá!” “Không biết người con gái trong bức tranh của hoàng tử là ai nhỉ? Xinh quá!…” Các bạn nữ ùa đến, nhanh chóng vây kín lấy Quang Hựu Lý và cô Hà Liên Na, cười cười nói nói. Những lời họ nói càng thôi thúc sự hiếu kỳ trong tôi. Tôi quyết định chui qua những khóm cây trước mặt, bước đến, hòa vào đám đông. Tôi vỗ nhẹ lên vai bạn gái đứng trước tôi, tỏ ý muốn bạn ấy tránh sang cho tôi đứng với. Không ngờ, cô gái ấy quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt trắng bệch giống như vừa trông thấy ma vậy, vội vàng lủi mất. Tôi bèn dùng cách đối phó hữu hiệu này để “giải quyết” nốt mấy bạn nữ tiếp theo. Nhờ vậy mà tôi nghiễm nhiên có được một chỗ đứng ngay phía sau Quang Hựu Lý.

Đứng ở vị trí này, tôi đã có thể nhìn thấy rất rõ bức tranh của Quang Hựu Lý. Bức tranh với những đường nét rất tinh tế. Một khóm hoa Phồn Hi lớn, ở chính giữa khóm hoa còn có một cô gái xinh đẹp, mái tóc vàng rực rỡ, mặc bộ váy nhiều màu, đuôi váy được đính rất nhiều bông hoa Phồn Hi nhỏ li ti, vô số các loài bướm bay đến vờn lượn xung quanh cô gái, cảnh vật trong tranh vừa yên bình vừa mê đắm. Có lẽ bởi Quang Hựu Lý chưa vẽ xong khuôn mặt cô gái nên trong bức tranh còn chừa lại một khoảng trống.

“Quang Hựu Lý, bạn vẽ nốt đi.” Tôi nôn nóng muốn được xem bức tranh hoàn thiện liền lên tiếng giục Quang Hựu Lý vẽ tiếp.

“Phạn Hi…” Quang Hựu Lý quay lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như nhớ lại điều gì đó, anh ta không nói nữa, quay sang cầm bút vẽ nhanh khuôn mặt cô gái.

Chỉ trong thoáng chốc, ngũ quan trên khuôn mặt cô gái hiện lên rõ nét. Đôi mắt trong veo, long lanh màu ngọc bích, cặp lông mày thanh tú, cái mũi xinh xắn và đôi môi mềm mại, căng mọng tựa như những cánh hồng phấn, đôi mắt nhìn xuống bàn tay phải, những ngón tay thon dài hình đóa hoa lan hé nở, một chú bướm vằn màu sắc sặc sỡ vô tình đậu lại nơi đầu ngón tay, cô gái nhìn chăm chú xuống dưới như nhìn một vật báu quý hiếm trên thế gian.

“Quang Hựu Lý, năng khiếu hội họa của em không tệ chút nào. Có điều nếu bức tranh có thêm cảm xúc nữa thì chắc hẳn sẽ tuyệt vời hơn…” Cô Hà Liên Na nhìn vào bức tranh đã được hoàn thành của Quang Hựu Lý, khen ngợi và góp ý.

“Vâng, ý kiến của cô rất hay ạ!” Quang Hựu Lý bỏ bút vẽ xuống, nhắm mắt lại, sau đó đan hai tay vào nhau, lẩm nhẩm đọc thần chú. Một luồng ánh sáng màu vàng từ từ xuất hiện nơi lòng bàn tay. Anh ta mở hai tay ra, khẽ lướt nhẹ bàn tay lên bức tranh, kiên nhẫn đưa qua đưa lại mấy lần cho đến khi ánh sáng màu vàng từ hai bàn tay truyền vào bức tranh rồi từ từ dừng lại.

Bức họa giống như lớp bọt biển nhanh chóng hấp thụ ánh sáng. Chỉ sau vài giây, bức tranh vốn tĩnh lặng bỗng sống động đến lạ thường – gió thổi nhè nhẹ, những đóa hoa Phồn Hi khẽ đung đưa trong gió, hương thơm ngan ngát, từng đàn bướm vờn bay múa lượn trong không trung, dưới ánh nắng mặt trời, những cánh hoa Phồn Hi khúc xạ đủ năm màu huyền ảo. Đẹp nhất vẫn là hình ảnh cô gái. Cô nhìn chăm chú vào con bướm đậu trên đầu ngón tay mình, khóe miệng xinh xinh khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó, rồi con bướm rời khỏi ngón tay cô gái, cô nhìn theo con bướm đang tung tăng bay lượn, khẽ mỉm cười.

“Woa…” Chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này, tôi và các bạn gái bên cạnh không giấu nổi vẻ thích thú cùng thốt lên thán phục năng khiếu hội họa và phép thuật cao cường của Quang Hựu Lý.

“Được rồi, các em đã xem bạn Quang Hựu Lý vẽ, bây giờ các em cũng biết là mình phải cố gắng nhiều như thế nào rồi chứ?” Cô Hà Liên Na quay sang giảng giải cho chúng tôi về một số kỹ năng hội họa. Mọi người chăm chú lắng nghe và ghi chép.

Buổi học kết thúc, các bạn nữ sinh nhanh chóng tản đi hết. Quang Hựu Lý cũng bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ của mình lại. Tôi nhìn bức tranh, thầm nghĩ đến bạn gái khiêu vũ cùng Quang Hựu Lý hôm trước. Những băn khoăn trong lòng mỗi lúc một nhiều thêm.

“Quang Hựu Lý, cô gái trong bức tranh này là ai vậy?” Tôi nhìn vào khuôn mặt cô gái trong tranh, không hiểu sao cứ có cảm giác đó là chính mình, duy chỉ có màu tóc là không giống. Tóc cô gái mà Quang Hựu Lý vẽ có màu vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời, còn mái tóc của tôi lại có màu bạc lạnh lẽo như ánh trăng.

“Phạn Hi, bạn đúng là đồ ngốc mà, ngoài bạn ra tôi còn có thể vẽ người khác sao?” Quang Hựu Lý nhìn tôi, buông tiếng thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi. “Còn màu của mái tóc này, bạn không nên nghĩ nhiều làm gì, sẽ có một ngày linh lực của bạn được khôi phục hoàn toàn, lúc đó mái tóc cũng trở lại màu như cũ. Đúng rồi, bức tranh này tôi tặng bạn đấy, bạn có thể treo nó trong phòng của mình.” “Thật không? Ôi, hay quá!” Nghe được câu nói này của Quang Hựu Lý, tôi không thể vui mừng hơn được nữa, nhanh chóng nhận lấy bức tranh, giữ chặt bên mình. “Quang Hựu Lý, cảm ơn bạn nhé!” “Không có gì!” Quang Hựu Lý nhìn nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt rạng ngời của tôi, ngẩn ngơ trong giây lát.

Ánh mặt trời ấm áp tràn ngập trong vườn hoa, nụ cười rạng rỡ như hoa cũng dâng tràn trong ánh mắt…

2 Ôn tập kiến thức một cách nghiêm túc

Sau tiết học Nghệ thuật phép thuật thú vị, chúng tôi bước vào giờ học chính thức. Vì năng lực phép thuật của tôi thấp nhất lớp nên rất khó theo kịp các bạn. Trước khi vào buổi học, thầy giáo đã nói qua tình hình của tôi với cả lớp. Lần trước trong buổi khiêu vũ chào mừng ngày khai giảng, tiểu thư Tinh Dã Kỳ, bạn nhảy của Quang Hựu Lý, đã đồng ý phụ đạo giúp tôi sau mỗi buổi học cho đến khi tôi có đủ khả năng theo kịp các buổi học trên lớp cùng các bạn.

“Công chúa Y Phạn Hi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với việc phân loại các loại phép thuật nhé.” Sau khi tan học, mọi người lũ lượt kéo nhau ra về, chỉ còn lại tôi và Tinh Dã Kỳ trong lớp. Cô ấy bắt đầu phụ đạo cho tôi từ chương đầu tiên trong sách giáo khoa.

“Phép thuật trong đế chế Tây Ma của chúng ta chủ yếu được phân làm ba loại: Phép thuật trắng, phép thuật ma quỷ và phép thuật yêu linh. Công chúa Y Phạn Hi là công chúa của vương quốc Y Tỉ, ngay từ khi sinh ra đã có trong mình sức mạnh phép thuật trắng, khả năng này đủ để sử dụng thần chú và huy động thảo dược nhằm cầu nguyện và trị thương…” “Ồ, trước đây phụ vương và mẫu hậu tôi cũng nói với tôi như vậy. Những thần dân vương quốc Y Tỉ của chúng tôi đều có khả năng sử dụng thành thục phép thuật trắng. Nhưng điều kỳ lạ là tôi, một chút phép thuật cũng không có, không hiểu khả năng phép thuật, ít nhất là phép thuật trắng của tôi, đã biến đâu mất…” Nhìn vào hình vẽ phác họa phép thuật trắng trong sách, tôi thấy mình cái gì cũng không biết, nỗi buồn bực trong lòng không sao nén nổi, hiện lên trên khuôn mặt đầy vẻ tức tối của tôi.

Rõ ràng là lúc nãy khi cả lớp ra về, Quang Hựu Lý cũng đã bước ra khỏi phòng học, vậy mà giờ đây anh ta lại lù lù xuất hiện trước mặt tôi. Nhìn vẻ mặt ủ rũ của tôi, Quang Hựu Lý vỗ nhẹ lên vai Tinh Dã Kỳ. “Tinh Dã Kỳ, để tôi!” “Ừ!” Chẳng hiểu vì lý do gì, Tinh Dã Kỳ lại rất nghe lời Quang Hựu Lý. Anh ta vừa nói một câu, cô ấy liền nhanh nhẹn đứng lên, nhường vị trí “giáo viên” cho Quang Hựu Lý.

“Công chúa Y Phạn Hi, bây giờ hoàng tử Quang Hựu Lý sẽ phụ đạo cho bạn, tôi sẽ giúp đỡ bạn ở môn khác.” Tinh Dã Kỳ lễ phép nói, sau đó quay người ra khỏi lớp học.

“Haizzz!” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quang Hựu Lý, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy có điều không may sẽ xảy đến. Những lúc bình thường, anh ta thường tỏ ra nhăn nhở, cười nói chẳng có chút gì là đứng đắn cả, nhưng hễ động đến vấn đề phụ đạo kiến thức cho tôi thì luôn làm ra vẻ nghiêm túc. Có điều với một người chẳng có chút khả năng phép thuật như tôi, cho dù có nghiêm khắc như thế cũng e rằng khó có thể theo kịp các bài học trên lớp. Phải làm sao đây? “Hôm nay chúng ta chủ yếu nói về phép thuật hắc ám.” Quang Hựu Lý đặt cuốn sách của anh ta trước mặt, giở đến trang 100 rồi đẩy nó về phía tôi. “Nội dung bài học hôm nay rất quan trọng, bạn nhất định phải nghiên cứu thật kỹ phần này, một chữ cũng không được bỏ sót, làm xong tôi sẽ giao bài tập về nhà cho bạn.” “Nhưng… nhưng mà phép thuật hắc ám là một trong những loại ma thuật không được đế chế Tây Ma thừa nhận, vả lại vấn đề này cũng có cuốn sách nào giới thiệu đâu…” “Không nhưng gì hết, cũng không cần quan tâm xem các sách có viết đến hay không, hãy nhớ những gì tôi nói, nhất định phải nhớ kỹ.

Đối với bạn, không có gì là ngoại trừ cả.” Không hiểu sao hễ nói đến phép thuật hắc ám, Quang Hựu Lý lại có thái độ kích động như thế. Anh ta đưa cuốn sổ đến trước mặt tôi, nhét cây bút vào tay tôi, yêu cầu tôi ghi chép cẩn thận những gì anh ta đọc.

“Phép thuật hắc ám là một loại phép thuật dùng bùa chú hoặc dược liệu để tiêu diệt, nguyền rủa những người, những vật khác nhằm tăng sức mạnh của bản thân hoặc tiến hành một âm mưu nào đó hòng lừa bịp con người.” “Phép thuật hắc ám là…” Tôi nhẩm theo Quang Hựu Lý từng câu, từng chữ một, vừa đọc vừa ghi chép vào cuốn sổ của mình. Nhưng tôi còn chưa kịp viết xong một câu, thì Quang Hựu Lý đột nhiên giằng lấy cuốn sổ của tôi. “Soạt… soạt”, hai trang đầu trong cuốn sổ đã bị xé nát.

“Quang Hựu Lý, bạn làm cái trò gì vậy?” Tôi nhìn khuôn mặt bừng bừng lửa giận của Quang Hựu Lý, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta vò nát trang giấy mà như vò nát chính bản thân tôi vậy. Hành động này khiến tôi có chút sợ hãi.

“Phạn Hi, tôi hoàn toàn không muốn làm thế này với bạn, nhưng bạn xem lại xem, bạn viết thế liệu chính bạn có đọc được không?” Quả như những gì tôi lo lắng ban đầu, thái độ của Quang Hựu Lý khi tiến hành phụ đạo cho tôi hoàn toàn không giống với thái độ vui vẻ của anh ta lúc bình thường. Vẻ nghiêm khắc của anh ta thật đáng sợ! Nhưng nghĩ lại, mọi việc anh ta làm đều chỉ vì muốn tốt cho tôi. Biết vậy, chẳng còn cách nào khác, tôi đành ngoan ngoãn làm theo những gì anh ta nói, cẩn thận viết lại từng chữ một, chữ nào cảm thấy khó nhìn hoặc viết sai, tôi đều gạch đi rồi viết lại cho rõ hơn. Mới học phụ đạo được ba ngày mà cuốn sổ 100 trang của tôi chỉ còn lại chưa đến 30 trang, và cánh tay tôi cũng mỏi nhừ, tê cứng.

“Ồ, mới có mấy hôm miệt mài khổ luyện mà chữ của bạn đã đẹp lên nhiều rồi đó! Có điều tất cả những gì bạn ghi chép, bạn đã nhớ hết chưa?” Đến buổi phụ đạo thứ tư, Quang Hựu Lý kiểm tra kết quả học tập của tôi trong ba ngày trước, vẻ mặt rất hài lòng.

“Đương nhiên là nhớ hết rồi!” Tôi đắc ý trả lời. Mặc dù nội dung phụ đạo và những kiến thức thầy giảng trên lớp chẳng có gì liên quan đến nhau, tôi cũng không biết phải tìm hiểu phép thuật hắc ám kỹ càng như thế để làm gì, nhưng qua mấy ngày nhắc đi nhắc lại nhiều lần nội dung đã học, tôi cũng nắm rõ tất cả những kiến thức này.

“Rất tốt, vậy bạn nhất định phải nhớ thật kỹ những đặc trưng cơ bản của phép thuật hắc ám, sau này nếu gặp phải người nào dùng một trong những cách tương tự như vậy để dụ dỗ bạn, bạn cần phải phản ứng kịp thời, bằng mọi cách không được để cho họ đạt được mục đích, rõ chưa?” “Rõ rồi…” Những lời Quang Hựu Lý nói khiến tôi mơ hồ. Tôi mới chỉ nắm vững những kiến thức lý thuyết về phép thuật hắc ám thôi, chứ đã được thực hành đâu. Có điều, nghe anh ta nói có vẻ quan trọng nên tôi gật đầu đồng ý.

“Chúng ta đã học vất vả rồi, cả ba buổi đều ngồi trong phòng buồn chán để tiếp thu những kiến thức khô khan, cứng nhắc. Hôm nay chúng ta sẽ dạo chơi một buổi, bạn thấy thế nào?” Quang Hựu Lý gấp cuốn sách lại. Khuôn mặt vừa nãy còn làm ra vẻ đăm đăm, nghiêm khắc giờ bỗng thân thiện, tươi tỉnh hơn.

“Hay quá! Hay quá!” Thật ra tôi cũng đã chán ngấy cái trò đọc đọc viết viết thế này rồi, có thể ra ngoài dạo chơi, thật sung sướng không gì bằng!

3 Rơi xuống dòng suối sâu

Bên ngoài học viện phép thuật Lợi Á Đốn có một quảng trường nhỏ, ở đó chuyên bày bán những mặt hàng lưu niệm xinh xắn, dễ thương. Ở chính giữa quảng trường có dựng một tấm bia đá hình vuông được thiết kế theo phong cách Ai Cập cổ đại. Rất nhiều những người buôn bán nhỏ dựng các quầy hàng nhỏ xinh xung quanh tấm bia đá đó. Người đi lại dạo chơi quanh khu chợ nhỏ phần lớn đều là những học sinh của học viện phép thuật Lợi Á Đốn. Đó là các đôi nắm tay dạo bước hay một nhóm bạn rồng rắn kéo nhau đi.

Tôi mới vào học viện được hơn một tuần, các nơi trong học viện còn chưa đi hết nói gì đến những chỗ bên ngoài học viện. Dù chỉ cách học viện không xa nhưng với tôi những chỗ như thế này hoàn toàn lạ lẫm. Cũng may mà Quang Hựu Lý tỏ ra đặc biệt thông thạo. Anh ta nắm tay tôi, dắt tôi đi trên những con đường nhỏ quanh quảng trường. Tôi hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, trong lòng vô cùng thích thú.

Khi nhìn xung quanh, tôi nhận ra những người bán hàng và các bạn cùng trường đang ngạc nhiên nhìn lại tôi và Quang Hựu Lý. Những tiếng trao đổi mua bán náo nhiệt bỗng chốc thay bằng những tiếng thì thầm nhỏ to. Mọi người chụm đầu, ghé vào tai nhau bàn luận rất say sưa, thi thoảng lại có vài ánh mắt liếc về phía tôi một cách khó hiểu.

“Phạn Hi, ăn quả này không?” Quang Hựu Lý không hề để ý tới những tiếng bàn tán xung quanh. Anh ta ghé vào một quầy hàng nhỏ mua mấy quả tròn tròn đưa cho tôi.

“Đây là quả gì vậy?” Tôi cầm lấy một quả, đặt vào lòng bàn tay xoay tròn ngắm nghía loại quả nho nhỏ màu trắng, trơn nhẵn, mềm mềm, vẻ thích thú.

“Ăn thử đi thì sẽ biết…” Quang Hựu Lý vừa nói vừa nhặt một quả đưa vào miệng, nhai một cách ngon lành. Nhìn anh ta ăn, con sâu hám ăn trong bụng tôi lại được dịp réo lên ầm ĩ. Tôi cũng bắt chước Quang Hựu Lý, nhặt một quả cho vào miệng.

Ồ, thơm thơm, ngọt ngọt, lại có vị mát, hương vị này có gì đó rất giống… giống loại bánh ngọt mà tôi thích ăn.

“Quang Hựu Lý, quả này có phải là loại quả làm bánh pudding không?” Bất ngờ được nếm vị bánh pudding mà đã lâu lắm rồi chưa được ăn, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác ngọt ngào.

“Loại quả này có hương vị rất giống loại bánh pudding nhưng nó tuyệt đối không gây sâu răng, cho nên Phạn Hi, bạn cứ yên tâm mà ăn thỏa thích.” Quang Hựu Lý nhìn vẻ mặt vừa lo vừa mừng của tôi, quay sang mua thêm một ít rồi nhét vào tay tôi.

Vì vấn đề sâu răng của tôi ngày càng nghiêm trọng nên phụ vương và mẫu hậu cấm tôi không được ăn món bánh ngọt mà tôi yêu thích. Tôi đã phải nhịn lâu lắm rồi, hôm nay mới được ăn thỏa thích loại quả có hương vị giống bánh pudding này, tôi vui như mở cờ trong bụng.

Quang Hựu Lý đi trước tôi, luôn miệng giới thiệu với tôi những quầy hàng dọc hai bên đường. Tôi chậm chạp đi sau anh ta, không nói lời nào, cũng chẳng nghe ra câu nào, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của quả pudding thơm ngon, hấp dẫn. Đợi sau khi giải quyết hết chỗ trái cây ôm trong lòng, tôi mới nhớ đến Quang Hựu Lý, ngẩng đầu nhìn lên thì trời ơi đã không thấy anh ta đâu rồi! Tôi mới chỉ ăn có mấy quả pudding mà anh ta đã biến đi đâu mất. Xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, người qua người lại đông đúc, duy chỉ có Quang Hựu Lý là mất tăm. Vừa nghĩ đến việc để lạc mất Quang Hựu Lý, mất đi chỗ dựa an toàn giữa chốn xa lạ này, toàn thân tôi đã run lên, tay chân lạnh buốt.

“Quang Hựu Lý, Quang Hựu Lý…” Tôi lo lắng chạy khắp khu chợ gọi to tên anh ta. Đôi mắt hoảng hốt không ngừng tìm kiếm nhưng càng gọi, càng tìm lại càng chẳng thấy bóng dáng cao lớn của anh ta đâu.

Đúng lúc hoảng sợ nhất, một cánh tay bất chợt vỗ vào vai tôi mấy cái. Theo bản năng tôi cứ ngỡ rằng Quang Hựu Lý đã quay lại, hớn hở nhìn sang, thì ra đó là một cô gái. Cô ta có mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt màu xanh lục, mặc một bộ váy cầu kỳ màu trắng, nhìn tôi cười thân thiện. Để giấu đi vẻ mặt đầy thất vọng, tôi cũng mỉm cười lịch sự đáp lại.

“Chào bạn, tôi là Hựu Đình, thần dân của vương quốc Thần Hựu.” Cô gái gặp tôi không có vẻ gì là đang lừa gạt. Cô ấy tự giới thiệu trước. “Tôi vừa nghe bạn gọi tên hoàng tử Quang Hựu Lý nên tôi muốn qua đây giúp bạn.” “Thật sao? Bạn biết Quang Hựu Lý đang ở đâu à?” Tôi vui mừng thốt lên. “À, đúng rồi, tôi là Phạn Hi, tôi đến từ vương quốc Y Tỉ…” “Bạn là công chúa Y Phạn Hi của vương quốc Y Tỉ thật sao? Tất cả chúng tôi ở đây đều biết đến bạn mà.” Hựu Đình cắt ngang lời tôi, chân phải hơi lùi lại, kéo váy, nhún người lễ phép chào tôi. “Hoàng tử Quang Hựu Lý có chút việc phải đi trước, cậu ấy bảo tôi đưa bạn đến chỗ cậu ấy.” “Thì ra là như thế. Vậy thì tốt quá rồi!” Nghe Hựu Đình nói vậy, tôi không nghi ngờ gì nữa, vội rảo bước cùng cô ấy rời khỏi khu chợ.

“Công chúa Y Phạn Hi, hình như hoàng tử Quang Hựu Lý của chúng tôi rất thích bạn!” Trên đường đến chỗ Quang Hựu Lý, Hựu Đình luôn nhìn tôi với ánh mắt dò xét, giọng điệu có gì đó rất kỳ lạ.

“À, bạn ấy cứ làm phiền tôi cả ngày… nhưng thực ra giữa tôi và bạn ấy không có chút tình cảm nào cả…” Nghe Hựu Đình hỏi, không hiểu sao khuôn mặt tôi lại ửng hồng, tôi bối rối gãi đầu, không nghĩ rằng mình và Quang Hựu Lý lại bị hiểu lầm như thế.

“Ồ, vậy sao?” Giọng nói của Hựu Đình đột nhiên trở nên gay gắt, ánh mắt nhìn tôi cũng có vẻ quyết liệt hơn.

“Hựu Đình, đây là đâu vậy?” Nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ hận thù của cô ta, tôi linh cảm thấy điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra. Tôi ngước nhìn xung quanh, bốn bề hoang vu, xa lạ. Nghĩ đến việc mình đã đi khỏi khu chợ khá xa, tôi bắt đầu cảnh giác.

“Đến rồi, chúng ta dừng ở đây thôi.” Hựu Đình đưa tôi đi xuyên qua một khu rừng, đi đến một dòng suối rộng, nước trong xanh, xung quanh không một bóng người.

Tôi nhìn dòng suối, mặc dù nước suối rất trong nhưng không thể nhìn thấy đáy. Tôi lo sợ quay sang định hỏi Quang Hựu Lý ở đâu, thì có hai người con gái khác từ trong rừng đi ra, dung mạo của họ rất giống với Hựu Đình, cũng mặc bộ váy cầu kỳ màu trắng, một người

tóc dài ngang lưng, còn người kia tóc ngắn trông có vẻ hoạt bát và nhanh nhẹn hơn.

“Công chúa Y Phạn Hi, cô vẫn khỏe chứ?” Hai cô gái bước nhanh tới đứng hai bên Hựu Đình.

“Tôi là Hựu Như, chị gái của Hựu Đình.” Cô gái tóc ngắn giới thiệu.

“Còn tôi là Hựu Vân, em gái của Hựu Đình.” Người còn lại tiếp lời.

Đợi sau khi Hựu Vân nói xong, ba chị em nhà họ không ai bảo ai cùng nhau đưa tay ra ấn vào ngực tôi, dáng vẻ hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

“Các người… muốn làm gì tôi? Quang Hựu Lý, bạn ở đâu?” Nhận thấy tình cảnh nguy hiểm trước mắt, tôi giật mình nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy từ lúc nào không biết. Trước mắt là ba cô gái gian ác không chút tính người. Giá mà Quang Hựu Lý ở đây thì may ra tôi mới được cứu thoát. Nghĩ vậy, tôi hốt hoảng, không ngừng gọi tên anh ta.

“Ôi chao! Sao hoàng tử Quang Hựu Lý có một không hai của vương quốc chúng tôi lại bị cái đồ bị thịt này cướp mất cơ chứ? Thật là bất công mà!” Hựu Như giễu cợt nhìn tôi như nhìn một thứ đồ dơ bẩn đáng ghét.

“Đúng thế! Đúng thế! Y Phạn Hi, tôi nói cho cô biết, cô không có tư cách gì để cướp mất hoàng tử Quang Hựu Lý của chúng tôi. Hoàng tử của vương quốc Thần Hựu chỉ có thể thuộc về các tiểu thư của vương quốc Thần Hựu mà thôi!” “Cho nên cô phải nhớ lấy một điều: hãy nhanh chóng rời xa hoàng tử Hựu Lý, cút về vương quốc Y Tỉ của cô mà tìm một người có chút phép thuật để làm bạn trai!” Hựu Như vừa dứt lời, Hựu Vân và Hựu Đình hùa theo kết tội tôi như thể tôi vừa phạm phải một tội ác tày trời vậy.

“Có lẽ các cô hiểu lầm rồi, chính Quang Hựu Lý mới là người lúc nào cũng làm phiền tôi. Hơn nữa, tôi không phải là bạn gái của Quang Hựu Lý. Các cô kết tội tôi cũng vô ích thôi!” Mặc dù tôi vẫn chưa rõ giữa tôi và những người này có mâu thuẫn ghê gớm gì, nhưng rõ ràng họ là thành viên trong đội ngũ đông đảo gồm những người yêu mến Quang Hựu Lý. Họ khác những người kia ở chỗ họ quyết liệt cho rằng tôi là thủ phạm cướp mất Quang Hựu Lý của họ. Đó là điều khiến tôi không thể ngờ tới.

“Thôi, cô không cần phải phủ nhận nữa.

Chính cô mới là người mặt dày theo đuổi hoàng tử Quang Hựu Lý, làm cho cậu ấy xiêu lòng mà không thèm để ý tới những tiểu thư quý tộc tư chất thông minh, thân phận cao quý như chúng tôi đây. Chính cô mới là người luôn làm phiền cậu ấy!” Nghe xong những lời biện minh của tôi, ba cô gái càng tỏ ra tức giận. Hựu Như, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát mắng tôi.

Hựu Như tiến thêm một bước, dang tay ra định tát vào mặt tôi, nhưng tôi đã tránh được. Không nản chí, cô ta tiếp tục vung cái tát thứ hai. Lần này tôi cũng may mắn tránh được cái bạt tai trời giáng của cô ta.

Hai cái tát đều không trúng đích, vẻ mặt Hựu Như trông thật thảm hại. Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn tôi, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Hựu Đình và Hựu Vân xông tới.

“Cô nghĩ có thể tránh mãi được sao? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!” Ba người họ nhìn nhau ngầm thỏa thuận điều gì đó. Rồi không ai bảo ai cùng bước lên bao vây lấy tôi. Không đợi tôi kịp phản ứng, ba cánh tay cùng túm lấy cổ áo tôi, miệng lẩm nhẩm đọc nhanh thần chú mà tôi nghe không rõ. Trong nháy mắt, cả bốn người chúng tôi từ từ bay lên khỏi mặt đất. Dưới sự dẫn đường của Hựu Như, ba chị em họ hợp sức đưa tôi bay đến giữa dòng suối.

“Các cô… các cô định làm gì?” Tôi sợ hãi nhìn xuống dòng suối rộng lớn phía dưới, nước suối trong veo cơ hồ không thể nhìn đến tận đáy sâu thăm thẳm. Tôi vô cùng sợ hãi, cố gắng giãy giụa thoát ra mà không thể, bất lực hét lên.

“Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn dạy cho cô một bài học nhớ đời thôi mà!” Nhìn dáng vẻ vô cùng kinh hãi của tôi, Hựu Như có vẻ rất mãn nguyện, lạnh lùng đáp.

Giọng nói dần nhỏ đi, ba chị em họ nhanh chóng nhìn nhau, cùng buông tay…

4 Được chăm sóc cẩn thận

Sau khi thả tay ra, họ cười lớn, đẩy tôi xuống dòng suối. Tôi chới với rồi rơi xuống. Tiếng gió “tu… tu” thổi vào tai tôi. Chưa kịp thích nghi với tình hình, cả người tôi ngã nhào xuống nước. Nước suối lạnh lẽo thấm ướt quần áo tôi. Cái lạnh thấu xương ngấm vào da thịt.

Tôi ra sức giãy giụa. Nhưng dù tôi có cố gắng bao nhiêu cũng không thể giữ cho cơ thể mình nổi lên được. Dần dần, cả người tôi cứ chìm dần, nước lạnh tràn cả vào miệng, vào mũi tôi.

Sau mấy lần bị sặc nước, tôi gắng sức giơ hai tay vùng vẫy, nhưng mỗi lần nỗ lực như thế chỉ có thể duy trì được trong mấy giây. Tôi kiệt sức, cơ thể cứ thế chìm sâu xuống lòng suối. Ý thức của tôi cũng mờ nhạt dần… Khi tôi sắp chìm sâu trong nước, chiếc vòng thạch anh tím ở cổ tay bỗng phát ra ánh sáng chói mắt. Một lúc sau, tôi mơ hồ cảm thấy có người lao tới kéo tay tôi, nhanh chóng đưa tôi vào bờ.

“Phạn Hi, Phạn Hi!” Tôi cảm nhận rất rõ một luồng hơi ấm đang ôm lấy tôi, một bàn tay to khỏe vỗ nhẹ lên mặt tôi. Tôi rất muốn mở mắt để nhìn xem cuối cùng ai đã cứu mình, nhưng trước mắt tôi chỉ là màn sương mờ ảo. Tôi cố mở miệng để nói điều gì đó nhưng nước suối ứ đầy trong miệng khiến tôi nghẹn lại. Tôi gắng gượng đến đỏ mặt mà vẫn không thể ho, không thể nói một lời.

Người tôi không nhìn rõ mặt nhẹ nhàng đặt tôi nằm trên thảm cỏ bên bờ suối, sau đó đan hai tay vào nhau, đặt lên ngực tôi ép mạnh, từng nhịp, từng nhịp đều đặn. Sau hai tiếng khạc mạnh, nước trong lồng ngực tôi đã được đẩy hết ra ngoài. Lúc này tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Phạn Hi, bây giờ bạn có thể nói được rồi.” Người ấy cúi xuống thì thầm vào tai tôi.

Tôi khẽ mở mắt, khuôn mặt của Quang Hựu Lý dần hiện ra trước mắt tôi. Khuôn mặt rạng ngời, tuấn tú đang rất lo lắng cho tôi. Sao anh ta có thể đến kịp để cứu tôi? Nhìn thấy Quang Hựu Lý, tôi thấy yên tâm.

“Quang Hựu Lý, tôi…” Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì bàn tay anh ta đã khẽ đặt lên miệng tôi, ngăn không cho tôi nói tiếp.

“Phạn Hi, bạn không sao là tốt rồi. Bây giờ tôi đưa bạn về ký túc nghỉ ngơi, có chuyện gì để sau rồi nói!” Dứt lời, Quang Hựu lý liền đỡ tôi ngồi dậy.

Tôi nép đầu vào ngực anh ta, cảm nhận rất rõ tiếng trái tim đập mạnh, cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ hơi thấy mệt mỏi vì có lẽ đã phải gắng gượng vùng vẫy dưới nước khá lâu. Tôi nhắm mắt lại, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Quang Hựu Lý.

Chúng tôi nhanh chóng trở về ký túc. Sau khi đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế tựa trong phòng ngủ, Quang Hựu Lý vội vàng lục tìm tủ thuốc, lấy cho tôi một loại xiro tăng cường sức khỏe. Sau khi uống một ngụm, tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều. Tôi vào phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo ướt trên người rồi ngâm mình trong bồn nước ấm áp.

Tắm xong, tôi trở vào phòng ngủ, nằm xuống chiếc giường êm ái. Lúc này Quang Hựu Lý mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên tôi, hai tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi như chưa bao giờ thư thái đến vậy.

“Quang Hựu Lý, làm thế nào mà bạn tìm được tôi?” Nghĩ đến những gì khủng khiếp vừa xảy ra, tôi lại rùng mình ớn lạnh. Nếu Quang Hựu Lý không tới kịp thì có lẽ giờ này tôi đã bị chôn vùi dưới dòng suối lạnh lẽo, rùng rợn ấy rồi. Hay chỉ cần anh ta chậm một chút nữa thôi thì chắc hẳn khả năng tôi có thể sống sót là rất nhỏ. Nghĩ tới điều này, tôi thấy vô cùng cảm kích Quang Hựu Lý.

“Ngay sau khi phát hiện ra mình lạc mất bạn, tôi lập tức đi tìm khắp khu quảng trường.

Nhưng mọi người ở đó đều nói không nhìn thấy bạn, tôi cảm thấy rất bất an. Tôi dùng linh lực bay lên không trung tìm kiếm, không hiểu sao lại bỏ sót mất khu rừng và dòng suối đó.” Quang Hựu Lý nắm lấy chiếc vòng đeo trên cổ tay phải của tôi. “May có chuỗi vòng này cảm nhận được nguy hiểm sẽ xảy đến với bạn, kịp thời phát ra chuỗi ánh sáng báo hiệu cho tôi, tôi mới có thể nhanh chóng đến cứu bạn thoát khỏi nguy hiểm.” “Quang Hựu Lý, thực sự cảm ơn bạn!” Nghe Quang Hựu Lý thuật lại ngắn gọn mọi chuyện, tôi mới hiểu thì ra chính ánh sáng màu tím phát ra từ chiếc vòng này đã truyền tín hiệu báo cho anh ta kịp thời đến cứu tôi. Tôi nắm lấy chiếc vòng thạch anh, nhìn Quang Hựu Lý với ánh mắt đầy cảm kích.

“Phạn Hi, chắc hẳn chuyện xảy ra hôm nay đã khiến bạn vô cùng sợ hãi phải không? Nhưng bạn có biết ai đã đưa bạn đến cánh rừng đó và còn đẩy bạn xuống suối không?” Thấy tôi cảm ơn, khuôn mặt Quang Hựu Lý bớt căng thẳng một chút, nhưng rất nhanh sau đó anh ta lại sa sầm nét mặt, nghiêm giọng nói.

“Họ có tất cả ba người, đều là người của vương quốc Thần Hựu, tên là Hựu Như, Hựu Đình và Hựu Vân…” Tôi nghiêng đầu cố nhớ tên mấy người đó.

“Là họ sao?” Nghe tôi nói, Quang Hựu Lý nhíu mày, trên trán hằn rõ những nếp nhăn, siết chặt tay tôi. “Họ có nói gì với bạn nữa không?” “Họ cảnh cáo tôi không được làm phiền bạn, tôi giải thích mấy câu thì họ liền ra tay…” Tôi chau mày nhớ lại tình cảnh lúc đó, lại nhìn sắc mặt tỏ vẻ rất nghiêm trọng của Quang Hựu Lý, trong đầu nghĩ đến một khả năng rất xấu. Cảm giác như trong số mấy người ấy có người là bạn gái, thậm chí là vị hôn thê của Quang Hựu Lý vậy.

“Quang Hựu Lý, nghe họ nói thì có vẻ như họ rất tôn trọng bạn. Giữa bạn và họ liệu có quan hệ đặc biệt nào không?” “Hựu Như, Hựu Đình và Hựu Vân đều là những tiểu thư thuộc dòng dõi quý tộc của vương quốc Thần Hựu chúng tôi. Quan hệ giữa gia đình họ với gia đình tôi khá thân thiết. Tôi luôn coi họ như những người chị em tốt, không ngờ họ lại có thể…” Quang Hựu Lý hạ thấp giọng, sắc mặt biểu lộ vẻ khó chịu. “Có thể nói như thế này, mấy người họ với tôi là những người bạn thanh mai trúc mã với nhau.” Những lời bộc bạch của Quang Hựu Lý không hoàn toàn trùng khớp với những dự đoán ban đầu của tôi, nhưng cũng đúng đến tám, chín phần. Trái tim tôi bỗng nghẹn lại.

“Phạn Hi, bạn đừng bận tâm đến chuyện này. Tôi đảm bảo quan hệ giữa tôi và họ không vượt quá mức bạn bè bình thường.” Quang Hựu Lý đứng dậy, hôn nhẹ lên trán tôi dịu dàng nói. “Phạn Hi, hôm nay bạn mệt rồi, tôi sẽ giúp bạn xin nghỉ buổi học ngày mai, phụ vương và mẫu thân của bạn cũng đang trên đường đến đây. Bạn yên tâm mà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ bạn, những việc khác bạn đừng lo, cứ để tôi giải quyết.” “Được rồi!” Những lời nói của Quang Hựu Lý khiến tôi hoàn toàn yên tâm. Anh ta còn đứng lại nhìn tôi trong giây lát để chắc chắn rằng tôi đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi mới quay đi. Tôi chìm dần vào giấc ngủ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN