Hạnh Phúc Muộn Màng
Chương 17
Triệu Lỗi tuy kinh nghiệm tình dục phong phú nhưng vì tính cách mà chuyện ‘lấy lòng” lại không lành nghề lắm.
Anh miên mang suy nghĩ một hồi, rốt cuộc dứt khoát hỏi thẳng tôi muốn thủ đoạn gì nữa.
Tôi biết anh cũng có chút ngốc nghếch, bèn thành thật chảy nước miếng mà nói: “Thật ra tôi thích đàn bà hơn, ngực nẩy mông cong, mặc tất lụa dài đến giữa bắp đùi —— ngực anh không nhỏ, đít cũng to.
Giờ mà mua đôi tất lụa ống dài, khẳng định làm tôi mê mệt chết thì thôi.”
(Triệu Lỗi có dung tích phổi lớn, cơ ngực phát triển tốt cho nên ngực anh rất khủng, đây là điểm tôi thích nhất ở anh.)
Nói xong, tôi ngồi dậy, đè anh vào lưng ghế sô pha, hai tay ấn lên bộ ngực ấy mà xoa đi nắn lại.
Triệu Lỗi để tôi tùy ý, ngẩng đầu trừng mắt nhìn trần nhà, thì thào lẩm bẩm: “Thì ra là cậu thích như vậy.”
Tôi trầm mê trong khoái cảm, không nghe thấy tiếng Triệu Lỗi lẩm nhẩm, vừa làm vừa nói: “Nhìn dáng dấp họ Âu, hẳn trước kia anh là người nằm trên phải không? Nhưng giờ anh còn có thể đè ai đây? Cậu ta liệu có thể thoả mãn anh như tôi không đây? Hửm?” Hỏi đến câu cuối, tôi tách chân anh ra, nặng nề đâm vào trong.
Tất nhiên là vì không khuếch trương nên tôi chỉ có thể nhấn quy đầu vào trong.
Cũng may mấy năm gần đây anh đã thành thói quen lúc tắm rửa cũng sẽ mở rộng phía sau luôn, vậy nên cửa động cũng không bó chặt đến độ làm người ta quá đau đớn.
Lúc tôi tiến vào, Triệu Lỗi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, tách hai chân giẫm lên đệm sô pha, cố gắng nâng mông lên để tôi vào tiện hơn.
Nghe tôi nói xong, anh giơ tay che mắt, trầm giọng nói: “Cậu nói đúng, tôi thật sự là… không bao giờ có thể đè ai nữa rồi.”
Nói xong, anh mặc kệ chỗ sâu cạn khô ráo, cố gắng nâng hông lên nuốt cả cây của tôi vào trong.
Kiểu làm như vậy chắc anh khó chịu lắm, đau lắm, thế nhưng anh lại vẫn cứng rắn.
Trong suốt quá trình, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm cụ thể của anh.
Anh hoặc là che mắt, hoặc là quay đầu đi.
Mà trong cơ thể anh, tôi lại như có thể cảm nhận được nỗi thống khổ anh đang đè nén.
Cảm giác ấy đắng chát như rượu nguyên chất, mà lại cũng thơm ngát, say lòng người không kém gì.
Lúc kết thúc, tôi phát hiện trên chỗ sô pha thấm ướt có một vết máu.
Tôi bèn kéo mông Triệu Lỗi ra cẩn thận kiểm tra, quả nhiên chỗ đó của anh đang có tơ máu thật nhỏ chảy ra —— đây không phải là lần làm tình kịch liệt nhất của chúng tôi, nhưng từ ngày anh theo tôi về, đây là lần đầu tiên anh bị chảy máu.
Trước đó, tôi chỉ để lại ít dấu vết hoặc vết thương trên cơ thể anh mà thôi.
Nói thật là mấy lần tôi có thể cảm giác cơ thể anh căng ra vì đau đớn.
Những lúc như thế, tôi phấn khích vô cùng, phải kìm nén sự bồn chồn trong bụng để không làm anh thảm quá.
17.
2
Ngày hôm sau trở lại công ty, tôi đến thẳng phòng làm việc của anh hai.
Chuyện của Âu Hướng Dương tốt nhất là nên “hỏi ý kiến” anh trai cái đã.
Tôi đoán anh hai nhất định cũng biết gì đó, nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được?
Với tư cách là một người sống lại, tôi có thể tin trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp.
Nhưng nếu nói anh hai một chút cũng không biết người sống bên cạnh là họ Âu thì tôi lại không tin đấy.
Anh có lẽ không phải là tra ra địa chỉ người nọ rồi mới sắp xếp, mà có thể là lúc đang định chọn phòng nào thì lại nắm được thông tin ‘có ích’ trong tay, thế là lập tức giải quyết căn hộ của tôi và Triệu Lỗi luôn.
Ông anh hai này có cái tính thích kiểm soát người khác cũng quá mạnh, mà cứng đầu thì cũng thật sự là rất cứng đầu.
Chuyện gì mà anh đã nhận định rồi thì anh nhất định sẽ ghi nhớ rất cẩn thận, cũng cực kỳ chăm chỉ đi kiểm chứng và thực hành.
Nhờ đã nói chuyện với tôi mấy lần, bên ngoài anh không đả động gì đến Triệu Lỗi nữa, nhưng rốt cuộc thì anh vẫn sẽ lén lút thăm dò chút ít —— tôi đây là có nên vui mừng hay không đây? Điều này chứng minh anh hai tôi lúc nào cũng đặt chuyện của tôi lên đầu, bất kể tình huống khó khăn đến đâu, cho dù có bao nhiêu việc cần phải giải quyết.
Quả nhiên, anh hai không chút do dự thừa nhận chuyện này anh có nhúng tay, thậm chí còn có phần hả hê hỏi tôi: “Hôm qua gặp nhau à?”
Tôi chỉ có thể hề hề cười với anh: “Đúng rồi, người kia trông cũng trắng trẻo, thuần khiết phết.”
Anh hai nghe xong, lại hỏi tôi một câu rất kỳ lạ, vẻ mặt mơ hồ, ý biểu đạt cũng mịt mờ.
Tôi tóm tắt ý của anh là như này: lúc tôi với Triệu Lỗi làm tình, có phải tôi là người bị làm không?
Tôi không trả lời thẳng, chỉ pha trò nói: “Anh đoán xem?”
Người anh tội nghiệp rơi vào sầu tư.
Không biết anh sẽ suy đoán như thế nào, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu được phần nào tâm lý của anh hai và nguyên nhân khiến anh cố tình muốn chia cắt tôi và Triệu Lỗi ngay từ đầu.
Không hổ là “cậu cả của một gia đình phong kiến cổ hủ”, thừa hưởng cái “tư tưởng phong kiến” độc hại ấy rồi để giờ không thoáng cái đầu ra được.
Còn về phần tại sao anh lại hiểu lầm như thế thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ đoán mò là anh chắc cũng giống mọi người, suy từ sự khác biệt giữa thân hình của chúng tôi mà ra —— dù tôi và Triệu Lỗi cao như nhau, tôi có khi còn cao hơn anh một tính nhưng người Triệu Lỗi thì lại vạm vỡ hơn tôi nhiều.
Chỉ đoán già đoán non thì tôi không giải thích được gì với anh cả, nên thôi, cứ để anh hiểu lầm đi.
17.
3
Vừa rời khỏi phòng của anh hai, tôi lập tức gặp được Phương Thục Nhã.
Cô cũng theo chúng tôi tới thành phố G, hiện hợp tác với anh hai rất nhiều.
Thấy là tôi, cô bèn niềm nở chào hỏi, bảo với tôi là tối nay Phương thị có tiệc, mong anh tôi và tôi đều có thể tới tham dự, cũng nói là cô vốn muốn báo cho anh hai để anh tự mình mời tôi, nhưng mà giờ gặp được rồi thì thôi, nói sớm luôn cũng được.
Tôi kiểm sơ qua lịch trình trong đầu, thấy không có vấn đề gì bèn đồng ý trước, cũng nhắc Phương Thục Nhã lát nữa xác nhận lại với thư ký của tôi.
Chạng vạng tối, tôi đậu xe dưới cửa công ty, chờ Phương Thục Nhã xuống.
Anh hai bận rộn công việc, lát sẽ tự mình đi sau, nên anh để tôi chở Phương Thục Nhã tới trước, mà lái xe thì cũng tiện, ít nhất mấy vòng đầu có thể có cớ để chặn một chút rượu.
Lúc Phương Thục Nhã lên xe, tôi mới nhớ phải gọi cho Triệu Lỗi, báo với anh là đêm nay có tiệc, nhưng tối đến vẫn sẽ về nhà qua đêm thôi.
Phương Thục Nhã nghe được thì nghiêng thân tới gần tôi, hiếu kỳ nói: “Từ lâu đã nghe nói cậu đang sống chung với người ta nhưng hôm nay mới biết cô ấy quả thật đã khiến cậu phải quỳ phục rồi.
Người có thể khiến cậu trung thực ngày ngày báo cáo lịch trình của mình hẳn phải là một người phụ nữ lợi hại lắm.
Hôm nào rảnh giới thiệu bọn tôi đi được không?”
Ta cúp điện thoại di động, cười nói với cô: “Người ấy là đàn ông.”
Phương Thục Nhã nghe xong, đầu tiên là lộ ra một biểu cảm không thể tin nổi, lát sau mới dùng ánh mắt ‘thì ra là thế’ mà nhìn tôi, sau đó thì cô thoải mái nở nụ cười, ra hiệu bảo tôi lái xe đi.
Lúc lái xe, tôi có thể từ trong gương chiếu hậu mà nhìn thấy bóng dáng Triệu Lỗi.
Người tham dự đa phần là người của Phương thị.
Những người này thường thì ở Bắc Kinh nhưng mấy hôm nay tới thành phố G để công tác nên nhân cơ hội ‘hâm nóng tình cảm’ với anh em chúng tôi luôn, mà trong đó cũng có cả Phương Quân Lương.
Mọi người ở đây cũng không phải là cùng thuộc một vòng quan hệ, trước giờ nói chuyện đều là vì lợi ích kinh doanh, giờ ngồi cùng nhau như này, chuyện có thể nói lại chỉ có thể xoay quanh “cầu nối” là hai anh em nhà họ Phương thôi.
Tất nhiên, người được xướng tên nhiều nhất tất cũng sẽ uống nhiều rượu nhất.
Đến cuối bữa tối, anh em họ Phương đơn giản là bất tỉnh.
Tôi và anh hai là người dẫn chương trình nên đương nhiên phải đảm nhiệm nhiệm vụ đưa bọn họ về nhà.
Phân công xong, anh tôi đưa Phương Quân Lương cùng mấy vị khách tới từ Bắc Kinh đến khách sạn, còn tôi thì đưa Phương Thục Nhã về nơi cô đang ở tại thành phố G.
Lúc xong việc thì đã là rạng sáng, tôi đậu xe ở gara rồi nhưng lại không lên lầu ngay mà là dựa vào cửa xe, bắt đầu hút thuốc, tiêu tán cảm giác mệt nhọc vì phải lái xe lâu quá..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!