Hạnh Phúc Muộn Màng
Chương 23
Bên nhau một thời gian dài, lại bị tôi chơi vô số lần, nên Triệu Lỗi cực kỳ hiểu rõ tôi.
Anh nghe được câu trả lời của tôi thì có chút u sầu mà hỏi: “Thế cậu có biết chuyện của em họ mình không?
Tôi gật gật đầu, hỏi ngược lại: “Cảnh sát bị em tôi làm tàn phế là anh ta?”
Một người bình thường không thích hút thuốc như Triệu Lỗi lại lần đầu tiên hỏi xin tôi một điếu thuốc, sau đó anh mới lên tiếng: “Hai người chúng tôi từng đi làm nhiệm vụ cùng nhau, cũng nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc nhưng lại vẫn có thể lành lặn trở về.
Không ngờ sau khi xuất ngũ, gặp lại nhau, cậu ấy lại đã bị phế một chân như vậy.”
Trong ánh sáng mờ ảo, điếu thuốc trên tay Triệu Lỗi lập lờ trên đầu giường theo động tác của anh.
Tôi ngồi dậy vươn tay ra sau ôm lấy vai anh, để đầu anh tựa vào ngực tôi, nói với anh rằng: “Cậu ấy từng nói với tôi rằng bản thân đang thích một anh cảnh sát, chỉ sợ cũng là anh ta.”
Triệu Lỗi ngẩng đầu phun ra điếu thuốc, đáp: “Cậu ấy chưa từng nhắc đến với tôi, chỉ là cứ nhắc đến Lý Thanh Viễn là lại đặc biệt chán ghét.”
Tôi xoa bóp vai cho anh, hỏi: “Vậy anh ta có biết tôi và Lý Thanh Viễn là anh em họ không?”
Anh lắc đầu, hung hăng hít một hơi thuốc, đáp: “Tôi không biết cậu và Lý Thanh Viễn nhìn có giống nhau không, nhưng hôm nay lúc cậu ấy thấy cậu thì cũng không nói gì.”
Sau đó chúng tôi không nói gì nữa, tôi chỉ cúi đầu, châm lửa đốt một điếu nữa cho Triệu Lỗi, rồi cũng tự mình hút một điếu.
Sáng hôm sau, tôi và Triệu Lỗi cùng nhau đến công ty.
Từ thật xa, tôi đã thấy một nhóm nhỏ đang xếp hàng ngay ngắn trên bãi tập nhỏ được quy hoạch đặc biệt trước công ty của Triệu Lỗi để tập Quân Thể Quyền —— trước kia chúng tôi đều thiết lập trung tâm huấn luyện ngay tại tổng bộ —— đây hẳn đều là tinh anh của các phân khu khác được gửi đến đây để huấn luyện.
Người thọt vừa thấy hôm qua đang đứng bên cạnh, nhíu mày xem bọn họ đánh quyền.
Triệu Lỗi thấy vậy thì giải thích: “Tôi mời cậu ấy giúp tôi huấn luyện mọi người, đây hẳn là đang quan sát trình độ của nhóm học viên này.”
Tôi vừa cười với anh, vừa lái xe xuống hầm gửi xe.
Thú thật, chuyện huấn luyện nhân viên bảo vệ thì tôi không hiểu, Triệu Lỗi là người thành thạo hơn trong vấn đề này.
Không chỉ là cách bắt người đánh người, người của anh còn thành thạo cả chuyện sơ cứu, cấp cứu nữa.
Vậy nên về phương diện này, tôi rất tin tưởng độ chuyên nghiệp của anh, cùng đồng ý để anh tự quản hết.
Lúc xe đã dừng, Triệu Lỗi đang định xuống trước thì tôi giữ chặt tay anh lại.
Tôi nhìn xem ánh mắt anh, rồi nói ra những lời bản thân đã suy nghĩ cả đêm: “Tôi không giống em họ mình, cậu ta là cậu ta, tôi là tôi.”
Triệu Lỗi bị tôi làm cho ngớ người.
Anh hẳn là ngạc nhiên trước đoạn văn không đầu không cuối này của tôi, một hồi lâu mới kịp phản ứng, cười cười nói: “Tôi biết rõ.”
Đối diện với nụ cười của anh, tôi thấy mình hệt như thằng ngốc vậy, thế là hậm hực buông tay ra.
23.
2
Sau này, vì Triệu Lỗi mà tôi cũng đụng mặt với người thọt kia mấy lần.
Tôi đoán hẳn anh ta cũng đã biết rõ tôi và Triệu Lỗi là tình nhân đồng tính, cũng biết tôi và em họ có tồn tại mối liên hệ nào đấy —— tôi và Triệu Lỗi bên nhau vốn là chuyện nửa công khai, không che giấu cũng không khoe khoang nhưng người thân xung quanh và anh em bạn bè đều coi chúng tôi như đôi vợ chồng già cả.
Mặt khác, em họ và tôi đều có tên đệm là “Thanh”, cùng đệm, cùng họ, tên đầy đủ chỉ thiếu một chữ, bảo người ta không ngờ ngợ cũng khó.
Chỉ là anh ta hiểu chuyện hơn Âu Hướng Dương nên chưa từng can thiệp vào chuyện của chúng tôi, hoặc là anh ta cũng đã can thiệp riêng với phía bên Triệu Lỗi, cái này thì tôi không biết được.
Đáng nhớ nhất là buổi tối tôi đến văn phòng của Triệu Lỗi tìm anh, lúc đó cưỡng không lại nên chúng tôi lại làm một hồi.
Đến khi sửa sang lại quần áo, đi ra cửa thì đã thấy anh ta đang tựa lưng bên tường hút thuốc.
Triệu Lỗi lúc này mới vỗ trán, nhớ ra hồi chiều có kêu anh ta lên để lấy gì đó.
Lúc ấy Triệu Lỗi không phát hiện, nhưng cổ áo sơ mi của anh chưa cài cẩn thận, lộ ra những dấu vết trên cổ do tôi để lại.
Thời gian càng lâu, tôi càng có thiện cảm với người này.
Tôi cũng từng đến ngục giam thăm hỏi em họ.
Lúc nói đến chuyện của người thọc, tình thần cậu ta thế nhưng rất tốt, dù cạo trọc đầu nhưng chút tối tăm u sầu trước kia đã thay đổi không ít.
Cậu ta buồn bã nòi: “Nhờ anh chăm sóc tốt cho anh ấy.
Chuyện này vốn là em sai.”
Nghe cậu ta trả lời như vậy, tôi không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: hình như hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi? Cậu em họ kiệt ngạo bất tuần của tôi thế mà cũng biết là mình sai.
Vì có quan hệ máu mủ nên tôi cũng giúp đỡ cậu ta ít nhiều, giờ nhìn người đã như thế này thì cũng không khỏi thấy tiếc —— đôi khi ta có thể đoán trước được kết quả của vụ việc và nghĩ rằng mình có thể gánh chịu hậu quả, nhưng đợi khi đối mặt với thực tế đẫm máu, ta mới ngộ ra toàn bộ tâm lý đã chuẩn bị trước đó đều là phí công.
Hối hận là từ đây mà sinh ra đấy.
Tôi cũng đã từng hối hận mấy chục năm trời, ngấm ngậm cái thứ đó rồi, nên hiểu rất rõ.
23.
3
Tuy ngoài kia mây gió bão bùng, nhưng chung quanh tôi thì lại có vẻ gió yên biển lặng.
Bố mẹ tôi phải mất hơn một năm mới rút lui khỏi chính trường, đồng thời họ cũng bắt đầu làm thủ tục nhập cư vào Mỹ.
Ban đầu họ muốn đến Canada, nhưng tôi nghĩ nơi này lạnh quá, không thích hợp cho người già mà Hoa Kỳ thì lại năng động hơn, rất thích hợp để đầu tư.
Anh hai tôi nhẹ nhõm không ít, bắt đầu tập trung vào các nền tảng thương mại điện tử.
Dẫu vậy thì anh vẫn phải gánh vác trên vai rất nhiều gánh nặng, dù cho tôi đã sống hai đời người thì vẫn không thể không thán phục anh.
Sau khi vào cuộc, anh đã thấy rất nhiều vấn đề mà tôi chưa nghĩ ra, hoặc những vấn đề mà tôi lờ mờ nhận ra nhưng bị cản trở nên chưa giải quyết được.
Tuy anh đưa ra ý tưởng nhưng anh cũng phải dựa vào đội ngũ đã thành lập trước đó của tôi để thực hiện.
Tuy nhiên thế cùng là đủ rồi.
Chuyên gia thì thường nhìn vấn đề theo góc độ kỹ thuật nên cũng có khá là nhiều giới hạn, bây giờ có thêm anh hai là người bên ngoài vào, có thể đứng nhìn từ góc độ khách hàng, mà anh lại cũng là người giỏi phân tích, xử lý thông tin, vậy nên đây là chuyện rất có lợi cho công ty.
Có anh hai gia nhập rồi, cuộc sống của tôi trở nên nhàn rỗi hơn trước, cũng có thời gian lôi kéo Triệu Lỗi đi thăm thú khắp nơi.
Người thọt và Xảo Lộc là một đôi át chủ bài không ai ngờ tới.
Tôi từng đùa là hai người họ, một người lo việc bên ngoài, một người quán xuyến bên trong, lo cho công ty cực kỳ tốt đẹp, Triệu Lỗi về hưu là vừa rồi đấy.
Nhưng đương nhiên, đây cũng chỉ là nói đùa.
Quãng thời gian thư thái và vui vẻ luôn khiến nhịp độ thời gian nhanh hơn, bất tri bất giác đã là năm 2008.
Lúc Triệu Lỗi bắt đầu vội vàng chạy chương trình bảo vệ cho Olympic, đúng là anh có chút thờ ơ với tôi.
Thế là tôi dứt khoát bay qua Mỹ với bố mẹ để giúp đỡ họ ‘khai hoang’ luôn.
Thành thật mà nói, thị trường nước ngoài đã trưởng thành hơn.
Ưu điểm là khách hàng có sức mua cao, hệ thống tính phí đa dạng và nền tảng hoàn thiện.
Nhược điểm là phải nắm bắt được cơ hội kinh doanh, mà nắm được chưa chắc đã chiếm được, khiến cho việc ‘khai hoang’ phải hoàn toàn dựa vào thủ công.
Sáng sớm ngày 12 tháng 5, tôi vẫn đang còn thức ở Mỹ làm việc, thế nhưng lại bỗng thấy bứt rứt, không tài nào tập trung được, như thể đã quên mất chuyện gì đó quan trọng lắm, bèn đứng dậy đi tắm rửa một cái.
Mặc cho đầu tóc ướt nước, tôi lại ngồi vào trước máy tính nhưng vẫn không cách nào vùi đầu vào công việc.
Thế là tôi đành gọi điện tâm sự giải sầu với Triệu Lỗi, ấy vậy mà gọi mãi vẫn không gọi được cho anh.
Thật sự rơi vào cảnh bế tắc, tôi chỉ có thể vừa nghiên cứu hồ sơ, vừa ẩn mở website truyền thông.
Ngay lúc này, một tin tức khẩn cấp đập vào mắt tôi: “Vào lúc 14:28 ngày 12 tháng 5 theo giờ Bắc Kinh, một trận động đất mạnh 7,6 độ Richter đã xảy ra ở Vấn Xuyên, Tứ Xuyên.”
Tôi nhớ được trận thảm họa đó, nhưng lại không nghĩ chuyện đó sẽ liên quan gì tới mình.
Huống chi tôi còn biết Triệu Lỗi đang ở phía Bắc của Bắc Kinh để gặp Xảo Lộc nên cũng không liên quan gì đến Tứ Xuyên, đặc biệt là Vấn Xuyên.
Nhưng lúc đó, một mình ngồi trước bàn làm việc, mồ hôi lạnh lại cứ túa ra trên trán tôi.
Tôi muốn gọi Xảo Lộc, nhưng tay tôi cứ run lên, bấm phím mấy lần cũng không được.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, tôi chưa từng hy vọng điện thoại di động không có chức năng nhận dạng người gọi như khi đó.
Nhìn tên Xảo Lộc hiện lên trên màn hình mà trái tim tôi run lên.
Quả nhiên, Xảo Lộc thấy tin về động đất bèn lập tức gọi điện báo tôi rằng Triệu Lỗi và người thọt được mời tham gia một cuộc họp về việc đầu tư xây dựng trường tiểu học Hope.
Họ đã bay đến sân bay Tứ Xuyên từ hôm trước, trong lịch trình của họ có Vấn Xuyên, hiện đã mất liên lạc..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!