Hạnh Phúc Ngọt Ngào
Chương 17
Trong này Thanh Sang vô tình đưa mắt ra sàn nhảy.Lắc đầu cho tỉnh táo sau vài ly rượu mạnh, anh nheo mắt nhìn kỹ cô gái trên sàn nhảy.Chúa ơi ! Anh có bị mờ mắt không? Trọng Ân đang ôm eo cô ta thật tình tứ bước theo điệu nhạc. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh vẫn nhận ra gương mặt như búp bê kia. Đúng là tiểu thư sung sướng quá không biết làm gì nên học thói đua đòi đây mà. Cũng may là anh và cô chỉ kết hôn trên danh nghĩa, nếu là thật thì anh bị cắm sừng lúc nào không hay.Dòng suy nghĩ của Anh bị cắt ngang khi Đức Trí câu cổ bạn:- Cậu thấy cô bé đó thế nào.- Ai?Đức Trí nhướng mắt về cô gái mà Trọng Ân đang ôm gọn trong tay. Thanh Sang hất mặt nhìn bạn:- Cậu để ý con nhóc đó hả?Đức Trí nhúng vai:- Có gan trời tao cũng không dám đụng vào?Thanh Sang bật cười:- Ha ha ha. Mày bỏ nghề từ khi nào thế thằng kia?- Cậu có ngon thì thử đụng vào đi.Thanh Sang cười cười:- Cậu chờ xem.Vừa lúc đó Trọng Ân bước đến.- Thanh Sang, giới thiệu với cậu đây là em gái tớ.- Hả ?Thanh Sang há to miệng vì bất ngờ trước lời giới thiệu của bạn, Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt Ngọc Như, chưa kịp nói gì thì Ngọc Như mỉm cười thân thiện:- Chào anh ! Em là Ngọc Như.Thanh Sang lấy lại bình tỉnh nhìn Ngọc Như. Đôi mắt nghịch ngợm, bờ môi đỏ mọng đang chờ gây sự, con nhóc này muốn giở trò gì đây? Tuy nghĩ vậy nhưng anh không hề nao núng chút nào, gương mặt anh bình thản chẳng biểu hiện gì. Bắt tay cô, anh nghiêm nét mặt:- Chào em. Anh tên Thanh Sang.Ngồi vào bàn Ngọc Như tươi cười đáp trả:- Vâng, nghe anh Ân nhắc anh hoài mà hôm nay mới được gặp…hân hạnh quá.Đúng là dẻo mồn, Sang mắn thầm. Cô nàng muốn xỏ mũi mình đây mà. Trọng Ân cười cười khi thấy Thanh Sang nhìn Ngọc Như bằng nét mặt nghiêm nghị, sau khi trò chuyện xã giao xong Ngọc Như bắt đầu kế hoạch:- Em có thể mời Anh Sang nhảy một bản nhạc chứ.Đức Trí lanh miệng:- Phải đó. Người quen không hà. Hai người mở màng đi.Nuốt vội ngụm rượu trong miệng Thanh Sang gật đầu:- Mời em !Trọng Ân ngơ ngác khi thằng bạn trời đánh thay đổi khó hiểu, từ nảy giờ anh nói khô cổ mà nó không đi, Ngọc Như chỉ nói một câu nó đã dại gái rồi. Ngọc Như tự tin nắm tay Sang bước ra sàn nhảy, không quên quay lại nheo mắt với Trọng Ân.Hai tay vịn hờ eo Ngọc Như, Thanh Sang không tài nào tập trung được. Cô nhóc này muốn bài trò gì? Làm mặt lạ với mình từ nảy đến giờ mà hai tay đan lại quàng qua cổ mình thật tình tứ. Nhìn vào mọi người sẽ nói là một đôi cho xem, chịu hết nổi anh rít khẽ:- Nhóc ! tính bài trò gì đây?Mím môi Ngọc Như siết mạnh vòng tay. Thanh Sang nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đầy quyến rủ nhưng cũng rất lạnh lẽo buột miệng:- Em muốn gì?- Không muốn gì hết, tôi chỉ muốn nhảy với anh bản nhạc này thôi?Tưởng anh dễ bỏ qua cái nheo mắt của em khi nảy hả? Chợt anh mỉm cười tinh quái. Hai bàn tay vịn hờ trên eo Ngọc Như bắt đầu động đậy. Vuốt nhẹ bờ lưng thon thả Thanh Sang cười thật quyến rũ:- Chúng ta đẹp đôi chứ !- Đẹp cái đầu anh. Anh dám lợi dụng hả?Thanh Sang không để ý, anh siết lấy cô như đôi tình nhân hạnh phúc. Ngọc Như bị anh ôm siết toàn thân cô nóng bừng lên trước sự va chạm bất ngờ, mùi nước hoa đàn ông từ người Thanh Sang thoảng qua làm cô bối rối. Ngọc Như nạt khẽ khi bị anh ôm cứng:- Anh ôm đủ chưa?Biết cô đang bị động, Thanh Sang thích thú nhìn gương mặt đỏ hồng. Tự dưng thấy mình hơi quá đáng nhưng không thể để thua con nhóc này được. Chân vẫn điều bước theo nhạc, một tay ôm lấy cô, tay còn lại anh vuốt nhẹ lên mái tóc dài mượt, Thanh Sang khẽ nhắm mắt úp mặt vào:- Em không nói anh ôm hoài đó nha ?- Thanh Sang, Tôi không giỡn đâu?Không dám xô anh ra vì đang ở chốn đông người, Ngọc Như chỉ biết nạt khẽ và kêu thầm. Ánh đèn mờ như khuyến khích những đôi tình nhân tận hưởng hương vị tình yêu nên đâu ai để ý đến nét mặt khổ sở của cô.Vung tay cố đẩy anh ra nhưng không tài nào làm được, Cô nghiếng răng:- Có dừng lại không? Tôi giết anh bây giờ?- Em dám ? Anh khen đó.Anh nói như ra lệnh khi mặt vẫn úp vào tóc cô. Ngọc Như mắn thầm không thể thua anh hai được, mình phải nhịn tên khó ưa này, hôm khác biết tay mình. – Anh Sang ! Đừng làm em sợ.Giọng nói của ai mà ngọt ngào quá vậy trời? Mới đanh đánh quát nạt tự nhiên chuyển tông là sao? Thanh Sang trầm giọng:- Nhóc, chiêu này xưa rồi, muốn gì thì nói đi?Bắt được tính hiệu Ngọc Như mỉm cười:- Em muốn lấy một món đồ từ chổ anh Ân nhưng cần anh giúp đỡ em mới lấy được.- Anh làm được gì?- Đơn giản thôi chỉ cần anh nhảy với em hết bài nhạc này và xin phép anh hai đưa em về thế là xong.Thanh Sang phì cười:- Em cũng nhiều trò ghê hé? Anh bắt đầu thích em rồi đó.Ngọc Như chu môi:- Không dám đâu.Thanh Sang thích thú cười, cô nhỏ này chẳng khác nào con nhím, nhờ người ta giúp mà cứ xù lông. Anh không muốn tranh cải nhiều, từ từ rồi anh cho cô nhóc này biết tay.…Bước ra khỏi vũ trường cầm được chiếc thẻ ATM trong tay, Ngọc Như cười khúc khích, nhìn anh trai giọng dí dỏm:- Anh hai à, mãi lo việc lớn em quên nói anh biết một chuyện.Trọng Ân tròn mắt nhìn em gái.- Chuyện gì vậy?- Anh hai, có biết em rể của anh mà mẹ hết lời khen là ai không?Vừa nói Ngọc Như vừa bước đến nắm tay Thanh Sang nheo mắt cười.Đức Trí lắp bắp chỉ tay về phía Thanh Sang:- Em không định nói với anh là thằng này chứ.Ngọc Như gật đầu, còn Thanh Sang cố nén cười nhìn cái miệng tròn vo của Đức Trí. Trọng Ân hơi bất ngờ trước cái gật đầu của em gái, anh háy mắt nhìn Sang:- Lần này cậu gặp đối thủ thật rồi.Thanh Sang bật cười lớn:- Để xem…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!