Hạnh Phúc Ngọt Ngào
Chương 9
Nhà hàng Sao Biển, Thanh Sang vừa bước ra cửa mắt dõi qua kia đường. Anh bắt gặp một cô gái đang đứng đó, cứ nhìn đồng hồ như chờ điều gì. Chà quần Jean lững ôm đôi chân dài, áo thun dây ôm bộ ngực… hỏng biết nó tròn hay xẹp lép. Anh thầm mắng mình vô duyên sao hôm nay bà tám quá. Thật tình anh không thích mấy cô gái ăn mặt diêm dúa không biết trưng bài cái đẹp. Nếu có làn da trắng và bộ ngực căng tròn, mặt áo dây còn dễ coi. Chứ nếu …Anh mở to mắt khi có làn gió nhẹ thổi chiếc áo cô gái bay bay. À, thì ra là con nít, người lớn ai lại mặt áo ôm ngực xèo mông thế kia. Anh nhìn máy tóc dài suôn mượt xõa sau lưng, môi khẽ mím lại khi cô gái nhìn qua. Gương mặt y như búp bê. Đó là những gì nãy giờ anh quan sát.- Con nít nhà ai dễ thương quá. Anh suýt thốt thành lời vì nụ cười vu vơ của cô gái.- Sang mày về chưa?- …- Thanh Sang !- Gì hả?Thanh Sang trừng mắt nạt lớn.Đức Trí nhúng vai ngơ ngác nhìn gương mặt mất hồn của bạn.Thằng này hôm nay lạ thật, hồn vía tận đâu đâu. Bước lại xe anh hất mặt nhìn bạn.- Mày bị gì thế thằng kia, định nằm dạ hả?Thanh Sang nhướng mắt về hướng cô gái đang đứng:- Mày nghĩ xem tao định làm gì?Đức Trí nhìn theo rồi quay lại chắp hai tay xá lia lịa.- Con nít mà mày cũng không tha, con gái theo mày từ Cần Thơ về Sài Gòn này, mày còn muốn gì nửa hả ? .- Ha ha ha Thằng này giỡn tí mà đã…- Về thôi.-*– Con gái à ! Con xem mình kìa!Ông Lâm vừa bước vào nhà đã quát lên khi nhìn Ngọc Như nằm trên sa lon chân duỗi dài xem tivi.Tự dưng bị mắng, cô để chân xuống nhìn nhìn ông:- Ba ! Khi không la con là sao?Ông thở dồn ngồi xuống ghế:- Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?Ngọc Như thản nhiên:- Hai mươi cộng… một thêm ba.- Ba không đùa với con.- Con cũng không đùa với ba, tự dưng đi đâu về rồi mắng người ta hà.Ông Lâm nhỏm dậy định mắng một trận nhưng kịp dừng lại.Cô con gái này được cưng chiều từ nhỏ, mồm mép nó chẳng chịu thua ai. Nếu bị oan điều gì không khéo ông phải năng nỉ thì khổ. Ông hạ giọng:- Như àh ! Con phải biết con là ai? Con gái cưng của ba ăn nói, đi đứng phải để cho người ta nể mặt chứ con.Cười tủm tỉm cô sà vào lòng ông:- Ý ba là con ăn mặc như lúc đi chơi là hợp hả?Ông trừng mắt:- Không phải .- Vậy ba muốn nói gì, mặt thế nào ba cũng la là sao?- Biết mà còn hỏi. Con định đố ba đó hả?Quay mặt đi, ngọc Như biết tỏng ba mình muốn nói gì. Nhưng nét mặt tỉnh bơ, Cô mắt dán vào ti vi.Ông nhìn gương mặt… hầm hầm của con gái cũng thấy hơi ớn. Chẳng biết sao trong 3 đứa con, nó đẹp dễ thương, thông minh thế kia nhưng mỗi khi suy nghĩ hay làm việc thì nghiêm túc làm người ta phải lo sợ. Một lúc lâu, Ngọc Như quay qua ông giọng cương quyết:- Ba ! Con mong ba quên đi chuyện tìm chồng cho con bằng cách bắt con đi ký hợp đồng này hợp đồng kia để người ta xem mắt con đi.Nghe con gái nói Ông Lâm ngớ ra. Con bé này ghê thật, ông đã sắp đặc rất kỹ vậy mà vẫn bị nó phát hiện.- Ba nghĩ rằng con gái ba …Kém thông minh để ba…xõ mũi đem đi gã hả?- Con biết rồi à?Ngọc Như thúc thích cười vì gương mặt ngớ ra của ba và bộ đồ cô đang mặt.- Con đã chọn trang phục thế này này, để … nhát con rể của ba. Xem ra anh ta không đủ tư cách làm con rễ ba đâu.Cô nhào qua ôm cỗ ông, giọng ngọt ngào:- Ba không biết đâu, con nói con là trợ lý cho Giám đốc, được uỷ quyền để đi ký hợp đồng. Ba biết đồ hách dịch đó nói sao không?- Hắn bảo… con không đủ tư cách, đồ con nít về nhà chơi đi, còn bảo con nhìn lại cách ăn mặt của mình, nếu không hắn sẽ bảo giám đốc đuổi việc con. Con không cần người chỉ biết nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác. Đúng là thứ sáo rỗng. Tức quá con bỏ về luôn.Giờ thì ông Lâm đã hiểu vì sao con bé gan đến độ bỏ luôn buổi ăn tối với người ta mà về. Nó chúa nghét ai khinh người chỉ biết nhìn bền ngoài mà không nhìn việc. Vuốt tóc con ông lắc đầu.- Ba và chị nói gì mà con thấy vui vậy?Ngọc Tiên xuất hiện ngay cửa trên tay là bó hồng thật to và đẹp.- Lại có người tặng hoa à?- Vâng, thích không? Tặng chị nè .- Chị chẳng ham của nợ.Ngọc Tiên lắc lữ đầu:- Chị ơi, ra dáng thục nữ tí đi.- Ê, em đừng tưởng mình là con út, được cưng chiều rồi nói gì cũng được nghe.Vừa nói Ngọc Như vừa cầm lấy bó hoa bức vụng cánh hồng ném về phía Ngọc Tiên.- Ơ ! Chị này, Hoa của em mà?- Vậy àh ? Đuổi theo mà đòi lại đi.- Vừa chạy Ngọc Như vừa bức cánh hồng văng tứ tung. Ngọc Tiên cũng chạy theo, cả hai giỡn ầm ĩ cả phòng khách. Ông Lâm lắc đầu:- Thiệt không biết khi nào mới chịu lấy chồng cho Tôi nhờ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!