Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh - Chương 20: Tung hoành chiến đấu, bảo vệ chu toàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh


Chương 20: Tung hoành chiến đấu, bảo vệ chu toàn


Ôn Thiếu Khanh chưa bao giờ nghĩ, trên thế gian này sẽ xuất hiện một người con gái kiêu hãnh nói với anh rằng, cô sẽ tung hoành chiến đấu trong lĩnh vực của cô, bảo vệ anh chu toàn.

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Sáng hôm sau Chung Trinh vừa thay xong quần áo đi ra thì nghe thấy tiếng cãi vã, còn có giọng phụ nữ thuyết phục nhẹ nhàng, ngay sau đó là âm thanh thứ gì đó bị đập xuống đất.

Vẫn còn sớm, bệnh nhân chưa dậy, cũng chưa tới giờ giao ban, hành lang yên lặng nên âm thanh kia nghe rất đáng sợ. Chung Trinh đi về phía phát ra tiếng, thấy mấy người đàn ông da ngăm đen, thân hình vạm vỡ cùng một người phụ nữ trung niên đang vây quanh hai cô y tá nói gì đó, vẻ mặt hết sức dữ tợn, thinh thoảng còn hất đồ trên bàn xuống đất.

Chung Trinh thấy hai cô gái sợ sắp khóc,vội bước tới, đưa tay ngăn cản cánh tay của một người đàn ông đang vung về phía cô y tá, tay khác kéo cô ấy lùi lại mấy bước đứng sau lưng mình, giận dữ hỏi: “Sao lại đánh phụ nữ chứ?”

Mấy người đàn ông nghe thấy tiếng, cùng nhìn về phía Chung Trinh, thấy khuôn mặt cậu vẫn non choẹt, bộ dạng hệt như sinh viên liền chẳng kiêng dè gì, tiện tay cầm ống nghe ném trúng vào trán Chung Trinh, máu lập tức chảy thành dòng xuống mắt, trông khá đáng sợ.

Ôn Thiếu Khanh đang kiểm tra ghi chép giao ban, nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài, đang định đi xem thử thì thấy y tá hốt hoảng chạy vào, “Thầy Ôn, thầy mau đi xem một chút, ở kia có người nhà bệnh nhân đang gây sự! Còn có mấy kẻ chuyên phá rối bệnh viện trông rất quen mắt. Chung Trinh cãi nhau với họ, hình như còn bị thương.”

Ôn Thiếu Khanh lập tức bỏ bút xuống đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì?”

“Bác sĩ Triệu nhận bệnh nhân. Bệnh nhân cũng lớn tuổi rồi, hôm qua thực hiện một ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng, đến đêm bỗng nhiên xảy ra biến chứng, cấp cứu đến quá nửa đêm thì không cứu được. Lúc thông báo bệnh nhân đã tử vong, người thân không chịu, làm ầm trước cửa phòng phẫu thuật rất lâu, mãi mới xoa dịu được, không ngờ giờ lại tìm đám người chuyên phá rối bệnh viện đến.” Cô y tá vừa đi vừa phàn nàn, “Lúc bệnh nhân nằm viện đâu có thấy mấy người con đó hiếu thuận như thế…”

Tối qua Ôn Thiếu Khanh bị khoa hồi sức tích cực gọi sang hỗ trợ, cũng làm phẫu thuật cường độ cao cả đêm. Cảm giác làm việc căng thẳng trong thời gian dài khiến anh nhăn mày, “Bác sĩ Triệu đâu?”

“Bác sĩ Triệu phẫu thuật xong thì không chịu nổi nữa, tìm người khác thay ca, về nghỉ rồi. Có cần gọi anh ấy quay lại không?”

Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ, “Tạm thời đừng gọi, tránh cho người nhà bệnh nhân trông thấy anh ấy lại càng kích động hơn. Báo bảo vệ chưa?”

“Báo rồi, báo cả cảnh sát nữa.”

Còn chưa tới giờ làm việc, ngoài bác sĩ, y tá trực và mấy sinh viên Ôn Thiếu Khanh hướng dẫn thì không còn ai. Vì hôm nay không ở bệnh viện nên hôm qua anh đã bảo họ đến sớm một chút nộp bài tập, không ngờ đúng lúc lại gặp phải đám chuyên phá rối bệnh viện đến gây sự. Lúc Ôn Thiếu Khanh tới, những kẻ mang danh người nhà bệnh nhân chẳng biết từ đâu ra đang xô xát với nhân viên y tế. Số người hai bên chênh lệch, vóc dáng cũng cách xa nhau, người của bệnh viện rõ ràng đang ở thế yếu. Những thứ có thể đập ở xung quanh cũng đã bị đập tương đối, lời chửi rủa tục tĩu liên tục vang lên, mấy người phụ nữ trung niên ngồi bệt ra đất vừa khóc vừa kêu gào đòi công lý. Chung Trinh chắc cũng sốt ruột, anh chàng biểu tượng cảm xúc bình thường luôn cười hớn hở giờ đang cáu giận đứng ở giữa, thỉnh thoảng còn xô xát tay chân với người đối diện.

Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang hỏi nhỏ y tá đứng cạnh: “Hôm qua người thân nào của bệnh nhân đứng ra ký tên?”

Y tá chỉ vào một người đàn ông trung niên ở giữa, “Anh ta là con trai của bệnh nhân, mấy người ngồi ở đất là con gái và con dâu bệnh nhân. Những người khác…”

Cô y tá nói rất nhỏ, Ôn Thiếu Khanh hiểu ngay là dân chuyên phá rối bệnh viện.

Bước qua mặt đất ngổn ngang, những người trông thấy anh lần lượt gọi thầy Ôn. Ôn Thiếu Khanh khẽ gật đầu, cười ôn hòa nói với người thân bệnh nhân trước mặt: “Thưa anh, có gì thì từ từ nói chuyện, đừng động tay động chân.”

Đám người thấy anh phong độ ngời ngời, vẻ mặt nhã nhặn hòa hoãn nhưng lại toát ra cảm giác lấn át rõ rệt, liền ngừng xô đẩy, nhìn nhau, cuối cùng có một người đàn ông đứng ra hỏi: “Anh là ai?”

Ôn Thiếu Khanh quay sang ấn thử vào góc trán đang sưng lên của Chung Trinh. Chung Trinh đau trợn mắt, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của Ôn Thiếu Khanh cũng không dám kêu, chỉ cắn răng chịu.

Ôn Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi kia, chỉ nhìn kỹ mặt Chung Trinh. Ngoài trán ra, trên mặt còn có vết máu do bị cào, mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng rơi vào tình trạng tương tự, trên áo blouse còn hiện rõ mấy vết chân, mặt một cô y tá trẻ in dấu tay đỏ chói, chỗ đã được quần áo che đi không biết còn bị thương cõ nào.

Ôn Thiếu Khanh hơi cáu. Lúc này anh đã mệt vô cùng, phải mất một lúc mới nhẫn nhịn lên tiếng giải thích: “Tôi là thầy giáo của người mà anh đã đánh. Đây là bệnh viện, cậu ấy có lỗi thì bệnh viện tự khắc sẽ xử lý, không cần anh phải ra tay.”

Người kia nheo mắt nhìn bảng tên trên ngực áo Ôn Thiếu Khanh, “A, giáo sư à? Tuổi trẻ tài cao đấy. Nhưng giáo sư thì đã sao? Tôi muốn chửi thì chửi, muốn đánh thì đánh đấy! Tôi đánh người thì thế nào? Lúc nãy cậu ta cũng đánh trả! Đền tiền đi, nếu không tôi sẽ thuê nhà báo viết bài cho các người chết.”

Nói rồi lại bắt đầu động tay, cầm đồ lên ném vào nhân viên bệnh viện, nhất quyết không chịu thôi.

Chung Trinh luôn kính trọng Ôn Thiếu Khanh, không thể chịu nổi người khác nói anh như vậy nên nét mặt có hơi khó coi, “Thôi thầy Ôn ạ, cũng tại em, khi nãy đúng là em đã đẩy họ, em sẽ xin lỗi.”

Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, “Cậu gọi tôi một tiếng thầy thì tôi phải xứng đáng với chữ thầy đó.”

Lại thêm một trận ầm ĩ, ánh mắt Ôn Thiếu Khanh lướt qua, trầm giọng lên tiếng: “Tốt nhất là đừng động vào cái đó.”

Giọng anh không lớn, dáng đứng sừng sững mang theo khí thế kinh người, khiến đám người kia giật mình dừng lại.

Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn mấy kẻ chuyên gây rối bệnh viện cùng người nhà bệnh nhân, đôi mắt đen thẫm, “Trước khi phẫu thuật bác sĩ đã thông báo với người nhà về tình trạng của bệnh nhân, các vị cũng đã ký tên trên cam kết phẫu thuật rồi. Các vị nghi ngờ về quá trình làm phẫu thuật, có thể đưa đến Hiệp hội Y học giám định. Nếu kết quả giám định xác nhận phía bệnh viện không có sai sót thì các vị phải đền trang thiết bị. Các trang thiết bị kia đắt lắm, sợ là các vị không đền được đâu.”

Một người đàn ông cáo lớn vạm vỡ lập tức phản ứng, “Không đền được trang thiết bị thì bọn này đánh người! Đánh thoải mái! Đánh bác sĩ, y tá không cần đền tiền!” Nói xong liền vung nắm đấm với các bác sĩ y tá xung quanh.

Câu này đã hoàn toàn chọc tức các nhân viên y tế ở đây. Biểu cảm trên khuôn mặt Ôn Thiếu Khanh vẫn lãnh đạm, sau đó anh bỗng cởi áo blouse ném sang một bên, “Giao ban!”

Cả đám người không hiểu ý nghĩa hành động này, dừng lại nhìn anh.

Ôn Thiếu Khanh thấy họ dừng lại, liền thong thả xắn tay áo lên, nói với mấy học trò sau lưng: “Bố mẹ các em nuôi các em lớn đến chừng này, các em vất vả học y bao năm như vậy không phải là để đứng đây cho người ta sỉ nhục. Có câu này anh ta nói đúng, bác sĩ thì sao, cũng ăn ngũ cốc mà sống thôi, cũng biết nóng nảy như thường. Sống là vậy đấy, người khác bắt nạt mọi người, mọi người cảm thấy không quan trọng thì nhịn, không nhịn được thì trả đòn thôi. Phong độ hình tượng, văn hóa giáo dục cái con khỉ gì, vứt hết đi. Tất nhiên là bác sĩ không được đánh người, nhớ là phải cởi áo blouse ra trước. Thực ra ban đầu không muốn dạy các em bài học này đâu. Các em học y, biết rõ đánh vào đâu khiến người ta đau nhất mà chỉ để lại vết thương nhẹ nhỉ? Lát nữa nhìn cho kỹ vào nhé, chỉ đánh dân phá rối bệnh viện, đừng động vào người thân bệnh nhân. Đánh nhanh thắng nhanh, nếu không lát nữa lãnh đạo bệnh viện tới sẽ ngăn các em trước. Tôi không tin đánh ở sân nhà mà lại thua thiệt. Làm trong ngành này lâu rồi, ai mà không có mấy mạng người qua tay? Mà con gái thì đừng học theo, nhìn là được rồi, sau này bạn trai không nghe lời có thể đánh bạn trai. Với lại…”

Ôn Thiếu Khanh lui về sau mấy bước, “Chỗ tôi đứng là góc chết của camera.”

Một câu nói không quá rõ ràng lại khiến nhóm bác sĩ trẻ tuổi sôi trào nhiệt huyết. Tất cả đều hăng lên, cởi hết áo blouse vứt xuống đất xông đến.

***

Sáng ra Tùy Ức tới bệnh viện, nghe tin chạy đến nơi thì chỉ thấy đồ đạc bừa bộn khắp mặt đất, có một đống áo blouse, trên sàn còn vết máu lấm tấm chưa kịp xử lý, trông khá thảm khốc. Cô kéo một cô y tá, hỏi xong mấy câu lập tức gọi điện cho Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên vừa đưa cô đến bệnh viện chưa được bao lâu, tưởng cô quên đồ bèn tấp vào lề nghe máy.

“Làm rơi cái gì à?”

“Không!” Giọng Tùy Ức có chút sốt ruột, “Buổi sáng có người gây sự, anh Ôn đánh nhau với đám chuyên phá rối bệnh viện.”

“Em có sao không?”

“Không phải ở khoa em, là chỗ của anh Ôn cơ.”

“Em không sao là được. Cậu ta cũng có mấy ngón đòn đấy, chắc không đến nỗi chịu thiệt đâu.”

“Em cũng không biết có chịu thiệt hay không nhưng giờ họ bị cảnh sát đưa đi rồi! Anh mau đi xem sao!”

Tiêu Tử Uyên vẫn bình thản, “Cậu ta là quân y, cảnh sát sẽ không động đến.”

Tùy Ức vẫn không yên lòng, “Nhưng anh ấy cùng mấy học trò bị dẫn đi rồi, chắc là đến đồn cảnh sát ở gần bệnh viện em.”

“Thế à?” Tiêu Tử Uyên ngẫm nghĩ, “Vậy để anh gọi điện thoại.”

Tùy Ức còn đang ngẩn người nhìn mặt đất bừa bộn, Trần Thốc và Tam Bảo đã vội vàng chạy đến.

Tam Bảo hớn hở kéo tay Tùy Ức, “Nghe nói đàn anh lấy một chọi mười, đánh cho chúng tè ra quần luôn?”

Tùy Ức không biết nói sao, “Mình không được xem khung cảnh chiến đấu mà cậu nói. Lúc mình đến họ bị dẫn đi cả rồi.”

Cũng may vẫn còn có Trần Thốc nghiêm túc, “Đến giờ kiểm tra phòng rồi, em đi làm đi Tùy Ức.”

Nói xong lại nhìn Tam Bảo, “Em cũng đi làm đỉ, để anh vào khoa hỏi xem tình hình cụ thể là thế nào.”

Tam Bảo mở to mắt, “Em không đi! Em muốn đi nghe tường thuật tình hình chiến đấu với anh.”

“Em mau đi làm, nếu không lát nữa trưởng khoa các em lại mắng cho đấy.”

Trần Thốc vừa nói vừa đẩy Tam Bảo. Đi được một đoạn rất xa, Tùy Ức vẫn còn nghe thấy tiếng Tam Bảo vung vẩy tay chân nói chuyện với Trần Thốc.

“Đàn anh chính là thần tượng của em! Tinh thần dũng cảm đấu tranh không sợ bạo lực của anh ấy xứng đáng để toàn thể nhân viên y tế của bệnh viện ta học tập! Quả thực là hình mẫu tiêu biểu của thiên thần áo trắng thời hiện đại! Rất dũng cảm, có gan đối đầu trực diện với đám chuyên phá rối bệnh viện bạo lực, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa…”

Trần Thốc vừa đi vừa khuyên cô: “Bác sĩ đánh người sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Làm to chuyện còn ảnh hưởng đến đàn anh của em đấy…”.

Hai người vừa nói vừa đi xa dần. Tùy Ức về phòng với tâm trạng lo âu.

Khi Tiêu Tử Uyên gọi điện đến, Tùng Dung đang ở trên tòa, đúng lúc Châu Trình Trình làm thư ký tòa án. Châu Trình Trình dường như vẫn chưa thoát khỏi bóng đen thất tình, suốt phiên tòa mặt mày ủ rũ.

Sau khi kết thúc, thẩm phán tháo kính lão xuống cười hỏi: “Phùng Trình Trình đúng không? Sao lại buồn thế?”

Châu Trình Trình cau mày, “Châu!”

Thẩm phán lập tức sửa lời: “Phùng Châu Châu, sao lại khóc sưng cả mắt lên vậy?”

Khóe miệng Châu Trình Trình giật giật, chỉ thốt ra được một từ: “Trình!”

Thẩm phán lại sửa lại: “Trình Châu Châu, con gái còn trẻ, đừng buồn.”

Châu Trình Trình muốn khóc, “Là Châu Trình Trình! Thầy Lý, tên em không phải Phùng Trình Trình, em là Châu Trình Trình! Không liên quan gì đến nhân vật nữ trong phim Bến Thượng Hải đâu!”

Thẩm phán vỗ trán, “À đúng rồi. Đấy cô xem, tôi lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt.”

Tùng Dung đứng cạnh cười đến gập người, Châu Trình Trình đi tới kéo tay cô than trách: “Mình đến đây sắp được hai năm rồi mà thầy Lý vẫn không nhớ tên mình!”

Tùng Dung còn đang cố nín cười, vừa định trêu cô nàng mấy câu thì chuông điện thoại vang lên, “Mình nghe máy đã.”

Trong lúc nghe điện thoại, nụ cười trên mặt cô dần tan đi, một lúc lâu sau mới nghi ngờ hỏi: “Anh vừa nói… ai? Ai đánh nhau bị cảnh sát bắt?”

Tùng Dung cảm thấy gần đây giống như bị trúng tà. Hôm trước cô vừa nhận điện thoại của đội cảnh sát giao thông nói rằng Ôn Thiếu Khanh uống rượu lái xe, sao hôm nay anh lại bị cảnh sát bắt rồi?

“Ôn Thiếu Khanh.” Giọng nói ở đầu dây bên kia trong trẻo, bình thản, rõ ràng.

Nói thật ra thì Tùng Dung không tin. Bảo uống rượu lái xe cô còn miễn cưỡng cảm thấy có thể, nhưng đánh nhau… Đôi tay của Ôn Thiếu Khanh dùng để cầm dao phẫu thuật, không phải để đánh người.

Cô ngừng lại một chút, “Vậy anh là ai?”

Người bên kia cười trả lời: “Tiêu Tử Uyên. Với lại, Ôn Thiếu Khanh là bác sĩ quân y.”

Nói xong, Tiêu Tử Uyên cúp máy, Tùng Dung hoang mang nhìn điện thoại.

Châu Trình Trình thấy phản ứng của cô khác thường, tò mò hỏi: “Ai vậy?”

Tùng Dung không trả lời, lập tức gọi điện cho Ôn Thiếu Khanh. Anh không nghe máy, cô lại gọi cho Chung Trinh cũng chẳng có ai trả lời. Thấy sắc mặt cô trầm xuống, Châu Trình Trình thu lại nụ cười, “Có chuyện gì à?”

Tùng Dung quay người đi về bãi đậu xe, “Giải thích với cậu sau. Mình có chút việc gấp đi trước, không ăn cơm với cậu nữa.”

Khi Tùng Dung đến đồn cảnh sát, Ôn Thiếu Khanh đang được một đám sinh viên vây quanh. Cô trông họ hầu hết đều quen mắt. Ôn Thiếu Khanh ngồi vững vàng trên ghế, vừa cúi đầu xử lý đơn giản vết thương vừa dạy dỗ học trò.

“Đã bảo thường ngày phải rèn luyện thân thể cho tử tế mà các cô các cậu không nghe, giờ biết sức mình chẳng tới đâu rồi chứ? Các cô cậu coi y học là ngành ai thích đều học được sao? Có biết Hoàng Phi Hồng không? Học được võ mới dám bỏ nghề y. Các cô các cậu đều là báu vật của gia đình, bảo vệ bản thân cho thật tốt, đừng để người nhà lo lắng, đây mới là trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh vác…”

Anh nói xong lại nhìn sang mấy cô học trò, “Và như thế cũng mới đúng là sự dịu dàng mà một người phụ nữ nên có.”

Mấy cô cậu học trò áy náy, “Xin lỗi sếp, vừa nãy nếu không vì bảo vệ chúng em thì tay sếp cũng không bị thương.”

“Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Ôn Thiếu Khanh chẳng thèm để tâm, vẫn không quên an ủi đám trẻ: “Trong phần Hiến văn của sách Luận ngữ, có người hỏi Khổng Tử: Lấy đức báo oán có được không? Khổng Tử trả lời: Vậy lấy gì để báo đức? Cứ thẳng thừng báo oán[1], lấy đức báo đức. Bậc thánh nhân như Khổng Tử cũng nói rồi, lấy bạo lực để ngăn điều ác, đó mới là sự tôn kính lớn nhất đối với điều thiện.”

[1] Thẳng thừng báo oán: Nghĩa gốc câu của Khổng Tử là phải dùng cách ngay thẳng để đối đãi với người làm sai, đồng thời phải thẳng thắn nói cho đối phương biết họ sai ở đâu.

Nghe vậy, Tùng Dung cúi đầu cười. Thẳng thừng báo oán? Làm gì có thầy cô nào lại đi dạy học trò như thế?

Cô thu lại nụ cười rồi mới đi tới gọi Chung Trinh. Chung Trinh ngoảnh lại trông thấy cô, lập tức đỏ mắt tủi thân, “Chị ơi…”

Một tiếng “chị ơi” này làm Tùng Dung vô cùng xót xa. Còn nhớ hồi nhỏ cậu bé trắng trẻo mũm mĩm bị đám bạn cùng chơi bắt nạt, mang khuôn mặt lấm lem bùn đất lê bước về nhà, trông thấy cô sẽ lau nước mắt gọi “chị ơi”. Nước mắt trộn với bùn trên khuôn mặt, cậu chùi thêm lần nữa, trông chẳng khác gì chú mèo mướp, lần nào cũng khiến Tùng Dung xót xa, phẫn nộ ra mặt đánh trả cho cậu.

Lúc này bên góc trán Chung Trinh sưng to khủng khiếp, vết máu còn chưa được lau sạch, lại thêm vết cào trên mặt khiến cậu trông càng giống mèo mướp. Mấy sinh viên khác cũng bị thương, thật không thể chịu nổi.

Vừa hay người cảnh sát xử lý vụ việc này lại quen với cô, cười chào hỏi: “Luật sư Tùng.”

“Luật sư?” Đám người bị đánh cho ỉu xìu nghe vậy lập tức lên tinh thần, đứng bật dậy chỉ vào Ôn Thiếu Khanh, “Luật sư sao? Tôi mời cô, tôi muốn kiện bệnh viện! Kiện cả anh ta nữa! Bác sĩ đánh người!”

Tùng Dung đến gần mới phát hiện tay Ôn Thiếu Khanh bị thương nặng, máu rỉ ra trên băng gạc trắng, đỏ đến giật mình. Cô nhìn người đàn ông trước mắt, sắc mặt anh mệt mỏi và tái nhợt, không biết là cô nghĩ nhiều hay sao mà cứ cảm thấy chỉ mới một ngày không gặp, khuôn mặt anh đã gầy đi rất nhiều.

Ôn Thiếu Khanh ngồi đó ngẩng lên nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Tùng Dung không nói chuyện với anh, quay sang lạnh lùng hỏi đám người kia: “Anh làm sao chứng minh lúc đánh anh, anh ấy là bác sĩ?”

Người đứng lên lập tức mất khí thế. Họ đều là người không nhiều kiến thức, làm sao hiểu được những thứ này, “Chuyện đó… Dù sao cũng là họ đánh người! Bác sĩ đánh người!”

Càng nói giọng càng cao. Tùng Dung nghe vậy cau mày, gặp nhiều người ngang ngược rồi, loại hổ giấy này là không đáng sợ nhất. Sắc mặt cô tối đi, “Kêu gào cái gì? To mồm thì là có lý à? Lúc ra tòa cứ gào to như thế thử xem!”

Sáng tham dự phiên tòa sơ thầm, chiều còn phải đến Hiệp hội Luật sư họp, thế nên hôm nay Tùng Dung mặc rất nghiêm chỉnh. Cô vốn cao, một đoạn quần ống rộng lộ ra dưới chiếc áo khoác dài màu xám đậm, phối với giày cao gót nhọn. Kể từ sau khi làm luật sư cô đã được chứng kiến nhiều, cũng trải qua nhiều kinh nghiệm, càng đối mặt với người hung hăng, khí chất trên người lại càng lãnh đạm. Lớp trang điểm trên mặt cô không đậm cũng không nhạt, dù chỉ lặng lẽ đứng yên ở đó, phóng một ánh mắt qua thôi cũng đủ khí thế diệt gọn cả đám người.

Đám đàn ông cao lớn quả nhiên không dám lớn tiếng phách lối nữa, giọng cũng thấp xuống: “Rõ là bác sĩ đánh người mà…”

Tùng Dung lạnh nhạt nhìn họ: “Xin lỗi nhé, trong các điều luật mà tôi từng học không có luật xử phạt nào quy định bác sĩ đánh người là bị tăng tội. Với lại, tôi không nhận ủy thác của anh, anh có thể đến Hiệp hội Luật sư kiện tôi. Tên tôi Tùng Dung.”

Phía kia liền tuôn ra một tràng tục tĩu. Tùng Dung làm luật sư tố tụng hình sự đã lâu, chẳng có gì mà chưa thấy qua, sợ gì chứ không sợ uy hiếp. Cô bèn lấy điện thoại di động trong túi ra, bật chế độ quay phim, tường thuật đơn giản về thời gian, địa điểm, nhân vật, sự việc và hoàn cảnh, sau đó hướng ống kính về phía đối diện, “Xin lỗi, để tránh sau này phát sinh bất kỳ tranh chấp gì, bây giờ tôi bắt đầu ghi hình. Xin anh chú ý hành vi và lời nói của mình, nghĩ cho kỹ rồi nói, nghĩ rõ ràng rồi hãy ra tay, bởi vì tính từ thời điểm này mỗi một câu nói, một động tác của anh đều có thể trở thành chứng cứ bất lợi cho anh.”

Có người kéo tay áo Chung Trinh, nhỏ giọng nói: “Chung Trinh, chị họ cậu ngầu thật!”

“Đúng thế, đúng thế! Cho hỏi nhà các cậu còn thiếu em trai em gái không? Người học y ấy!”

Chung Trinh ôm đầu từ chối, “Không thiếu, không thiếu. Đã có em trai học y rồi, giờ chỉ thiếu bạn trai học y thôi.”

Nói xong, cậu nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh như muốn ám chỉ điều gì, ai ngờ lại thấy Ôn Thiếu Khanh đang dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tùng Dung, vẻ mặt hơi phức tạp.

Đây là lần thứ hai Ôn Thiếu Khanh thấy Tùng Dung xuất hiện với dáng vẻ luật sư. Lần trước là buổi tối hôm ấy, khi đó bầu không khí không căng thẳng như bây giờ, sức hấp dẫn của cô cũng không mạnh đến vậy, chỉ thong thả thương lượng với cảnh sát giao thông, bắt nạt họ mà mặt không đổi sắc, khác hẳn với cô của thời điểm hiện tại.

Cô gái năm xưa tình cờ gặp anh trước cửa thang máy, trong đôi mắt thoáng vụt qua nét kinh ngạc sùng bái, đứng sau lưng vụng trộm quan sát đánh giá anh, sau những năm học tập kinh nghiệm và trải qua nhiều vụ án đã được rèn giũa thành mỹ nữ ngành luật thật rồi. Thái độ và tư duy đối nhân xử thế đầy lý trí đã trở thành bản năng của cô, dù có phải đấu với đối thủ khó chơi đến đâu đi nữa, cô cũng không sợ hãi khi có biến cố, nét trầm tĩnh cẩn trọng lắng lại giữa hai đầu lông mày chính là sự cô đọng tuyệt vời nhất của tố chất và tu dưỡng.

Không sợ hãi khi có biến cố? Ôn Thiếu Khanh nhớ đến đôi mày cau lại của cô lúc nhìn chăm chú vào tay anh sau khi bước vào, chợt cúi xuống cười. Không sợ hãi khi có biến cố, nhưng chắc là trừ lúc đối mặt với anh ra.

Đối phương không còn cách nào, kẻ cầm đầu nhóm phá rối bệnh viện liền xúi giục người nhà bệnh nhân cướp điện thoại. Tùng Dung nhanh nhẹn tránh được, ngay sau đó cảnh sát nghe thấy tiếng động, quát mấy câu rồi đi tới chỗ Tùng Dung nhỏ giọng thương lượng: “Luật sư Tùng, đừng làm căng. Xem ra phía bệnh viện cũng đánh trả, việc này cùng lắm chỉ tính là ẩu đả tập thể thôi, lát nữa làm thủ tục xong thì nộp tiền phạt. Cô đưa họ về, còn đám người chuyên phá rối bệnh viện này chúng tôi tạm giữ mấy ngày là coi như xong. Giờ quan hệ giữa bệnh viện và bệnh nhân đang căng thẳng, đây cũng không phải lần đầu đám người này đến, chằng lần nào giải quyết được gì.”

“Coi như xong?” Bình thường Tùng Dung cũng muốn giải quyết riêng, nhưng lần này lại cứng rắn khác thường, “E là không được.”

Người cảnh sát kia kinh ngạc, “Sao thế?”

“Người kia…” Tùng Dung hất cằm hướng về phía Ôn Thiếu Khanh, “Anh ấy là bác sĩ quân y.”

“Bảo sao…” Nét mặt người cảnh sát biến đổi, đau khổ than vãn với Tùng Dung: “Bảo sao trông nho nhã thư sinh như vậy mà đánh nhau với đám người này lại khiến họ rơi vào thế yếu. Hóa ra là quân y… Vậy giờ phải làm sao?”

Tùng Dung nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Anh cứ từ từ, tôi ra ngoài gọi điện đã.”

Đám phá rối bệnh viện thấy Tùng Dung có vẻ thân quen với cảnh sát, sợ bị thiệt nên lại bắt đầu ồn ào: “Đồng chí cảnh sát, họ đánh người, các anh không thể bỏ qua được!”

Người cảnh sát hơi khựng lại, quay đầu giải thích với nhóm phá rối: “Chúng tôi không lo được chuyện này. Người các anh đánh là bác sĩ quân y, các anh đi tìm bộ Tư lệnh quân khu đi.”

Nói xong đi tới cười hỏi thăm Ôn Thiếu Khanh: “Lát nữa cảnh sát trưởng chỗ chúng tôi sẽ tới, anh xem anh tự về có được không? Có cần tôi tìm đồng nghiệp đưa anh về không? Với lại, anh có thể cân nhắc chuyện này… Lát nữa đồng đội của anh giải quyết vấn đề xin đừng giải quyết trước đồn chúng tôi được không? Gần đây lãnh đạo hay đến kiểm tra, chúng tôi sẽ bị mắng…”

Lúc cảnh sát nói chuyện với Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung đang đứng trong hành lang gọi điện cho Đàm Tư Trạch.

“Chiều em không tới đâu, anh họp thay em đi.”

“Có chuyện gì à?”

Tùng Dung nói thật “Mới nhận ủy thác.”

Đàm Tu Trạch hứng thú, “Vụ gì thế?”

Tùng Dung do dự một lát mới trả lời: “Tranh chấp trong khám chữa bệnh”

Đầu đây bên kia truyền đến một tiếng đập, lúc sau mới nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Đàm Tư Trạch: “Tranh chấp trong khám chữa bệnh? Em nhận? Xưa giờ em không nhận mấy vụ này cơ mà?”

“Ừ…” Tùng Dung hơi ngừng lại,”Nhận vụ này thôi.” 

Đàm Tư Trạch hiếu kỳ, “Nói thật đi, rốt cuộc là ai mà có thể khiến em nhận án tranh chấp trong khám chữa bệnh?”

Tùng Dung giải thích vòng vo: “Là thầy hướng dẫn của em họ em.”

Đàm Tư Trạch ngẫm nghĩ, “Bao nhiêu tiền?”

Tùng Dung thản nhiên trả lời: “À, vừa nãy em quên nói với anh, lần này em cung cấp trợ giúp pháp lý trên cơ sở hữu nghị, miễn phí.”

Đàm Tư Trạch nghiến răng, “Rốt cuộc em có coi anh là cộng sự không thế?”

“Cùng lắm là em tự bỏ ra khoản tiền này chứ gì!”

“Em có bao giờ gặp luật sư nào tự bỏ tiền ra tự nhận ủy thác chưa?”

Tùng Dung biết, hễ liên quan đến chuyện tiền nong là Đàm Tư Trạch sẽ quấn lấy không buông, nhất thời không nói rõ được nên ngắt lời anh: “Thôi được rồi, em đang vội, đợi lúc gặp nhau bàn lại sau.”

Không đợi Đàm Tư Trạch phản ứng, cô cúp luôn điện thoại.

Lúc Tùng Dung quay lại, một nhóm cảnh sát đang cẩn thận dè dặt đưa nhóm Ôn Thiếu Khanh ra ngoài.

Tùng Dung hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: “Cứ thế mà đi à?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn sang bên cạnh, “Loanh quanh lâu như vậy họ đều mệt rồi. Về trước đã, có chuyện gì giải quyết sau.”

Tùng Dung ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý, “Vậy em đi làm thủ tục.”

Cảnh sát trưởng lập tức trả lời: “Không cần, không cần. Không cần phiền đến luật sư Tùng đâu. Cô mau dẫn họ về thôi.”

Tùng Dung không nhịn nổi cười, đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh sát vội vã thả người như vậy. Rồi như sực nhớ tới điều gì, cô chỉ vào bên trong, “Họ thì sao?”

Cảnh sát trưởng nhanh miệng đáp: “Tạm giữ mười lăm ngày.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn thoáng vào, “Người nhà bệnh nhân thì thôi, người thân qua đời khó tránh khỏi kích động, được chứ?”

Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh. Cô nhớ tới một bài văn từng đọc trước kia, trong đó viết, người không có đức độ tựa Phật, không có tài năng như tiên thì không thể hành nghề y. Ôn Thiếu Khanh làm được bác sĩ cũng là điều có lý, ít nhất nếu là cô thì chắc chắn sẽ không nói đỡ cho những người nhà bệnh nhân này.

Cảnh sát trưởng gật đầu lia lịa, “Được, được.”

Chỉ cần củ khoai nóng bỏng tay này chịu đi, Ôn Thiếu Khanh nói gì ông ta cũng đồng ý.

Ôn Thiếu Khanh gật đầu cảm ơn xong lại nhìn Tùng Dung, “Em thấy thế nào?”

“Người thân bệnh nhân thì có thể thông cảm, nhưng đám chuyên phá rối bệnh viện kia…” Tùng Dung quay sang nhìn cảnh sát trưởng, “Văn bản luật sư sẽ nhanh chóng được gửi tới.”

Ra khỏi đồn cảnh sát đã là buổi chiều. Thời tiết âm u đầy gió bấc, rất hợp với tình hình. Ôn Thiếu Khanh nhìn đám học trò đang ủ rũ cười, “Không còn sớm nữa, về ăn uống nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì mai tới bệnh viện nói tiếp.””

Đây là lần đầu tiên nhóm sinh viên phải trải qua chuyện thế này, tâm trạng vẫn còn phức tạp, cứ vây quanh Ôn Thiếu Khanh không chịu đi.

Ôn Thiếu Khanh suy nghĩ, “Vậy tới nhà tôi ăn đi!”

Nói xong anh nhìn về phía Tùng Dung, “Em cũng đến nhé?”

Tâm trạng Tùng Dung cũng hơi phức tạp, đến giờ cô vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện Ôn Thiếu Khanh đánh nhau.

Nghĩ vậy, cô nhìn đôi tay bị thương của anh, muốn hỏi thăm nhưng lại cảm thấy không tiện vì ở đây có nhiều người quá.

Dường như Tùng Dung rất để tâm đến tay anh. Không biết vì sao, trong đầu cô cứ nhớ tới một vụ án được nghe kể lúc đi ăn cùng đồng nghiệp, một bác sĩ ở bệnh viện nào đó bị người thân của bệnh nhân trả thù, đánh cho tay bị thương, về sau không cầm được dao phẫu thuật nữa.

Bỗng dưng cô thấy thật phiền muộn, vậy mà Chung Trinh lại không tinh ý, còn sáp lại dè dặt kéo tay áo Tùng Dung, nịnh nọt: “Chị ơi, chị cũng đi chứ? Dù sao chị cũng về nhà mà.”

Tùng Dung hờ hững liếc cậu, nheo mắt cười nhạt, hỏi: “Biết đánh nhau rồi à?”

Chung Trinh yếu ớt phản bác: “Thật sự là họ ra tay trước, em chỉ tự vệ chính đáng thôi!”

“Ồ, em biết tự vệ chính đáng là gì không?” Tùng Dung bực bội, “Đánh nhau thì thôi đi, còn để bị chảy máu, có thấy mất mặt không?”

Chung Trinh không phục, “Thầy Ôn cũng bị thương…”

Tùng Dung không kìm lòng được, lại nhìn tay Ôn Thiếu Khanh, lúc này mới hỏi câu muốn hỏi từ lúc vừa bước vào đồn cảnh sát: “Tay anh không sao chứ?”

Ôn Thiếu Khanh định trả lời là không sao. Vốn là không sao thật, chẳng qua là ở bộ phận này có khá nhiều mạch máu nên lượng máu chảy ra hơi nhiều, trông khá đáng sợ mà thôi. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ sốt sắng trong mắt Tùng Dung, lời đã ra đến miệng lại ngừng lại. Anh cúi xuống nhìn tay mình, vờ lo lắng nói dối: “Ừ, sợ là hơi nghiêm trọng…”

Tùng Dung tin thật, đi tới gần cầm tay anh xem kỹ. Thực ra cách một lớp vải cũng không nhìn được gì, nhưng cô không yên tâm, rất muốn xem, “Đau không?”

Được cô đụng chạm, Ôn Thiếu Khanh rất vui vẻ, lập tức gật đầu, “Đau.”

Tùng Dung căng thẳng, cầm tay anh xem xét cẩn thận hơn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chỗ này gần bệnh viện, hay là đi kiểm tra xem? Có bị thương đến xương không? Anh cử động em xem nào, sao lâu thế rồi mà vẫn chảy máu…”

Tâm trí cô tập trung hết vào tay Ôn Thiếu Khanh, không nghĩ gì khác nên không ý thức được anh có thể lừa cô. Một là vết thương kia trông rất đáng sợ, hai là nhận thức của cô về sự xấu bụng của Ôn Thiếu Khanh không đủ sâu; thêm vào đó, cô có thừa lý trí nhưng không đủ nhạy cảm, không cho rằng Ôn Thiếu Khanh sẽ được lợi gì khi lừa cô chuyện này.

Đám học trò mở to mắt nhìn bàn tay hai người quấn lấy nhau, nụ cười mờ ám dần hiện lên khuôn mặt. Đến lúc Tùng Dung cảm thấy có gì không đúng, buông tay Ôn Thiếu Khanh, không ngờ anh lại nhanh hơn, nắm chặt lấy đầu ngón tay cô, thấy cô sắp thẹn quá hóa giận mới từ từ thả ra.

Đám sinh viên mở lớn mắt xem kịch. Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh, thầm giận bản thân mình ngớ ngẩn. Ở đây có một đám bác sĩ mà! Với lại chính anh cũng là bác sĩ. Muốn kiểm tra vết thương thì cũng là họ kiểm tra, cô kiểm tra gì chứ?

Trời dần tối, nhiệt độ cũng giảm. Một cơn gió lạnh thổi qua, Tùng Dung nắm chặt cổ áo mới phát hiện Ôn Thiếu Khanh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng đứng trong gió. Cô nhìn mấy cô cậu học trò của anh, thấy họ quấn áo khoác kín người còn run lẩy bẩy, vậy mà anh lại thoải mái nhàn nhã đứng đó, dường như không hề thấy lạnh.

Tùng Dung hỏi: “Áo anh đâu?”

Ôn Thiếu Khanh vẫn có hứng trêu cô, dùng hai ngón tay kéo kéo áo sơ mi trên người, “Đang mặc đây thôi.”

Tùng Dung lườm anh, “Ý em là áo khoác. Anh không lạnh à?”

Ôn Thiếu Khanh đặt hai tay trong túi quần, ung dung nhìn cô, “Anh nói lạnh thì em sẽ cởi áo của em ra cho anh mặc à?”

Tùng Dung không nói, chỉ quay sang nhìn Chung Trinh chằm chằm.

Ban đầu Chung Trinh rất ngạc nhiên, hiểu được mới mếu máo hỏi: “Chị họ, chị muốn em cởi áo đưa cho sếp mặc à?”

Tùng Dung bình thản, “Có vấn đề gì không?”

Chung Trinh nắm chặt cổ áo, “Áo khoác của em nhỏ lắm, sếp không mặc vừa đâu…”

Tùng Dung chìa tay về phía cậu, “Có vẫn hơn không, cởi ra đi.”

Chung Trinh sống không bằng chết, yếu ớt mở miệng: “Chị họ, em cũng lạnh.”

Tùng Dung lườm cậu, “Thanh niên tràn trề sức sống, sợ gì lạnh?”

Ôn Thiếu Khanh đang đứng một bên xem trò vui, nghe vậy, nụ cười nơi khóe miệng bỗng cứng lại, nhìn Tùng Dung hỏi: “Ý em là… anh già?”

Tùng Dung không lằng nhằng với Chung Trinh nữa, cũng không giải thích, quay người đi về phía bãi đỗ xe, “Lên xe đi đã, trong xe ấm.”

Ôn Thiếu Khanh dặn dò đám sinh viên: “Chìa khóa xe của tôi để ở bệnh viện không cầm theo. Tôi đi xe của luật sư Tùng về, các bạn tự gọi xe nhé.”

“Em cũng đi xe chị họ.”

Chung Trinh muốn bám đuôi, nhưng Ôn Thiếu Khanh vừa lơ đãng liếc mắt, cậu đã co người lại, “Thôi em gọi xe với họ.”

Tùng Dung ngồi vào trong xe, tăng nhiệt độ điều hòa lên mức cao nhất, sau đó nhìn Ôn Thiếu Khanh đứng nghe điện thoại cách đó không xa, chờ thêm một lát mới thấy anh tắt máy đi đến.

Tùng Dung thắt dây an toàn, hỏi ý anh: “Cần về bệnh viện không?”

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, “Không, về nhà ăn cơm. Anh đói rồi.”

Tùng Dung không hỏi thêm, đi thẳng về nhà. Lúc hai người đến, Chung Trinh và các bạn học đã đứng đợi trước cửa.

“Em về thay quần áo đã.” Tùng Dung đi về phía nhà mình, vừa nói vừa quay sang nhìn Chung Trinh.

Chung Trinh biết điều đi theo, “Chị họ, em sang nhà chị chơi một lát.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn hai người rời đi, đột nhiên lên tiếng: “Chìa khóa của anh vẫn để ở bệnh viện, chiếc của em có đó chứ?”

Tùng Dung cứng người. Trước hàng loạt ánh nhìn nghi ngờ, cô từ từ tháo một chiếc chìa khóa trong chùm ra, cúi đầu đi tới đặt vào tay Ôn Thiếu Khanh, suốt quãng đường không liếc nhìn anh một cái, sau đó về thẳng nhà.

Lúc đóng cửa vẫn nghe thấy tiếng Chung Trinh liên tục hỏi: “Chị họ, sao chị lại có chìa khóa nhà sếp em?”

Ôn Thiếu Khanh cười lắc chiếc chìa khóa trong tay, nói với mấy sinh viên đang ngơ ngẩn: “Đi thôi.”

Tùng Dung vừa vào nhà đã tóm lấy Chung Trinh hỏi: “Nói xem có chuyện gì? Sao các em lại đánh nhau?”

Chung Trinh chậm chạp cởi áo khoác ra treo lên, “Người nhà bệnh nhân tìm dân chuyên phá rối bệnh viện đến gây sự ấy mà, nói chuyện không được liền động tay chân, họ còn đánh phụ nữ nữa! Chị họ, chị nói xem có đáng ghét không? Sao có thể đánh phụ nữ chứ?”

Tùng Dung chẳng quan tâm đến cơn giận của cậu, “Trước kia chuyện này chưa xảy ra bao giờ à?””

Chung Trinh gãi đầu, mặt ủ dột, “Trước kia cũng từng xảy ra, nhưng tình hình bây giờ thế nào chị cũng biết rồi đấy, phía bệnh viện luôn có thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, chúng em chỉ có thể nhịn thôi.”

Tùng Dung nhìn khuôn mặt thê thảm của Chung Trinh, quả thực không nhìn nổi nữa mới đứng dậy đi vào phòng tắm vò một chiếc khăn ấm đưa cho cậu, “Sao khi trước nhịn được mà lần này không nhịn được?”

Chung Trinh thu lại vẻ hớn hở, cầm chiếc khăn ấm soi gương xoa lên mặt, “Gần đây như bị trúng tà vậy, không biết vì sao mà liên tục có người nhà bệnh nhân đến gây chuyện, có lần còn chặn trước cửa nữa! Mặc dù hầu hết chỉ cãi vã xô xát nhẹ, nhưng cũng khiến cho người ta bực mình, kiềm chế lâu thì tự khắc phải bộc phát thôi.”

Nói xong lại quơ khăn mặt làm ra đủ tư thế, “Nhưng hôm nay thầy Ôn đẹp trai thật đấy! Bình thường mặc áo blouse thật không nhìn ra thầy còn có cơ bắp. Cơ bụng đẹp lắm. Đám gây rối bệnh viện kia hôm nay chịu thiệt lớn rồi.”

Tùng Dung vẫn không tin, “Là Ôn Thiếu Khanh cầm đầu đánh trả thật hả?”

Có lẽ sợ Tùng Dung có ấn tượng xấu với Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh vội đứng ngay ngắn, giải thích cẩn thận: “Thật ra không chỉ có những người khác, em biết dạo này thầy Ôn cũng rất mệt mỏi. Chị đừng thấy thầy lúc nào cũng điềm đạm nho nhã mà nhầm, thực ra thầy cũng có lúc phiền muộn khó chịu, chỉ là không thể hiện ra thôi. Hôm Giáng sinh chị cũng thấy các bác sĩ, đàn anh đàn chị ở bệnh viện em rồi đấy, ai nấy đều cười đùa ầm ĩ, đó là vì bình thường ở bệnh viện bị đè nén quá. Ngày nào cũng phải đối mặt với sống chết, đối mặt với những cảnh tượng máu me, mệt muốn chết, đã vậy còn bị người nhà bệnh nhân và dân phá rối bệnh viện đánh chửi, còn không được mắng lại đánh lại, tam làm mà không tự điều tiết tâm trạng một chút thì uất ức lắm.”

Tùng Dung nghĩ tới khoảng thời gian tiếp xúc với Ôn Thiếu Khanh gần đây. Cô nhạy cảm đến vậy mà không nhận ra anh khó chịu trong người, có lẽ là anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực về nhà, thế nên mới cố gắng áp chế.

Lòng chợt dâng lên những cảm xúc phức tạp, cô cau mày, khẽ giọng lẩm bẩm: “Sao chưa bao giờ nghe anh ấy kể?”

Giọng nói ấy mang theo chút trách móc và đau lòng sâu kín. Chung Trinh đang muốn nói gì, lúc ngẩng đầu lên vô tình trông thấy chiếc cốc trên bàn, lập tức sửng sốt, “Chị họ, chiếc cốc này ở đâu ra vậy?”

Tùng Dung không hiểu, “Cái cốc này làm sao?”

Chung Trinh cầm lên ngắm nghía, “Sếp em tặng chị à?”

Tùng Dung cướp về từ tay cậu, đặt lại chỗ cũ, “Sao em biết?”

Nghe thấy câu trả lời này, biểu cảm của Chung Trinh càng thêm kinh ngạc, “Sếp chủ động tặng chị?”

Tùng Dung càng lúc càng cảm thấy không hiểu nổi cậu, “Đúng vậy, rốt cuộc là sao?”

Chung Trinh chợt tỏ vẻ bí hiểm, “Chị họ, có phải chị biết bí mật gì của thầy Ôn, thầy muốn bịt miệng chị nên mới đưa chị cái cốc này không?”

Tùng Dung lườm cậu, “Đừng có nói bậy!”

Chung Trinh lại cầm cái cốc kia, nhìn Tùng Dung đầy ẩn ý, bắt đầu thừa nước đục thả câu, “Chuyện cái cốc này nói ra dài lắm.”

Tùng Dung xưa nay không bao giờ mắc bẫy kiểu này của cậu, lạnh lùng lên tiếng: “Nói ngắn gọn, nếu không cắt một nửa tiền tiêu vặt.”

Chung Trinh lập tức đặt cốc xuống, ngồi ngay ngắn bắt đầu kể: “Năm ấy thầy đưa em với một đàn anh sang Nhật dự hội thảo. Dự xong thì đi dạo, nhìn thấy một bộ cốc thủy tinh màu kiểu như thế này trong một cửa hàng bán đồ thủ công. Thầy Ôn muốn mua, nhưng chủ cửa hàng nói rằng hình bên trên là anh ta tự vẽ, muốn tặng cho vợ nên không bán. Sau khi về nước, thầy Ôn liền đặt một bộ cốc thủy tinh màu như thế không họa tiết, tự vẽ lên một số loại hoa cỏ thảo dược phổ biến. Lúc đó em mới biết thảo dược Trung Quốc có hoa đẹp đến mức nào. Chị biết tam thất không? Hóa ra hoa tam thất màu trắng, bông hoa nhỏ màu trắng có thể nở thành một hình cầu, cực kỳ đẹp. Còn có cây liên kiều…”

Tùng Dung liếc xéo cậu, “Nói điểm chính.”

Chung Trinh trề môi, “Bộ cốc đó có tổng cộng mười hai cái, trong đó có một cái là hoa anh đào. Chị họ, tên tài khoản của chị trong trò chơi không phải là Sakura sao? Em muốn tặng chị, nhưng xin thế nào thầy cũng không cho. Về sau chắc thấy em lằng nhằng quá nên nói là chọn cái nào cũng được, nhưng cái cốc hoa anh đào thì không.”

Tùng Dung cũng tò mò, “Sao cốc đó không được?”

“Em cũng hỏi lý do nhưng thầy không nói.” Chung Trinh nhìn cái cốc rồi lại nhìn Tùng Dung, vẻ mặt mờ ám, “Đồ quý như vậy sao lại tặng chị chứ? Dù gì cũng phải tặng người yêu…”

Tâm trạng Tùng Dung lúc này hết sức phức tạp. Chung Trinh không biết Ôn Thiếu Khanh đã biết tên tài khoản trong game của cô nên mới cho rằng anh tặng cô chiếc cốc này chỉ là trùng hợp. Nhưng Ôn Thiếu Khanh thì sao? Anh biết, vậy sao còn mập mờ tặng cô chiếc cốc này?

“Chị họ, chị có thấy sếp em rất khí phách không? Đồ tôi thích, anh chịu bán thì tôi mua, không chịu bán thì tôi tự làm! Nói xong, Chung Trinh vụng trộm nhìn Tùng Dung, giọng thấp xuống: “Chị nói xem, nếu là người anh ấy thích thì sẽ thế nào?”

Tùng Dung sầm mặt, “Hỏi chị làm gì?”

Chung Trinh cười gian nhích lại gần, “Nói đi mà.”

Tùng Dung ngẫm nghĩ mấy giây rồi trả lời: “Người tôi thích cũng thích tôi thì đến với nhau luôn, nếu không thích thì tôi sẽ hạ độc cho cô ấy chết.”

Chung Trinh lập tức mất hứng, “Chị làm ơn đừng sỉ nhục nghề bác sĩ như thế.”

Tùng Dung chợt tò mò về quan niệm tình yêu của Chung Trinh, “Vậy em thì sao? Nếu em thích một người không thích mình thì em sẽ làm gì?”

Chung Trinh bĩu môi, “Không thích em thì em cũng không thích cô ấy nữa thôi, có gì ghê gớm.”

Tùng Dung bật cười. Cậu em họ này của cô vẫn là một đứa trẻ. Tình yêu đâu có đơn giản như thế? Nếu có thể khống chế thì có còn là tình yêu không?

Cô nhớ tới một ngày nào đó, dưới ánh đèn mơ hồ, Ôn Thiếu Khanh cúi đầu, nói với cô bằng giọng xa xôi. Anh nói, người mà anh thích có lẽ không biết rằng anh thích cô ấy.

Người anh thích cũng thích anh thì đến với nhau luôn, mà cô ấy không thích anh, anh cũng vẫn cứ thích cô ấy.

“Chị họ, còn chị thì sao? Chị sẽ thế nào?” Chung Trinh nhất thời mau miệng, hỏi rồi mới ý thức được là mình lỡ lời.

Thích người không thích mình… Người ở đây chính là ví dụ sống đấy thôi…

Ai ngờ Tùng Dung lại rất thoải mái, “Người ta không thích chị thì chị tự thích mình.”

Cô chẳng bận tâm đến vấn đề này, nhưng rất đau đầu vì cái cốc trước mặt, “Hay là chốc nữa chị mang trả?”

Chung Trinh nhắc nhở: “Nhưng chị đã dùng nó rồi…”

Tùng Dung nghĩ cách khác, “Vậy thì…”

Chung Trinh hí hửng hiến kế: “Thì lấy thân báo đáp đi.”

Tùng Dung vung tay tới, còn chưa mở miệng mắng cậu đã nghe thấy điện thoại kêu lên. Là Ôn Thiếu Khanh gửi tin nhắn Wechat đến.

“Sang ăn cơm.”

Lúc này cô mới chợt nghĩ đến, Ôn Thiếu Khanh bị thương ở tay như vậy thì làm đồ ăn kiểu gì?

Khi Tùng Dung sang đến nơi, một nồi thập cẩm xào cay đã được đặt trên bàn. Đám học trò của anh đang ngồi quanh bàn ăn tỏ vẻ thòm thèm, trông thấy cô lập tức cười chào “chị họ”.

Tùng Dung đã quen có thêm mấy cô cậu em họ này, cười đáp rồi theo bản năng đưa mắt tìm Ôn Thiếu Khanh, muốn xem vết thương của anh thế nào.

Một nam sinh thấy Tùng Dung nhìn hết chỗ này sang chỗ khác, bèn cười tươi chỉ vào phòng ngủ, “Sếp bị bắn đầy dầu lên quần áo nên vào trong đó thay đồ rồi.”

“À.” Tùng Dung làm như không có chuyện gì, tiếp tục nhìn quanh, “Chị không tìm anh ấy, chị tìm Nhường Chút.”

Vừa dứt lời, Nhường Chút không biết đang nằm chơi ở góc nào nghe thấy tên mình liền chạy đến, dừng cách Tùng Dung mấy bước.

Chung Trinh đi tới xoa đầu nó, “Nó sao vậy? Trước kia nó thích nhất là nhào đến dọa chị mà? Sao lần này lại ngoan ngoãn nhỏ nhẹ thế? Bị ốm à?”

Cậu vừa nói vừa ngoảnh về phía phòng ngủ của Ôn Thiếu Khanh kêu: “Sếp, sếp mau tới xem có phải Nhường Chút bị ốm không?”

Tùng Dung cũng nhận ra, từ sau khi Nhường Chút đột ngột nhào đến khiến cô bị đập đầu, mỗi lẫn nó ở gần cô đều rất ngoan ngoãn. Cô đi tới nhìn nó chăm chú, cũng phụ họa Chung Trinh: “Hình như ốm thật.”

Ôn Thiếu Khanh lẳng lặng nhìn hai chị em. Xét khoản thần kinh thô, chẳng ai hơn được hai người này. Anh lên tiếng gọi: “Nhường Chút!”

Nhường Chút chạy tung tăng đến trước mặt Ôn Thiểu Khanh. Ôn Thiếu Khanh ra lệnh: “Nhảy lên.”

Nhường Chủt nghe lời nhảy.

“Lăn một vòng.”

Nhường Chút lại nằm xuống lăn.

Lúc này Ôn Thiếu Khanh mới nhướng mày nhìn Tùng Dung, “Không ốm, còn hớn hở lắm.”

Chung Trinh cảm thấy thú vị, “Nhường Chút, lăn một vòng.”

Nhường Chút nhìn cậu không nhúc nhích.

Chung Trinh chưa chịu thôi, lặp lại lần nữa, “Nhường Chút, lăn một vòng.”

Nhường Chút liền lao tới húc vào cậu rồi chạy đi.

Mọi người cười ầm lên. Tùng Dung không cười, tầm mắt một mực đặt trên tay trái Ôn Thiếu Khanh. Trên băng gạc trắng không còn vết máu, hẳn là đã xử lý vết thương lần nữa.

Ôn Thiếu Khanh thấy Tùng Dung công khai nhìn chằm chằm vào tay mình, thoải mái đưa tay đến trước mặt cô, “Có cần xem lại không?”

Trong đầu Tùng Dung lập tức hiện lên hình ảnh hai bàn tay chạm vào nhau, lòng bàn tay và đầu ngón tay dường như vẫn cảm nhận được hơi ấm khi đó. Cô dời tầm mắt, hắng giọng chuyển đề tài: “Ăn thôi.”

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, không làm khó cô, “Trong bếp vẫn còn một món, để anh vào bê ra.”

Chung Trinh đứng gần bếp nhất, vội đi đến, “Em đi, em đi.”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Ừ, vậy tôi đi rửa tay chút.”

Lúc bê một đĩa sứ Thanh Hoa sâu lòng từ bếp đi ra, biểu cảm của Chung trinh có chút khác lạ, cứ liên tục liếc trộm Tùng Dung.

Tùng Dung lơ mơ không hiểu, cho đến khi nhìn thấy món kia mới biết lý do.

Đám sinh viên hiếu kỳ vừa nhìn vừa thảo luận. Họ còn trẻ nên không biết món này, nhưng Tùng Dung thì biết. Đây là món thập cẩm Lý Hồng Chương[2].

[2] Món thập cẩm Lý Hồng Chương: Một món ăn gồm nhiều nguyên liệu kết hợp, ra đời sau một lần đại thần nhà Thanh – Lý Hồng Chương tiếp khách nước ngoài.

Món ăn này khá có ý nghĩa. Lấy lòng gà, thịt bụng, dăm bông, mì căn, nấm hương, măng, hải sâm lót đáy, rưới dầu vừng lên đun, sau đó để vào trong bát gốm, nêm thêm các loại gia vị như hành thái đoạn, gừng, rượu trắng, muối tinh, mì chính, bột gà, bột tiêu trắng, đường kính, xì dầu, sau đó lại cho thêm canh gà, mỡ heo, đun lửa nhỏ, cho đến khi cạn dầu thì mang ra.

Hồi nhỏ bà nội cô, đồng thời cũng là bà ngoại của Chung Trinh thường xuyên làm. Về sau bà mất, trên bàn ăn trong nhà không còn xuất hiện món này nữa.

Đã lâu lắm rồi Tùng Dung không thấy cũng không nhó tới món này, giờ bỗng dưng ngửi thấy hương vị quen thuộc, cô thoáng ngẩn ra.

Năm ấy bà qua đời đột ngột quá. Cô đang học ở nước ngoài, lúc nhận được tin thì bà đã đi rồi. Việc không được gặp bà lần cuối đã trở thành mối khúc mắc trong lòng cô.

Chung Trinh trao đổi ánh mắt với Tùng Dung, ghé vào tai cô khẽ nói: “Chị họ, chị có cảm thấy chị với sếp em có mối nghiệt duyên sâu đậm không? Trước kia trong game thì thôi đi, giờ trong hiện thực, chị thích chữ Khải viết nhỏ, sếp dùng chữ Khải viết nhỏ chép tay hàng loạt sách y. Tên tài khoản trong game của chị là Sakura, sếp tặng cái cốc hoa anh đào quý báu cho chị. Còn bây giờ, chị gần gũi với bà ngoại như vậy, bao nhiêu năm nay chưa được ăn món này, sếp lại làm cho chị ăn… Nghiệt duyên sâu đậm, nghiệt duyên sâu đậm…”

Tùng Dung liếc Chung Trinh, lần đầu tiên không mắng cậu tội ba hoa.

Chung Trinh không biết rằng nhiều năm về trước, họ đã từng gặp nhau nhờ mối “nghiệt duyên sâu đậm” này.

Ôn Thiếu Khanh rửa tay xong quay ra, thấy Tùng Dung vẫn ngẩn ngơ nhìn món ăn kia, trông khác hẳn đám thanh niên như quỷ đóỉ đầu thai bên cạnh, liền hỏi: “Sao không ăn?”

Chung Trinh ăn đến mức miệng đầy dầu, “Ăn ăn ăn! Chị họ, đũa này.”

Tùng Dung ăn không mấy tập trung, trước đó cô để ý tay anh, giờ lại nhìn mặt anh chăm chú.

Ôn Thiểu Khanh cảm thấy lạ, nhìn sang thì cô lại nhanh chóng dời mắt, sau đó ánh nhìn cứ lơ đãng trôi nổi. Đợi đến khi anh không nhìn cô nữa thì cô lại nhìn sang.

Sau mấy lần như vậy, anh quyết định mặc kệ cô.

Mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa, vì vậy nhanh chóng vét sạch hai món, không quên khen sếp mình tay nghề tốt.

Tùng Dung vẫn vào bếp rửa bát như mọi lần, tay Ôn Thiếu Khanh không tiện nên cũng chẳng khách sáo với cô.

Đám sinh viên ăn xong lại bừng bừng sức sống, cười hớn hở bàn tán chuyện ban ngày.

“Thực ra tôi muốn đánh họ lâu rồi!”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Sếp, ban ngày sếp ngầu quá!”

“Từ nay tôi phải rèn luyện thân thể cẩn thận, lần sau mà đánh nhau sẽ không bị thiệt nữa!”

Ôn Thiếu Khanh hơi nhướng mày, “Rèn luyện thân thế thì được, còn về sau nếu không đến mức thật sự không nhịn nổi nữa thì không được động đến những gì đã học hôm nay! Nếu không bệnh viện sẽ trở thành chỗ đánh nhau. Nhớ chưa?”

Đám học trò ngoan ngoãn gật đầu, “Nhớ rồi ạ.”

“Nhớ rồi ạ.”

“…”

Đôi mày Ôn Thiếu Khanh khẽ động, sợ dạy sai họ bèn nghiêm túc nói: “Giờ quan hệ giữa bệnh viện và bệnh nhân quả thật rất căng thẳng, người học y cũng ngày càng ít. Bao gồm cả các em nữa, dù có tốt nghiệp cũng chưa chắc sẽ làm bác sĩ. Nghề y biến mất là nỗi buồn của xã hội, không ai muốn thấy kết cục như vậy. Có đôi khi, việc phản kháng đúng chỗ chỉ có mục đích đơn giản là khiến người đang đau khổ thất vọng nhìn thấy hy vọng. Các em phải biết, bản thân việc đánh nhau không giải quyết được vấn đề gì, với lại đánh nhau là không đúng. Có rất nhiều chuyện đã sai hoàn toàn kể từ cái khoảnh khắc chúng ta bắt đầu ra tay. Các em gọi tôi là thầy, thầy giáo có gì để được gọi là thầy giáo? Chỉ đơn thuần là dạy kiến thức, giải đáp câu hỏi? Với tôi thì người thầy còn phải cho các em thấy được điều tốt đẹp, truyền hy vọng cho các em. Ngoài lý thuyết trong sách và kinh nghiệm lâm sàng ra, tôi còn có thể dạy cho các em làm thế nào để bước tiếp trên con đường gian nan này. Chuyện hôm nay lớn đến vậy, ngày mai vẫn phải mặc áo blouse, vẫn phải sống giống như lời thề mà tất cả những người học y đã thề, đó là phải có y đức, tôn trọng thầy cô, giữ gìn kỷ luật, chăm sóc người bệnh, không ngại gian khó. Các em phải như vậy, tôi cũng thế.”

Không biết từ bao giờ, Tùng Dung đã tắt vòi nước, lẳng lặng nghe tiếng trò chuyện bên ngoài phòng khách. Cách một lớp cửa kính, hình dáng anh trông rất mơ hồ, nhưng chất giọng vẫn trong sạch thanh mát, hệt như chính con người anh.

Tùng Dung nhớ tới một câu đã từng đọc rất lâu về trước: Trên thân người tôi thích có ánh sáng, sáng mà không chói, khiêm nhường ẩn sâu.

Cô nhớ lúc trước nhận điện thoại của mẹ Chung Trinh, khi nhắc đến thầy hướng dẫn của Chung Trinh, bà bảo rằng nghe nói thầy hướng dẫn của con trai rất trẻ, sợ không thể dạy dỗ cậu tử tế nên rất lo lắng. Lúc đó cô đã trả lời bà thế nào nhỉ?

À, nhớ rồi. Cô đã nói cả y thuật và y đức của Ôn Thiếu Khanh đều không có vấn đề gì, xuất thân từ gia tộc làm nghề y lâu đời, rất có khí khái, nếu Chung Trinh học chẳng ra sao thì là do lỗi của cậu.

Có lẽ khi ấy câu trả lời của cô còn mang theo tình cảm cá nhân. Nhưng hôm nay xem ra, Ôn Thiếu Khanh đúng là như thế. Anh của giờ phút này đầy khí phách và rất thanh cao. Không biết kiếp trước cậu em họ cà lơ phất phơ của cô đã làm chuyện tốt gì mà kiếp này lại gặp được thầy hướng dẫn tuyệt như thế.

Đám học trò yên lặng, mãi sau mới rưng rưng lên tiếng: “Sếp yên tâm, chúng em sẽ không đánh nhau bừa bãi đâu.”

Chung Trinh nắm tay, vẻ mặt kiên định, “Vâng! Sếp, chúng em nhất định sẽ học tập thật tốt, ngày ngày tiến bộ.”

“Thật không?” Ôn Thiếu Khanh liếc xéo cậu, hờ hững hỏi: “Vậy sao vẫn chưa thấy luận văn của cậu trong email của tôi?”

“Ấy…” Nhiệt huyết bừng bừng của Chung Trinh thoáng chốc bị dập tắt, “Sếp, chắc là em bị bệnh đấy, bệnh ung thư lười của em ngày càng nặng.”

“Ung thư lười?” Ôn Thiếu Khanh thờ ơ nhìn Chung Trinh, “Y học hiện tại vẫn chưa trị được bệnh này, cậu đào hố chôn mình luôn đi!”

Chung Trinh cười gượng, cậu biết riêng khoản này Ôn Thiếu Khanh luôn yêu cầu rất cao, sẽ không nể tình, chỉ đành thầm hạ quyết tâm từ mai sẽ thức đêm viết.

May mà Ôn Thiếu Khanh không tiếp tục đề tài này nữa. Anh nhìn đồng hồ treo tường, xua tay, “Về sớm mà nghỉ ngơi. Sáng mai đến bệnh viện còn có chuyện phải xử lý đấy.”

Nhóm sinh viên ngờ vực: “Còn chuyện gì nữa ạ?”

Ôn Thiếu Khanh gõ ngón trỏ lên mặt bàn, “Các cô cậu đánh nhau ở bệnh viện, sở Y tế sẽ để yên à? Còn cả trường học nữa, các cô cậu tưởng trường sẽ khen sao?”

Đám người lập tức iu xìu, lẩm bẩm phàn nàn: “Sếp là thầy giáo cũng đánh nhau đấy thôi.”

Ôn Thiếu Khanh day day thái dương, thở dài, biểu cảm hơi phức tạp, “Thế nên vấn đề của tôi phiền phức hơn…”

Ôn Thiếu Khanh tiễn học trò xuống dưới, còn cố ý dặn họ về không cần xem điện thoại, để mai hãy xem.

Anh không nói mọi người cũng biết, giờ internet phát triển như vậy, chuyện ầm ĩ ban ngày hẳn đã lan truyền lâu rồi, không biết dân mạng bình luận thế nào đây.

Chung Trinh mệt không muốn về, định ở nhà Tùng Dung một đêm, trước khi vào cửa chợt bị Ôn Thiếu Khanh gọi lại.

Ôn Thiếu Khanh tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, “Tối nay chị họ cậu sao vậy?”

Chung Trinh biết anh muốn hỏi gì, ngập ngừng mãi mới mở miệng: “Món ăn kia…”

Ôn Thiếu Khanh cau mày, “Món ăn kia làm sao?”

Chung Trinh không đáp, còn làm bộ thở dài hỏi: “Sếp… Sếp nghiêm túc với chị họ em thật à?”

Ôn Thiếu Khanh cũng không trả lời trực tiếp, hờ hững nhìn cậu, “Nghiêm túc thì sao? Không nghiêm túc thì thế nào?”

Khóe miệng Chung Trinh giật nhẹ, “Nghiêm túc thì sếp phải nghĩ cách lấy lòng người em vợ tương lai này đi, không nghiêm túc thì em sẽ đánh sếp!”

Ôn Thiếu Khanh chẳng coi lời dọa dẫm của cậu ra gì, nói giọng nhẹ nhàng mà đầy khí thế: “Nói chuyện món ăn kia.”

Bị uy quyền của anh bức bách, Chung Trinh đành thành thật trả lời: “Món ăn đó là món chị họ em thích nhất, nhưng chỉ được ăn lúc bà ngoại em còn sống. Bà ngoại em chính là bà nội của chị họ, bà qua đời đột ngột, chị không được gặp bà lần cuối nên vẫn luôn canh cánh trong lòng. Vì vậy cuối cùng không ai nhắc đến món này trước mặt chị nữa, càng không nói tới chuyện nấu.”

Ôn Thiếu Khanh trầm ngâm, “Thật ra là vì phức tạp quá không ai nấu được đúng không?”

Chung Trinh nghẹn họng, khóe miệng lại giật giật, vờ vĩnh đáp: “Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng đó.”

“Được, tôi biết rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.” Ôn Thiếu Khanh đứng thẳng lên, xua tay quay người vào nhà.

Khi Ôn Thiếu Khanh vào nhà, Tùng Dung đã ngồi ngay ngắn ở sofa đợi anh. Không biết cô đang nghĩ gì mà biểu cảm rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng anh đi vào, nét mặt mới dịu đi đôi chút, cầm lấy giấy bút và bút ghi âm, “Chúng ta vào phòng đọc sách nói đi.”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu.

Sau khi vào phòng đọc sách, Tùng Dung ngồi trên ghế sofa đơn, bật laptop và bút ghi âm, “Anh kể chi tiết tình hình lúc đó cho em, thời gian, địa điểm, nguyên nhân, quá trình, kết quả, càng kỹ càng tốt.”

Ôn Thiếu Khanh dựa vào chiếc bàn làm việc cách đó mấy bước chân, ngờ vực hỏi: “Em muốn làm gì?”

Mặt Tùng Dung cực kỳ nghiêm túc, đến giọng điệu cũng nghiêm trang hơn, “Từ giờ trở đi em là luật sư đại diện của anh. Hợp đồng thì em sẽ về chuẩn bị sau, ngày mai ký bù.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Khách quan mà nói thì anh là người ra tay trước.”

Tùng Dung hơi ngẩn ra rồi lập tức cười gằn khinh thường, “Thế thì đã sao?”

Đây là lần đầu tiên thấy nụ cười này của cô, Ôn Thiếu Khanh không kìm được mà nhìn.

“Khi ấy xảy ra chuyện gì, người khác cho rằng lúc ấy xảy ra chuyện gì, chứng cứ chứng minh thời điểm đó có chuyện gì xảy ra, đây là ba điều khác biệt, nhưng pháp luật chỉ thừa nhận điều cuối cùng thôi. Chẳng lẽ trong mắt anh, đến chút năng lực ấy em cũng không có?”

Lúc nói câu này, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ ngạo mạn, còn mang theo sự tự tin chắc nịch.

Hai người nhìn nhau mãi, một lúc sau Tùng Dung mới hít sâu lên tiếng: “Anh biết bao năm qua, ảnh hưởng lớn nhất mà việc học luật gây ra cho em là gì không?”

Đôi mắt Ôn Thiếu Khanh lấp lánh, “Là gì?”

“Lạnh lùng quan sát thế giới.” Tùng Dung nhìn thẳng Ôn Thiếu Khanh, “Nhưng em lại mong có thể nhìn người mình muốn bảo vệ bằng ánh nhìn ấm áp, giống như bạn bè vậy.”

Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, những tia sáng li ti trong mắt khiến tầm nhìn của Tùng Dung như lóa đi. Một lúc sau cô mới nghe được giọng anh.

“Vậy nhờ em bảo vệ anh.”

Ôn Thiếu Khanh chưa bao giờ nghĩ, trên thế gian này sẽ xuất hiện một người con gái kiêu hãnh nói với anh rằng, cô sẽ tung hoành chiến đấu trong lĩnh vực của cô, bảo vệ anh chu toàn. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN