Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! - Chương 405: Biệt đội bác sĩ tí hon!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!


Chương 405: Biệt đội bác sĩ tí hon!


Đám nhóc ăn cơm xong lại tụ họp về phòng với nhau. Tiểu Minh, tiểu Tinh sau khi thấy ả tiểu Kỳ bị cha mình với bé Hạo hành thê thảm thì nảy sinh ra ý tưởng chọc ghẹo ả.

” Các anh em, chúng ta đặt shiper mua áo blue đi. He he, tối nay chúng ta sẽ trở thành những bác sĩ tí hon. Nhà này đang có bệnh nhân a, dì tiểu Kỳ đang rất cần chúng ta chăm sóc. Hắc hắc! ”

Nói là mấy nhóc hiểu ý liền chỉ trừ vài trường hợp nhỏ tuổi quá không biết thôi. Gật gật đầu đồng ý, mấy nhóc nhốn nha nhốn nháo:

” Trò này vui đó! Mau mở điện thoại lên coi mẫu áo đi. Mua nón, khẩu trang nữa mới trọn bộ nha. Ha ha, vui quá! ”

Tò te tí te lướt lướt chọn chọn đủ thứ mấy nhóc ấn đặt hàng giao ngay trong vòng 1 tiếng.

” Rồi, xong rồi! Giờ chúng ta đi bào chế thuốc độc à nhầm nhầm thuốc trị sẹo nào. Hazz, làm dược sĩ khó lắm chứ chẳng đùa. Vì phải nghiên cứu công thức sao cho có ‘ mùi thơm ‘ và ‘ giảm đau ‘ a. ”

” Đúng… đúng, đi thôi! ”

Chạy xuống phòng bếp gây náo loạn, tiểu Minh tiểu Tinh cầm giấy bút ghi nguyên liệu pha chế còn mấy nhóc khác đứa tìm đứa trộn.

” Ớt bột, mù tạt, muối, mắm tôm, đường, bột ngọt, xì dầu,… he he và quan trọng hơn đó là nước tiểu đồng tử. Ai hi sinh đi tè vô cái chai đi, hi sinh chút nước tiểu trị bệnh giúp đời không sao đâu. Ngày mình đi ra cả lít mà, hắc hắc! ”

Bé Gấu hăng hái giơ tay lên xung phong:

” Bé Gấu, bé Gấu hiến nước tiểu nhân đạo cho. Em đang mắc tè nè! Hi hi! ”

Tiểu Minh với lấy cái chai không đưa tiểu Hi:

” Nè, Hi ca đưa vợ vô hứng nước tiểu vào chai đi. Lấy tầm nữa chai được rồi, lấy nhiều quá dùng không hết. Bỏ mai hư thuốc hết, uổng lắm. ”

Công nhận uổng thấy sợ luôn, tốn nhiên liệu tự nhiên quá mà. Tiểu Hi cầm cái chai, nắm tay bé Gấu đi vào nhà vệ sinh. Trong đó, bé Gấu cởi quần xuống lộ con chim cúc chim bơ tí hon của mình. Tiểu Hi kê chai đút trọn nó vào:

” Em xì từ từ thôi, đừng để rơi một giọt nào. Người ta nói mấy giọt đầu là mấy giọt nguyên chất nhất đó. ”

Bé Gấu gật đầu lia lịa: ” Ân ân, anh Thỏ giữ chặt nha, bé Gấu sẽ xì chậm thiệt chậm. ”

Thật vất vả lắm mới lấy được những giọt nước tiểu tinh khiết nhất, hai bé đậy nắp chai thật kĩ, rửa tay sạch sẽ mới đem ra ngoài cho đám anh em pha chế.

” Xong rồi nè, nước tiểu nhân đạo đây. Hihi! ”

” Ưm ưm… giỏi lắm, giỏi lắm! Anh em chuẩn bị khâu pha trộn. Ế ê, đeo bao tay, khẩu trang vô mấy thôi lát nữa chưa cứu được dì Kỳ đã chết hết nguyên đám đấy. ”

Pha pha trộn trộn cuối cùng cũng xong, mấy nhóc còn chuẩn bị cả hộp để đựng vào, dán nhãn ‘ thuốc trị bệnh dại ‘. Tiểu Minh, tiểu Tinh đứng chỉ huy kêu mấy nhóc đem hết mấy dụng cụ đi rửa sạch, cất kĩ mai mốt có dịp dùng tiếp. Chớ mấy cái này để lung tung ở đây, đầu bếp mà không biết dùng nấu ăn cho cả nhà thì đi tong. Chết chùm!

Làm hết mọi chuyện xong xuôi cũng vừa lúc shipper giao hàng tới. Mấy nhóc toàn để bà nội ra tính tiền còn mình ôm hàng chùn về phòng.

” Ế ế… đồ này của em nè… ”

” Đồ này của anh… ”

” Bé Gấu… để anh Thỏ gài nút cho… ”

” Oa oa oa… đẹp trai quá. Tất cả biến hình bác sĩ tí hon, ya ya ya… ”

Múa may quay cuồng, đám nhóc đứng xếp hàng tay đùa vào túi đi tướng tiêu soái, mặt đeo khẩu trang, tay đeo găng tưởng như mình là một bác sĩ thiên tài. Tới phòng tiểu Kỳ, không thèm gõ cửa mấy nhóc trực tiếp đi vào.

” Ấy du du… chào dì Kỳ! Biệt đội bác sĩ anh hùng chống giặc ngoại xâm đến thăm hỏi dì đây. ”

” Tụi bây vào đây làm gì? ”

Ả bị bỏ đói bữa trưa đến chiều vẫn có người mang cháo trắng tới. Ả dù không muốn nhưng vẫn đành phải ăn, nãy giờ với mãi không tới cái bàn, muốn ăn mà ăn không được mới tức. Tiểu Minh, tiểu Tinh cười hì hì, tâm tình trả thù bùng dậy:

” Tụi con tới thăm dì chứ còn gì nữa. Dì muốn ăn cháo hả dì? Tội dì quá hà, tới ngồi cũng ngồi không được, húp chút cháo trắng cũng khó khăn. Đây để tụi con giúp dì. Bé Hạo đi xuống bếp lấy cho anh cái quặng. Hắc hắc! ”

” Dạ, em đi liền! ”

Ả xanh mặt, phùng mang trợn má muốn hù dọa mấy nhóc. Nhưng cô nghĩ mấy nhóc này là ai, đâu dễ bị hù tới vậy. Hai nhóc ngoắc ngoắc tay:

” Anh em, giữ chặt tay chân dì ta lại. ”

Đám nhóc nhào tới đứa túm tay đứa túm chân,đứa giữ đầu đứa ngồi lên lưng ả bao nhiêu cái ngầu của bác sĩ vừa rồi đều biến mất tan tành. Ả muốn động đậy phản kháng nhưng không được vì thế lực hình hậu, đông đúc quá không làm lại. Tiểu Minh cười đểu giơ tay lướt lướt qua mông của ả:

” Mông dì nghe nói lỡ loét dữ lắm đúng không dì? Để con kiểm tra thử nha. ”

” Đừng… đừng chạm vào ”

Nhóc giơ tay lên vỗ cái bốp thật mạnh thật vang lên mông cô ta và sau đó là nghe tiếng thét thất thanh.

” Á… aaa… Đau chết tôi rồi… ”

Bé Hạo đem cái quặng lên, hai nhóc kêu một người banh miệng ả ra rồi nhét vào. Cố Minh giữ quặng, tiểu Tinh rót cháo.

” Để con đút dì ăn nha, ngoan nha! ”

” Khục… khục… khục… ”

Tình cảnh của ả ta bấy giờ chẳng khác gì con vịt cho ăn để đem đi bán. Trút hết tô cháo mà vào được một nữa một nữa lầy lụa hết chỗ gối đầu của ả. Tiểu Minh buôn tay, nhấn đầu ả xuống ngay chỗ cháo vừa đổ đó.

” Dì à, ăn no rồi bây giờ đến trị liệu, bôi thuốc nha. Anh em tuột quần dì xuống! Trước tiên là phải rửa sạch vết thương, chanh có tính axit rửa sạch lắm dì, đầm bảo dì phê như con tê tê. Hắc hắc! ”

Ả lắc đầu, đau khổ van xin: ” Đừng… đừng… á… á á á… rát quá… ”

Nặng hết mấy trái chanh lên hai cái chảo móp của ả, đám nhóc cười hề hề làm tới mặt và chân rửa đều. Móc trong túi chai dầu gió, tiểu Tinh mặt nham hiểm:

” Dầu gió giúp tan máu bầm, man mát nong nóng đã lắm dì. Để tụi con thoa cho nha. ”

Ả nói muốn đứt hơi… ” Đừng… đừng… tụi bây muốn tao đau đến chết sao?… bỏ tao ra… bọn khốn… ”

Tiểu Minh đánh cái bốp nữa vô mông ả: ” Chửi nè… chửi nè, miệng thúi đáng tét mông… ”

Tiểu Tinh đổ dầu lên tay mỗi nhóc một ít, chỗ ai mạnh nấy xoa xoa lên, nghiến răng nghiến lợi tiểu Tinh quẹt đầy mặt khiến ả cay mắt, nóng mặt, đau đớn không mở lên được. Bây giờ bọn nhóc có buôn ra ả cũng nằm yên như xác ướp.

” Rửa rồi… Làm tan máu bầm rồi… bây giờ tới công đoạn thoa thuốc… ối giồi ôi.. thuốc này tốt lắm đó… tụi con là bác sĩ tốt nên không tính phí dì đâu. Haha! Xoa thôi anh em, cẩn thận dính chưởng. ”

Quệt quệt lát hồi mặt, mông, lòng bàn chân vừa đỏ vừa đen dị dị hơn gì. Cả người bốc mùi ôi thôi nó tanh rình, chịu không nổi. Mấy nhóc thoa xong cũng muốn ọe, thu gom đồ đạc biến nhanh khỏi phòng. Thuốc tốt là thuốc thối. Haha, mấy nhóc tự hào chụp tự sướng vài tấm rồi để làm kỉ niệm.

Tuy là thuốc này hành hạ ả đau tới ngất đi nhưng nó đúng thật có hiệu quả, giúp ả mau lành hơn. Mà mỗi ngày mấy nhóc đều đều đặn ghé thăm, tặng luôn hủ thuốc quý cho ả.

………………………:))

Buồn quớ hà, ở nhà riếc ăn ngủ như heo. 🐖🐖🐖🐖

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN