Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 466: Tham khảo ý kiến gia đình!
Đông Đông sau khi được Cố Ngạo bế qua phòng của bé Gấu và bé Thỏ chơi thì vẫn chưa hết bần thần cùng hoảng hốt. Ôi cái ánh mắt lúc baba nhìn cha thật là sởn tóc gáy. Có khi nào chuyến này baba lên cơn thần kinh rồi cầm dao xiên cha mấy nhác không ta? Chắc không sao đâu, cha sống dai như trâu nên bị xiên vài nhác vẫn sống nhăn răng chứ gì. Cùng lắm thì làm thương binh giống bé thôi.
Nãy cha khóc thật luôn, không biết nước mắt của cha có thơm thơm mặn mặn như nước mắt của baba không nữa. Bé tò mò đưa tay lên mũi ngửi thử, xém nữa xỉu vì cái mùi nó thật kinh khủng. Bụm miệng muốn ói, bé thản thốt kêu lên:
“Trời ơi thối quá! Đông Đông muốn đem bàn tay này chặt bỏ a. Nước mắt của cha thật hôi mùi mắm tôm. Hu hu… Tay Đông Đông bị nhiễm trùng sắp chết rồi.”
Ừ thì thật ra lúc ăn sáng Cố Ngạo có ăn chút xíu mắm tôm nên hôi cũng phải. Mà chắc không đến nỗi như Đông Đông nói đâu. Trang Dụ hôn hôn anh còn không có chê mà.
Bé Gấu thấy Đông Đông mắt hồng hồng mếu máo sắp khóc đến nơi, còn ôm miệng nôn tới nôn lui nữa. Theo kinh nghiệm xem phim giờ vàng của bé thì Đông Đông đã bị dính bầu, đang trong giai đoạn ốm nghén. Nhích nhích tới gần, bé Gấu vỗ vai Đông Đông an ủi:
“Đông Đông đừng khóc đừng khóc. Có phải Đông Đông lỡ làm chuyện dại dột nên mang thai không? Thấy em ốm nghén tội gì đâu á.”
“Gì, mang thai?”
Đông Đông hết hồn, lắc lắc đầu: “Đông Đông chưa làm chuyện người lớn với anh Hải và anh Nhân thì làm sao mà có bầu được a. Bây giờ em mới hai tuổi thôi, nếu làm chuyện người lớn sẽ bị công ăn bắt vô tù cho ăn cơm với nước tương. Lỡ mà mang thai thì em sẽ bị chết trẻ đó nga. Cha nói với Đông Đông vậy đó. Đông Đông nôn là vì nước mắt của cha quá thối đi. Nè, không tin cho anh Gấu ngửi thử.”
Mới ngửi một chút bé Gấu đã lùi ra xa một thước, gật gật đầu đồng tình với bé: “Đúng là quá thối luôn.”
“Ưm… Em đi không được, anh Gấu lấy nước rửa tay cho em đi. Em sợ để lâu nó lên men ngấm vào máu chạy khắp toàn thân thì xong luôn. Tấm thân bé nhỏ này của Đông Đông coi như bỏ.”
Tiểu Hi xung phong đứng lên trước: “Để anh Thỏ lấy dùm cho. Hai em ở đây chơi đi.”
Đau đầu vì bé vợ tương lai cùng thằng em họ mình nói chuyện trên trời dưới biển gì đâu không. Nói chuyện người lớn không chuẩn xác một chút nào. Hai tuổi dựa theo chức năng sinh học làm sao mà có bầu được. Với lại đâu phải ai cũng có bầu được đâu. Thôi, tách ra chút xíu cho đầu óc thanh thản.
Đông Đông chau mày, nghĩ nghĩ một hồi lại hỏi bé Gấu:
“Anh Gấu, anh và anh Thỏ đã là vợ chồng với nhau rồi. Vậy theo anh thì giữa vợ và chồng ai là người sướng hơn?”
Gãi gãi đầu, bé Gấu vận dụng hết bộ não bé nhỏ của mình mà suy luận.
“Ưm… Anh không có rành… Tại anh với anh Thỏ chưa là vợ chồng nha. Hai người tụi anh đang trong quá trình yêu đương say đắm, chờ đến khi đủ tuổi thì chốt đơn chấm dứt cuộc sống độc thân. Nhưng theo anh Gấu quan sát, lắng nghe trước giờ thì làm chồng sướng hơn nha. Tại vì cứ đến tối lỡ anh Gấu đi ngang là sẽ nghe tiếng mấy chú vợ thét thê thảm lắm. Thét vầy nè… Ah.. Chết tôi rồi… Cúc nở cúc tét rồi… Ui da… Chậm chậm thôi… Úi úi… Ah… Đó vậy đó! Xong sáng ngày chú vợ nào cũng đi không có nổi, được chồng bế xuống bồi ăn cơm. Bộ dạng nhếch nhác tội dữ lắm. Có gì Đông Đông đi hỏi bọn họ sẽ rõ hơn đó.”
“Ưm ưm… Đông Đông cũng tính vậy đó. Mà cúc nở cúc tét là gì vậy anh Gấu? Em không hiểu?”
“Anh cũng đâu biết đâu. Nghe mấy chú vợ la sau thì kể lại vậy thôi. Chắc là làm rớt mấy cái trứng cúc đó.”
“Ha ha ha… Ha ha ha…”
Hai anh em chụm đầu xù xù to nhỏ, nhiều khi khi nói nói vậy thôi chứ cũng không biết mình nói gì đâu. Cảm thấy ngộ ngộ vui vui thì ôm bụng cười nắc nẻ. Chuyện gì cũng cười được, con nít thật khó hiểu.
Sau một hồi chơi giờ dây thun thì tiểu Hi cũng mang nước ra rửa tay giúp Đông Đông. Đông Đông rãnh rỗi gặp ai cũng hỏi y chang nhau. Tiểu Hi biết cũng bộn nhưng sợ vợ bị và em trai bị đầu độc tâm hồn nên lắc đầu không biết. Không biết thì thôi bé cũng kệ, cùng tiểu Hi và bé Gấu chơi. Dạo này hai anh ấy quan tâm bé nhiều hơn rồi, ít rải cơm chó để bé ăn nữa.
Giờ cơm chiều là thời gian mọi người tụ tập đông đủ, đây cũng là thời cơ để Đông Đông dễ dàng thu thập ý kiến từ gia đình. Trong lúc đang ăn, bé đột nhiên hỏi to: “Theo mọi người giữa vợ và chồng thì ai là người sướng hơn?”
Ho sặc sụa, một số người tâm muốn hại Cố Ngạo đang nở một nụ cười thật nham hiểm. Cố Ngạo thừa biết họ sẽ trả lời đáp án gì nên chơi đánh phủ đầu trước.
“E hèm… Mọi người nên sống tích đức một chút đừng có dối lòng mình nha. Thù ai thì tìm người đó tính sổ đừng có trút lên một đứa nhỏ vô tội. Thử nghĩ đi, một đã đủ nát bấy thì tương lai hai chọi một kết cục còn thê thảm cỡ nào nữa. Hãy vì tương lai của con cháu mà suy nghĩ cho kĩ.”
Vui không quá ba giây là vậy đó. Mọi người mặt ỉu xìu, đồng thanh hô to: “Làm chồng sướng hơn.”
“Vậy theo mọi người nghĩ Đông Đông nên làm chồng hay làm vợ?”
Dù mặt rất công như thân rất thụ, thôi kệ dối lòng chút cũng không sao.
“Làm chồng!”
Bé cười tít mặt, gật gù gật gù: “Dạ, Đông Đông cám ơn cả nhà. Mọi người giống như robot lập trình sẵn quá đi. Hỏi một cái mà đều đồng thanh trả lời y như nhau luôn. Hi hi!”
Bé dõng dạc tựa người vào lòng anh mà tuyên bố: “Vậy từ nay Đông Đông quyết đi theo con đường làm chồng. Mong mọi người ủng hộ Đông Đông thật nhiệt tình.”
“Ủng hộ! Ủng hộ! Đông Đông làm chồng làm chồng.”
Bé Gấu thấy vui quá cũng đứng lên hô: “Bé Gấu cũng muốn làm chồng.”
“Không được!”
Người phản đối kịch liệt nhất không ai khác mà là tiểu Hi.
“Bé Gấu không thể làm chồng được vì em có tố chất làm vợ sẵn rồi. Đừng nên cưỡng cầu không tốt cho cơ thể đâu.”
Đông Đông gật đầu đồng tình, phụ họa theo tiểu Hi:
“Đúng rồi đó! Cha em có nói nếu mà cố chấp cưỡng cầu trong khi mình không có tố chất làm chồng sẽ bị phản phệ mà chết đó. Nhiều khi không chết thì cũng bị lên cơn điên điên dại dại.”
Sợ quá bé Gấu ngồi xuống ôm chặt tiểu Hi: “Ghê quá! Bé Gấu sợ chết lắm. Em không làm chồng nữa đâu. Anh Thỏ làm đi, em làm vợ được rồi.”
“Ừm, bé Gấu của anh thật ngoan.”
Mọi người trong nhà trề môi, tặng anh một anh mắt khinh bỉ. Lớn già đầu mà đi lừa con nít, không biết nhục. Cố Ngạo hất mặt lại ngụ ý ta thích thế đó thì sao nào, ai làm gì được ta. Nhưng Trang Bảo lại không biết đó chỉ là xảo trá, sợ xanh mặt ôm Cố Hàm khóc chít chít:
“Hu hu… Hàm Hàm ơi! Bảo Bảo sau này không dám đảo chính nữa đâu. Em sợ chết sợ bị điên lắm. Hèn gì dạo này đầu óc để đâu đâu không nhớ gì hết. Đó là biểu hiện của hội chứng điên rồi. Hàm Hàm ơi chửa bệnh cho Bảo Bảo đi. Hu hu…”
Vốn dĩ đó giờ Trang Bảo có nhớ chuyện gì dai đâu. Cơ mà đây là cơ hội tốt để Cố Hàm không phải khổ sở về sau.
“Ừm… Bảo Bảo ngoan… Không khóc ha. Em không có điên. Lát lên anh “trị” cho em.”
Cố Ngạo nhìn mà tức muốn giải đành đạch. Tự nhiên khi không làm lợi cho người khác là không chịu rồi.
“Tối nay anh cũng “trị” cho em.”
Trang Dụ sợ hãi, tay không tự chủ bụm mông: “Em không muốn! Mông em còn đau lắm.”
Phản em là có thật, Trang Bảo châm dầu vào lửa: “Trị đi tiểu Dụ! Em cũng có hội chứng sắp điên mà. Chữa đi, đừng ngoan cố mà quá cố đó tiểu Dụ. Nghe lời anh Bảo thương.”
Trang Dụ khóc không ra nước mắt, thôi rồi tối nay cậu tiêu rồi. Cúc mới nát hôm trước hôm sau lại nát tiếp.
Mấy chàng chồng còn lại cũng học theo: “Anh cũng “trị” cho vợ!”
“Không cần!”
Uông Nguyệt Hoa đi ngược lại đám đông: “Ông xã, lát anh “trị” cho em nha.”
Cố Chính Khanh làm lơ bà: “Bà điên sẵn rồi tôi trị không nổi.”
“Đâu em đâu có điên đâu. Đúng không mấy đứa!”
Các anh đồng thanh nói sự thật: “Mẹ không điên mà là quá điên.”
Bà câm nín, nghiến răng ken két muốn đập chết mấy thằng con. Sướng cũng không cho mẹ nó sướng ké nữa. Nuôi con uổng gạo!
…………………:))
Tối qua ngủ quên! Hì hì!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!