Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]
Chương 43: Chân tình
Cả ngày hôm đó Lệ Dĩnh không thể dứt suy nghĩ của mình khỏi truyền thuyết về viên đá “Nữ thần chi lệ”. Hai viên đá mà anh gắn trên vòng tay tặng cho cô là tồn tại duy nhất trên thế giới. Điều cô quan tâm không phải là viên đá đó đặc biệt đến đâu mà là ý nghĩa của nó. “Nữ thần chi lệ” là một vật định ước. Trong thâm tâm của anh từ lâu đã xác định cô là người duy nhất anh muốn ở bên chăm sóc. Trong lúc phải đương đầu với bão tin đồn thì anh lại tốn tâm tư để giải tỏa mối hiểu lầm trong cô. Anh không đành lòng để cô khóc nên ra mặt giải thích, điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm. Anh lại tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu với cô mà nỗ lực tìm kiếm một vật chỉ có trong truyền thuyết. Vẫn may là tâm ý của anh được đền đáp, viên đá đó thật sự có tồn tại.
Tâm trạng Lệ Dĩnh lúc này ngay cả cô cũng không thể nắm bắt được. Cảm động…dĩ nhiên rồi. Có người con gái nào lại không cảm động khi người mình yêu bất chấp mọi việc chỉ để tặng cho mình một món quà định tình mà ngay đến ý nghĩa của nó cũng không cho cô biết chứ? Yêu thương…cũng là lẽ tất nhiên, điều này hiện nay cô không còn phủ nhận nữa. Ở bên anh, cô có cảm giác an toàn, được che chở, cảm giác được là chính mình; ở bên anh cô thấy tim mình đập mạnh; không gặp thì nhớ nhung, gặp rồi lại quyến luyến không muốn rời xa; cô đau khổ khi nghe thấy tin đồn đó…chính là ghen…cũng chính là yêu. Nhưng hơn tất cả, bây giờ cô có một cảm giác trách móc. Thật không biết nên nói anh ngốc hay si tình, chỉ vì một viên đá lại một mình lặn xuống hồ. Nhìn anh, cô lại không đừng được nghĩ đến chuyện đó, khóe mắt lại cay cay. Từ sáng đã bắt gặp ánh mắt đó của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa luôn có cảm giác bất an. Cô cũng không tập trung vào cảnh quay.
“Tiểu Dĩnh, em sao thế? Sắp tới cảnh quay rồi” – Kiến Hoa bấu nhẹ vào vai Lệ Dĩnh, nói nhỏ đủ để cô nghe thấy được.
“Sư phụ, em không sao?” – Lệ Dĩnh lắc đầu tạm bỏ các ý nghĩ đang rối tung trong lòng mình. Cô cần phải tập trung.
Trong phim trường, tất cả đèn dường như đều đã được bật lên, xung quanh phủ toàn một lớp phông xanh. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đứng đối diện nhau. Kiến Hoa thân y phục trắng đơn giản trông có vẻ giống một vị phu tử. Gương mặt vẫn lạnh lùng, còn thoáng ý tức giận nhưng ánh mắt lại chan chứa một tấm chân tình. Còn cô gái trước mặt ánh mắt vô định ngơ ngác, lại thêm phần lúng túng.
“Phu tử, sao người lại ở đây”
Còn chưa định hình được sự việc đang xảy ra, miệng Lệ Dĩnh đã bị Kiến Hoa che mất. Cô bị Kiến Hoa xiết chặt, hôn đến nhũn người, sức cũng không còn đững vững, hai tay vịn chặt vào cổ đối phương. Nụ hôn này, là của người đang ghen.
“Cắt! Lệ Dĩnh, phiên ngoại này Hoa Thiên Cốt đang mất trí nhớ, hoàn toàn đờ đẫn vì nụ hôn của Bạch Tử Họa, ánh mắt rưng rưng đó của em không được, có cần nghỉ một chút rồi làm lại không?”
“Em xin lỗi, em hơi phân tâm, chúng ta quay lại luôn đi”
“Tiện thể, cái vòng tay em đang đeo đó, có thể tháo nó ra không, ánh sáng từ viên đá trên cổ tay em có thể sẽ làm hình bị lóa?”
“Đạo diễn, kịch bản cũng đâu có nói Hoa Thiên Cốt không đeo vòng tay. Em có thể kéo nó lên một chút dưới tay áo là được” – Lệ Dĩnh cố chấp không muốn tháo xuống
“Ok. Chuẩn bị đúp 2”
Kiến Hoa nhìn Lệ Dĩnh trao đầy tình ý. Vì đó là chiếc vòng anh tặng nên cô một phút cũng không muốn rời nó. Nhưng sự bất an khi nãy của anh vẫn không thể biến mất, Lệ Dĩnh có gì đó không ổn, cảnh hôn ban nãy, đáng ra hai người phải một lần sẽ hoàn thành tốt vậy mà mắt cô lại rưng rưng, là ý gì. Không lẽ cô gái này lại suy nghĩ linh tinh gì rồi. Anh cần phải trừng phạt cô một lần mới được.
“Action” – Tiếng đạo diễn lại vang lên.
Lệ Dĩnh lấy lại bình tĩnh nhìn sâu vào ánh mắt ghen tuông của Kiến Hoa, hơi thở của cô đã bị anh cướp lấy. Thượng tiên băng lãnh ngàn năm không còn nữa. Ở đây chỉ là một Bạch Tử Họa đời thường đang cố chiếm lấy làn môi mỏng manh ấm áp của thê tử mà hắn yêu tha thiết. Lệ Dĩnh không có khả năng chống cự mà đáp lại nụ hôn mãnh liệt đó. Vòng tay của anh, hơi thở của anh như ôm trọn lấy cô. Cảm thấy làn môi của Kiến Hoa nóng như lửa, nhắm mắt tận hưởng sự nồng nàn đến từ người đàn ông trước mặt. Cô muốn giây phút này mãi mãi không chấm dứt.
“Cắt!” – Hô cắt nhưng đạo diễn tự nhiên lại hạ giọng thấp bất thường. Hai diễn viên không biết vô tình hay cố ý không nghe thấy mà vẫn thế tiếp tục quyến luyến, dây dưa không dứt. Hai người như thể đang chìm trong thế giới riêng của họ.
“E hèm! Cắt! Cắt! Rất tốt” – Lần này đạo diễn mới chịu lên giọng cao một chút. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đành phải tách nhau ra.
“Sư phụ…môi của anh sao nóng như thế?”
“Anh không sao, em yên tâm”
Lệ Dĩnh quả thật thấy môi anh nóng rực lửa, giờ để ý gương mặt còn hơi ửng hồng nữa. Nghĩ đến việc anh lặn xuống hồ hôm trước cô lại không khỏi lo lắng. Lẽ nào sư phụ bệnh rồi?
—
Màn đêm buông xuống khung cảnh tĩnh lặng của Tích Sơn đình. Các phòng đều đã tối đèn. Chỉ còn một cô gái bóng hình nhỏ bé thấp thoáng phía ngoài cửa, ngó sang phòng bên cạnh, tâm trạng có vẻ rất lo lắng.
“Sư phụ, em vào được không?”
Không đợi người ở bên trong lên tiếng, Lệ Dĩnh đã mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Phòng anh còn sáng đèn, có lẽ chưa ngủ. Lệ Dĩnh nhẹ nhàng bước vào, đóng lại cánh cửa phía sau lưng.
Lệ Dĩnh rón rén lại gần giường anh, có chút ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng anh. Kiến Hoa nằm dài trên giường có vẻ mệt mỏi, mắt nhắm nghiền, hình như anh còn chưa nhận thấy sự xuất hiện của cô. Hồi chiều thấy sự bất thường của anh, cô sợ rằng anh bệnh rồi. Khang Vũ hiện không có ở đây, sẽ không có ai chăm sóc anh. Cô cẩn thận đặt bàn tay lên trán anh xem xét.
“Thật là nóng, anh bị sốt rồi. Em đi lấy nước cho anh”
Cảm nhận được bàn tay dịu dàng đang bên cạnh mình, Kiến Hoa tự phản ứng nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt khi này còn nhắm nghiền đã mở ra, anh không muốn phí hoài giây phút nào nhìn cô.
“Anh không sao, đã uống thuốc rồi. Em ở lại đây chút đi”
Một câu nói của anh, đôi mắt Lệ Dĩnh lại ngấn lệ chỉ trực rớt xuống. Anh luôn nói là không sao chỉ để an ủi cô. Chỉ vì chiếc vòng đó mà tới giờ anh bị ốm, tất cả là do cô.
“Hôm nay em có tâm sự gì sao?”
“Sư phụ, có phải anh vì tìm viên đá “Nữ thần chi lệ” mà bị bệnh không?”
Kiến Hoa cuối cùng cũng đã hiểu nguyên nhân Lệ Dĩnh hôm nay lại nhiều tâm sự như vậy. Là cô đã biết chuyện chiếc vòng đó.
“Vậy em cũng đã biết viên đá đó là vật định ước chứ?”
Lệ Dĩnh gật đầu, nước mắt cũng đã không cầm được mà rơi xuống.
“Ngốc ạ. Tìm được nó anh rất vui, rất đáng để thử”
“Sư phụ, không có nó em vẫn sẽ ở bên anh…với em…không gì có thể so sánh với anh”
Kiến Hoa không giấu nổi hạnh phúc đang tràn ngập trong đáy mắt. Một câu nói này của cô, tất cả mọi việc anh làm đều đáng lắm.
“Tiểu Dĩnh, Anh không quan tâm mình là duy nhất của ai
Anh chỉ muốn là duy nhất của em, chiếc vòng này đeo rồi, nhất định không được tháo xuống”
…
Kiến Hoa vẫn còn hơi sốt, Lệ Dĩnh ở bên thỉnh thoảng lại thay khăn đắp lên trán anh. Kiến Hoa cũng yên tâm ngủ một chút. Nửa đêm tỉnh dậy đã thấy Lệ Dĩnh đã lại ngủ quên bên giường anh, mi mắt vẫn còn ướt vì khóc khi nãy.
Kiến Hoa âu yếm vuốt ve mái tóc Lệ Dĩnh, là cô sang chăm sóc anh nhưng rồi lại ngủ mất. Hại anh đang bệnh lát nữa vẫn phải bế cô về phòng. Không phải cô đã quen rồi đấy chứ? Kiến Hoa nhẹ nhàng xuống giường, nâng nhẹ tay cô vòng qua cổ mình, dễ dàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô khẽ khàng buông giọng sủng nịnh:
“Nếu em đã quen sư phụ bế như vậy thì không bằng lấy sư phụ đi”
(Còn tiếp)
p/s: Dành cho bạn nào chưa đọc Hoa Thiên Cốt thì đoạn hôn ở trên là 1 tình tiết trong phần ngoại truyện Đánh Cược nhé. ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!