Tháng 2, bầu trời Thượng Hải vẫn còn âm u, không có ánh mặt trời. Mới xế chiều mà trời đã tối đi rõ rệt, nhiệt độ cũng hạ thấp hơn. Lo Lệ Dĩnh bị cảm, Kiến Hoa cũng gọi lái tàu đưa hai người trở lại bờ. Từ sau khi nổi tiếng đến nay, Lệ Dĩnh ít có cơ hội được thoải mái như vậy, một buổi chiều tự do thả hồn phiêu diêu trên sông Hoàng Phố, ăn cơm cùng sư phụ, không sợ bị ai soi mói…cảm giác thật bình yên. Nhưng cô đâu biết, nam nhân bên cạnh cô, trong lòng lại đang nổi từng đợt sóng lớn.
Suốt buổi chiều, trừ khi Tiểu Dĩnh chủ động hỏi anh, anh trả lời, ngoài ra anh chỉ im lặng. Im lặng nhìn cô, im lặng cảm nhận khoảnh khắc này. Mâu thuẫn không ngừng nổi lên trong lòng Kiến Hoa. Là anh thích cô sao? Nhưng hai người mới gặp nhau 2 lần, ăn chung 1 bữa cơm. Anh đâu thể dễ dàng thích ai đó như vậy? Nếu không phải, thì cảm xúc này phải gọi như nào mới đúng đây?
Lệ Dĩnh vẫn vô tư với cảnh vật trước mắt, vài lần kéo tay áo anh chỉ chỗ nọ, chỗ kia. Kiến Hoa dù mông lung với những suy nghĩ đang nổi lên trong đầu nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái. Anh không thể để Tiểu Dĩnh cảm thấy gì khác lạ. Phim còn chưa quay, nếu có điều gì phát sinh ngoài ý muốn, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến bộ phim, hơn hết anh sợ sẽ ảnh hưởng đến cô. Từ lúc nhìn thấy nụ cười của cô, anh thực sự muốn giữ mãi nụ cười đó và anh sẽ làm hết sức để không việc gì tổn thương cô. Ít nhất là những việc có liên quan đến anh. Thời gian hai người chạm mặt nhau còn rất dài, anh không thể để có gì khó xử ở đây.
Khi tàu quay trở lại bến, chiếc đồng hồ lớn của nhà hát nằm ngay gần đó cũng điểm 6 tiếng chuông. Hai người bước xuống khỏi tàu, Lệ Dĩnh không quên tặng chủ tàu một hồng bao coi như cảm ông đã đưa họ đi tham quan trong thời tiết lạnh giá như vậy. Về với thực tại, Lệ Dĩnh chợt nhận ra đã 6 giờ rồi sao, vậy là cô đã ở bên sư phụ suốt buổi chiều, chỉ 2 người. Ánh mắt cô đột nhiên đặt trên gương mặt anh dò xét, sư phụ phát ra một tia lãnh ý. Vậy là không sao, chỉ là tiện tham quan một chút thôi, cũng là tiện gặp cô nên đi cùng thôi. Nghĩ vậy trong lòng Lệ Dĩnh lại có chút trống rỗng. Cảm giác này là sao đây?
– Tiểu Dĩnh, anh đưa em về.
– Cái đó…sư phụ, em lại đói rồi. Chúng ta đi ăn mỳ được không?
Vẻ mặt cô có vẻ miễn cưỡng khi nói ra câu đó. Nhưng quả thật chỗ sushi kia đã tiêu hóa hết rồi. Hơn nữa, sư phụ đưa cô đi chơi, không thể để anh cứ thế mà về được.
– Ở sau nhà hát Lệ Chi có quán mỳ rất ngon, ở Đài Loan chắc chắn không có. Được không sư phụ?
Tia háu ăn hiện rõ lên gương mặt đáng yêu của cô. Đương nhiên Kiến Hoa không thể chống lại, gật đầu đồng ý. Hai bóng đen mặc áo bông trùm kín, thân ảnh dần biết mất phía sau mấy bức tường rêu cổ kính, cũng không phát hiện đã xuất hiện 2 cái đuôi phía sau.
…
– Alo, A Kiều, rời Bến Thượng Hải, hai người họ cùng nhau đi ăn mỳ rồi. Đi theo cả chiều, tụi mình phát cóng lên được, còn chưa được ăn uống tử tế. Tiếng Âu Dương Ninh Y run rẩy trong điện thoại, còn Khang Vũ mệt mỏi ngáp dài mấy tiếng.
– Y Y à, lần sau cậu đến Đài Loan, mình nhất định sẽ hậu đãi cậu. Hai người nhanh gửi ảnh cho mình đi nha.
Hai người bám theo quả thực là Khang Vũ và Ninh Y. Cả buổi chiều hai người đứng ở đài quan sát Bến Thượng Hải để theo dõi xem hai người kia trên tàu làm những gì. Ở trên cao như vậy, Khang Vũ và Ninh Y thiếu chút nữa đóng băng rồi. Điều họ muốn nhất bây giờ là hai người kia ăn nhanh lên rồi trở về, họ muốn chui vào chăn và đánh một giấc.
Nửa tiếng sau, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh bước lên một chiếc taxi, đưa Lệ Dĩnh về nhà. Cả ngày ở bên ngoài, chắc cô cũng mệt, anh cũng cần về nghỉ ngơi, sáng mai về Đài Loan sớm. Khang Vũ và Ninh Y vui mừng khôn xiết. Mỗi người rẽ một hướng, phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đến nơi, quả thực lúc này Kiến Hoa không dám nhìn vào mắt Lệ Dĩnh, từ lúc ăn mỳ xong, anh luôn cố không đặt sự chú ý của mình ở nơi cô. Hoàn cảnh này, thật dễ dao động, anh tự nhủ phải bình tĩnh. Anh ậm ừ vài tiếng tạm biệt, Lệ Dĩnh bước xuống, chiếc xe đã vọt đi, anh không thể quay lại, chỉ đành nhìn cô xa dần trong tấm kính chiếu hậu.
Lúc này, Âu Dương Ninh Y cũng vừa xuống xe. Đột nhiên có tiếng gọi làm cô giật mình:
– Nancy, chị về sớm vậy, mới nói là sáng mai mà?
Lệ Dĩnh tiến về phía cô. Nancy nhanh chóng bình tĩnh lại “Xong sớm hơn dự định, ngày mai họ rời Thượng Hải nên muốn nhanh chóng.
Nancy đau khổ “Ninh Y à, ngươi thật là không hợp làm nội ứng à. Mới vậy mà đã giật mình”.
Lệ Dĩnh không nghi ngờ gì, khoác tay Nancy bước vào trong tòa nhà.
…
Đảo Đài Loan
A Kiều hôm nay gọi Tuấn Kiệt về sớm nhưng nhất quyết không nói qua điện thoại là việc gì. Tuấn Kiệt tò mò khó chịu, mới về tới không kịp thay đồ, A Kiều đã vội kéo tay anh ngồi xuống.
– Ông xã. Hôm nay anh có biết Hoa ca ở đâu?
– Em còn nói. Đương nhiên là Thượng Hải. Không phải đi ký hợp đồng sao?
– Đương nhiên là phải. Nhưng sáng nay đã xong rồi. Em nói anh biết, chiều nay Hoa ca cùng cô nương nhà người ta lãng mạn đi tàu ngắm cảnh Bến Thượng Hải, còn cùng ăn cơm, bây giờ chắc đưa người ta về nhà rồi.
A Kiều nói với vẻ rất kích động. Tuấn Kiệt vẫn chưa tin được những gì mình mới nghe được:
– Một cô nương? Em đừng đùa chứ. Kiến Hoa có quen ai ở Thượng Hải đâu. Có thể hẹn hò với cô nương nào được?
– Là Lệ Dĩnh. Cô ấy ở Thượng Hải – Nhắc tới tên Lệ Dĩnh, A Kiều lại càng dâng lên sự vui sướng.
Nhìn thấy A Kiều có vẻ không bất ngờ, lại còn có vẻ biết gì đó. Tuấn Kiệt gặng hỏi:
– Em lại làm gì?
– Em chỉ là đẩy nhanh tốc độ một chút thôi. Ông xã, ngồi xuống, em kể cho anh.
A Kiều với Ninh Y là bạn học cùng khóa tại ĐH Tổng hợp Thượng Hải, tính ra cũng khá thân thiết. Hai người hồi đó còn ở chung phòng trong ký túc xá. Sau này, A Kiều lấy Tuấn Kiệt đến Đài Loan định cư, nên hai người đã 5 năm không gặp. Ninh Y tốt nghiệp xin được học bổng du học 2 năm ở Anh, bạn học đều gọi cô là Nancy, cô cũng vì thế mà lấy tên đó luôn khi làm việc sau này. Nửa năm trước, cô được chọn là trợ lý cho Lệ Dĩnh. Một lần đọc báo, A Kiều phát hiện bạn thân đại học của mình giờ lại làm trợ lý cho thần tượng mà mình yêu thích. Qua mấy người bạn, cuối cùng cô cũng tìm được cách liên lạc với Ninh Y. Rồi cơ duyên lại đến, Hoa ca nhận được lời mời cho dự án Hoa Thiên Cốt mà Lệ Dĩnh thủ vai chính, ban đầu cô chỉ là muốn hai người mà cô yêu quý đóng chung một bộ phim mà thôi. Nhưng nghe Khang Vũ kể lại chuyện ở buổi họp mặt diễn viên Hoa Thiên Cốt, cô lại nảy ra ý định không thể ngờ tới: làm mối cho Kiến Hoa và Lệ Dĩnh.
Kiến Hoa là bạn thân của chồng cô đã nhiều năm, cô đương nhiên cũng biết tính cách anh không chịu sự sắp xếp. Hơn nữa, với chuyện tình cảm, anh chưa từng cưỡng cầu, lúc nào cũng lãnh đạm nên từ sau cô gái đó, nhiều năm qua, dù có dính nhiều tin đồn nhưng anh thực sự vẫn chưa động lòng với ai. Vì vậy cô phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ. Mà cũng thật trùng hợp, Nancy -trợ lý của Lệ Dĩnh cư nhiên lại là Ninh Y, bạn thân đại học của cô. Không phải ông trời cố ý giúp cô đấy chứ.
Nhân dịp Kiến Hoa tới Thượng Hải, qua Ninh Y cô lại biết Lệ Dĩnh không có bận gì
hôm đó. Liền lên kế hoạch bảo Ninh Y giả bận việc để Lệ Dĩnh ở nhà một mình. Tính Lệ Dĩnh ham ăn, chắc chắn hôm đó sẽ đến nhà hàng sushi vì bình thường luôn bị quản lý không cho ăn. Vậy cô chỉ việc kêu Khang Vũ sắp xếp ký hơp đồng bên đối tác ở nhà hàng đó là được. Khang Vũ dù gì cũng phải đi lấy đồ cho cô ở Plaza, kiếm đại lý do nào đó bỏ Kiến Hoa một mình cũng sẽ không bị nghi ngờ. Còn lại việc của 2 người trợ lý là theo dõi Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đi đâu, làm gì rồi báo cho cô mà thôi. Kế hoạch quả thật hoàn hảo mà nó diễn ra đúng như cô muốn, hơn nữa còn vượt cả mong đợi. Hai người trợ lý ban đầu còn hơi lo sẽ bị phát hiện, nhưng cũng nhất trí làm theo. Nếu hai người kia thành đôi, quả thực là chuyện rất đáng mừng. Nancy, Khang Vũ cũng mới chỉ gặp Kiến Hoa và Lệ Dĩnh hôm họp mặt nhưng có ấn tượng rất lớn. Có nằm mơ Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng không ngờ được mình lại bị hai người trợ lý tinh quái này nội ứng ngoại hợp giăng bẫy.
Tuấn Kiệt cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, bà xã anh quả thực cao tay. Hóa ra A Kiều lôi một đống truyện ngôn tình về là để phục vụ cho kế hoạch này đây. Kiến Hoa vui vẻ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng anh vẫn đôi chút lấn cấn:
– Nếu hai người họ không thích nhau, lại để Kiến Hoa phát hiện ra, chắc chắn sẽ rất tức giận. Khang Vũ với bạn của em có lẽ sẽ không giữ được công việc đó đâu.
A Kiều là người thông minh, tuy cô là người tùy hứng nhưng cô cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Cô cũng biết sự lo lắng của chồng cô là có cơ sở, vội trấn an:
– Ông xã, đừng lo, em hiểu mà, chỉ cần hai người họ có chút gì đó không thích, em cũng sẽ không cố chấp làm theo ý mình đâu.
Tuấn Kiệt thở dài để A Kiều tựa vào vai mình, trong lòng lại thêm một mối lo khác. Chuyện này, là phúc hay là họa đây? Là phúc đương nhiên mọi người đều vui vẻ, còn nếu là họa…Haizzz…Đành vậy, nếu đã là họa, anh sẽ gánh giúp cô, không phải trước nay vẫn thế sao? Tuấn Kiệt mệt mỏi nhắm mắt lại “Là phúc, tốt nhất nên là phúc. Kiến Hoa xứng đang có được nó.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!