Hạnh phúc tự nắm bắt - Chương 17: Cảnh quay đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Hạnh phúc tự nắm bắt


Chương 17: Cảnh quay đầu tiên


Chưa khai máy thì ai cũng háo hức chờ đợi, đến lúc bắt đầu quay thì gương mặt ai nấy cùng hiện rõ sự căng thẳng. Từ đạo diễn, biên kịch tới diễn viên. Ngay cả Kiến Hoa, không biết cả sự nghiệp mình đã quay bao nhiêu bộ phim cũng cảm thấy áp lực đè nặng. Cảnh quay chiều nay là một trong những cảnh quan trọng của bộ phim mà lại quay đầu. Hoàn thành tốt nó sẽ giải tỏa căng thẳng cho cả đoàn. Lúc này đã là một giờ chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày, họ phải quay nội cảnh nên trong này có chút bức bách.
Cảnh quay chiều hôm nay chính là phân cảnh nụ hôn máu, bước ngoặt trong mối quan hệ giữa sư đồ Hoa Thiên Cốt với một số phân cảnh khi Bạch Tử Họa bị trúng độc. Vì thế, ngoài Kiến Hoa và Lệ Dĩnh còn có Tưởng Hân, người đóng vai Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc và Lý Mông.
Bối cảnh đã dựng xong, diễn viên cũng đã thay trang phục và trang điểm. Tổ phục trang rẩy một chút chất lỏng hơi sánh màu đỏ tươi lên khắp y phục của Lệ Dĩnh và Kiến Hoa, cả tay và cổ của cô cũng đều được bôi lên, chất lỏng này vẫn còn lạnh, Lệ Dĩnh khẽ rùng mình. Đưa tay lên mũi ngửi, có mùi thật thơm nhưng tạm thời cô vẫn chưa nhận biết là hương vị gì. Sư phụ còn uống nguyên 1 ngụm vào nữa. Cô tò mò không biết vị của nó ra sao?
Tất cả đã sẵn sàng.
“Mọi người chú ý, phân cảnh thứ nhất chuẩn bị
Ánh sáng..Máy quay…Phân cảnh 1 chuẩn bị…action…” – cả gian phòng đều đang im lặng, chỉ còn tiếng của đạo diễn vang lên.
Kiến Hoa y phục nhuốm máu, hai mắt trở nên đỏ ngầu, ánh mắt điên cuồng phóng về phía Lệ Dĩnh. Hắn muốn máu của cô.
“Sư phụ, người nhập ma rồi”
Lệ Dĩnh không thể kháng cự, bị Kiến Hoa kéo mạnh một cơn đau đớn phát ra từ cổ tay, dù đau đớn nhưng vẫn không thể chảy nước mắt.
“Sư phụ, Tiểu Cốt sẽ để cho người uống, người bình tĩnh lại đi”
Hắn cơ bản không hiểu những gì cô nói, chỉ sợ người trước mắt chạy mất. Kiến Hoa mạnh mẽ một tay vòng qua eo, một tay ôm ngang ngực Lệ Dĩnh, ghì chặt cô từ phía sau, cắn xuống cổ Lệ Dĩnh. Lệ Dĩnh lúc này vô lực, không thể kháng cự, chỉ còn cách cắn môi chịu đau đớn.
“Cắt. Cảm xúc rất tốt. Chuẩn bị phân cảnh thứ hai” – Tiếng đạo diễn hô lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Tay em không sao chứ?” – Kiến Hoa hỏi Lệ Dĩnh, cảm thấy khi nãy anh diễn có hơi mạnh tay, lo lắng cổ tay cô sẽ bị thương.
“Sư phụ, em vẫn ổn”

Không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp, đạo diễn mới hô diễn cả hai người họ đều như biến thành người khác, đặc biệt là Kiến Hoa. Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt anh tràn ngập tia sát ý, mọi người trong phòng theo dõi không khỏi rùng mình. Lệ Dĩnh cũng nhập vai tới mức cắn môi tới chảy máu. Phân cảnh thứ nhất hoàn thành xuất sắc, không NG.
Người phụ trách phục trang lại tới chỉnh lại trang phục và tóc cho hai người, Kiến Hoa lại ngậm thêm một ngụm chất lỏng màu đỏ kia.

“Phân cảnh thứ hai chuẩn bị
…action!”
Lệ Dĩnh bị hút nhiều máu gần đến kiệt sức, không thể nhìn rõ xung quanh. Lấy hết sức thoát khỏi vòng tay Kiến Hoa.
“Sư phụ, người đừng như vậy”
Gần chạy thoát thì cánh tay cô lại bị một lực rất lớn kéo lại, không còn đứng vững, cả hai cùng ngã xuống sàn. Lệ Dĩnh bị Kiến Hoa nằm ép bên dưới. Ánh mắt anh nhìn cô không còn chan chứa tình cảm nữa mà chỉ toàn một màu đỏ khiến cô sợ hãi. Lệ Dĩnh cảm nhận được hơi thở gần gũi của Kiến Hoa. Cô khẽ thở dốc. Chưa bao giờ khoảng cách hai người lại gần như vậy. Lệ Dĩnh cố giãy khỏi người anh, nhưng toàn thân vô lực. Đôi mắt Kiến Hoa trống rỗng chợt lóe sáng. Anh nhìn đôi môi bị cô tự cắn đến rớm máu không cầm được đặt xuống một nụ hôn mãnh liệt như ngấu nghiến đôi môi cô.
Lệ Dĩnh đờ đẫn. Nụ hôn máu là như này sao? Mặc dù cô có chút đau đớn nhưng có làm sao chứ. Nụ hôn của sư phụ, thật ngọt ngào. Cô không muốn thoát ra. Bỗng một tiếng thét chói tai cắt đứt cảm xúc của cô. Lý Mông đứng đó chứng kiến toàn bộ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Cắt. Tốt lắm. Mọi người nghỉ năm phút”
Khi tiếng hô “Cắt” của đạo diễn vang lên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cao trào cảnh quay mọi người như nín thở theo dõi.
Kiến Hoa đỡ Lệ Dĩnh đứng dậy, còn tự dìu cô ra ghế ngồi bên cạnh Tưởng Hân. Anh lùi lại ghế sau. Người Lệ Dĩnh tê dại đi, cô vẫn còn chìm trong cảnh quay đó. Đạo diễn cũng thật là…cắt ngang cảm xúc đang dâng lên trong cô. Chắc đạo diễn có bà con với Lý Mông. Tưởng Hân lấy khăn tay lau vệt máu giả trên miệng cho Lệ Dĩnh, giơ ngón tay vẻ thán phục:
“Rất nhập tâm. Chị cũng bị cuốn hút. Như hai người bước ra từ trong truyện vậy”
Lệ Dĩnh chỉ cười nhẹ. Lúc này đạo diễn tiến đến gần phía cô.
“Lệ Dĩnh, em thấy cảnh quay vừa rồi thế nào?”. Đạo diễn Lâm có thói quen hỏi ý kiến của diễn viên sau khi diễn xong những cảnh quan trọng.
“Rất ngọt!” – đạo diễn vừa dứt câu Lệ Dĩnh đã trả lời ngay. “Ngọt”, Đạo diễn nhìn Tưởng Hân, đến Kiến Hoa lại sang Lệ Dĩnh ra điều khó hiểu. Tưởng Hân bấm ngón tay Lệ Dĩnh “Đạo diễn hỏi cảnh quay vừa rồi thế nào, em nói ngọt tức là sao?”
Lệ Dĩnh đột ngột trở về thực tế
“Á…ý em là…cái đó…máu giả…nó ngọt”
Lúc này hai người mới hiểu ra, Kiến Hoa ở phía sau nghe hết những gì Lệ Dĩnh mới nói, không biết nên cười hay khóc đây. Cảnh vừa rồi, tâm trạng anh căng như dây đàn mà cô lại chỉ chú ý đến vị của chút máu giả.
“À, cái này chị biết. Lần này của chúng ta tần suất nhân vật hộc máu quá nhiều, nhất là Hoa ca nên chị nghe nói nhà sản xuất chịu chơi mua toàn siro lựu nguyên chất, gần đây nhiều đoàn đều dùng cái này thay cho màu thực phẩm. Họ hay dùng cái đó trong pha chế đồ uống lắm, em thấy ngọt là đương nhiên.”
Thì ra là siro lựu, chả trách lại ngọt và thơm như vậy. Lệ Dĩnh cười ranh mãnh nói nhỏ với đạo diễn:
“Đạo diễn, có thể nói với tổ đạo cụ cho em một lọ được không. Nó thật sự rất ngon” – Lệ Dĩnh vừa nói vừa nháy mắt sang Tưởng Hân.
Đạo diễn bật cười vì thỉnh cầu của cô, lập tức đồng ý “Được”.
“Không được” – Kiến Hoa ở đằng sau nói chen vào
“Cái đó là chuẩn bị cho anh. Họ phải đặt mua tận Tam Á. Không thể làm thức ăn vặt cho em được”.
Tưởng Hân quay ngoắt sang Kiến Hoa, phóng ánh mắt chán ghét vào anh. Có mỗi một lọ thôi sao mà không được chứ.
“Lệ Dĩnh, nếu em đã thấy nó ngọt thì chúng ta quay lại phân cảnh vừa rồi” – Đạo diễn lên tiếng
Lệ Dĩnh “Á” một tiếng có vẻ bất lực, không phải đạo diễn nói vừa rồi làm rất tốt sao? Không đợi nhìn phản ứng của cô, đạo diễn tiếp tục hô:
“Mọi người, phân cảnh thứ 2, đúp 2 chuẩn bị” – “Kiến Hoa vẫn như thế nhưng mãnh liệt hơn chút nữa, còn Lệ Dĩnh em phải nhìn sâu vào ánh mắt Kiến Hoa”
Kiến Hoa gật đầu, ánh mắt nhìn Lệ Dĩnh nói không quá là có chút gian tà.

Mấy cảnh quay đầu lại không căng như mọi người vẫn nghĩ. Dù đều là những cảnh khó nhưng hầu hết chỉ 2 đến 3 đúp là đã đạt yêu cầu của đạo diễn, rất ít cảnh NG. Quay đi quay lại đã đến 8h tối, lúc này Lệ Dĩnh đang cùng Tưởng Hân quay cảnh Hoa Thiên Cốt mang máu của mình đến nhờ Tử Huân chế thuốc kiềm chế độc cho sư phụ trước khi lên đường cướp thần khí.
Hôm nay Kiến Hoa còn một cảnh quay nữa với Lệ Dĩnh, nên anh ngồi đợi. Chợt nghĩ nhớ ra điều gì đó, tìm điện thoại gọi cho trợ lý:
“Alo. Khang Vũ. Hôm tới trở về Đài Loan cậu qua Thanh Đảo làm một việc…”
Giao phó công việc xong cho trợ lý, Kiến Hoa ngả người ra sau trên chiếc ghế nghỉ. Anh vô thức đưa tay lên liếm chút máu giả vẫn còn sót lại, nghĩ đến nụ hôn trong cảnh quay lúc chiều, ngón tay quét lên khóe môi:
“Quả nhiên rất ngọt.”
Là món siro lựu ngọt, hay là nụ hôn ban nãy với Lệ Dĩnh ngọt thì chỉ trong lòng anh biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN