Hạnh phúc tự nắm bắt
Chương 24: Đáp án
Kỷ niệm một tháng đoàn làm phim khai máy, hôm nay lại ít cảnh quay nên đạo diễn đồng ý mở một bữa tiệc nho nhỏ và địa điểm chính là khoảng sân trống rất rộng trên tầng 5, nơi gần một tháng nay đã trở thành không gian riêng của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh.
Từ chiều, Lệ Dĩnh cùng Tưởng Hân đã nhất quyết đòi đi cùng một đầu bếp khách sạn tới khu chợ sầm uất bậc nhất Quảng Tây để mua đồ cho khách sạn chế biến, tiện thể đi chơi một chuyến. Từ hôm khai máy, họ chẳng có cơ hội làm gì ngoài việc ban ngày quay phim, nửa đêm mới về tới thì còn sức lực đâu mà đi chơi. Đối với tính ham chơi của Lệ Dĩnh và Tưởng Hân mà nói, đây quả là cơ hội hiếm có.
Đương nhiên là hai người họ thực chất chẳng có mua đồ gì, việc đó đã có vị đầu bếp kia lo. Lý do chính họ nhất quyết muốn đi theo là do nghe nói Quảng Tây ẩm thực phong phú, nhất lại là nơi gần biên giới giữa hai quốc gia, giao thoa tinh túy ẩm thực, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn. Vì thế mà họ hẹn với vị đầu bếp 1 tiếng sau sẽ gặp nhau ở phía ngoài cổng.
Khu chợ nổi tiếng này đa số là người dân tộc Choang, dân tộc thiểu số lớn Trung Quốc, Lệ Dĩnh và Tưởng Hân không phải lo lắng ai sẽ nhận ra mình mà gây nên một trận náo nhiệt.
Tới khu ẩm thực, Lệ Dĩnh quét mắt nhìn một lượt, không phải sơn hào hải vị gì nhưng đều là những món ăn rất ngon mắt, rất nhiều loại, nào là bánh, trái cây, chè đủ màu, còn có rất nhiều loại mứt hoa quả. Lệ Dĩnh hai mắt sáng lên, ôm miệng háo hức:
“waaa…Hân tỷ, nhiều đồ ăn quá mà chúng ta chỉ có một tiếng, ăn cái gì trước đây?”
Tưởng Hân còn đang suy ngẫm nên làm thế nào cho phù hợp, Lệ Dĩnh lại nói tiếp…
“Hay là…mỗi thứ thử một miếng, cái nào ngon chúng ta sẽ ăn thêm được không?”
Phương án Lệ Dĩnh đưa ra trúng ý Tưởng Hân, nhưng cô vẫn háy mắt nhìn Lệ Dĩnh trêu chọc:
“Em đúng là ham ăn”
Khu ẩm thực này, du khách chỉ cần bỏ ra 10 tệ là có thể đi một vòng thử bất kỳ món nào mình thích. Nếu ưng họ mới mua về. Lệ Dĩnh với Tưởng Hân mỗi người đứng một bên khu ẩm thực, đi một vòng, thấy món nào hấp dẫn thì thuận tay thử một miếng. Cũng chẳng biết mình đã ăn những cái gì, còn không phân biệt được vị nào với vị nào nữa. Gần được 1 vòng, Lệ Dĩnh bỏ vào miệng một miếng mứt màu đỏ cam, miếng mứt tan ở đầu lưỡi có vị chua, lại hơi cay, nhưng một lát sau vị ngọt dịu lần dần xuất hiện quyến luyến khứu giác cô.
“Hân tỷ, lại đây, món này rất ngon”
Tưởng Hân nghe thấy Lệ Dĩnh ới tên mình nhanh chóng tiến đến, thử một miếng, mắt mở to ra điều rất ngon. Cô ăn thêm một miếng nữa, chỉ vào chỗ mứt:
“Ông chủ, đây là món gì”
“Món này là đặc sản vùng chúng tôi, chỉ ở đây mới có, là mứt táo mèo”
Lệ Dĩnh và Tưởng Hân nghe ông chủ giới thiệu vừa thưởng thức vừa gật gù. Là táo, chẳng trách vừa có vị chua vừa có vị ngọt.
“Ông chủ, cho tôi 5 cân”
“5 kg? Lệ Dĩnh, em mua về để ăn dần đến khi đóng máy sao?” – Tưởng Hân ngac nhiên, món này dù ngon nhưng cũng đâu thể ăn nhiều như vậy chứ.
“Em mua cho sư phụ”
Lệ Dĩnh nhanh nhảu đáp nhưng rồi phát hiện mình lỡ lời nên nhanh chóng sửa lại:
“Cả mọi người nữa, 5kg thực ra cũng không nhiều lắm…”
Tưởng Hân nhìn phản ứng lúng túng của Lệ Dĩnh, càng khẳng định nghi ngờ của mình là chính xác. Hai người này, không phải có tình cảm với nhau thì sao tâm tư lúc nào cũng đặt ở người kia chứ. Không chủ định quan tâm nhưng vẫn tự nhiên dõi theo người kia, tình cảm đó mới thực đáng quý. Xem ra, hai người này đã thật lòng thích nhau rồi.
Đúng hẹn 1 tiếng sau, Tưởng Hân, Lệ Dĩnh đã có mặt ở cổng. Lúc này vị đầu bếp đã ở đó với lỉnh kỉnh rất nhiều đồ. Đoán chắc tối nay họ sẽ có một bữa rất thịnh soạn. Mỗi người chia nhau xách một ít, khệ nệ tiến ra xe về khách sạn.
…
“Nào mọi người nhanh lên, không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi”
Tiếng người nọ giục người kia, tất bật chuẩn bị cả buổi chiều, gần tối mấy chục người cả đạo diễn, nhân viên lẫn diễn viên nhanh chóng di chuyển lên tầng thượng. Tiệc đã được dọn sẵn, Kiến Hoa kêu Khang Vũ đi lấy mấy chai rượu vang làm từ thạch lựu tới. Chỗ rượu này được đem tới cùng món quà từ Thanh Đảo lần trước, nhưng hôm nay mới có dịp dùng đến.
Hơn ba mươi người ngồi xung quanh một cái bàn lớn, đèn hoạt động hết công suất. Lễ tân khách sạn nói, hơn một năm rồi, khi đoàn của họ tới đây sân thượng trên tầng 5 mới có một lần sáng đèn như vậy. theo yêu cầu của cả đoàn, phục vụ của khách sạn cũng không cần ở đây túc trực, để tự họ thoải mái. Mấy người trẻ tuổi chủ động đứng dậy rót rượu vang vào ly cho mọi người.
Đạo diễn Lâm thay mặt cả đoàn làm phim, đứng dậy kính một ly
“Mọi người, cảm ơn đã vất vả, mới đi được bước đầu nhưng tôi tin chắc dự án sẽ thành công”
Toàn bộ mọi người cùng đứng lên “Thành công!”
Dù mọi người đều vui vẻ nhưng bữa tiệc cũng không kéo dài lâu. Sáng mai còn phải quay sớm, cần giữ sức khỏe nên đa phần mọi người từ đạo diễn đã sớm trở về phòng. Ở lại ngoài hai vị chủ nhân của tầng này còn có Tưởng Hân và Lý Thuần, cũng bởi vì tiếc chai rượu vang vẫn còn chưa uống hết. Trên phim trường, bốn người bọn họ có nhiều cảnh chung nên cũng thân thiết với nhau hơn. Khang Vũ và Nancy không biết lại biến đâu mất. Khi mọi người giải tán cũng là lúc không thấy hai người họ.
Lệ Dĩnh xung phong rót thêm cho mọi người, chỉ còn 1 chai nữa, không uống hết thì thật uổng công của sư phụ, cô lại uống thêm một ly, bĩu môi nói:
“Hứ, rượu này sao càng uống càng thấy ngọt, giống như uống nước hoa quả”
Rượu vang thạch lựu từ Thanh Đảo rất nổi tiếng, loại rượu này khi uống cho cảm giác ngọt rất đậm, khiến người ta chỉ muốn uống thêm. Nhưng thực tế là loại rượu khá mạnh, vì thế nó rất được chuộng ở các nước châu Âu. Càng uống càng ngấm, người tửu lượng thấp chỉ 2 ly là sẽ say mà Lệ Dĩnh trước sau gì cũng đã uống tới 5 ly.
“Sư phụ…mọi người…cũng uống đi…cạn”
Gương mặt đáng yêu của Lệ Dĩnh ửng hồng trong ánh điện, dù vẫn còn nhận ra những người xung quanh nhưng đôi mắt đã hơi khép lại mơ màng. Kiến Hoa nãy giờ không nói nhiều, chỉ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đáp lại vài câu chuyện của mọi người, nhìn thấy điệu bộ của Lệ Dĩnh bây giờ thật muốn ngăn lại đưa cô về phòng nhưng lại ngại vì Tưởng Hân và Lý Thuần còn đang ở đây.
Vừa cạn ly, Lệ Dĩnh đã không trụ được nữa mà gục xuống bàn, nhưng miệng vẫn không ngừng nói muốn uống nữa. Ánh mắt Kiến Hoa giãn ra, cô gái này, sao lại có thể dễ dàng ngủ như thế.
“Dĩnh tỷ say rồi, để em đưa chị ấy về phòng” – Lý Thuần nhiệt tình muốn giúp đỡ, cô gần tuổi với Lệ Dĩnh, hai người khá thân nên việc này đương nhiên là do cô làm.
“Không được rồi…Thuần Thuần…chị nhức đầu quá, hình như là say rồi, em đưa chị về phòng đi” – Tưởng Hân hơi nhắm mắt lại, day qua day lại thái dương, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
“Nhưng còn Dĩnh tỷ thì sao?”
“Không sao đâu…Hoa ca, phiền anh một chút đưa Lệ Dĩnh về phòng, sau đó gọi trợ lý giúp cô ấy. Em quả thật có chút không chịu được”
Kiến Hoa nhìn Tưởng Hân, say rượu rồi mà còn có thể phân phó kĩ lưỡng như thế sao? Biểu cảm say rượu của cô còn có vẻ giả giả, còn định qua mặt một diễn viên như anh. Không lẽ việc anh thích Lệ Dĩnh cũng bị cô nhìn thấy? Tuy vậy nhưng Kiến Hoa vẫn đồng ý để Lý Thuần dìu Tưởng Hân về phòng. Lúc này chỉ còn lại anh với Lệ Dĩnh.
Kiến Hoa lấy ly rượu vẫn còn trong tay Lệ Dĩnh, lau đi vài giọt vẫn còn ướt trên môi cô, bế cô trở về phòng.
Lệ Dĩnh say rượu nhưng đột nhiên cảm thấy người mình đang di chuyển, hình như còn có người đang bế mình, cố mở mắt, nói giọng phụng phịu của người đang say rượu:
“Sư phụ, sao anh lại bế em, để em xuống…”
“Ngượng gì chứ…cũng không phải lần đầu tiên anh bế em”
Lệ Dĩnh lơ mơ không hiểu ý trong lời nói của Kiến Hoa. Không phải lần đầu tiên…ai da, chẳng nhẽ sư phụ còn tính cả lúc anh ẵm cô trong phim sao. Thật quá đáng…không tính, không tính. Cô vẫn thích đây là lần đầu tiên hơn, sư phụ đang bế cô, cảm giác thật ấm áp, Lệ Dĩnh tự nhiên áp vào ngực anh ngủ tiếp.
Kiến Hoa bế Lệ Dĩnh về phòng, đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn và đóng cửa sổ lại sợ cô say rồi gặp gió sẽ bị cảm. Đang định ra về thì bất ngờ Lệ Dĩnh kéo tay anh lại, nắm chặt không buông, hai mắt lim dim nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:
“Sư phụ…sư phụ”
Kiến Hoa thở dài, ngồi xuống bên giường cô, say rồi mà vẫn còn gọi sư phụ. Là cô đang gọi anh hay là lại đang chìm trong giấc mơ của Tiểu Cốt rồi. Đột nhiên Kiến Hoa nảy sinh một thắc mắc, cúi xuống ghé tai Lệ Dĩnh hỏi nhỏ:
“Tiểu Dĩnh, em nói xem…vì sao em lại gọi anh là sư phụ”
Quả thực điều này ngay từ ngày họp mặt anh đã thắc mắc, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, anh dường như cũng bị ánh sáng phát ra từ cô gái này cuốn theo nên cũng không để tâm nữa. Nhưng hôm nay anh thực sự muốn biết, đối với cô, liệu anh là Kiến Hoa, hay chỉ là người đóng sư phụ Bạch Tử Họa của cô thôi.
“Là bởi vì…là bởi vì…lúc đầu em gọi là vì anh sẽ đóng sư phụ của em, còn sau đó…”
“Sau đó làm sao?” – Kiến Hoa gặng hỏi, giờ có lẽ Lệ Dĩnh đang nửa tỉnh nửa mơ, sẽ không ý thức được mình nói gì. Nếu không tận dụng bây giờ, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội biết nữa.
“Sau đó…gọi anh là sư phụ là vì…vì…không muốn gọi anh giống những người khác, em muốn chỉ một mình em gọi anh như vậy…duy nhất…”
Nhận được câu trả lời đúng như mình muốn, Kiến Hoa cảm thấy trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc. Chỉ một câu nói của cô, đã gỡ bỏ được đắn đo trong lòng anh.
“Tiểu Dĩnh, đáp án này, anh rất hài lòng.”
Đợi Lệ Dĩnh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Kiến Hoa nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô đang nắm chặt tay anh nãy giờ bỏ vào chăn, âu yếm nhìn cô lần nữa rồi nhanh chóng lách qua ban công trở về phòng. Kiến Hoa tự nhiên bật cười vì hành động của mình, cửa chỉnh đàng hoàng mở anh lại không đi, không phải lâu nay anh đã quen lối này rồi chứ?
Kiến Hoa chợt hướng sự chú ý của mình lên môt bọc nhỏ xinh xắn trên bàn phía ban công của mình. Kiến Hoa mở ra, bên trong là mứt táo, còn có một bông hoa oải hương bên cạnh. Chắc chắn là Lệ Dĩnh để ở đó lúc chiều. Kiến Hoa thử một miếng, ánh mắt đặt toàn bộ lên bông hoa oải hương yêu kiều trước mặt. Đêm xuống, oải hương phát ra mùi thơm nồng nàn hơn, tình cảm này cũng từ đó càng sâu hơn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!