Hạnh phúc tự nắm bắt - Chương 27: Đá Uyên Ương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Hạnh phúc tự nắm bắt


Chương 27: Đá Uyên Ương


“Dĩnh tỷ, chúng ta ra ngoài chút đi”
Lệ Dĩnh mở cửa ra thấy Lý Thuần cùng Duyệt Khê mặt mày niềm nở đứng trước cửa.
“Đi đâu? Chiều nay chị còn có cảnh quay nữa.” – Lệ Dĩnh quả thật không có tâm trạng để đi chơi nhưng dường như hiểu được điểu đó, Duyệt Khê bên cạnh nói xen vào.
“Bọn em cũng không biết. Hân tỷ nói em lên gọi chị. Chỉ nói là bất cứ cách nào cũng phải đưa được chị xuống”
“Mmmm”
Dù sao chiều mới có cảnh quay, cô cũng không thể cứ ngồi ủ rũ trong phòng mãi. Nancy mà thấy lại ca cẩm một bài. Tốt nhất nên ra ngoài vậy.
Xuống tới sảnh, Tưởng Hân đang đợi họ ở đó, bên ngoài còn có một chiếc xe điện du lịch trang trí rất xinh xắn.
“Đi thôi, đưa mấy đứa đến một nơi rất đẹp, đảm bảo sẽ thích không muốn về”
Tưởng Hân đá mắt sang Lý Thuần, Lý Thuần hiểu ý nhanh nhẹn đẩy Lệ Dĩnh lên xe. Quang cảnh trên đường họ đi qua nếu miêu tả bằng một từ hùng vĩ vẫn không thể hình dung hết được. Ba người kia không ngừng cười đùa, chỉ trỏ hết bên nọ sang bên kia, chỉ có Lệ Dĩnh là không đặt cảnh vật trong mắt, thỉnh thoảng Duyệt Khê lay cô, Lệ Dĩnh mới cố cười hoặc gật nhẹ một cái.
Lý Thuần, Duyệt Khê không hiểu nhưng Tưởng Hân đương nhiên biết rõ nguyên nhân vì sao mấy hôm nay Lệ Dĩnh không còn hoạt bát, vui vẻ như ngày thường. Quay phim xong là về thẳng khách sạn, ai rủ đi đâu cũng nhất quyết từ chối, cơm lại bỏ một nửa, điều mà trước nay chưa từng xảy ra. Chắc chắn là do người bên phòng 502 kia. Hôm nay đã là ngày thứ 4 Kiến Hoa rời đoàn về Đài Loan. Tâm tư cô gái này cũng như bỏ người ở lại mà theo người ta mất rồi. Tưởng Hân biết rõ cảm giác đó như thế nào, cô không đành lòng mà cố nghĩ cách kéo Lệ Dĩnh đi chơi cho khuây khỏa.
“Lệ Dĩnh, thoải mái chơi đi. Vài hôm nữa Hoa ca về em không còn được tự do như thế nữa đâu.”
Tưởng Hân nói đại một câu thăm dò phản ứng của Lệ Dĩnh, ai ngờ, mới chỉ nghe đến tên anh, Lệ Dĩnh đã giật mình.
“Anh ấy khi nào thì trở lại…em…em…chỉ thắc mắc, sắp đến những phân cảnh của anh ấy rồi, chỉ sợ về muộn sẽ ảnh hưởng tới tiến độ quay.”
Tưởng Hân mỉm cười, cô gái này, thích người ta nhưng vẫn còn cứng miệng lắm. Rõ ràng là quan tâm người ta nhưng lại không dám nói. Xem ra, mấy ngày nay có chút khổ sở đây. Nếu vậy, cô đành phải nhúng tay vào một chút.
“Em yên tâm đi, bạn của chị là nhiếp ảnh gia, hôm qua có nói là sẽ chụp một bộ ảnh cho Hoa ca cho tạp chí số mới, nếu phỏng vấn thì chắc ngày mai sẽ xong. Chậm nhất sáng ngày kia Hoa ca sẽ tới đây, vẫn kịp cho cảnh quay”
Thấy Lệ Dĩnh đang mong chờ lời nói của mình, Tưởng Hân lại tiếp tục:
“Chị còn nghe đạo diễn nói, Hoa ca cố gắng hoàn thành sớm để trở lại đây, nên hầu như không có thời gian, một cuộc điện thoại còn khó nghe nữa là.”
Tưởng Hân nói đến đây nhận thấy Lệ Dĩnh rùng mình phản ứng một cái, biết là mình nói đúng trọng tâm rồi. Thì ra, Lệ Dĩnh ủ rũ mấy hôm nay là vì không có tin tức của Kiến Hoa. Tưởng Hân lại hơi lắc đầu, ra vẻ bất mãn. Chậc! Hoa ca này cũng thật là, nói đi là đi hẳn mấy ngày, cũng không buồn nhắn tin gọi điện cho người ta một lần. Bảo trái tim nhỏ bé mới rung động của Lệ Dĩnh biết phải làm sao?
“Thế nào, không sao rồi chứ?”
Tưởng Hân biết thừa là cô chẳng có người bạn là nhiếp ảnh gia nào cả. Cô biết Kiến Hoa đi Bắc Kinh chẳng qua là nghe thấy anh nói chuyện với đạo diễn trước khi đi mà thôi. Nhưng để làm yên lòng cô gái nhỏ kia, đành phải nói xạo một chút. Dù sao cũng chẳng làm hại đến ai.
Lệ Dĩnh cuối cùng cũng nở được một nụ cười khó khăn. Thì ra là sư phụ bận như vậy. Nhưng ngày kia anh mới về mà ngày mai đã là…Lệ Dĩnh lắc đầu bỏ đi ý nghĩa đó. Thế nào cũng được, 1 ngày nữa thôi là sư phụ sẽ về. Lệ Dĩnh vui hơn một chút, chịu nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Cảnh vật đẹp như vậy, nhưng giờ cô mới nhìn một cái.
Nửa tiếng sau, xe của họ đỗ tại một bãi đất trống, xung quanh đều là vách núi cao đựng đứng.
“Hân tỷ, đây là đâu” – Cả ba người đều quay sang thắc mắc hỏi Tưởng Hân.
“Nơi đẹp nhất Quảng Tây, thác Đức Thiên – Bản Ước, lát nữa bọn em sẽ thấy thế nào là chốn bồng lai thực sự”
Ba người họ lóc cóc đi theo phía sau Tưởng Hân, bước xuống những bậc thang đã rêu xanh phủ kín đi sâu xuống thung lũng phía dưới. Càng xuống thấp, không khí càng lạnh, không phải vì không khí loãng mà do hơi và áp lực lớn từ thác nước khiến họ càng tới gần càng thấy lạnh. Rẽ qua những hàng cây tạo thành vòm kín phía trên, điểm cuối của con đường mòn, tất cả đều ngạc nhiên không thể miêu tả nổi những gì đang thấy trước mắt. Từng dòng nước mạnh mẽ liên tục chảy xuống từ những vách đá cao đến vài chục thước. Hơi nước kết hợp với màn sương mờ ảo tạo nên quang cảnh vô thực, chỉ có ở tiên giới. Người xem cũng không dám bước đến, không dám đụng vào bất cứ thứ gì, chỉ sợ đó là ảo ảnh, chạm vào sẽ biến mất.
“Thế nào, chị nói không sai chứ?” – Tưởng Hân có vẻ rất hài lòng với phản ứng của ba cô gái. Lệ Dĩnh khi này còn buồn bã nhưng giờ đã hoàn toàn biến mất. Mỹ cảnh như này nếu không thưởng thức thì thật là có lỗi với thiên nhiên à.
Lý Thuần và Duyệt Khê háo hức rút điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh, đủ mọi góc, đủ mọi tư thế. Chụp từ phía nào cũng thấy quang cảnh thật đẹp mà lại có chút khác biệt nên chạy nhọc công chạy tứ phía thay nhau chụp cho người còn lại.
“Lệ Dĩnh, chị chỉ cho em một cái còn đặc biệt hơn”
Tưởng Hân không đợi Lệ Dĩnh gật đầu đã kéo cô theo, đi gần vào phía dòng thác.
“Em có biết tại sao ở đây lại đặt tên những hai dòng thác là Đức Thiên – Bản Ước không,trong khi nó lại đổ chung một hướng xuống đây?”
Lệ Dĩnh lắc đầu, lần đầu tiên cô đến đây nên chưa từng nghe qua
“Bên kia dòng thác này là địa phận của Việt Nam, ở đó cũng là một dòng thác khác, đẹp y như ở đây vậy. Nhưng cũng không rõ vì sao khi chảy sang nước chúng ta lại rẽ thành hai dòng. Hơn nữa, dưới chân hai dòng thác đổ xuống còn có hai phiến đá tự nhiên đặt canh nhau. Vì thế họ đặt riêng tên hai dòng thác và cặp đá đó gọi đá Đá Uyên Ương.”
“Đá Uyên Ương? Hân tỷ, sao tỷ biết chuyện này?”
Tưởng Hân ánh mắt mơ màng nhìn về phía hai hòn đá nhớ lại
“Mấy năm trước chị và một người bạn đã từng đến đây. Là ảnh nói cho chị biết câu chuyện đó, và ngay sau đó, chị đã đồng ý làm bạn gái anh ấy”
“Chỉ vậy thôi sao?” – Lệ Dĩnh ngạc nhiên
“Có những chuyện chỉ cần đơn giản nhưng lại là hạnh phúc nhất. Khi nhìn thấy dòng thác và cặp đá uyên ương đó, chị đã nghĩ đời người có bao lần tìm được ai đó ở quan tâm, luôn ở bên mình. Nếu được như cặp đá uyên ương đó, mãi mãi ở bên nhau thì thật tốt. Vì thế, cần phải trân trọng những gì trước mắt. Yêu một người chính là muốn ở bên người đó. Không gặp em thấy nhớ. Trái tim em cũng nào cũng chỉ hướng về họ. Chỉ đơn giản vậy thôi. Em hiểu không?”
Lệ Dĩnh lắng nghe những lời Tưởng Hân vừa nói. Bình thường mọi khi Hân tỷ vui tính, nhắng nhít vậy mà hôm nay lại có vẻ tâm trạng nói triết lý về tình yêu. Lời của Tưởng Hân, cô đều hiểu, nhưng cái chính là vẫn không nắm bắt được dụng ý trong lời nói đó. Lệ Dĩnh chợt nhớ lại những gì vị hòa thượng trong Thiên Ân Các đã nói về tấm thẻ cô rút được hôm lễ khai máy, có chút tương đồng.
Lương duyên…sư phụ…không lẽ…anh là “duyên” mà vị hòa thường nói? Lệ Dĩnh cả kinh với suy nghĩ của mình.
Tưởng Hân nhìn sự biến đổi trong nét mặt của Lệ Dĩnh hài lòng thích thú, xem ra có tác dụng rồi. Nếu hai người có kết quả, xem ra Hoa ca nợ cô một món lớn đây. Tưởng Hân bỏ đi tới nhập hội với Lý Thuần và Duyệt Khê, để lại Lệ Dĩnh đang rối rắm với những suy nghĩ trong đầu.

Cả buổi chiều quay phim, Lệ Dĩnh không thể không nghĩ đến những gì Tưởng Hân nói. Đến tối cô lại thơ thẩn ngồi ban công hướng sang phòng bên cạnh. Anh đã đi 4 ngày, một chút tin tức của anh cũng không biết. Cầm điện thoại trên tay, lời nói của vị hòa thượng lại vang lên “Lương duyên nan cầu, phải tự nắm bắt”. Ý của ông là cô nên tự chủ động giữ lấy hạnh phúc của mình sao? Người đó là sư phụ? Từng dòng suy nghĩ đấu tranh trong đầu Lệ Dĩnh, cuối cùng cô vẫn bắt lấy điện thoại, lấy hết dũng cảm gửi một tin nhắn cho anh:
“Sư phụ, anh đã ngủ chưa?”
Lệ Dĩnh đợi 5 phút, 10 phút rồi nửa tiếng vẫn chưa hề có tin nhắn lại. Chuẩn bị thất vọng từ bỏ thì điện thoại trong tay rung lên khiến cô giật mình, ngay lập tức nghe máy:
“Là anh đây. Sao em còn chưa ngủ? Không lẽ bây giờ vẫn còn đang ngồi ở ban công?”
“Không phải! Em đi vào ngay đây” – Lệ Dĩnh nhanh chóng giải thích. Bốn ngày rồi mới nghe thấy tiếng của anh, cô cảm thấy vừa vui mừng vừa háo hức.
“Khi nào thì anh trở lại?”
“Sáng ngày kia” – Giọng nói phía bên kia vẫn trầm ổn không hề có sự biến động nào
“Nhưng ngày mai đã là…” Lệ Dĩnh ngập ngừng phút chốc lại nói tiếp “À không…anh ngủ đi, tạm biệt”
Lệ Dĩnh đột ngột ngắt máy, không kịp nghe được tiếng “Ngủ ngon” từ Kiến Hoa. Tim đập thình thịch, nhìn sang con lật đật đặt ở đầu giường – món quà anh tặng cô đêm phiên hội của người Choang thầm nghĩ. Ngày mai anh chưa về được thì đã sao, miễn là anh sẽ trở về thì mọi thứ với cô đều tốt.
Kiến Hoa nhận được tin nhắn của Lệ Dĩnh tâm tình cực tốt, nhìn hình ảnh cô gái hiện lên trong điện thoại lẩm bẩm:
“Tiểu Dĩnh, anh có thể xem như em đang nhớ anh không?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN