Hạnh phúc tự nắm bắt - Chương 30: Trợ lý của đạo diễn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Hạnh phúc tự nắm bắt


Chương 30: Trợ lý của đạo diễn


Hoa Thiên Cốt đã quay được ba phần tư quãng đường, mọi người trong đoàn đã ở bên nhau một thời gian dài, cùng vì thế mà gần gũi, thân thiết hơn. Mọi người đối với Kiến Hoa ngoài ngưỡng mộ tài năng còn là sự cảm phục, kính trọng. Còn đối với Lệ Dĩnh là sự quý trọng và yêu mến một tài năng không ngừng cố gắng mặc dù xung quanh cô luôn có nhiều lời đồn không tốt.
Lựa chọn Lệ Dĩnh hóa thân thành Hoa Thiên Cốt, đơn vị sản xuất lẫn đạo diễn cũng lo khá nhiều. Nửa đầu phim họ hoàn toàn tin tưởng cô tuyệt đối chính là Tiểu Cốt mà họ tưởng tượng nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng liệu cô có thể bứt phá diễn xuất được sự trưởng thành yêu mị, quyến rũ của Hoa Thiên Cốt khi yêu thần xuất thế hay không.
Vậy nhưng, mọi sư lo lắng của họ đều bị cuốn phăng khi nhìn thấy cô trong tạo hình yêu thần, từ dáng điệu đến phong thái, cử chỉ … tất cả là một con người hoàn toàn khác. Toàn bộ nhân viên đoàn làm phim không ai không yêu mến cô. Không mến sao được khi một diễn viên chính, một tiểu hoa đán nổi tiếng như cô mỗi lần gặp họ đều chủ động chào hỏi, cười nói niềm nở, hay những lúc cô gõ cửa từng phòng tặng họ ít mứt táo mà cô mua được khi đi chợ với Tưởng Hân…Không chỉ riêng Kiến Hoa, cũng có một người khác nữa thích cô.
Nhạc Minh, trợ lý của đạo diễn Lâm đích thực là một hậu sinh khả úy. Tốt nghiệp thủ khoa ngành đạo diễn của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Mới 30 tuổi nhưng anh được giới trong ngành đánh giá cao về năng lực, rất có tương lai. Được đạo diễn Lâm đặc biệt bồi dưỡng. Sau dự án Hoa Thiên Cốt, nghe nói Nhạc Minh sẽ bắt đầu thực hiên dự án đầu tay do chính anh làm chủ.
Sau cái phút xuất thần trong cảnh quay tiên lao của Trường Lưu, Nhạc Minh có ấn tượng đặc biệt với Lệ Dĩnh. Ban đầu anh tiếp xúc khá ít với Lệ Dĩnh, ngoài việc hỗ trợ đạo diễn Lâm truyền đạt lại cảm xúc, hay ý đồ của cảnh quay thì hầu như giao tiếp giữa trợ lý đạo diễn và các diễn viên đều không có nhiều. Tuy nhiên sau hôm đó, Nhạc Minh bắt đầu chú ý đến Lệ Dĩnh hơn. Bắt đầu chỉ là lời động viên sau mỗi cảnh quay, kể như “Em làm tốt lắm” “Rất tốt”…hay nhiều lúc lại chỉ là cái gật đầu đâỳ hàm ý, Lệ Dĩnh cũng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng gần đây, cử chỉ của Nhạc Minh với Lệ Dĩnh có chút thay đổi rõ rệt, đối với quan hệ giữa một trợ lý đạo diễn và diễn viên thật quả có hơi khác thường. Để ý thỉnh thoảng Lệ Dĩnh kết thúc cảnh quay, anh ta lại gần cô, hỏi han có mệt không, cần nghỉ ngơi thêm một chút không. Và tất nhiên việc này không lọt khỏi mắt vị sư phụ lúc nào cũng kè kè bên cạnh.
“Nhạc Minh, cảm ơn anh”
Lệ Dĩnh nhận lấy chai nước trong tay Nhạc Minh rồi tiến về chỗ Kiến Hoa, lúc này đang đánh một cái nhìn chằm chằm vào hai người.
“Sư phụ…sư phụ…anh sao thế”
Lệ Dĩnh gọi anh ba câu mà một chút phản ứng cũng không có. Kiến Hoa giật mình quay sang nhìn cô, Lệ Dĩnh mới yên tâm ngồi xuống.
“Không…không sao”
Lệ Dĩnh lại lấy điện thoại ra nghịch trong lúc tổ hậu trường chuẩn bị phân cảnh mới trong khi Kiến Hoa đưa tay áo lên lau bớt những vết máu trên miệng cô. Có lẽ đây là hành động anh làm nhiều nhất trong lúc nghỉ trên phim trường, tới mức đã thành thói quen.
“Đưa chai nước cho anh”
“Nhưng đem đang định uống nó mà” – Lệ Dĩnh nhìn Kiến Hoa nũng nịu. Không lẽ đến chai nước mà sư phụ cũng tranh với cô sao.
Kiến Hoa lấy một chai nước y hệt bên cạnh anh đưa cho Lệ Dĩnh, còn tự mình đổi lấy chai trước trong tay cô, nói một câu ngắn gọn:
“Trời nóng uống nước quá lạnh không tốt”
“Nhưng chai này cũng lạnh mà” – Lệ Dĩnh khó hiểu chỉ vào chai trước anh mới đưa cho cô.
“Chai đó lạnh hơn” – Kiến Hoa không nhìn Lệ Dĩnh đáp một câu ngắn ngủn, anh mở chai nước lại đưa cho cô.
Lệ Dĩnh vẫn không hiểu được chuyện gì. Rõ ràng là hai chai nước cùng một nơi mà ra, sao sư phụ lại bắt cô uống chai này mà không phải là chai kia. Hứ! Sư phụ nhiều khi cũng thật khó hiểu.
Mặt Kiến Hoa sa sầm lại, tay trợ lý đó trên phim trường không chú ý đến nghiệp vụ còn rảnh rỗi quan tâm đến đồ đệ của anh. Lệ Dĩnh cũng vô tư chẳng để ý gì, người ta giúp mình cũng nhận. Chẳng lẽ nếu như anh không có ở đây, anh ta sẽ lau vết máu cho cô, đỡ cô hay mấy việc đại loại như anh vẫn làm sao. Kiến Hoa nhớ lại 5 ngày liền anh vắng mặt lúc trước tự nhiên càng khó chịu.
Lệ Dĩnh không hiểu vì sao, cả ngày hôm nay sư phụ có vẻ hẳn học gì đó. Đến trợ lý đạo diễn anh còn phớt lờ. Chẳng là khi diễn xong cảnh anh bị Thiền Xuân Thu đả thương, Nhạc Minh đang ở gần đó giơ tay ra đỡ anh nhưng Kiến Hoa không những không cần nhờ đến mà còn chẳng cảm ơn người ta. Đi thẳng một mạch về chỗ cô đang ngồi. Thật lạ lắm, bình thưởng sư phụ rất cẩn trọng và tỉ mỉ, làm gì cũng liên tục cảm ơn người ta mà hôm nay lại như vậy. Không biết là vô tình hay cố ý. Không lẽ, Nhạc Minh đắc tội gì với anh sao?

Trên ban công tầng 5, một cảnh tượng quen thuộc lại diễn ra, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh ngồi bên ngoài, nhưng bàn của Lệ Dĩnh đã kê sát gần sang bên Kiến Hoa, giữa hai người chỉ cách nhau chừng một thước. Lệ Dĩnh chăm chú ngồi nhặt hạt dẻ, bỏ vào một cái đĩa nhỏ, thỉnh thoảng lại bỏ vào miệng mấy hạt có vẻ rất thích thú.
“Sư phụ, ngon lắm” – Lệ Dĩnh vừa nói vừa đẩy đĩa hạt dẻ đã bóc sang phía Kiến Hoa. Nhưng anh lại chẳng có vẻ gì là muốn ăn.
Thấy anh có vẻ là lạ, Lệ Dĩnh cố túm lấy câu chuyện gì đó để nói, ai ngờ lại làm anh khó chịu hơn:
“Sư phụ, Nhạc Minh anh ấy quả thực rất giỏi. Em nghe nói cuối năm nay anh ấy sẽ chính thức đạo diễn chính một bộ phim mà mới có 30 tuổi”
Cái tên đó ra khỏi miệng Lệ Dĩnh, Kiến Hoa liền nhíu mày, bàn tay khi nãy còn thả lỏng giờ níu chặt vào hoa sắt của lan can.
“Nhạc Minh…em còn biết cả tên anh ta à?”
“Có gì đâu, anh ấy hơn em có 3 tuổi, nhưng tài giỏi như vậy, hơn nữa cũng rất tốt” – Lệ Dĩnh vẫn vô tư trả lời mà không thấy nét mặt bực bội của Kiến Hoa.
“Anh khởi nghiệp năm 18 tuổi”
“Á” – Lệ Dĩnh á khẩu, đang nói chuyện Nhạc Minh mà anh lại chuyển sang mình khởi nghiệp khi nào cho cô là sao?
“Sư phụ…” – Lệ Dĩnh đang định nói tiếp thì anh lại cắt lời cô.
“Anh cũng đóng vai chính mấy chục bộ phim rồi” – Kiến Hoa vừa nói vừa tiện tay ném mấy hạt dẻ bóc sẵn vào miệng.
Lệ Dĩnh không còn biết nói gì chỉ ậm ừ rồi quay lại với đĩa hạt dẻ trước mặt.

12h đêm, Lệ Dĩnh đã nằm êm ái trên giường. Nancy thì vẫn còn đang lỉnh kỉnh xếp vài thứ đồ. Không chịu được tò mò, Lệ Dĩnh đắn đo hỏi Nancy:
“Nancy…nếu một người đàn ông bình thường rất tốt mà đột nhiên lại có thành kiến với một người khác thì là lý do gì?”
“Còn phải xem cái người bị thành kiến là nam hay là nữ nữa” – Nancy nhún vai trả lời nhưng vẫn chú tâm vào đống đồ trước mặt.
“Là nam thì sao, mà nữ thì sao?”
“Là nữ thì có thể là do anh ta để ý đến cô ta, còn là nam thì chắc chắn là anh ta đang ghen…”
“Ghen…?” – Lệ Dĩnh giật mình nói lớn khi chữ cuối cùng chạy vào tai cô.
Nancy thấy phản ứng của Lệ Dĩnh đột nhiên dừng mọi việc lại, nhìn xoáy vào Lệ Dĩnh, gặng hỏi:
“Em lại làm gì nữa?”
Lệ Dĩnh bất đắc dĩ kể lại chuyện mới xảy ra hôm nay trên phim trường với ngoài ban công khi nãy, vẻ mặt Nancy hiện rõ sự đau đớn lẫn bất lực:
“Đại tiểu thư. Sao em có thể khen một người đàn ông khác trước mặt Hoa ca chứ. Rõ ràng Hoa ca tức giận là đúng rồi”.
Nancy lại quay đi, còn bỏ lại một cái lắc đầu chán nản về phía Lệ Dĩnh, cô gái này, vẫn chưa nhận ra được tâm ý của người ta mà còn ngây thơ khen người khác trước mặt anh. Thật là gan to bằng trời.
Lệ Dĩnh chui vào chăn còn chẳng dám nhìn mặt Nancy. Từng dòng suy nghĩ cứ như bong bóng nổ từng đợt trong đầu cô.
“Sư phụ…anh đang ghen sao?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN