Chuyện này là bà ngoại Kiều Hải Tinh nói.
Kiều Hải Tinh hào hứng báo cho bà ngoại tin tức Lý Đô Khả mang thai, bà ngoại vui mừng khôn xiết.
Bà ngoại cũng nhìn Lý Đô Khả lớn lên, ít nhất Kiều Hải Tinh còn có một người bà ngoại thương yêu, còn Lý Đô Khả thường xuyên lẻ loi ở nhà một mình khi còn bé, bà ngoại đau lòng cô bé, rất hay bảo Kiều Hải Tinh đưa Lý Đô Khả tới nhà chơi, ba Lý cũng rất yên tâm khi để Lý Đô Khả ở nhà Kiều Hải Tinh, vì vậy, một mình bà ngoại thường xuyên trông nom hai cô gái nhỏ, ở trong mắt bà cụ, Lý Đô Khả không khác gì cháu gái ruột.
Bà ngoại suy nghĩ rất lâu, cảm thấy không thể cứ lừa dối mãi như vậy được, một cô gái kết hôn sinh con là chuyện lớn trong đời, những cô gái khác có gì thì Khả Khả cũng không thể thiếu.
Vì vậy bà ngoại đã gọi điện thoại nói chuyện này cho ba Lý, đầu tiên bà ngoại trách cứ ba Lý vì thái độ thờ ơ lạnh nhạt đối với Lý Đô Khả, bà ngoại vẫn luôn là một người rất có uy tín đối với ba Lý, ông kính cẩn lắng nghe, không dám phản bác.
Bà ngoại thở dài, cuối cùng nói chuyện Lý Đô Khả mang thai cho ba Lý, để ông chuẩn bị cho Lý Đô Khả một hôn lễ thật tử tế, đừng có để cô bé bị thua thiệt nữa.
Ba Lý đồng ý từng chuyện từng chuyện.
Trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, ba Lý kẹp một điếu thuốc trong tay, cảm xúc trong lòng đầy hỗn độn.
Cả cuộc đời này, ông cũng chỉ có một đứa bé là Lý Đô Khả, vậy mà con bé lại chẳng thân thiết với ông một chút nào, loại tin tức này do ông biết được từ trong miệng người khác.
Ba Lý cúi đầu, dập tắt khói thuốc. Ông biết Lý Đô Khả biến thành như vậy đều do một tay ông tạo thành, lúc còn trẻ ông chỉ biết bận rộn, không có thời gian chăm sóc con bé, lại còn ly dị vợ từ lâu. Bây giờ nghĩ lại, con gái mình khi còn bé chẳng hề có được một chút tình yêu thương nào.
Hơn nữa con bé rất bướng bỉnh, buồn bã không vui cũng không nói ra, tính tình giống y như ông vậy.
Có lẽ do tuổi tác ngày một lớn, bắt đầu liên tục nhớ lại những chuyện cũ, ba Lý càng ngày càng cảm thấy mình thiếu nợ con gái. Vậy mà chớp mắt một cái, cô con gái nhỏ bé của ông đã sắp làm mẹ rồi.
Ba Lý suy nghĩ một hồi, một nụ cười dịu dàng ấm áp xuất hiện trên khóe miệng, ông cầm điện thoại lên bấm số của trợ lý.
Bà ngoại Hải Tinh nói đúng, ông không thể bạc đãi con gái mình nữa.
**
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Đô Khả không quá ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của ba Lý, ở trong lòng cô, dường như cha là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cô vẫn sống rất tốt khi không có ông ở bên, sự hiện diện của ông cũng sẽ không ảnh hưởng tới cô.
Trong điện thoại, Ba Lý nói ông biết được chuyện cô mang thai từ bà ngoại Hải Tinh.
Lý Đô Khả không có phản ứng gì, chỉ lộ ra một ánh mắt ấm áp dịu dàng lúc nghe nhắc đến bà ngoại.
Ba Lý nói đúng dịp mấy ngày nay ông phải đến Bắc Kinh để đàm phán một hạng mục, bảo Lý Đô Khả bàn bạc thời gian với bên nhà trai, để cha mẹ hai bên gặp mặt.
Lý Đô Khả suy nghĩ một lúc rồi không đồng ý ngay, chỉ nói muốn bàn bạc lại với bên kia, nhưng mà có vẻ như ba Lý đã thay đổi cái tính cách mạnh mẽ ngày xưa rồi, ông đồng ý một cách thoải mái, còn dặn dò Lý Đô Khả chăm sóc thân thể thật tốt, sau khi cúp điện thoại lại chuyển vào trong thẻ cho Lý Đô Khả một khoản tiền.
Lý Đô Khả để điện thoại xuống, không biết có phải do phản ứng khi mang thai hay không, cô bỗng cảm thấy mũi mình ê ẩm.
Kể từ sau khi biết Lý Đô Khả mang thai, Sở Hàng liền đưa cô về nhà cậu, bắt đầu từ đó cũng không để cô tới công ty, mỗi ngày nuôi cô như nuôi heo vậy. Dần dà bị Lý Đô Khả liên tục phàn nàn, cậu mới cho cô đến công ty hai ngày một lần, xử lý văn kiện tồn đọng.
Nhà Sở Hàng cách công ty Lý Đô Khả không xa, một căn ba phòng ở, giao thông rất thuận lợi, theo lời Sở Hàng nói là đơn vị của ông nội anh phân cho, trong nhà chỉ có một đứa cháu trai là anh, vì vậy sẽ để lại cho anh.
Lý Đô Khả ước tính giá trị thị trường của căn nhà này, nói ít thì cũng phải trị giá bảy tám triệu, cô hỏi Sở Hàng tại sao không bán đi.
Sở Hàng như nghe được chuyện cười, hỏi ngược lại cô tại sao phải bán đi.
Lý Đô Khả nhớ lại lúc ban đầu, ngay cả học phí đại học Sở Hàng cũng không có đủ, vẫn phải dùng việc đăng ký kết hôn với cô để đổi lấy.
Cô giật giật môi nhưng không nói gì, lòng tự ái của đàn ông đều rất mạnh, bất luận tuổi tác lớn hay nhỏ.
Điều kiện như vậy có thể bồi dưỡng được một đứa trẻ như Sở Hàng cũng không dễ dàng, cho tới bây Lý Đô Khả chưa từng dám tăng gánh nặng cho Sở Hàng, cô gánh vác toàn bộ khoản chi phí của mình, thỉnh thoảng sẽ còn thừa dịp cậu không chú ý mà thanh toán một vài khoản phí điện nước hay tiện ích gì đó.
Ngày hôm nay, sau khi Sở Hàng tan làm, Lý Đô Khả bàn bạc với cậu về chuyện cha mẹ hai bên gặp mặt, Sở Hàng hết sức kích động, ôm Lý Đô Khả hỏi: “Khả Khả à, em sẵn sàng chấp nhận anh rồi có đúng hay không?”
Lý Đô Khả cười vỗ vào trán anh một cái, khẽ lườm anh.
Nụ cười trên khuôn mặt Sở Hàng không giảm, hào hứng cầm điện thoại ra gọi điện thoại cho cha. Dường như bên kia cũng rất vui mừng, không bao lâu sau đã xác định thời gian.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời gian hai bên gặp mặt được ấn định vào lúc 5h tối thứ sáu, Sở Hàng đặt một phòng ăn.
Lý Đô Khả cầm điện thoại đến ban công gọi điện cho ba Lý, báo cho ông thời gian và địa điểm.
Ba Lý rất vui mừng, “Được được, ba nhớ rồi, thời gian này hợp lý quá, vừa lúc ba bàn bạc với khách hàng xong.”
Lý Đô Khả đóng cửa sân thượng lại rồi nói tiếp: “Ba, điều kiện gia đình Sở Hàng như vậy, lúc đó ba khiêm tốn một chút.”
Bây giờ chỉ cần Lý Đô Khả vui vẻ, điều gì ba Lý cũng có thể đồng ý, “Con yên tâm đi, ba có chừng mực.”
Thái độ tích cực như vậy của ba Lý khiến cho Lý Đô Khả không được tự nhiên, cô nhẹ giọng cười một tiếng rồi cúp điện thoại.
Mấy ngày sau đó Lý Đô Khả hơi lo âu, cô sợ Sở Hàng sẽ chịu áp lực lớn, cô từng chút từng chút cẩn thận để Sở Hàng biết về điều kiện gia đình mình, nói cho cậu nghe xí nghiệp nhà họ Lý rất lớn, tài sản trên danh nghĩa là một con số khổng lồ.
Nhưng dường như Sở Hàng không nghe vào tai cho lắm, chỉ đồng ý qua loa, nên cắt trái cây cho cô thì cắt trái cây, nên hầm tổ yến thì hầm tổ yến, cuối cùng Lý Đô Khả cũng buông tha, cô sờ bụng nhỏ của mình, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Tối thứ sáu, Sở Hàng và Lý Đô Khả tới phòng ăn trước. Không đến 5 giờ, ba Lý cũng tới.
Sở Hàng kích động đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng không lâu sau lại phát hiện ba Lý vừa hiền lành lại khéo nói chuyện, hai người trò chuyện rất ăn ý với nhau.
Lý Đô Khả thấy vậy thì cảm thấy hơi khó hiểu, đây là người cha luôn nói năng thận trọng của cô sao?!
Ba Lý thấy ánh mắt của con gái thì ho khan hai tiếng, quan tâm hỏi tình hình sức khỏe của Lý Đô Khả, hai người trò chuyện câu được câu không.
Thấy đã sắp đến 5 giờ, Sở Hàng nhanh chóng gọi điện thoại cho Sở Tân Phát, một lát sau bên kia mới nhận điện thoại.
Sở Hàng: “Lão Sở ơi tại sao ba mẹ còn chưa đến vậy ạ??!”
Sở Tân Phát: “Mẹ con mất chút thời gian để chọn quần áo, không nói nữa, chúng ta tới cửa rồi đây.”
Sở Hàng cúp điện thoại, nở nụ cười với ba Lý, “Ba mẹ con tới cửa rồi ạ, sẽ tới đây ngay thôi.”
Không tới mấy phút sau, cửa phòng được đẩy ra, nhân viên phục vụ dẫn một nam một nữ đi vào.
Sở Hàng giới thiệu hai người với ba Lý: “Chú, đây là ba con ạ.”
Ba Lý nhìn về phía cửa rồi sững sờ.
Sở Tân Phát đang đứng ở cửa cũng sững sờ khi nhìn thấy ba Lý, sau đó hai người cùng cười xòa.
Sở Hàng, Lý Đô Khả, mẹ Sở: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thì ra hai người này biết nhau sao? Không phải chứ, một nam một bắc thì làm sao liên quan được nhỉ!
Ba Lý cười khanh khách: “Không nghĩ tới lại là Sở tổng.”
Sở Tân Phát cũng cười nói: “Thật đúng là duyên phận!”
Sở Hàng nóng nảy, “Ba, hai người biết nhau ạ?”
Sở Tân Phát: “Trước đây thì không biết, nhưng vừa nãy mới ký một hợp đồng lớn với Lý tổng!”
Lúc này mọi người mới hiểu rõ, sau khi chào hỏi lẫn nhau thì vui vẻ ngồi xuống.
Lý Đô Khả mờ mịt, trước đây có nghe người trong công ty nói rằng lần này ba cô tới Bắc Kinh quả thật là để ký một hợp đồng lớn, cũng là một tập đoàn xí nghiệp, thực lực của đối phương rất hùng hậu, phạm vi nghiệp vụ rất rộng, tài chính, bất động sản, khoa học kỹ thuật, công nghệ thông tin, Internet,.. đều có, toàn bộ công ty các cô vì hạng mục này mà bận rộn suốt nửa năm nay, bộc lộ tài năng trong đông đảo các công ty khác.
Không ngờ đó lại là xí nghiệp nhà họ Sở.
Lý Đô Khả bĩu môi thấp giọng hỏi Sở Hàng: “Nhà anh rất có tiền?”
Sở Hàng rất bình tĩnh, “Vô cùng nhiều tiền.”
Lý Đô Khả lại hỏi: “Vậy mà anh lại còn dám nói anh không đủ tiền đóng học phí.”
Sở Hàng mặt đầy vô tội: “Sở gia anh đây là người dựa vào thực lực của bản thân, làm sao có thể dùng tiền trong nhà?!”
Lý Đô Khả bị nghẹn, thở phì phò xoay người không nhìn anh.
Sở Hàng cười hi hi tiến tới, ghé sát bên tai Lý Đô Khả rồi nói: “Bọn họ vừa mới đặt bút ký một hợp đồng lớn, chúng ta cũng ký một hợp đồng lớn nhỉ.”
Lý Đô Khả khẽ cau mày, không hiểu lắm nên quay sang nhìn anh.
Sở Hàng nhìn bụng nhỏ của cô: “Một khoản hợp đồng mấy triệu, chẳng qua đơn vị không phải là nhân dân tệ.”
Lý Đô Khả nghe vậy thì mặt bỗng đỏ bừng, ở dưới gầm bàn nhấc chân hung hăng đạp cậu một cước.
Sở Hàng không kìm nén kêu ra “A” một tiếng.
Ba vị trưởng bối đang vui vẻ trò chuyện nhìn sang.
Lý Đô Khả ngay lập tức thay ngay một khuôn mặt sáng rỡ với nụ cười đầy dịu dàng.
Sở Hàng cũng cười, nắm lấy bàn tay Lý Đô Khả rồi nghịch ngợm trong bàn tay mình, “Chúng con đang nói chuyện thầm ạ.”
Mẹ Sở lườm anh một cái, “Không biết xấu hổ.” Bà cười khanh khách nhìn Lý Đô Khả rồi hỏi: “Khả Khả có ý kiến gì về hôn lễ không con?”
Lý Đô Khả dùng sức rút tay ra nhưng lại không thể, cô liếc nhìn Sở Hàng rồi cười nói: “Dì, chúng con, chúng con không muốn tổ chức hôn lễ cho lắm.”
Ba vị trưởng bối đồng loạt nhìn sang, ý tứ rất rõ ràng, không làm hôn lễ sao được?!
Lý Đô Khả là một người tùy tính, chưa từng bị trói buộc bởi hình thức lễ giáo, tổ chức hôn lễ quy củ đối với cô mà nói lại là một loại hành hạ.
Sở Hàng rất hiểu cô, giải thích với ba người lớn trong nhà: “Đúng vậy ạ, thân thể Khả Khả bây giờ không tiện, hôn lễ quá phức tạp, con sợ cô ấy không chịu nổi.” Cậu nhìn ánh mắt tha thiết của ba vị trưởng bối, gãi gãi đầu rồi nói: “Con và Khả Khả có thể làm một hôn lễ riêng tư, đến lúc đó sẽ quay video cho mọi người xem nhé.”
Lý Đô Khả như có ý thắc mắc nhìn về phía Sở Hàng, cậu khẽ nhéo nhéo tay cô.
Hôn lễ rất quan trọng đối với một người phụ nữ, với đàn ông cũng trọng yếu như vậy, Sở Hàng biết Lý Đô Khả không thích lễ tiết phiền phức, nhưng nghi thức vẫn phải cử hành, hôn lễ riêng tư cũng là quyết định của cậu sau khi đã suy nghĩ rất lâu.
Lý Đô Khả hơi nghĩ ngợi, thừa dịp bụng còn chưa lớn, đi ra ngoài chơi một vòng có vẻ không tồi, lần này cô không phản đối.
Ba vị trưởng bối ở phía đối diện nhìn nhau, sau một lúc vẫn không biết có nên đồng ý hay không, cuối cùng ba Lý mở miệng trước: “Người trẻ tuổi bây giờ có suy nghĩ riêng của mình, các con vui vẻ là tốt rồi, ba không có ý kiến.”
Sở Tân Phát cũng nói: “Được rồi, các con thích sao cũng được, muốn đi đâu ba cho tiền đi.”
Mọi người đều ha ha cười lên.
Mẹ Sở vẫn hơi không yên tâm, dặn dò Sở Hàng chăm sóc kỹ Lý Đô Khả.
Hơn một tháng sau, Sở Hàng đưa Lý Đô Khả bay đến Tahiti.
Mấy ngày sau, Kiều Hải Tinh nhận được một video từ Lý Đô Khả.
Trên bờ biển nhuộm đầy ánh hoàng hôn, một vị cha xứ đứng trước cổng vòm trang trí bằng hoa tươi.
Trước mặt cha xứ, Lý Đô Khả mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đội một chiếc vòng hoa vàng nhạt trên đỉnh đầu, tấm voan sa che mặt cô khẽ bay lên mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi tới.
Trên khuôn mặt cô là nụ cười dịu dàng không thể che dấu, trong ánh mắt, trong lòng đều tràn ngập hình ảnh người đàn ông đối diện.
Sở Hàng khoác lên mình bộ âu phục thẳng thớm, cậu vươn bàn tay thon dài của mình ra, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt bé bỏng của cô gái đối diện lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.