Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 10
Tiếng người náo nhiệt cũng bất đầu yên ắng trở lại, ai cũng ngã lăn quay, trong bãi hỗn độn ấy là một thân ảnh với tấm lưng thẳng tắp.
Tào Quang Thương khuôn mặt âm trầm không rõ cảm xúc gì, hắn uống cạn ly rượu trên tay nhưng hắn không có gì gọi là say ngược lại rất tỉnh táo, mắt hắn nhìn theo hướng Lý Vương Lâm chạy, đột nhiên nở nụ cười tươi rói ánh lên dưới ánh trăng, nếu bây giờ bọn Kiến Vũ tỉnh dậy mà thấy hắn cười như vậy, nhất định sẽ hét toáng lên.
Quỷ!
Tào Quang Thương uống cạn một ly nữa rồi tự động đứng dậy đi theo hướng Lý Vương Lâm vừa chạy, thân hình vững chãi của hắn theo ánh trăng kéo theo một vệt bóng dài.
Bên kia Nhâm Thạch chạy trối chết vào nhà vệ sinh, điên cuồng thảy nước vào mặt làm cậu lạnh buốt cả người, Nhâm Thạch vò đầu nhìn chính mình trong gương một lúc nhìn xuống bờ môi của mình, hai mắt trắng lên.
Không biết trong đầu Tào Quang Thương nghĩ gì mà lại hôn cậu?
Sợ là áo giác của cậu nhưng ảo giác này cũng quá kinh khủng rồi.
Nhâm Thạch định hình tim đang đập gia tốc của mình, thân hình tiều tụy bước ra cửa, mới bước được ở cửa chân cậu lập tức khựng lại, theo ánh trăng Nhâm Thạch thấy rất rõ Tào Quang Thương đang thong thả đi về phía nhà vệ sinh.
Đến đây làm gì?
Tất nhiên là đi vệ sinh rồi.
Hình như Tào Quang Thương không nhìn thấy cậu, Nhâm Thạch chạy biến theo hướng ngược lại, trở về phòng, đóng sầm cửa.
Trong phòng hiện giờ chỉ có mình cậu, ai cũng say khướt cả, hơi đâu mò về phòng, Nhâm Thạch thật muốn lia đầu vào tường mấy cái cho tỉnh hẳn, mắc gì phải trốn chứ, Nhâm Thạch hình như hơi bị thất thố, ổn định lại tâm trạng ngồi phịch xuống giường.
Bất thình lình ma xui quỷ khiến mà cánh cửa “cạnh” một tiếng, tim Nhâm Thạch cũng đập nhanh theo, không ai khác chính là bản mặt Tào Quang Thương ló mình đi vào, khi vào còn tiện tay đóng cửa.
Nhâm Thạch thấy hắn như bị điện giật, vội nằm xuống trùm chăn qua đầu.
Tào Quang Thương vừa bước vào thấy con tôm luộc Lý Vương Lâm, cười đến run cả người.
Vương Lâm ơi Vương Lâm cậu đang muốn thách thức giới hạn của tôi sao?
“Vương Lâm cậu ngủ rồi à?” Tào Quang Thương nín cười hỏi.
Hỏi thừa! Tất nhiên ông đây còn thức rồi cái đồ biến thái.
Đáp lại Tào Quang Thương là một màn im lặng, nhưng Tào Quang Thương vẫn mỉm cười bước lại gần cậu: “Lúc nãy…”
“Lúc nãy…tôi không kìm được”
Nhâm Thạch nhíu mày sau lớp chăn, mắc cái chứng gì mà hắn không kìm được? Trong đầu Nhâm Thạch có một suy nghĩ rất kì quái nổi lên, rất nhanh đã dìm xuống.
Tào Quang Thương thừa nhận trước giờ mặt hơi dày một chút, bây giờ chắc bây giờ cũng đã đóng thành lớp xi măng kiên cố rồi, hắn thừa nhận hắn có ý Lý Vương Lâm, từ lúc nào chắc cũng rất lâu rồi, chỉ là hắn luôn lừa mình dối người, nay sắp không gặp lại, hắn kìm không được nữa, bây giờ không phải lúc thì lúc nào mới phải nữa.
Tào Quang Thương ngồi xuống ngay giường Nhâm Thạch, khuôn miệng ghé sát cái đầu trùm kín chăn của Nhâm Thạch nhỏ giọng nói: “Hình như tôi thích cậu rồi”
“Đoàng” Nhâm Thạch bỗng nghe như có sấm sét nổ ầm ầm trời bên tai, sau lớp chăn Tào Quang Thương thấy tấm chăn đang run lên một hồi, hắn sợ làm khó Lý Vương Lâm mới rũ mi nói: “Tôi nói sự thật đấy, tôi sợ sẽ không gặp lại cậu nữa”
Nhâm Thạch cậu trùm chăn như vậy thật không phải là đàn ông nhỉ, cậu bỗng vùng chăn ra khỏi đầu, thấy Tào Quang Thương đang ngồi đấy, bốn mắt cậu và hắn xoáy sâu vào nhau, khung cảnh im lặng đến mức có thể nghe tiếng tim đập của nhau.
Nhâm Thạch vạn từ ngữ lộn xộn trong đầu muốn nói lại không cách nào phát ra.
“Cậu…”
Đột nhiên Tào Quang Thương lên tiếng nói: “Cậu có chút gì đó để ý đến tôi không?”
Câu nói nhẹ nhàng này dường như chạm vào góc khuất nào đó khiến Nhâm Thạch vừa giật mình vừa nghẹn lời: “Tôi…”
Nhâm Thạch thật sự không hiểu tại sao Tào Quang Thương lại nói thích cậu, hay hắn uống say quá rồi? Hay chỉ là trêu đùa cậu?
Tào Quang Thương nhìn điệu bộ kinh ngạc không thốt nên lời của cậu khẽ không vui, còn có chút buồn bã: “Tôi dọa cậu sợ à”
Nhâm Thạch bắt đầu nói: “Không phải cậu thích Lam Thần hay sao?”
“Lam Thần? Tôi thích cô ấy hồi nào?” Tào Quang Thương kinh ngạc lớn lắm, bỗng nhiên cười thì chợt hiểu, thì ra Lý Vương Lâm hiểu lầm mình thích Lam Thần nên mới xa lánh mình.
“Ơ?…” hệ thống đâu rồi mày ra đây đi, Nhâm Thạch thấy có gì đó quá sai ở đây.
Tào Quang Thương đánh liều, tiến lại gần cậu dại dột đem cánh tay thân mật ôm chầm lấy cậu, chặt đến không có kẽ hở, giọng như có mị lực nói: “Cậu hiểu lầm rồi, cậu có thể nào để ý đến tôi một chút không?”
Nhâm Thạch mơ hồ có thể nghe thấy tim đập rất nhanh của Tào Quang Thương, Nhâm Thạch bất giác mờ mịt mà nghĩ câu nói của hắn có chút đáng thương, điều đáng sợ rằng mình cũng để ý tới hắn thật rồi, bây giờ cậu không còn quan tâm ai là Khâu Duẫn ai là Tào Quang Thương nữa.
Chỉ là tự mình không nhận ra thôi, nhưng đến bất ngờ, quá khó để chấp nhận.
Nhâm Thạch khó khăn để cằm mình dựa vào vai Tào Quang Thương lí nhí nói: “Tôi không chắc là sau khi xuất ngũ còn có thể gặp lại, cậu nếu như đến tìm được tôi thì tôi sẽ suy nghĩ lại”
Hình như mình quá dễ dãi thì phải, có như thế nào cũng không ngờ mình lại đáp ứng hắn, nếu bị Khâu Duẫn hiện đại biết được hắn sẽ cười đến chết.
Tào Quang Thương kinh ngạc dữ lắm căn bản là mừng phát điên, bàn tay vòng qua ôm cả cơ thể Lý Vương Lâm vào trong lòng: “Thành giao”
Hình như mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nổi làm Nhâm Thạch mơ hồ, không phân biệt được đâu là thực đâu là hư, có phải là cậu say rượu rồi sinh ra ảo giác hoang đường? Nhưng thân thể phát nhiệt ấm áp của Tào Quang Thương như đánh vào đại não Nhâm Thạch, đáp án cũng hiện ra, đây chính là thật rồi!
Từ khi nào chuyện yêu đương đã trở thành một trò hứa hẹn, không có lời rồi, nếu như cậu đã là đàn ông để ý ai cũng phải quyết đoán một chút, đàn ông không thể lằng nhằng.
Tối hôm đấy trong phòng không có ai, Tào Quang Thương mặt dày muốn nằm ngủ cùng Nhâm Thạch, đuổi cũng không đi, nên hai người cứ chen chúc trong cái cái giường chật hẹp, chỗ cử động cũng không có, sáng ra ánh nắng chíu thẳng vào mặt Nhâm Thạch làm cậu tỉnh giấc, thấy mình nằm trong lòng Tào Quang Thương, còn Tào Quang Thương thì ôm cậu chật cứng làm cậu có chút dở khóc dở cười, giữ nguyên tư thế hôm qua tới giờ làm Nhâm Thạch có hơi mệt mỏi còn là do say rượu hôm qua nữa.
Nhâm Thạch mặt nhăn thành một đoàn: “Tào Quang Thương tôi không thở được…”
Ngày xuất ngũ là một ngày nắng chói chang, ai cũng lưng đeo ba lô, cũng không làm dịu đi bộ mặt rạng ngời của người được giải thoát, làm Nhâm Thạch thật mất niềm tin vào các thanh niên bây giờ.
Ngô Từ hiếm khi cười, rồi não nề nói với bọn Nhâm Thạch: “Không biết tân binh sau này có như các cậu không? Chứ giống như các cậu thì phiền chết đi được”
“Chỉ huy Từ ngài có thể nói dễ nghe hơn chút được không?” Ngụy Đinh nói đùa.
“Được chứ, khi bọn tân binh vào tôi sẽ kể lịch sử đi ăn hiếp đồng đội của các cậu”
Nguy Đinh cùng Kiến Vũ không tình nguyện hô lên: “Chỉ huy”
Ngô Từ cười lớn: “Thôi được rồi các cậu đi đi, người khác đang chờ, nếu muốn học lên nữa thì hãy tới gặp tôi”
Bọn Ngụy Đinh sợ hãi chạy lẹ, còn Nhâm Thạch và Tào Quang Thương nán lại tạm biệt Ngô Từ rồi cũng bước lên xe, hai chiếc xe khác nhau, rẽ theo hướng khác nhau, sau này chắc chắn sẽ gặp lại.
Nhâm Thạch cùng Tào Quang Thương ánh mắt tương giao, Nhâm Thạch mở miệng cười, cậu hi vọng rất nhanh sẽ gặp lại, thành phố N và Thành phố X nơi cậu đang sống cũng không xa mấy.
Gió thổi lá xào xạc mang theo mùi vị tình yêu đi khuất.
Hai chiếc xe dần đi khuất, xe quân dụng chỉ đưa đến trạm kế, còn lại là người nhà đến đón, đến trạm, Nhâm Thạch đang chờ “mẹ” cậu ra đón, “mẹ” cậu điện thoại bảo cậu như vậy, nhưng chờ nãy giờ lại chẳng thấy người đâu.
Đột nhiên, một chiếc xe mui trần màu đỏ rất chói mắt từ từ đậu ngay chỗ Nhâm Thạch đang đứng, làm người đi đường hiếu kì nhìn một màn lóa mắt này, trên xe một người đàn ông quen thuộc mang kính đen, hắn một tay để vô lăng, một tay vẫy với Nhâm Thạch, như sợ Nhâm Thạch không thấy còn lớn tiếng hô khiến ai cũng quay lại nhìn xem.
“Chào! Anh Lâm”
Không ai khác ngoài cậu em trai hờ này, “mẹ” cậu sao lại để nó ra đón mình chứ, Nhâm Thạch trong trạng thái không tốt nhìn xung quanh rồi mới lên xe, ánh mắt đảo toàn cảnh trong xe, một bên thầm tặc lưỡi xuýt xoa cả đời mình chưa từng có loại đãi ngộ xa hoa này, Nhâm Thạch bất giác nhìn chiếc xe lâu hơn một chút, nhưng cứ thấy cái bản mặt của nó là cậu mất hết cảm xúc.
Lý Độ Thanh không nhìn ra biểu tình hiếu kì như vật lạ của Nhâm Thạch, cười ha hả, lớn giọng nói ngữ điệu trách móc: “Chào mừng anh trở lại, thấy em anh không vui sao?”
Nhâm Thạch nghe cậu ta nói như sắp mắc mửa, qua loa đáp: “Rất vui!”
Lý Độ Thanh tạm chấp nhận câu nói này: “Được rồi, xuất phát”
Xe dừng trước cổng biệt thự, Nhâm Thạch hết nhìn Lý Độ Thanh rồi nhìn vào trong, hiếu kì hỏi: “Cậu ở đây hả?”
“Em luôn ở đây mà”
Nhâm Thạch nhíu mày một cái, bước vào trong còn Lý Độ Thanh đi cất xe, vừa đi vào Nhâm Thạch khẽ giật mình, Lý Độ Sơn sao lại cũng ở đây nữa?
Lý Độ Sơn âm trầm gật đầu với Nhâm Thạch: “Cháu mới về à? Mệt thì vào nghĩ ngơi đi”
“Sao…?”
Lý Độ Thanh từ cửa bước vào tiếp lời: “Sao chú lại ở đây chứ gì? Cha con tôi vẫn luôn ở đây mà, dì Ngân cho phép rồi với lại nhà cũng không có ai”
Hay lắm, đã đến bước này rồi, cậu không về mọi chuyện sẽ như thế nào đây, trách mẹ Lý Vương Lâm quá nhẹ dạ, cả tin người.
Việc đã rồi Nhâm Thạch cũng không muốn phí lời, gật đầu cho qua, chào Lý Độ Sơn rồi âm trầm bước về phòng ngủ.
Lý Độ Sơn nhìn bóng lưng Lý Vương Lâm lông mày chao lại hơi khó chịu.
Lý Độ Thanh hỏi: “Sao vậy ba?”
“Không có gì, chỉ là phải luôn để mắt tới anh họ con”
Ngược lại Lý Độ Thanh không để tâm lắm cũng nhìn theo bóng lưng đã khuất của Lý Vương Lâm: “Anh ấy thay đổi rồi”
Trong phòng Lý Vương Lâm luôn có các loại bao thuốc lá, đĩa phim đồi trụy mọi thể loại, game…đủ thứ loại, không gì là không có, Nhâm Thạch dọn sáng đến giờ mệt muốn chết, Nhâm Thạch không thương tiếc vứt vào thúng rác đẩy ra ngoài, cậu bây giờ đang mặc áo phong trắng, quần sọt dài đến đầu gối, đi dép tông được cậu nhặt được của gì giúp việc, đẩy thùng rác các loại ra ngoài.
Lý Độ Thanh cầm táo cắn một miếng bước ra thì bị dọa đến trắng mắt: “Em còn tưởng lao công vào nhà chứ, sao không gọi giúp việc dọn”
“Không phiền đến dì” Nhâm Thạch lượt bỏ câu đầu của Lý Độ Thanh, đi ngang qua hắn.
“Mấy thứ đó mắc tiền lắm, anh phí của thật, định thay đổi mua cái mới sao?”
Nhâm Thạch làm lơ, nói cũng chẳng buồn nói.
Dọn dẹp xong tất cả cũng đã đến tối, dì giúp việc dọn một bàn cơm lên bàn, Dương Ngân mẹ của Lý Vương Lâm đã gần 2 năm kể từ ngày Lý Vương Chiêu mất nên bà cũng dần nguôi ngoai, vẫn nói cười bình thường.
Dương Ngân gắp thức ăn cho Nhâm Thạch rồi nói: “Con sắp xếp vào công ty đi, con mới vào chỉ có thể sắp xếp phó giám đốc thôi, cao quá thì mọi người sẽ không phục”
“Được” Nhâm Thạch gật đầu, mặc dù cậu chả biết gì về kinh doanh nhưng vị trí này không thể rơi vào tay Lý Độ Sơn
Lý Độ Sơn nhíu mày một cái sau đó khôi phục vẻ mặt: “Chú hiện giờ mong con giúp đỡ rồi”
“Được”
Lý Độ Thanh ra vẻ tiếc nuối nói: “Cứ chơi đi không phải sao, lúc trước anh tránh công ty như tránh tà mà, sao bây giờ lại…”
“Tôi suy nghĩ lại rồi, không thể để công ty rơi vào tay người khác được”
Lý Độ Thanh ngậm miệng khẽ liếc ba hắn không nói gì, xem ra Lý Vương Lâm thật sự thay đổi rồi, giống như một con người khác vậy, đồ chơi cũng bỏ, xe cũng bán đổi thành xe đời cũ rồi còn bảo “xe nào cũng là xe, có phương tiện để đi là may mắn lắm rồi” làm hắn phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Dương Ngân không kìm được vui mừng, xem ra cho Lý Vương Lâm vào quân đội là quyết định đúng đắn.
_________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!