Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ


Chương 16


Một mảnh hắc ám, ánh trăng le lói chiếu sáng một góc trời, một hắc y nhân không nhìn rõ ngũ quan, đi phía trước, đằng sau cơ hồ còn có hai người nữa, hắc y phía trước nói.

“Giáo chủ đã phát lệnh không được tàn xác người trong má giáo, ai dám giết người vứt xác ở đây?”

Hắc y nhân vừa nói vừa dùng chân đẩy đẩy “thi thể” dưới đất, một hắc y nhân đằng sau thính tai nghe được tiếng thở yếu ớt của “thi thể” bỗng la lên.

“Người nọ còn sống?”

Hắc y nhân đứng đằng trước ngồi xuống, sờ vào mũi “thi thể” không ngoài dự đoán, còn sống! bây giờ hắn mới chú ý y phục của người nọ nói: “Hắn không phải là người trong ma giáo, hẳn là người trong thành, chắc đã gây thù chút oán với ai đó” những chuyện như thế này bọn họ đã quá quên thuộc, nhiều người coi ma giáo như là nơi vứt xác vậy, cứ hễ tối nào bọn họ đi tuần tra sẽ thấy ba bốn cái “thi thể”, chúng ta đâu có rảnh rỗi tới nỗi xử lý ân oán giúp bọn họ.

“Người này còn sống, mang về làm nô lệ”

“Thi thể” Nhâm Thạch được vác lủng lẳng từ bìa rừng đến một sơn cốc lớn mà không hề hay biết.

Trời sáng rất nhanh, bây giờ là năm giờ sáng vẫn còn sương mờ dày đặt, có hơi lạnh.

“Dậy đi, dậy đi…” một tiếng nói không mấy thiện cảm vang vào tai Nhâm Thạch, người phát ra tiếng còn đá vài phát vào bụng y, Nhâm Thạch vì đau mà tỉnh dậy, chưa xác định được tình hình đã bị ăn vài cú đá.

“Đau chết ông rồi…” Nhâm Thạch ôm bụng, gằn lên, mắt trừng lớn về phía người nọ

Người nọ hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, hung ác nói: “Có tin ta móc mắt ngươi ra không, giữ cho ngươi cái mạng đã là nhân đức lắm rồi, còn không mau dậy đi làm việc”

Bây giờ Nhâm Thạch ở trong căn nhà bằng đá nằm trên chiếc giường đá đã cứng ngắt mà còn lạnh thấu xương, khiến lưng y bị tê rần đông cứng, mắt liếc xung quanh.

Đây không phải là ma giáo chứ?

Nhâm Thạch bị hệ thống đùa giỡn, cho cảm xúc tiêu cực quá đà khiến y không chịu nổi ngất luôn lúc nào không hay, tỉnh dậy đã ở ma giáo, nhanh thật, thằng nhãi Chu Lưu Văn cũng làm ăn nhanh quá làm cậu trở tay không kịp.

Nhâm Thạch đi theo người nọ ra khỏi căn nhà đá, phía trước là con suối lớn, nhưng không sâu lắm, có rất nhiều người mặc đồ chấp vá, rách nát, đứng đầy ở đấy, mỗi người một việc, giặt đồ, rửa bát không người nào là không nghỉ tay.

“Ngươi có thấy những người kia đang làm việc không, chồng đồ trước mặt là của ngươi đấy, mau làm việc đi, làm xong mới được ăn cơm”

Nhâm Thạch nhìn đống đồ, mổ hôi chảy dài, còn cái bụng đang réo inh ỏi nữa, dè dặt hỏi: “Ta làm chuyện khác được không?”

Người nọ nhìn y tỏ ra phiền phức: “Nói nhiều quá, nhưng vẫn còn việc khác đấy, ở Lục tĩnh đang cần người thử độc đấy, ngươi muốn thì qua thử đi”

Nhâm Thạch rợn người, vội xua tay, ha ha, không đi, không đi nữa, Nhâm Thạch lết thân thể vừa tàn vừa phế lại chỗ đống đồ, những nô lệ khác rất biết điều, thấy y cũng chỉ liếc nhìn không nói không rằng làm tiếp công việc trên tay, Nhâm Thạch bây giờ mới có cơ hội nhìn ngũ quan của y dưới con suối, không có gì thay đổi cả, nhưng y lại thấy trông có vẻ sắc sảo hơn trước nhỉ.

Nhâm Thạch qua loa giặc từ sáng sớm đến giữa trưa, y không thể chịu nổi nữa, không phải vì mệt mà giờ y đói quá, đã hai ngày không ăn gì rồi.

Người nọ chính là người quản lý mọi việc của nô lệ, chức vụ chỉ cao hơn nô lệ một bậc, mọi người vẫn hay gọi là tổng quản, ông ta nhìn thấy y vội la mắng một phen: “Có nô lệ chậm chạm như ngươi không? thà chúng ta không có, phế vật”

Nhâm Thạch giữ vững tâm điềm đạm, nở nụ cười thật tươi với Tổng quản: “Ta đói bụng, xin hỏi cơm lấy ở đâu?”

Tổng quản không muốn nhìn y, nói rồi đi ngay: “Cơm trong phòng bếp, nếu còn thì ngươi cứ ăn hết”

Nhâm Thạch cơ hồ chạy hết tốc lực, bây giờ là thời điểm ăn trưa, mọi người ăn cũng có một chén cơm lỏng lỏng gì đấy và một cái bánh màn thầu thô rất khó ăn, Nhâm Thạch chạy vào lục tung cả căn bếp không còn một mống nào, đến cả cặn cũng không thấy, đói quá đói quá!!!

“Người mới à?” một cậu thiếu niên khuôn mặt rạng rỡ, chừng mười bảy mười tám tuổi, lên tiếng hỏi còn thúc vào vai Nhâm Thạch một cái

Nhâm Thạch thấy người không còn tâm trạng đâu để làm quen, khuôn mặt ỉa sìu, người nọ thấy vậy, biết chắc là y tới muộn hết cơm ăn, chắc là đang đói bụng lắm đây, cậu thiếu niên chìa tay đưa y một cái màn thầu nói: “Nè! Hôm sau phải nhanh chân lên, ở đây ai cũng đói như nhau, tới sau là chả còn gì đâu”

Nhâm Thạch đói quá, mặc kệ mặc mũi, cầm màn thầu ăn ngấu nghiến, ăn xong rồi mới ngại ngùng nhìn cậu thiếu niên nói tiếng cảm ơn.

Cậu thiếu niên xua tay, Nhâm Thạch ngồi xuống ghế đá, xoắn tay áo lên, nóng quá, cậu thiếu niên kia nhìn động tác thô lỗ của y cũng ngồi xuống

Nhâm Thạch nhìn cậu thiếu niên, chậm rãi moi tin tức: “Ngươi ở đây lâu chưa?”

Cậu thiếu niên nói: “Nương ta là nô lệ ở đây, ta sống với nương ở đây rất lâu rồi, vừa vặn mười bảy năm”

Nhâm Thạch ồ một tiếng: “Ngươi tên gì?”

“Gọi ta là A Lưu đi”

“Ta là Chu Lưu Dương”

“Lưu Dương trước kia người sống ở đâu, nhìn ngươi không thể làm việc nặng được nhỉ?”

“À, ta sống ở Thành Châu, cha ta là thương nhân”

A Lưu ánh mắt hâm mộ nhìn y, A Lưu rất muốn một lần ra ngoài kia cùng với Nương hắn, rất tiếc là cậu phải ở đây cả đời: “Nếu ngươi sống tốt như thế sao lại bị bắt tới đây?”

“A…à…ngươi biết mà” Nhâm Thạch đơn giản giải thích, nháy một mắt với A Lưu, làm A Lưu không hiểu gì hết, A Lưu rất thông minh biết được người ta không muốn nhắc tới nên cậu không nói nữa.

Nhâm Thạch nhìn sắc mặt của A Lưu, bàn tay ra toàn mồ hôi, nắm chặt lại, trái tim bỗng chốc đập loạn, dè dặt hỏi: “Ngươi ở đây lâu như vậy chắc đã thấy giáo chủ ha?”

A Lưu giật mình nhìn xung quanh, trừng y một cái: “Ở đây không được phép bàn tán về người nọ đâu, ngươi mà lỡ mồm thì coi chừng mất đầu đấy”

Nhâm Thạch nhồi sát lại gần A Lưu, bộ dáng như lưu manh, nài nỉ: “Nói ta biết đi mà…”

“Sao ngươi tò mò quá vậy, ta mặc dù ở đây lâu rồi nhưng chưa bao giờ thấy vị kia, ở đây chỉ có vị Tường độc y, mới nhìn thấy được giáo chủ thôi” A Lưu không chịu nổi Chu Lưu Dương kì kèo, nên giọng nói càng ngày càng nhỏ.

“Tường độc y?”

“Ừ, tự là Tường Lục Thương, ở trong Tường tĩnh thất, nghe nói đang cần người thử độc, nói vậy thôi chứ, có người nào mà hắn thử còn sống trở ra đâu”

Nhâm Thạch đọc nội dung của thế giới này, chưa nghe qua cái tên này, nội dung mà hệ thống đưa cho cậu bao giờ cũng thiết sót, tự dưng ở đâu xuất hiện ra một cái tên Tường Lục Thương nữa?

Tính nhiều chuyện ăn vào máu của A Lục trỗi dậy, nói thầm vào tai y: “Ta nghe nói Tường Lục Thương thích giáo chủ”

Nhâm Thạch cứng người, tay chân cứng đờ, cái tên này vừa nghe đã biết là nam, thời xưa đoạn tụ chi phích cũng thịnh hành như vậy à, Nhâm Thạch chỉ là suy đoán giáo chủ Đàm Liệu Thạch này có khả năng là người yêu y, thêm nữ chính nữa, Nhâm Thạch nghĩ quả thật rất khó khăn, trong lòng y tỏ ra khó chịu vô cùng, dấm chua vô cớ nổi lên.

“Sao ngươi nghe nói nhiều vậy?

“Ta có một người bạn làm trong đội huấn luyện huynh ấy kể cho ta nghe”

Hừ! Nhâm Thạch bực mình ngồi phắc dậy, quay đi, bỏ lại một cậu: “Nhiều chuyện”

A Lục: “…”

Xem ra Nhâm Thạch phải mau chóng tìm được thời cơ tiếp cận giáo chủ mới được, tình hình là ở đây phòng thủ nghiêm ngặt như vậy y làm sao mà tìm người yêu đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN