Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ


Chương 29


Xem ra kế hoạch của Thiệu Hác Nguyên không thành rồi, xe đặc dụng của bọn hắn chắc hẳn đã bị tang thi cấp cao phá, đầu xe bị phá thủng một mảng, xe đặc dụng trong quân đội này là loại xe cứng nhất tốt nhất mà cũng bị phá tan tành thế này đủ để thấy mức độ nguy hiểm của con tang thi này rồi, cơ hồ nó vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

Uông Vũ Minh thấy tình hình không kiềm chế được đá một phát vào kính xe, rống lên thô tục: “Con bà nó”

Lưu Khải xem xét tình hình một bên nói: “Tình hình này thì không thể về sớm như dự đoán được, xung quanh đây cũng không có một bóng người nào”

Trong thời kì mạt thế hầu hết điện thoại hay bất kì thiết bị truyền tin nào đều trở nên vô dụng, sở nghiên cứu bây giờ đã nguyên cứu được thiết bị truyền tin độc nhất vô nhị, mà Thiệu Hác Nguyên là Trung tướng có cha là Đại tướng nên hắn được ưu tiên có trước, Thiệu Hác Nguyên cầm trên tay thiết bị thô tô giống như cục sắt, cái này dùng không chắc có thể bắn ngược trở lại một phát chí mạng, nó hút tinh lực vô cùng, đòi hỏi người sử dụng phải sức mạnh có đủ, truyền tinh lực vào tín hiệu mới phát được, có khi còn không nghe rõ đầu bên kia nói cái gì, ở chỗ hắn có hai cái, một là ở chỗ hắn hai là ở trong quân đội, cấp dưới ở hắn được quyền sử dụng phòng ngừa bắt trắc khi hắn dẫn đoàn.

Thiệu Hác Nguyên cảm thấy không muốn phiền hà như vậy, hắn cầm khối sắt này bỏ vào ba lô, xe này không thể sửa chữa được nữa, bỏ đi, hắn vẻ mặt lạnh lại không một chút gợn sóng, thanh âm trầm tính vang lên: “Đi bộ”

Đoàn Thiệu Hác Nguyên dẫn có bảy người, Uông Vũ Minh và Lưu Khải còn lại là lính ngũ bình thường, trong đó có bốn người có dị năng còn lại vẫn chưa bộc phát, Uông Vũ Minh như không tin vào tai mình thất thố hỏi lại: “Đi bộ?”

Nhận được ngay cái lườm của Thiệu Hác Nguyên, Lưu Khải đá vào chân Uông Vũ Minh một cái, Uông Vũ Minh ha ha cười, bộ dạng cười mà như khóc: “Tuân lệnh Trung tướng”

50km đó là 50km đó, bình thường thì đoạn đường này không hề hấn gì với bọn họ nhưng đây là mạt thế nguy hiểm khắp nơi, nói đi bộ là hơi miễn cưỡng.

“Tác phong lính đặc chủng của các cậu đâu, không muốn thì bây giờ có thể tách, nhiệm vụ của các cậu trong tương lai chính là lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý phải hi sinh”

Sáu người còn lại bị Trung tướng răn dạy không những hơi xấu hổ mà còn nổi lên ý chí kiên cường, hầu như ai cũng bị lụy bầu không khí này, sáu người chào theo nguy thức quân đội hô vang: “Rõ thưa Trung tướng”

Bên kia Nhâm Thạch đi cùng gia đình nhà họ Thẩm hết đến siêu thị rồi đến cửa hàng vật dụng, một đường thuận lợi, đương nhiên gặp tang thi giữa đường là chuyện không thể tránh khỏi nhưng chúng sợ Nhâm Thạch chết khiếp, đều cách Nhâm Thạch 10m không dám lại gần, Nhâm Thạch nhìn thấy mấy đoàn khác bị tang thi liên tục vồ tới, có người phải bỏ mạng, liên tục gào cứu liên lụy thêm mấy người khác, Nhâm Thạch không phải là không muốn giúp từ nãy đến giờ cậu cơ hồ cứu hơn mấy chục người, chỉ một phút lơ là không chú ý mà đã khiến hai người chết, cả khuôn mặt cậu nhăn nhó lông mày chao lại, bọn tang thi thân mình đen sì tứ chi không lành lặn phát giác được mùi nguy hiểm bỏ cẳng chân người máu me bê bết lộ cả xương trắng vứt xuống đất, chạy không thấy tăm hơi, Nhâm Thạch không quan tâm nữa, sống chết có số Nhâm Thạch cứu nhiều đã tận lực tận tâm rồi, không thể cứu tất cả được.

Phía trước Thẩm Diệu Lăng trố mắt nhìn toàn cảnh, đôi mắt ước đẫm, níu tay vào góc áo Thẩm Triện Tôn: “Anh em sợ!”

Thẩm Triện Tôn an ủi cô: “Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em”

Cao Dung tiếp lời: “Sợ cái gì chứ, thấy chưa đúng là vận may nhà Thẩm gia rất tốt, chẳng có con tang thi nào tới đây cả, không phí sức lực, Thẩm Thiên Lương mày đi đằng sau nãy giờ coi bộ rất nhàn nhã”

Ý của Cao Dung là đang đá xéo Nhâm Thạch một đường đi theo nhà bọn họ đều thuận lợi bình an, Nhâm Thạch tặng bà ta nụ cười từ thiện, không muốn nói nhiều với người không hiểu cái gì là đạo lý.

Cao Dung và hai người kia cũng thấy được khuôn mặt bất cần của Thẩm Thiên Lương, điều này khiến Thẩm Triện Tôn nhìn xoáy vào Thẩm Thiên Lương thật lâu, làm Nhâm Thạch không hiểu mô tê gì hết.

Thẩm Tô nghiêm nghị lên tiếng nhắc nhỏ, ông cũng rất kinh ngạc khi nhặt được cái vận may như vậy: “Đừng vội đắc ý, sắp tối rồi tìm nhà bỏ hoang nghĩ ngơi”

Không nhắc tới chứ vừa nhắc tới là Cao Dung lại câm hận, ở Thành phố X cả nhà họ là một gia tộc lớn vững vàng rất nhiều năm nay rồi, được người người nịnh bợ, tưởng đâu đi theo cái người Trung tướng kia thì sẽ tốt hơn, bỏ cả biệt thực to đùng như thế làm Cao Dung vừa tiếc vừa hận, bây giờ phải lưu lạc, Trung tướng chẳng qua chỉ là cái hư danh.

Cao Dung nói vậy để tránh bi thương chứ thành phố X đã thất thủ, ở trong biệt thự kia mãi thì chết đói à.

Trời chập chờn tối, thoang thoảng không khí phát ra mùi nồng nặc hôi thối khó ngửi làm người ta buôn nôn, tiếng gào rống như quỷ tru vang lên đều nhau, tiếng xương cộp cộp vang lên dồn tan không biết phát ra từ đâu mà nghe khi thoảng bên tai mình khiến người ta rợn tóc gáy.

Ỷ mình có vận may trời ban cả nhà họ Thẩm hên hoang đi không nể nang cái gì, xe bốn bánh đời mới của Thẩm Triện Tôn mấy chiếc vứt ở nhà đã hết xăng, lấy đi cũng vô dụng, đi bộ thế này ai cũng mặt nhăn mày nhó, biết thế đòi đội trưởng kia một chiếc, Nhâm Thạch cũng đoán được suy nghĩ của bọn họ bất quá cậu có xe có xăng nhưng không muốn lấy ra một là không biết giải thích ra sao hai là mắc gì cậu phải phục vụ cho bọn họ.

Tự đi cho quen.

Bỗng nhiên Nhâm Thạch từ rất xa tai vẫn thính nghe rõ một cuộc nói chuyện cách đây khoảng 20m, giọng gào lên lên bi thương kèm theo tiếng hít thở gấp loạn.

“Chết tiệc, Lưu Khải nếu hôm nay tao mà bỏ mạng tại đây thì mày phải bảo vệ…” Người này chưa nói hết câu đã bị một người cắt ngang: “Câm mồm, mày nói nhiều quá, chỉ là tang thi dị năng cấp cao thôi, mày mà không đánh lại được thì mày tự kết liễu mày đi chứ tao cảm thấy nhục lắm”

“CMN tao sẽ giết mày trước…”

Liên tiếp lại phát ra tiếng nổ dữ dội xé gió, tiếng bốp bốp, tiếng xì xèo cháy rực của lửa…

Nhâm Thạch nhíu mày, ở đây xuất hiện tang thi cấp cao sao?

“Là ba con…sao có thể…?” bên kia còn phát tiếng nói như kinh ngạc không thể tin vào mắt mình được.

Một giọng nói trầm thấp không nghe ra bất cứ lệch nhịp hay hoảng hốt nào vang lên: “Các cậu dùng dị năng đánh con dị năng hệ Thổ đó, ai không có dị năng lập tức bước vào vòng lửa, hai con còn lại ta sẽ đánh”

Nhâm Thạch nghe tới câu cuối cùng không nghe được gì nữa, mà lại nghe mấy tiếng động dữ dội, bản thân nôn nóng muốn giúp người, hơn nữa những ba con tang thi cấp cao hội tụ, Nhâm Thạch không thể bỏ qua, thừa dịp nhà họ Thẩm không để ý cậu mặc kệ bọn họ có thể có nguy hiểm lánh mình lao đi như tên lửa, bước chân chạy như vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, không hơn thế nữa.

Tiếng hét thất thanh lao vào màng nhĩ Nhâm Thạch ngày càng rõ ràng hơn…

“TRUNG TƯỚNG______”

Nhâm Thạch tay chân như muốn đình chỉ, tim rối loạn một mảnh, trung…tướng? Nhân vật chính? Người yêu của cậu, vận tốc chạy của cậu tăng nhanh đến kinh người, khi đã thấy được một màng hỗn loạn trước mắt, ánh mắt Nhâm Thạch tìm kiếm bóng hình quen thuộc, chính là hắn..

Thiệu Hác Nguyên đang một tay tung cú đấm xé gió như một mũi tên có hồ phát ra lửa vào bụng tang thi cấp cao hệ Mộc, một bên búng quả cầu lửa làm bốc cháy hết quần áo rách nát trên người tang thi, cháy xèo xèo như thịt nướng, tang thi cũng không vừa như mình đồng da sắt, khiến cây cối mọc nhanh, mấy cây cỏ dại dưới chân Thiệu Hác Nguyên lớn nhanh như chớp mắt quấn lấy chân Thiệu Hác Nguyên, bị hắn dùng lửa đốt hết, khuôn mặt Thiệu Hác Nguyên nhanh chóng nhiễm một tầng mồ hôi, hắn có thể giải quyết được hết bọn tang thi nhưng chúng nó cơ hồ không biết đau, một chốc lại lao lên không ngừng nghỉ, bên kia Uông Vũ Minh và Lưu Khải cũng chật vật không kém, kéo theo một bầy tang thi cấp thấp phiền phức tới nữa.

Những người không có dị năng xông vào cuộc chiến chỉ là vướng bận thêm, bỏ mạng vô ích nên Thiệu Hác Nguyên tạo một cái vòng lửa hình tròn thật lớn, bốn người lính đều yên vị ở trong đó, lo lắng nhìn ra.

Nhâm Thạch lo lắng, cả người tràn đầy sát ý không biết tiếc chế, đôi mắt như ẩn như hiện rực lên màu đỏ chói mắt,hơi thở tang thi hoàng cuồng bạo thả ra tràn vào mỗi ngóc ngách trong không khí, một tầng áp bức ập đến, tang thi cấp thấp và cấp cao từ đây ra một ngàn km đột nhiên quỳ xuống vẻ rất thống khổ, ôm đầu đập vào nền đường, có con còn đập đến nỗi óc cũng vỡ ra tứ tung sặc mùi kinh tởm tinh hạch rơi ra, ngã xuống nền nằm co ro thành bộ thây khô không còn phản ứng, tang thi cấp cao chiến đấu với Thiệu Hác Nguyên vẫn còn chịu đựng được chỉ ôm đầu.

Thiệu Hác Nguyên hơi đơ ra một giây giật mình vì sự thay đổi nhanh đến khôn lường này, bất kể vì sao lý trí hắn vẫn thanh tỉnh nhanh tay dùng gió lốc bổ vào đầu tang thi cấp cao, hai viên tinh hạch loáng bóng đã yên vị trên tay hắn.

Uông Vũ Minh cùng Lưu Khải trợn mắt hốc mồm lập tức không nghĩ nhiều bọn hắn cũng lấy được tinh hạch, chẳng phải là quá dễ dàng hay sao

Bỗng nhiên Thiệu Hác Nguyên biến sắc, vẻ mặt xấu đến nỗi không dám nhìn thẳng, hắn chỉ la lên rồi bỏ tinh hạch vào ba lô: “Chạy mau, có thể khống chế tang thi cấp cao tức là có tang thi cấp cao hơn đang hiện diện ở đây, chạy mau”

Ngay lập tức khuôn mặt ai cũng đen thui, trong lòng một trận run rẩy nổi lên.

Thiệu Hác Nguyên thấy tình hình chuyển biến xấu, vội rút thiết bị truyền tin ra, truyền một tin cứu viện gấp rồi mới gấp rút chỉ huy mọi người chạy.

Nhâm Thạch: “…”

Nhâm Thạch cơ hồ bơ vơ đứng chỗ khuất sau thân cây, không thấy được là phải, nhưng có cần phải bỏ trốn cậu như vậy không? Cậu bi ai nhìn theo bóng lưng hối hả của bọn hắn mà suy nghĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN