Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 32
Biệt thự Thiệu gia rất đồ sộ mang đậm phong cách Châu Âu cổ điển, căn biệt thự sừng sững tráng lệ, xung quanh như một khu rừng, cây cối rất nhiều nhưng không rậm rạp u tối mà như thể hòa vào thiên nhiên, cổng lớn mở ra, chiếc xe từ từ lăn bánh dưới nền là đường đá trải lát gạch, phía bên phải là con suối thu nhỏ chảy róc rách không ngừng.
Nhâm Thạch ngồi trong xe mà như hoa cả mắt miệng không khép lại được, gia thế cũng khoa trương quá đi làm cậu cũng trầm trồ theo, ngoài cửa kính một người trung niên kính cẩn mở cửa xe nét mặt vui vẻ: “Ngài đã về!”
Thiệu Hác Nguyên bước ra khẽ gật đầu khuôn mặt thả lỏng hơn, hắn thừa nhận nơi này vẫn yên bình hơn chốn thao trường ngày đêm kia của hắn, bên kia Nhâm Thạch cũng bước ra vươn mình, khi nhìn xuống cánh tay thì cậu cực kì hoảng sợ, sơ xuất quá cậu hình như cũng quên mất thân phận của mình, cậu đâu phải người, Nhâm Thạch chính là quái vật, móng tay bắt đầu dài ra còn có màu tím, xem ra trong một thời gian ngắn phải hấp thu tinh hạch biến đổi cơ thể, nếu cứ nhởn nhơ như vậy có ngày lộ tẩy.
Nhâm Thạch vội đưa nắm hai bàn tay lại để trước bụng dưới, tránh người khác tinh mắt để ý, Thiệu Hác Nguyên nhìn nhất động của cậu tưởng cậu đang lo lắng, hắn nghiêm mặt: “Khẩn trương cái gì?”
Nhâm Thạch ngoài cười nhưng trong không cười, hờ hững đáp: “Tại sao tôi phải khẩn trương? Anh mới khẩn trương”
Thiệu Hác Nguyên: “…”
Cách nói này quả thật chẳng khác trẻ con là bao! Thiệu Hác Nguyên cũng không nhiều lời nữa, theo quản gia bước vào nhà, Nhâm Thạch liếc ngang liếc dọc cũng bước vào.
Bây giờ đang buổi trưa, ở trong nhà vang lên tiếng nói cười rất vui vẻ.
“Bây giờ con gái chúng tôi phải nương nhờ Trung tướng chiếu cố rồi”
Tiếng nói này…
Cao Dung!?
Nhâm Thạch không thể không cảm thấy chói tai hơn được nữa, bà ta quả thật đang ở đây? Nhâm Thạch cơ hồ cũng quên bén đi gia đình nguyên chủ, khiến Nhâm Thạch tức điên là, ai là của con gái mấy người?
Đến Thiệu Hác Nguyên cũng nghe không lọt tai, bước chân nhanh hơn, thấy được mẹ kế Phương Minh đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên, cười nói rất vui vẻ, hắn tiến lên nói: “Mẹ”
Phương Minh Nhìn thấy Thiệu Hác Nguyên rất hớn hở, nhưng lời nói trách móc: “Bây giờ mới biết lết xác về nhà à?”
Cao Dung đảo tới Thẩm Thiên Lương ánh mắt tự dưng trở nên độc địa, bà biết hôm nay Trung tướng sẽ đưa thằng con này về, tại sao nó không chết ở xó nào hay tang thi cấu xé cho rồi, chuyện này đã làm bà khó chịu mấy ngày nay tại thằng con của bà Thẩm Triện Tôn đột nhiên đưa ra đề nghị nhờ Đại tướng Thiệu Đường Thông tìm hộ Thẩm Thiên Lương, không biết trong đầu nó nghĩ cái gì? Bàn tay Cao Dung khẽ nắm lại, khuôn mặt lập tức vui cười, đứng lên ôm chầm lấy Nhâm Thạch
“Con trai tìm thấy con rồi thật tốt quá cha và mẹ rất lo lắng cho con”
Nhâm Thạch đẩy mạnh Cao Dung ra, tình mẫu tử bao la gì đó chỉ như chó gặm thôi, nói thật bà ta diễn rất đơ, cậu mặt không cảm xúc nói: “Được rồi!”
Cao Dung không bị thất thố quay lại trách móc Nhâm Thạch: “Tại sao con lại thích đi lung tung như vậy?”
Nhâm Thạch đáp: “Vì tôi có chân”
Cao Dung tức điên á khẩu không nói được lời nào: “…”
Là người ngoài cũng nhận ra mẹ con bọn họ có vấn đề huống chi Phương Minh rất giỏi nhìn tâm tư, Cao Dung không thích đứa con này, việc này là chuyện của gia đình người ta nên bà cũng không tiện xen vào.
Thiệu Hác Nguyên thu hết biểu tình của Thẩm Thiên Lương vào mắt cũng đã đoán được, hắn quay sang hỏi Phương Minh: “Cha đâu rồi mẹ?”
“Ông ấy đang nói chuyện với Bác Thẩm, đợi một lát tới giờ ăn cơm ta sẽ gọi rồi để hai cha con nói chuyện”
Thiệu Hác Nguyên: “Được”
Nhâm Thạch lén đi nhà vệ sinh hấp thụ tinh hoạch khiến bàn tay trở lại hồng hào bình thường cậu mới yên tâm, đi ra ngoài thì gặp ngay Thẩm Diệu Lăng.
Thẩm Diệu Lăng từ sau bếp chạy ra, hốc mắt cay xè ôm chầm lấy anh trai: “Em nhớ anh quá!”
Nhâm Thạch cũng thả lỏng, vỗ lưng cô: “Anh không sao!”
Thẩm Triệu Tôn cũng đi ra, Nhâm Thạch gật đầu với hắn ta một cái, Thẩm Triện Tôn trầm ngâm không nói gì
Một lúc sau Thẩm Diệu Lăng mới ổn định, Nhâm Thạch đưa cô đến ghế sofa ngồi xuống hỏi ra thắc mắt trong lòng: “Tại sao gia đình mình lại ở trong nhà Trung tướng vậy”
Thẩm Diệu Lăng ba hoa nói: “Chuyện này rất là trùng hợp luôn, khi anh lạc mất, chúng em đi đường tự dưng có rất nhiều tang thi bao quanh, ba với anh hai dùng dị năng chiến đấu đến kiệt sức mà vẫn không khả quan, lúc đó có một đội đặc nhiệm đến rất là khí thế cứu giúp rồi đưa đến đây, mãi tới bây giờ em mới biết là bác Đại tướng sai người đi tìm gia đình mình, anh nói xem có trùng hợp không?”
Nhâm Thạch chửi đổng lên trong lòng, đây không phải là trùng hợp, vì cô là nữ chính đấy, đây chính là khác biệt, Thẩm Diệu Lăng lại hồn nhiên bồi thêm một câu làm Nhâm Thạch điêu đứng
“Mẹ nói em phải gả cho Trung tướng nhưng em thấy anh ta vừa già vừa mặt lạnh…”
Nhâm Thạch: “…”
Thẩm Triện Tôn nhìn xung quanh vội bịt miệng em gái, lên tiếng trách móc: “Sao này không được nói như vậy nữa”
Thẩm Diệu Lăng biết tính nghiêm trọng nên im lặng, Nhâm Thạch cũng không muốn trách móc em gái ngây thơ này.
Thẩm Triện Tôn đột nhiên lên tiếng với Nhâm Thạch: “Em có chuyện gì giấu anh phải không?”
Nhâm Thạch biết đã bị hắn ta nghi ngờ, nhưng bí mật gì thì còn lâu anh mới biết: “Không có”
Chỉ thấy Thẩm Triện Tôn lắc đầu lời phát ra tựa như rất bi thương: “Anh biết mẹ rất khắc nghiệt với em, em cũng chịu nhiều thiệt thòi, những chuyện trước đây anh làm cũng không giải tỏa hết nổi hận ý của em được, nhưng anh sẽ cố gắng mà, tại sao em lại không để ý đến anh?”
Nhâm Thạch khúc đầu thì hiểu khúc sau liền khó hiểu: “Rốt cuộc thì anh đang nói cái gì?”
Thẩm Triệu Tôn liền chìm trong ảm đạm, đứng dậy rời đi, Thẩm Diệu Lăng lên tiếng níu tay Nhâm Thạch: “Anh để ý anh hai đi, anh ấy rất đáng thương, anh hai chính là người đề nghị nhờ Đại tướng tìm anh về đó”
Nhâm Thạch ngớ ra, Thẩm Triệu Tôn cũng tốt như vậy? Cậu nghĩ Thẩm Triệu Tôn là cái người mờ nhạt nhất trong Thẩm gia chứ, Nhâm Thạch không để ý nhiều nữa.
____________
Hai gia đình cùng ngồi trong một mâm cơm, Thiệu Hác Nguyên ngồi cạnh Thiệu Đường Thông, quả thật hai người giống nhau như đúc, vừa giống khí chất vừa giống khuôn mặt, hai cha con nhà Thiệu gia chính là điển hình tài lực và sức lực nhất thủ đô, bởi vậy danh tiếng Thiệu gia không bao giờ rơi vào dĩ vãng.
Thiệu Đường Thông rất nghiêm túc cầm ly rượu kính Thẩm Tô rồi mời mọi người: “Mọi người cứ tự nhiên như nhà mình, rất tiếc là không có đồ ăn ngon để tiếp đãi”
Thẩm Tô đặt ly rượu xuống, cũng niềm nở: “Không có gì đâu, chúng tôi mới phải là người ngại chứ”
Nhâm Thạch ngồi giữa Thẩm Tô và Thiệu Hác Nguyên, cũng không ăn gì mấy, Thiệu gia có tác phong là không nói chuyện khi ăn cơm, nên ai cũng không nói một từ, Thiệu Hác Nguyên bỏ đũa kính cha hắn một ly.
Ăn xong Thiệu Đường Thông mới lên tiếng nói: “Tôi biết như vậy rất đường đột nhưng mà mạt thế giáng lâm, đời người ngắn ngủi còn được bao nhiêu thời gian nữa chứ, không bằng cứ làm hôn lễ cho hai đứa, ngày xưa ta đã nói thì không thể thất hứa ha ha”
Thiệu Hác Nguyên nhíu mày cực chặt, khuôn mặt không mấy vui vẻ như rơi xuống vực thẩm, bàn tay đặt phía dưới bàn nắm chặt lại: “Cha sai người gọi con về gấp là vì chuyện này?”
“Chứ còn gì nữa, con chính là nhân tài song hệ dị năng hiếm gặp kết hợp với dị năng hệ Thủy của tiểu thư thì cháu nội của ta chắc chắn sẽ vượt trội hơn người chắc chắn sẽ là truyền kì”
Cao Dung gật đầu phụ họa, quá đỗi vui mừng, Thẩm Diệu Lăng lại không thích một chút nào, cô không thích gã cho cái người mặt lạnh này đâu.
Thiệu Hác Nguyên nổi bão trong lòng, kết hợp? Chẳng qua cha hắn là vì hư danh ảo, hắn cười lạnh đáp: “Bây giờ con đang ở quân đội, không có thời gian nghĩ về chuyện khác”
“Hừ! Kết hôn là kết hôn quân đội là quân đội, con vẫn ở quân đội mà, huống chi năm xưa ta đã hứa với Thẩm gia rồi.”
Nãy giờ Nhâm Thạch nghe không lọt một chữ, máu não cũng sắp phun trào, dám mặc định người yêu của cậu, là ai cũng không đủ tư cách, Thiệu Hác Nguyên còn chưa lên tiếng Nhâm Thạch đã cướp lời: “Từ khi nào hạnh phúc của một người phải phụ thuộc vào một câu nói? Huống chi phải cần đôi bên tự nguyện”
Thiệu Hác Nguyên có hơi không ngờ Thẩm Thiên Lương sẽ nói như vậy, vì nếu hắn cưới Thẩm Diệu Lăng thì gia đình cậu ta không phải được lợi hay sao? Nhưng dù sao thì Thẩm Thiên Lương nói điều đúng, hắn không muốn bị bó buộc: “Con không đồng ý, con còn nhiều việc lắm bây giờ sẽ rời đi”
Cao Dung cùng Thẩm Tô trắng mắt nhìn theo, mọi chuyện dường như lệch ra khỏi quỹ đạo vốn có, Cao Dung rất rất muốn tát Thẩm Thiên Lương một cái, nếu được Cao Dung muốn giết cậu ta ngay lập tức, nó chính là trở ngại là khắc tinh của Thẩm gia, rồi một ngày bà sẽ khiến nó sống không bằng chết, bàn tay bà bấu rách da thịt mà không hay biết.
Thẩm Diệu Lăng khóc lên: “Con cũng không muốn lấy anh ta…”
Thiệu Đường Thông tức giận: “Đủ lông đủ cánh rồi thì không xem ta là cha của nó nữa, mày cút đi cho khuất mắt ta” bên cạnh Phương Minh liên tục an ủi: “Cái thằng này sao nó có thể vô tâm như vậy”
Thiệu Hác Nguyên không muốn ở lại đây lâu bước lên xe rời đi, Nhâm Thạch đuổi theo phanh không kịp đập thẳng vào tấm lưng rắn chắc của Thiệu Hác Nguyên, Nhâm Thạch xoa xoa mũi: “Xin lỗi nha, nhưng có thể chở tôi về luôn không?”
Thiệu Hác Nguyên hồ nghi: “Cậu không ở lại đây?”
“Ai biểu tôi nói giúp anh, bây giờ xem ra mẹ tôi rất hận tôi”
Thiệu Hác Nguyên biết quan hệ mẹ con của cậu vô cùng không tốt, hắn cũng không quản nhiều: “Tùy cậu”
“Hà hà” Nhâm Thạch vừa leo lên xe vừa cười thỏa mãn
Trong xe giữa đường đi Thiệu Hác Nguyên bỗng quay sang hỏi: “Tại sao cậu lại nói giúp cho tôi?”
Nhâm Thạch lại thản nhiên trực tiếp thổ lộ: “Nếu tôi nói vừa gặp đã yêu anh thì anh có tin không?”
Thẩm Thiên Lương nói rất nhẹ nhàng nhưng Thiệu Hác Nguyên vẫn bị chấn động mạnh mẽ, nhìn vào đôi mắt Thẩm Thiên Lương thật lâu, không nghĩ câu trả lời này có gì sai trái tựa hồ như hắn đã nghe thoáng ở đâu đó rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!