Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 60
Trên lưng Bạch Hổ rất mềm mại, thân hình nó rất lớn có thể chứa tới ba, bốn người, Nhâm Thạch cảm nhận được lòng ngực Tử Vô Nguyệt nóng rực như đang hun trên lửa, da đầu y bất giác căng thẳng, hắn ta bị sao vậy?
Chuyện đêm hôm đó hiện lên rõ rành mạnh trong đầu Nhâm Thạch, hồi ức cháy da đầu ấy giống như không muốn y trở về hiện thực, mơ màng mà suy nghĩ, hình ảnh dây dưa không rõ làm da mặt Nhâm Thạch nóng lên lợi hại, nhưng hiện thực người Nhâm Thạch gặp là Vô Hy tôn giả – Tử Vô Nguyệt không phải là Đại sư huynh Huyền Tử Chân gì đó?
Tử Vô Nguyệt cũng không hiểu nổi hắn bị làm sao, chỉ cảm thấy rất quen thuộc mà thôi, người này ắt hẳn hắn phải để ý bất luận là y kẻ nào cũng đừng mong hắn bỏ qua, tha chết cho y cũng chỉ là một chút bản tính lương thiện nhất sót lại ít ỏi trong người hắn, thu Chiến Hoa về, mờ nhạt mở miệng nói với Bạch Hổ: “Đi tiếp”
Bạch Hổ nghe lệnh, thân hình đung đưa tiến về phía trước, lưng Nhâm Thạch bỗng chốc lại đập vào ngực Tử Vô Nguyệt, Tử Vô Nguyệt tựa như không để ý nói: “Ngươi là đệ tử ngoại môn?”
Nhâm Thạch bừng tỉnh tinh thần, hiển nhiên đáp: “Không phải, ta là đồ đệ của Ngọc Huyền trưởng lão!”
Hắn dường như không tin tưởng lắm nhưng ngạc nhiên hơn là y lại nói chuyện với hắn mà không có kính ngữ, đến mấy trưởng lão cũng phải vuốt mặt nể hắn mấy phần, hắn cũng không quan tâm mấy cái rườm rà tôm tép này nhíu mày nói: “Ngọc Huyền trưởng lão chỉ có ba đệ tử ngươi ở đâu chui ra?”
“Ta là người ở Tàn Nhai Đỉnh, mấy hôm trước Ngọc Huyền trưởng lão tới tạ lỗi rồi thu ta làm đệ tử”
Tử Vô Nguyệt cười nhạt: “Lão ta cũng rất có nhã hứng thu đệ tử”
“Tội gì?”
Nhâm Thạch khuôn mặt đơ ra không hiểu hắn đang nói cái gì: “Hả?”
Tử Vô Nguyệt không biết lấy kiên nhẫn ở đâu ra vẫn lặp lại: “Ở Tàn Nhai Đỉnh tội gì?”
Đến đây thì Nhâm Thạch hiểu, ý của hắn là Nhâm Thạch bị đày ở Tàn Nhai bị tội gì, nhưng không cánh nào Nhâm Thạch có thể nói, chuyện hiểu lầm này vẫn chưa được sáng tỏ, nếu nói ra Tử Vô Nguyệt sẽ khinh thường y, mặc dù không phải tội của y nhưng Nhâm Thạch sẽ nhục nhã đến chết, bây giờ y lại hơi xấu hổ cho nên Tử Vô Nguyệt chỉ nghe thấy bước chân nặng nề của Bạch Hổ người phía trước lại không nói gì.
Tử Vô Nguyệt vạn không biểu tình gì, nhưng trong lòng thì lại cười nhạt rốt cuộc thì cũng có người chống đối hắn, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo theo tiếng gió đêm làm người rét lạnh.
“Ngươi có biết đây là cấm địa Bách Dạ Lưu Sơn không? Ai cho ngươi lá gan vào đây?”
Nhâm Thạch bất giác rùng mình, choáng ngợp vì sự thay đổi của hắn, nhưng y lại không sợ hắn như ở ngoài mặt: “Ta là đệ tử mới nhập môn làm sao ta biết được?”
Ha ha
Bạch Hổ đi với tốc độ rất nhanh phút chốc đã ra khỏi Bách Dạ Lưu Sơn, ánh trăng sáng tới Hoa Linh Đỉnh mờ nhạt hiện ra, Nhâm Thạch căn bản là mừng như điên, hung hăng lấy đà phi thân xuống, mới phi được một chút nhưng không ngờ được Tử Vô Nguyệt lại cao tay hơn, bàn tay nóng rực của hắn ta tóm lấy mắt cá chân của y, chân mát lạnh, y phục xà xuống bay tán loạn, tóc cũng rũ xuống nền đất thân thể Nhâm Thạch bị lộn ngược treo lủng lẳng chỗ bụng Bạch Hổ, trong miệng, mũi toàn là lông trắng, y phải hắc hơi mấy cái, trông thảm vô cùng.
Tử Vô Nguyệt nắm bàn chân y nói: “Trốn?”
Nhâm Thạch ai oán cắn chặt răng để không phải thốt ra hai chữ má nó, nhưng thật sự là má nó Tử Vô Nguyệt, hôm nay là cái ngày gì vậy chứ, y tức giận gắt gỏng nói: “Thả ra”
“RẦM”
Trong miệng Nhâm Thạch không phải toàn lông nữa mà là toàn cát, Tử Vô Nguyệt thật sự thả Nhâm Thạch xuống, hơn nữa cách thả rất tàn nhẫn, làm đầu y choáng váng, cả người nhếch nhác vô cùng, y ngồi dậy phun cát trong miệng ra, sửa lại y phục bẩn thiểu của mình, ngước mắt nhìn thân ảnh thẳng tắp trên lưng Bạch Hổ đang cười nhạt nhìn y, Nhâm Thạch giờ phút này mặc kệ con mẹ nó người yêu gì đó thật sự muốn in dấu giày trên mặt hắn.
Nhưng ước muốn của Nhâm Thạch không được thực hiện, Bạch Hổ chở Tử Vô Nguyệt nghênh ngang đi khuất chỉ để lại những vệt bụi mù mịt.
“Khu khụ”
Khi mặt trời lên cao Hoa Linh Đỉnh náo loạn một mảnh, trong phòng nghị sự toàn là những gương mặt từ tứ phía uy danh vang xa, Thập Hoàng chân nhân – Phong chủ Phương Hoa Các, Chấp Pháp trưởng lão sư tôn cũ của Mặc Vu Dịch cũng ở đây, người ở tám đỉnh không kể thân phận thấp bé đều có mặt, không khí lạnh lẽo bao trùm nhưng gương mặt ai cũng không nén nổi mặc danh kì diệu.
Trong phòng xa hoa rộng lớn, hiển nhiên ở trên cao là Vô Hy tôn giả, khớp tay dài gầy ôm một con Bạch linh thú, ánh mắt nhàn nhạt.
Thập Hoàng chân nhân người có bối phận đặc biệt lớn sau Vô Hy tôn giả thừa cơ mở miệng, ánh mắt không nén nổi trên khuôn mặt già nua đều sáng ngời: “Huyết Hỏa Long cuối cùng cũng đã mở rồi…”
Mọi người trong phòng đều không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, nhắc đến Huyết Hỏa Long phải nhắc đến ba ngàn năm trước, khi tu chân giới chỉ là những điều mờ nhạt, Thiên Đạo chia thế giới làm hai nơi, ranh giới âm dương tách biệt không đội trời chung, đó là Thiên giới và Quỷ giới, lúc đó Thiên giới và Quỷ giới không thể cùng nhau tồn tại đã quyết đấu sinh tử, dấy lên chiến hỏa mưa máu gió tanh ngập trời, mặc dù trận chiến ấy Thiên giới vẫn thắng nhưng lại tổn thất nặng nề khiến hàng vạn binh lính Thiên giới phải chôn thây cùng cát bụi vĩnh viễn không trở về được, Thiên giới phải đến mấy ngàn năm sau mới khôi phục được như ban đầu, còn Quỷ giới vẫn im hơi lặng tiếng mấy ngàn năm nay chưa thấy động tĩnh, trận chiến năm ấy bây giờ nhắc lại vẫn có người khiếp sợ, lúc xảy ra trận chiến Thiên giới đã mai phục ở Hạ giới lấy Hạ giới làm trung tâm để đánh nhanh thắng nhanh, tất nhiên là đã sơ tán hết người Hạ giới đưa họ vào trong một hang động chứa mấy chục ngàn người, hang động này sau này được gọi là Huyết Hỏa Long, có tên như vậy là vì thân hình nó giống như một cái đầu rồng, nhận minh quang của mặt trời đỏ rực như máu nên gọi là Huyết, Quỷ giới biết được âm mưu của Thiên giới nên đã ra sức đốt ngọn núi này, lửa lan rất nhanh, ba ngày ba đêm đã cháy rụi gần hết, Thiên giới dù có sức lực lớn cỡ nào thì cũng chỉ cứu được nửa ngọn núi, nửa còn lại trở thành một bãi đen sì, khói bụi đen ngòm, Huyết Hỏa Long chứa hàng ngàn pháp bảo, cánh bài trận, những thi pháp kì dị nhất của Thiên giới, năm đó có một vị Thượng tiên dùng tính mạng mình để bảo vệ tất cả chúng sinh trong Huyết Hỏa Long, tu vi cả đời cũng mất sạch chỉ còn một chút linh thức tàn, tạo kết giới Huyết Hỏa Long mãi mãi về sau cũng không thể mở ra nữa, vị Thượng tiên sau này được người Hạ giới tôn làm thần cai quản Hạ giới, người người kính ngưỡng uy danh vang muôn đời, chính vì thế thần khí cũng bị chôn vùi cùng ngọn núi này ba ngàn năm.
Ba ngàn năm trở lại đây một chút linh thức tàn của hắn bị suy yếu đi rất nhiều, kết giới chặt chẽ cứ thế sắp bị vỡ đi, Tu chân giới e rằng sẽ không ngồi yên, chỉ cần lấy được món pháp khí trong đó thì cũng giống như làm chủ Tu chân giới, Huyết Hỏa Long tồn tại nhiều năm nhưng cũng không thể coi thường, linh thức tàn của kẻ nọ có thể đánh nát tàn hồn của một kẻ Đại Thừa Kỳ, Huyết Hỏa Long pháp trận vô biên, để lấy được pháp khí e rằng phải đầu rơi máu chảy, nhưng mấy ai có thể kiềm lòng được nguyện vọng làm bá chủ thế giới chứ?
Mọi người bên dưới nóng nảy đến mức không ngay lập tức đến Huyết Hỏa Long liền, nhưng Tử Vô Nguyệt vẫn là bộ mặt lạnh câm, hắn híp mắt, y phục nhàn nhạt, toàn bộ đều như tử khí bao trùm thập phần đáng sợ, nhưng cũng không làm lu mờ nổi khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu vào xương cốt của hắn.
Chấp Pháp trưởng lão bối phận cũng không nhỏ lên tiếng: “Ta thấy đến Huyết Hỏa Long cần phải có Vô Hy tôn giả tương trợ mấy phần”
Một trưởng lão khác cũng nói: “Dẫn theo đệ tử để chúng nó tập luyện”
Ngọc Huyền nhấp một ngụm trà liền đen mặt: “Ngươi coi đệ tử là mấy kẻ bán mạng sao? Người đừng quên hắn là một lão già cũng đã sống hơn năm ngàn năm, dù cho có là linh thức cũng khiến ngươi tan xương nát thịt, ngươi thật sự điên rồi”
Người trưởng lão đó cơ hồ rất mất mặt im lặng không lên tiếng.
“Ta thấy đưa bọn chúng đi cũng là ý kiến hay, chúng nó không trải qua cái gì là thiên kiếp cuộc đời thì làm sao hiểu được cái gì là đạo lý chứ, dù sao cũng có bọn ta sợ cái gì chứ”
Ngọc Huyền trưởng lão: “…”
Dòng nghị sự bất giác sôi nổi, ta ngươi mãi không dừng một lúc sau thì lại dừng trên người Tử Vô Nguyệt.
“Vô Hy tôn giả chúng ta cần câu nói của ngươi”
Tử Vô Nguyệt nhàn chán, thanh âm nghiêm nghị sắc bén vang lên như sóng rền dữ dội: “Các ngươi tự tính đi, ta không đi”
Trong phòng phút chốc lặng ngắt chìm vào im lặng, khuôn mặt ai cũng nhăn nhó như ăn phải phân, khó coi vô cùng, nhưng cũng không thể nói gì thân ảnh cao lớn nhàm chán của Tử Vô Nguyệt đã đi khuất, dòng nghị sự cứ như thế kết thúc.
Ngọc Huyền trưởng lão sao khi từ phòng nghị sự trở về liền cho gọi đệ tử, bốn người đệ tử của ông cũng đã có mặt, ngoài Mộ Chiêu Giang không tình nguyện và Đại sư huynh Huyền Tử Chân lạnh lùng ra thì chỉ có Sở Khương Vũ là tình nguyện nhất, còn Nhâm Thạch vẫn tức tối chuyện tối qua nên không thèm nói một lời gì.
Sở Khương Vũ nhẹ nhàng rót trà cho sư tôn mình, hỏi: “Có chuyện gì mà sư tôn có vẻ gấp gáp như thế?”
Ngọc Huyền trưởng lão uống một ngụm lớn, lớn giọng nói: “Rất gấp rất gấp, mau thu dọn đồ đạc còn không nhanh sẽ không kịp…”
Mộ Chiêu Giang nhìn lão như vậy, phì môi nói: “Đi nhà xí à?”
Ngọc Huyền trưởng lão như muốn sặc trà, gõ đầu Mộ Chiêu Giang một cái tức giận nói: “Chú trọng ngôn từ, hôm nay ta rất gấp không có tâm trạng giáo huấn con”
Sở Khương Vũ lại nói: “Sư tôn muốn đưa bọn con đi đâu?”
“Uầy chuyện này dài dòng lắm, nói chung là chúng ta sẽ xuống Hạ giới một chuyến…”
Mộ Chiêu Giang, Sở Khương Vũ cùng Nhâm Thạch đều cùng một biểu tình: “Hả?”
“Hả cái gì? Không phải chỉ chúng ta không đâu, người ở Tu chân giới cũng lũ lượt xuống, vừa đi ta sẽ nói rõ”
Tâm trạng ai cũng mờ mịt, hôm nay sư phụ cứ thần thần bí bí, “Huyền Tử Chân” không quan tâm, giống như hắn đã biết trước phải như vậy, ánh mắt sắc bén hồi lâu vẫn nhìn Mặc Vu Dịch, nhìn đến như khắc vào xương cốt.
__________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!