Hành Trình Giải Cứu Nữ Phụ - Chương 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Hành Trình Giải Cứu Nữ Phụ


Chương 1:


Lý Mặc Phi không biết tại sao mình lại được đưa tới nơi này.Chỉ một giấc ngủ dài cũng đưa con người tới thời không khác được sao?Không,không, chắc chắn do não cô có vấn đề mới tưởng tượng ra khung cảnh trước mắt rồi,cố phải nhắm mắt lại,mong rằng mở ra tất cả chỉ là một giấc mơ…1s…2s..3s,khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi,khu rừng rậm âm u bủa vây lấy Mặc Phi,thỉnh thoảng còn vang lên những âm thanh kỳ lạ thú rừng,có tiếng tru của sói, tiếng gầm của thác nước, xong điều đó không đáng sợ bằng nỗi ngỡ ngàng của cô khi vô duyên vô cớ bị đưa tới nơi khỉ ho cò gáy này

Lý Mặc Phi cố lục tìm ký ức, cô nhớ mình có hẹn với Tần mĩ nữ,trên đường đi lại gặp một thiếu nữ tại hội chợ sách, vô tình chở nàng quá giang liền được tặng một cuốn tiểu thuyết.Cô không có thói quen đọc tiểu thuyết, xong do quà mĩ nữ tặng, cũng không nỡ từ chối,hào sảng nhận vào tay.Sau đó, Tần Tiểu Thanh gọi điện nói cô ấy đột nhiên có việc bận, không thể ăn tối cùng Mặc Phi, cuộc hẹn cứ như vậy mà bị huỷ bỏ.Cô lái xe về,nằm ườn lên ghế sofa lôi cuốn tiểu thuyết kia ra đọc, ngủ quên lúc nào không hay,tỉnh dậy liền thấy mình ở không gian kì lạ.

Đen đủi thay cho Mặc Phi,cô rõ ràng là một suất T(công của đồng tính nữ) hiếm có,muốn tài mạo có tài mạo, công danh lại chẳng thiếu, đường đường là tổng giám đốc X,ấy vậy con đường tình duyên luôn gặp nhiều trắc trở, năm nay 28 xuân xanh vẫn còn độc thân,tới nỗi khiến lão ba phải đau đầu mà phán một câu””Trong vòng năm nay, không cần biết cô làm thế nào, mau đem con dâu, con rể về đây cho tôi””.Thực ra, Lý Mặc Phi không phải không nghe lời, xong có lẽ đường tình duyên của cô chưa tới,hay là nói, tình duyên của cô vốn không thuộc thời đại này.

Trời bỗng đổ mưa to như trút nước,cô vội vã tìm kiếm một hang động khô ráo trú tạm,may mắn quanh đây có một hang động vừa phải, khá khô ráo,chắc từng có người trú qua.Nước mưa tạt ướt y phục trên người Mặc Phi khiến cô phải cởi áo kẻo cảm lạnh,tại nơi đồng không mông quạnh này, không có bác sĩ đâu,cô dám cá vậy.Cô cởi lớp y phục đã bết bởi bùn đất ra,bên trong còn đơn độc nội y trắng muốt,cô toan cởi nốt, dù sao quanh đây chắc không có ai,xong khi bàn tay sờ vào khuôn ngực khiến cô chợt khựng lại..

Hưm? Sao…sao lại không có?? Cô cố sờ lại lần nữa, quả thật không có,Mặc Phi nuốt nước bọt..Ha Ha đừng bảo cô xuyên vào thân thể người khác rồi nhé, lại còn là một nam nhân??? Cứ coi như cô xuyên qua đi, chắc thân thể này ngực lép tường thành thôi,để chứng thực,Mặc Phi lần tay mò xuống dưới đũng quần.Lúc này, cả rừng núi chợt vang lên tiếng gào thấu tận trời xanh “”AAAAAAAAAAAAAAA…..””

Mặc Phi không tin nổi mình cứ như thế xuyên qua, cứ như thế trong thân xác đàn ông.Dẫu gì cô cũng đã sống 28 năm trong thân thể nữ tử, không thể nói tráo là tráo được.Thân thể này cao gần mét 8,bảo sao cô không nhận ra mình bị đổi thân thể, vốn chiều cao của cô ở hiện đại cũng tầm 1m75.Lý Mặc Phi thầm rủa,chết tiệt, chết tiệt.Lão thiên, ngươi đưa ta tới đây cũng phải thông báo một tiếng chứ,thậm chí cô còn không biết đây là đâu,thân thể này có thân phận gì, tất cả chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

Do mệt mỏi,Lý Mặc Phi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô không biết mình được phát hiện ngay sau đó.Sau giấc ngủ dài, Lý MẶc Phi tỉnh dậy, cô khẽ chớp mắt nhìn xung quanh căn phòng mình đang nằm.Đây hẳn là một căn nhà nhỏ trong rừng trúc, đồ đạc tuy đơn sơ xong sạch sẽ ngăn nắp.Cô định đi xuống thì chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần, hoá ra là một não nhân tóc hoa râm,tay cầm bát thuốc đen kịt còn nóng tiến lại phía cô.

“”Tử Mặc… con lại không ngoan rồi,chẳng phải ta đã dặn con chỉ được chơi quanh quẩn trong sân sao? Ta mới xuống núi một chút mà con đã chạy loạn,may mà A Ngưu tìm thấy con trong động Linh Nha rồi đưa con về.Nếu không ta thực không biết tìm con ở đâu””Lão nhân nói một tràng quở mắng,ta nhăn mày, giọng điệu sao giống như đang nói với con nít vậy.Khối thân thể này chắc tầm 20 đi,vậy mà còn bị coi như tiểu hài tử.Mặc Phi trầm mặc không nói,nàng muốn biết chuyện gì xảy ra với thân thể này.

“”Đứa nhỏ đáng thương…trúng độc từ trong bụng mẹ, giờ mới trì độn như vậy,nếu không,giờ hẳn cũng trở thành một anh tài rồi, đáng tiếc, đáng tiếc””Lão nhân chép miệng, nhìn cô,xong ánh mắt lại nhìn về nơi xa xăm nào đó.Quả đúng như Mặc Phi dự đoán,linh hồn cũ của thân thể này vốn là một ngốc tử?Lại còn do bị hãm hại?Ôi ôi đừng kéo cô vào rắc rối này chứ,cũng may thân thể này vốn là kẻ ngốc, không khó để lừa người khác

“”Bá bá…ta đói bụng, người mau tìm đồ ăn nha””Thanh âm nũng nịu, trông không hề phụ hợp với người đã ngoài hai mươi, chỉ thấy lão bá kia thần sắc không đổi, ánh mắt còn chứa ý cười hiện hậu:

“”Mặc nhi đói rồi sao,để Lâm bá bá đi lấy cháo cho ngươi””Lão bá xoay người đi vào phòng bếp.Trên giường, Mặc Phi chợt để ý trên cổ mình có một dải lụa màu xanh sớm đã phai màu,ngọc bội xanh ngọc trong suốt, nhìn là biết thuộc hàng cực phẩm, khắc chữ””Âu Dương Tử Mặc”” Âu Dương Tử Mặc??

Đây chẳng phải tên nam xứng trong cuốn truyện tiểu thuyết nàng đọc sao?Hắn ta ngốc nghếch yêu nữ phụ,dù chỉ là một ngốc tử, lại luôn tìm cách bảo vệ nữ phụ,đọc đến nhân vật này, Mặc Phi vừa xót vừa thương,chỉ là không ngờ cuối cùng mình lại xuyên vào thân thể hắn.Nghĩ đến cuốn tiểu thuyết buồn mình vừa đọc tốt qua, nam xứng, nữ phụ đều đáng thương,đều vô tình trở thành quân cờ trong tay nam nữ chính.Mặc Phi rơi lệ,giọt lệ thương cảm rơi vào ngọc bội trên cổ cô, ngọc bội chuyển đỏ, phát ra ánh sáng nhè nhẹ như có linh khí,Mặc Phi nghe thấy một thanh âm dịu dàng như nước””Cứu lấy tiểu Hề, kiếp sau báo đáp””.

Từng đợt ký ức như thuỷ chiều theo câu nói kia đi sâu vào tiềm thức Mặc Phi,cô hiểu được đại khái tình hình.Hoá ra, Tử Mặc được Vân Hề vô tình cứu một lần,lại quyết si tình với nàng ấy,yêu nhưng khồng dám thổ lộ, chỉ có thể đứng từ xa dõi theo.Trớ trêu thay, nữ phụ lại thích nam chính,rồi một màn lợi dụng,đẩy nam chính,nữ chính lên đỉnh cao thành công, còn nữ phụ sau khi hết giá trị lợi dụng bị vứt bỏ không thương tiếc,cuối cùng uất hận mà chết.

Chỉ có kẻ ngốc Tử Mặc này,không muốn nữ phụ chết trong oán hận như vậy,lấy thân mình lập khế ước quay ngược thời gian, đứng trên đỉnh núi chịu 3 đạo sấm sét, cuối cùng cũng quay ngược, xong linh hồn sớm đã chia làm nhiều mảnh,mà nàng nhờ đó mới phải tá túc trong thân xác này.Đầu Lý Mặc Phi đầy hắc tuyến,hóa ra hắn triệu hồi nàng về thời cổ đại nhằm cứu giúp người hắn yêu, giúp nàng ta vượt qua một kiếp, phần thưởng là được quay trở về hiện đại?Chỉ cần không khiến Vân Hề chết trong oán hận, coi như cô hoàn thành nhiệm vụ?Haizzz, đành chấp nhận thôi,cô cũng đâu còn cách nào khác,chỉ mong rằng sớm hoàn thành nhiệm vụ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN