Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt - Chương 11: Nữ đế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt


Chương 11: Nữ đế


Tư Mã Chu vỗ vỗ bả vai lão giả nói: “Lão Lý mấy năm không thấy, thân thể ngày càng cường tráng hơn”

Lão giả kia cười nói: “Nhờ hồng phúc lão gia, lão nô coi như không tệ”, vừa nói ánh mắt vừa nhìn sang Tiểu Nguyệt bên cạnh. Tư Mã Chu chỉ chỉ Tiểu Nguyệt nói: “ Thế nào không nghĩ đến nha đầu này thật sự nhỏ như vậy đi, bất quá nhỏ thì nhỏ, so về dược thảo hiểu biết không thua kém lão gia hỏa ngươi đâu” 

Lão giả khiêm tốn nói: “Thiếu chủ tự nhiên phải tinh thông thứ này, lão nô bất quá là chỉ hiểu một chút mà thôi” 

Tư Mã Chu ha ha cười một tiếng nói: “Lão đầu đầu ngươi lâu lâu giả dối thế này, ta thật không quen đây”

Đang nói từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một người cưỡi ngựa thật nhanh đến cửa phủ dừng lại, từ trên ngựa thả người xuống là một cô gái, nhìn qua ước chừng hơn ba mươi tuổi, búi tóc kiểu cung điện cao cao, cung trang màu tím, thần thái xinh đẹp cao nhã, là nữ nhân thấm đầy hương vị từng trải của năm tháng. Tư Mã Chu cùng Vân Tử Xông nhìn thấy nàng, vội vàng tiến lên cung kính nói: “Ra mắt Vân Chiêu Dung”

Tiểu Nguyệt chợt sững, không trách được trang phục như vậy, nguyên là một nữ quan có thân phận trong cung. Vân Chiêu Dung hiển nhiên rất gấp, một tay kéo Tư Mã Chu nói: “Ngươi lão già này, lức này còn nghi thức xã giao, mau, cùng ta vào cung, Hoàng thượng đang chờ” 

Tiểu Nguyệt không khỏi cười thầm, cái này Vân Chiêu Dung ngược lại tính tình rất hào sảng, nhưng có thể thấy nàng cùng Tư Mã Chu là hảo hữu, nên mới có thể không phân phải trái. Bất quá Tư Mã Chu với tình huống như thế tập mãi thành thói quen, có thể thấy hai người quan hệ cá nhân cũng không tồi.

Cứ như vây, Tiểu Nguyệt ba người không có vào phủ Thái phó, liền trực tiếp ngồi cỗ kiệu vào cung, cỗ kiệu đi thật nhanh, cho tới khi Tiểu Nguyệt có thể nhìn thấy tường hồng trùng điệp, cùng từng đạo cửa cung, Tiểu Nguyệt thậm chí không nhìn ra, hoàng cung nơi này rốt cuộc có phong cách tương tự triều đại nào. Sau một lúc lâu, kiệu dừng ở dải đất trống, Tiểu Nguyệt cùng Tư Mã Chu cúi xuống ra khỏi kiệu mềm, đập vào trước mắt là trùng trùng cung điện đài cao hùng vĩ tráng lệ, khí thế thật sự vô cùng doạ người, cái loại khí thế cao cao tại thượng, không cách nào hình dung. Cách mấy bước thì có một thị vệ ngân giáp cầm kiếm mà đứng, phía trước là tam cấp thật cao, trên cửa điện có ba chữ vàng Lăng Tiêu điện.

Tiểu Nguyệt thấy rất giống như Thái Cực điện ở Tử Cấm Thành, ít nhất khí thế thật tương đồng. Mặt bên là hành lang dài quanh co khúc chiết, đi thông các nơi. Vân Chiêu Dung mang mấy người từ hành lang dài xuyên qua, qua một vườn hoa không nhỏ, đến trước một ngôi đền nhu hòa, mặc dù cũng là sừng mái cong treo ngược là xa hoa khí khái, bất quá xem ra phong cách muốn xinh đẹp ôn hoà hơn một chút, trên đền viết Cam Lộ điện, cung điện trừ hai bên thị vệ còn có thái giám cung nữ mười mấy người.

Đám người Tiểu Nguyệt từ cửa hông khom người tiến vào, đi chưa được mấy bước ở trong truyền đến một trận ho khan kịch liệt. Theo những trụ cột đi chừng mười bước, là một đại điện, không có gian cách, ngăn cách bởi thứ lụa mỏng màu hồng liên tiếp. Vào đến phòng, một mùi hương ấm nồng xông vào mũi, mặc dù nhẹ vẫn khiến Tiểu Nguyệt thầm cau mày, bệnh nhân ho khan như thế, trong phòng bây giờ không nên đốt hương. Qua bốn tầng sa trướng, đám người mới dừng lại, Tiểu Nguyệt cúi đầu liếc mắt qua, phía trước là một sàng gỗ vô cùng rộng lớn, bốn phía rũ tầng lụa mỏng màu hồng, lờ mờ nhìn không rõ tình hình bên trong giường.

Vân Chiêu Dung ghé sát vào giường thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Tư Mã Thái Phó đến” 

Tiểu Nguyệt theo Tư Mã Chu cùng Vân Tử Xông quỳ xuống đất: “Tham kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

Đáp lại bọn họ là một trận kịch liệt ho khan, Vân Chiêu Dung vén sa trướng lên, Nữ đế ho khan hồi lâu mới dừng lại được, thở dốc suy yếu nói: “Thái phó bình thân” 

Ngay sau đó lại là một trận ho khan, Tư Mã Chu cau mặt nhăn mày, đến gần nhìn thần sắc Nữ đế, hướng về phía Tiểu Nguyệt khoát tay, Tiểu Nguyệt vội vàng tiến lên mở túi ngân châm. Dựa vào gần, Tiểu Nguyệt có thể nhìn thấy rõ tình trạng, không khỏi âm thầm hút khí, trên giường là một lão nhân gầy gò không ra hình người, trên người là minh hoàng bào phục, phía trên năm ngón tay lộ vẻ uể oải không phấn chấn, tóc có chút lưa thưa, nhưng vẫn đen nhánh, hai làn mi xuyên qua mái tóc, mũi rất thẳng, đôi môi rất mỏng, da trắng nõn, nếu không phải thân hình gầy gò, đoán chừng cũng là một người phụ nữ đẹp.

Lại một trận tiếng ho khan, khiến Tư Mã Chu nhanh chóng rút ra ngân châm, từ từ cầm châm cắm vào huyệt đạo trên người Nữ đế. Vận châm, rút châm, rất nhanh Nữ đế phun ra một ngụm máu, tiếng thở dốc nhất thời nhẹ nhàng rất nhiều. Lúc này ánh mắt Nữ đế nhìn sang, Tiểu Nguyệt thầm nghĩ: Một đôi mắt phượng đẹp, dù nằm trên giường bệnh lâu ngày, đôi mắt vẫn còn rất tinh quang. Con ngươi Nữ đế quét qua người Tư Mã Chu, Vân Tử Xung rồi dừng lại trên người Tiểu Nguyệt, khuôn mặt khô gầy hiện lên nụ cười nói: “Nha đầu này chính là… đệ tử bế quan của ngươi?” 

Tuy rằng khí lực không chưa đủ, nhưng nói chuyện vẫn rất mạch lạc, có thể thấy được bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng, Tư Mã Chu gật gật đầu nói: “Đúng, nha đầu này tên Kỷ Tiểu Nguyệt, là đồ đệ có thiên phú cao nhất của vi thần”

Kỷ Tiểu Nguyệt vội vàng hít sâu một hơi: “Tham kiến Hoàng thượng”

Nữ đế gật đầu một cái, tròng mắt lướt qua Tiểu Nguyệt từ ái nhìn Vân Tử Xung nói: “Xung nhi đã về rồi à” 

Vân Tử Xung có chút ngẹn ngào nói: “Tôn nhi bất hiếu, không thể thường hầu hạ bên người…”

Nữ đế quật cường chống đỡ tinh thần, bất quá khoảng nửa canh giờ liền mệt mỏi, phất tay một cái. Vân Chiêu Dung đỡ nàng nằm xuống, ba người Tư Mã Chu ra khỏi cung điện, đến bên ngoài điện, Vân Chiêu Dung kéo tay áo Tư Mã Chu thấp giọng nói: “Thân thể Hoàng thượng như thế nào..?”

Tư Mã Chu thở dài, viết tờ phương thuốc giao cho Vân Chiêu Dung nói: “Ngươi cầm phương thuốc này cho Hoàng thượng dùng đi, thân thể vạn tuế đã quá suy yếu, chứng phổi úa này chỉ có thể duy trì trước rồi chữa sau” 

Tiểu Nguyệt âm thầm cả kinh, thầm nghĩ phổi úa này không phải là bệnh ho lao sao. Nguyên lai là bệnh lao phổi, cái này là bệnh nan y ngàn năm, thật ra ở hiện đại cũng không có vấn đề gì, nhưng đang là cổ đại mà lại không có thuốc kháng sinh, mắc phải bệnh này thì chỉ có thể chờ chết, bất quá nếu được điều dưỡng thích đáng, kéo dài ít nhất cũng mười mấy năm không thành vấn đề gì, mình có nên nói với sư phó hay không đây.

Sắc mặt Vân Chiêu Dung có chút u ám, nửa ngày cũng không lên tiếng, tâm tình Tư Mã Chu cùng Vân Tử Xông vô cùng nặng nề, ba người ra khỏi Cam Lộ điện. Ngoài điện một bức xa giá đang dừng lại, là một nam một nữ đứng chắp tay, chờ ở nơi đó. Vân Tử Xung đột nhiên âm thầm dùng sức nắm tay Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt không khỏi kỳ quái nhìn chòng chọc hắn mấy lần, sắc mặt Vân Tử Xung lúc này phức tạp khó tả, có tưởng niệm cũng có chút khẩn trương, Tiểu Nguyệt theo ánh mắt hắn đối diện một đôi mắt với con ngươi sáng rực.

Chủ nhân con ngươi là một nữ nhân, nhìn qua dáng vẻ cũng ngoài hai mươi tuối, lệ chất trời sinh, rực rỡ kiều diễm, trên người mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, trên đầu là một búi tóc thật cao, cài trâm Kim Phượng, đầu phượng ngẩng thật cao, nơi miệng phượng có ngậm chuỗi trân châu bằng tơ vàng Lưu Thành, xa hoa xinh đẹp vô cùng. Chỗ sâu của con ngươi léo lên một tia sáng, tiết lộ đây là một nữ nhân có dã tâm dạt dào, bên cạnh là nam tử dáng vẻ thư sinh, cho dù mặc trang phục minh hoàng uy nghi, lại vẫn là khí chất văn nhã tuấn tú thanh cao, giữa hai lông mày cùng Vân Tử Xung có bảy phần tương tự.

Tiểu Nguyệt nhất thời hiểu được, hai người này là cha mẹ của Vân Tử Xung, Thái tử Vân Diệp cùng Thái tử phi Tư Mã Yến Nhã, cũng là con gái của sư phó. Sắc mặt Tư Mã Chu cũng rất phức tạp, thân thể quỳ xuống, Thái tử vội vàng tiến lên đỡ lấy thân thể Tư Mã Chu nói: “Thái phó không cần nhiều lễ như vậy” 

Tư Mã Chu cũng không nhìn Thái tử phi, mà là trực tiếp nói với Thái tử: “Như thế nào, ngươi đến đón Xung nhi?” 

Thái tử lắc lắc đầu nói: “Ta cùng Tiểu Nhã tới thỉnh an mẫu hậu, biết sư phụ trở lại, cố ý chờ ở đây thăm hỏi một tiếng”

Tiểu Nguyệt cảm thấy Tư Mã Chu và Thái tử phi có chút bất hòa, tròng mắt Thái tử phi quét qua Vân Tư Xung mới giảm bớt chút lạnh nhạt, nói: “Xung nhi bài vở cần hoàn thành, sang năm phải vào Thái học ở kinh thành học, không thể lười biếng” 

Vân Tử Xung cúi đầu một tiếng “Dạ”. Lời vấn đáp của hai người khiến Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy khổ sở thay Vân Tử Xung. Này giống mẹ con chỗ nào, đơn giản là xa lạ, một chút tình cảm mẹ con đều không có. Ngược lại Thái tử tiến lên sờ đầu Vân Tử Xung nói:” Xung nhi so với mấy tháng trước hình như cao thêm một chút, ở học viện của sư phó học xem ra rất tốt, con so với cha còn tốt hơn, lúc đầu cha chỉ có thể học trong cung” 

Vân Tử Xung lúc này mới lộ ra một tia ấm áp vui vẻ: “Xung nhi cũng rất thích nơi đấy, tự tại thoải mái” 

Vân Diệp ngược lại nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt nói: “Đây chắc là tiểu sư muội” 

Tiểu Nguyệt cơ hồ liền thích nam tử ôn hòa thân thiết này, điềm đạm cười một tiếng nói: “Dân nữ Kỷ Tiểu Nguyệt tham kiến điện hạ” 

Âm thanh mềm mại thanh thúy rất vui tươi, Thái tử phi cũng chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Tiểu Nguyệt, trong mắt lạnh nhạt làm Tiểu Nguyệt cảm thấy không thoải mái, Thái tử cũng rất hòa ái sờ sờ đầu nàng nói: “Thật là một nha đầu khả ái, ngươi so với bản Thái tử còn được ưu ái hơn. Ban đầu mẫu hoàng thỉnh cầu sư phó mấy lần, mới miễn cưỡng thu ta làm đệ tử, ngươi bái sư nghe nói dễ dàng hơn nhiều”

Tiểu Nguyệt nghiêng nghiêng đầu đáp: “Đoán chừng sư phó thấy ta là nha đầu có thể chọc hắn cười, cho nên mới nhận ta”

Tư Mã Chu cùng Vân Tử Xông bất giác cười khẽ, Thái tử phi nhìn chằm chằm Tư Mã Chu muốn nói lại thôi, mới vừa muốn mở miệng, liền bị Tư Mã Chu phất tay một cái bảo: “Chuyện mình đã làm, phải có dũng khí gánh chịu hậu quả. Lúc đầu cha đã dạy bảo huynh muội các con đạo lý này, chính con lại gạt đi. Cha cũng già rồi, rất nhiều chuyện cũng không cần biết” 

Trong mắt Thái tử phí oán khí chợt lóe, Thái tử vội vàng vỗ mu bàn tay nhẹ giọng nói: “Đi thôi Tiểu Nhã” 

Thái tử Vân Diệp hướng về phía Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, liền lôi kéo Thái tử phi đi về hướng Cam Lộ điện. Sắc mặt Tư Mã Chu phức tạp nhìn bóng lưng hai người, không khỏi ảm đạm thở dài, nữ nhi của hắn không biết giống ai, mẫu thân nàng là một cô gái hiền lương thục đức như thế, mà nàng lại là một nữ nhân độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, mình thật hối hận lúc đầu sinh nàng. Liếc mắt nhìn Vân Tử Xung, may mà đứa nhỏ này không giống mẫu thân hắn, tính tính thẳng thắn thiện lương, ôn hòa thanh nhã, lại nhìn sang Tiểu Nguyệt, tâm tình càng thêm vui vẻ, nếu nữ nhi mình giống đứa trẻ thông minh như vậy thật tốt.

Vân Tử Xung cũng không ở lại trong cung, mà là cùng nhau trở về phủ Thái phó, bố cục phủ Thái phó chính là một toà dinh thự, mặc dù khí thế không nghiêm trang như biệt viện ở Nguyệt thành, nhưng trang trí thanh nhã. Tiểu Nguyệt tạm thời ở Phong viện, đoán chừng bởi vì trong viện có mấy cây phong nên mới đặt tên như thế. Đang là mùa thu, cả vườn phong là màu đỏ dị thường xinh đẹp, khoảng cách từ Phong viện đến Vinh Đức đường của Tư Mã Chu không xa. Suy nghĩ thật lâu, Tiểu Nguyệt cảm thấy phải đem biện pháp của mình nói cho sư phó, nếu quả thật hữu dụng, Nghiêu Quốc có thể thêm mấy năm bình an.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN