Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt - Chương 3: Lần đầu gặp gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt


Chương 3: Lần đầu gặp gỡ


Kỷ Thanh Sơn trong lòng vui mừng khôn xiết, đem gà và thỏ hoang trong tay bán lấy vài đồng tiền rồi lập tức chạy thẳng tới cửa hàng bán bánh ngọt, mua cho Hổ Tử cùng Đại Nha hai khối bánh ngọt lớn. Lại liếc mắt thấy cửa hàng bán y phục bên cạnh, ngẫm nghĩ y phục trên người Lý Tố Nương và hai hài tử đã một năm nay chưa đổi mới rồi, bất giác có chút ảm đạm, vỗ vỗ vào bọc bạc trong ngực, nâng bước nhẹ đi vào.

Hôm nay Kỷ Tiểu Nguyệt cực kỳ cao hứng bởi buổi chiều sau khi phụ thân Thanh Sơn đi vào thành, mang về rất nhiều bạc có thể đổi nhiều đồ, đem đến không khí vui mừng cho cả gia đình nghèo khó. Kỷ Thanh Sơn mua cho Tố nương cùng Hồ Tử,Đại Nha rất nhiều vải vóc mới, còn mua rất nhiều bánh ngọt, mua cho Tố nương cây trâm bằng bạc, mặc dù có chút thô ráp nhưng cài trên đầu Tố nương rất hợp làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn trẻ tuổi, trông hết sức đẹp mắt.

Tố Nương ngoài miệng oán giận mấy câu trách trượng phu phung phí tiền bạc, nhưng khóe miệng không ngừng giương lên, trong con ngươi là ánh sáng nồng đậm của hạnh phúc, khiến Kỷ Tiểu Nguyệt vui vẻ vô cùng, bất giác có chút chua xót nhàn nhạt dâng lên, đây chính là một người mẹ và người vợ hết sức chất phác. Ánh mắt quét qua phụ thân Thanh Sơn, Tiểu Nguyệt chợt có chút kính nể, tuy nói có bạc nhưng Kỷ Thanh Sơn trừ mua đồ cho con cái và thê tử thì tuyệt không mua cho mình món đồ nào, người này tuy bề ngoài không nói gì nhưng trong lòng lại vô cùng áy náy với việc thê tử của mình sống trong nghèo khổ. Người đàn ông này tuy bề ngoài thô lỗ, nhưng bên trong lại ẩn chứa dịu dàng, con người sắt đá nhưng vẫn có mặt nhu tình càng khiến người khác cảm động.

Ăn cơm tối xong Tiểu Nguyệt lôi kéo Hồ Tử hai người chui vào phòng nhỏ, cho hai vợ chồng ít không gian riêng, dù sao hôm nay không khí cũng thật tốt. Ngày thứ hai Thanh Sơn liền theo hai người Hồ Tử cùng Đại Nha lên núi, Kỷ Tiểu Nguyệt len lén mừng thầm, đây mới là mục đích của Tiểu Nguyệt, nếu dừng lại ở việc săn thú đoán chừng vĩnh viễn cũng không có ăn no mặc ấm. Lợi dụng sự chuyên nghiệp của nàng và tài nguyên phong phú sẵn có của nơi đây mới có thể nhanh nhất thoát khỏi cảnh nghèo khó, mình và ca ca có thể mau chóng vào thành đi học, dù sao mình cũng muốn làm quen từng chút với thế giới này, không thể giống như ếch ngồi đáy giếng được.

Tiểu Nguyệt biết cây thiên ma quý trọng cũng là bởi vì khó tìm, ngày hôm trước mình và ca ca đào nhiều như đoán chừng cây lân cận đều không còn rồi, nhưng chưa biết chừng vẫn còn. Tiểu Nguyệt cùng Kỷ Thanh Sơn theo hướng sơn tuyền ngược lên tìm nửa ngày mới đào được mấy bụi thiên ma, đến trưa ba người xuống núi, Kỷ Thanh Sơn cõng Tiểu Nguyệt, Hồ Tử đi theo phía sau, mặc dù thu hoạch không lớn nhưng một nhà ba người cũng không quá thất vọng, nếu như khắp núi đồi này có thì sẽ không phải hàng quý rồi

Nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày thứ hai ba người lại lên đường, lần này không lên con đường bên phải núi nữa mà là đi con đường bên trái,chính là nơi Tiểu Nguyệt rơi xuống cái hố săn kia. Tiểu Nguyệt so sánh 2 đường đi bên trái, phải của núi mới phát hiện bên trái đồi dễ đi hơn bên phải, nhưng gò đất và thảm thực vật so với bên phải thì không được phong phú bằng. Nhưng cây cối ở đây dày đặc hơn so với bên phải, ở lưng chừng núi có dốc thoải sau lưng có một bụi cây Tùng Lâm rậm rạp, Tiểu Nguyệt cùng phụ thân Thanh Sơn và Hồ Tử đi sâu vào trong rừng rậm lập tức cảm thấy thật râm mát mẻ. Đi vài bước, ánh mắt Tiểu Nguyệt không khỏi sáng lên, trong bụi cỏ nổi lên một vài cây hoa màu vàng lẫn chút sắc xanh đứng thẳng lên. Tiểu Nguyệt ngồi xuống xem kỹ bụi phía dưới, rễ cây ngắn, thân cây thẳng đứng, trơn nhẵn không có lông. Phần lá hợp nhau giống hình lòng bàn tay, 3~4 phiến lá mọc ở đỉnh, lá nhỏ thì khoảng 3~7 cái, có hình bầu dục hoặc hình quả trứng ngược, dọc theo lá có mảnh răng cưa. Chùm hoa có hình tán ô, hoa uốn cong từ giữa ra ngoài, cái này so với thiên ma còn trân quý gấp đôi.

Thật sự là kỳ quái,nơi này nhiều thảo dược trân quý như vậy mà không có ai hái, thật ra thì Tiểu Nguyệt không biết tuy chỗ này có rất nhiều thảo dược nhưng rất hiếm người biết thảo dược nguyên sinh, cho nên một mảnh núi to như vậy, còn là ruộng thuốc thiên nhiên mà không có ai hái. Thanh Sơn thấy nữ nhi nhìn chằm chằm một bụi hoa dại tầm thường hơi lộ ra nụ cười, thầm nghĩ con gái quả nhiên thiên tính yêu thích hoa cỏ nhưng rất nhanh nữ nhi liền hướng hắn hô to: “Phụ thân, ca ca mau tới đây, nhìn cái này này, nó cũng là thảo dược trân quý”

Trải qua sự kiện thiên ma, Kỷ Thanh Sơn cùng Hổ Tử đối với Tiểu Nguyệt có một loại tin tưởng mù quáng, hai phụ tử vội vàng đi tới trước mặt Tiểu Nguyệt,mặc dù Kỷ Thanh Sơn cùng Hồ Tử nhìn thấy bụi hoa dại này rất bình thường nhưng mà vẫn theo lời Tiểu Nguyệt đào lên. Quả nhiên rất nhanh đào được, dưới rễ cây có một củ nhỏ hình con thoi có bề ngang 1.5-5cm, đường kính 1.2-2cm, mặt ngoài vàng xám, vân mảnh không theo qui tắc lộ ra một ít rễ ngang, phía trên có vài cục u nổi lên,quả nhiên là củ Tam Thất, Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm may mắn.

Hồ Tử nhìn Tiểu Nguyệt một chút rồi nói:

“Đại Nha, cái này thật khó coi, thật sự là dược liệu sao?”

Tiểu Nguyệt làm bộ như không hiểu lắc đầu một cái nói: 

“Không biết, chỉ là nhìn ông lão hái thuốc kia cũng đào qua cái này.” 

Kỷ Thanh Sơn cũng cảm thấy vật này không giống lắm, chỉ là có kinh nghiệm cây thiên ma lúc trước nên không dễ dàng buông tha, cùng lắm thì mình cõng trên lưng đi đường đến Khánh An Đường nếu không ai thu mua thì ném đi cũng chỉ phí chút sức mà thôi. Vì vậy hắn tiếp tục kêu Hồ Tử đào lên, rất nhanh hai người cùng đào đầy giỏ. Thoắt cái đã đến trưa Thanh Sơn nâng người lên, nhìn thấy sau lưng đồi vẫn còn không ít, trong một ngày mình và Hồ Tử chắc chắn sẽ không đào hết, lại nói mặc dù Định Phong thảo gì đó bán được giá tốt, ai biết được thứ khó coi này có phải dược liệu hay không, tạm thời kêu Hồ Tử và Đại Nha xuống núi, dự định ngày mai đến Khánh An Đường hỏi trước rồi tính.

Ngày thứ hai Kỷ Thanh Sơn chuẩn bị đâu vào đấy, tính toán cõng những thứ ngày hôm qua mang vào thành, Tiểu Nguyệt đã sớm thấy Kỷ Thanh Sơn thu thập xong,vội vàng nói: 

“Phụ thân mang con đi cùng, con sẽ ngoan ngoãn không làm phiền người đâu” 

Một đôi mắt to vụt sáng ngời nhìn Thanh Sơn, trông hết sức đáng yêu, khiến Kỷ Thanh Sơn và Tố Nương bật cười. Kỷ Thanh Sơn thầm nghĩ Hồ Tử cùng Đại Nha cũng lâu lắm không vào thành rồi, đoán chừng hôm nay không có việc gì, thôi thì mang theo con gái đi dạo chơi ngắm nghía xung quanh. Tố nương cười nói: “Không bằng hôm nay cả nhà chúng ta cùng đi lên thành dạo chơi một chút.” Tố nương vừa nói vừa nhìn lướt qua hai giỏ đồ trên mặt đất rồi nói tiếp: “Được rồi! Vào trong thành nhân tiện mua cho chàng vài thước vải bố để làm áo choàng đi, áo trên người chàng cũng đã mặc mấy năm rồi.”

Vì vậy một nhà bốn người chậm rãi đi vào Nguyệt Thành, Nguyệt Thành cũng cách sơn thôn không xa, Tiểu Nguyệt đoán chừng khoảng bốn năm cây số, nhưng đấy là nói khoảng cách đi bộ, vẫn mất hơn nửa canh giờ mới thấy được cửa Nguyệt thành. Xa xa nhìn lại Nguyệt Thành cao lớn, ánh mặt trời chiếu lên cổng thành khiến nó có vẻ trang nghiêm và hùng vĩ lạ thường, có chút giống cửa ngoại thành Bắc Kinh. Càng đến gần cửa thành thì dòng người ngày một đông,Tiểu Nguyệt âm thầm quan sát dân chúng đi tới đi lui, phần lớn đều đi bộ, bên cạnh đó người mặc vải thô chiếm đa số, có thể thấy đây là những người dân thường sống ở ngoại thành.

Dọc theo đường đi vẫn chưa thấy bất kỳ xe ngựa nào, phong cách ăn mặc vào khoảng giữa thời Đường Tống, chỉ là so với Đường Triều bảo thủ hơn nhưng lại cởi mở hơn một chút đối với Tống Triều. Đến nơi cửa thành có vài người mặc khôi giáp trông giữ cửa, cũng chỉ là đứng nghiêm trang tượng trưng, Tiểu Nguyệt và cả nhà rất thuận lợi đi vào Nguyệt thành. Nguyệt Thành rất lớn, hai bên nhà cửa đều làm bằng gỗ, càng vào trong thành càng phát hiện ra kiến trúc không cùng một dạng, hai bên nhà cửa dần dần thể hiện thân phận từng nhà, mặc dù gỗ chiếm đa số nhưng đi vào nội thành có thể thấy rất nhiều kiến trúc bằng đá xanh rồi.

Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe ngựa hoa lệ rất đẹp, đi qua vài con phố thì đến một đường cái to, thấy đã không còn là đường đất bình thường mà là đường lớn lát toàn đá xanh, không có bụi bay, không khí vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Hai bên là mấy cửa hàng tương đối thượng cấp, liếc nhìn là thấy được sự tấp nập, phồn hoa của chỗ này, rõ ràng người tới lui cũng không còn giống với những gì nhìn thấy trước đấy, phần lớn là người mặc tơ lụa, nam nữ đều có, theo lời ca ca nói thì các cô gái ở đây đều có địa vị cao.

Bên góc đường tốt nhất của khu vực này có một cái cổng chào rất lớn, Tiểu Nguyệt nhìn lên thấy ba chữ Khánh An Đường phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt, cách viết mạnh mẽ nghiêm nghị, nét bút vuông nhuận chỉnh tề, từng nét cứng cáp rõ ràng, rõ ràng là kiểu chữ của Âu Dương Tuần, Tiểu Nguyệt không khỏi cười thầm, ngay cả thư pháp cũng ăn khớp với thời Đại Đường. Vào bên trong Tiểu Nguyệt có chút rung động, nói là tiệm thuốc nhưng thực tế là bệnh viện thì hợp hơn, diện tích rất lớn, người bệnh tới lui, vài gã sai vặt hốt thuốc cùng đại phu ngồi ở trước cửa,đều là ngay ngắn trật tự không loạn chút nào, gã sai vặt tiếp ứng ở cửa hiển nhiên còn nhớ rõ Thanh Sơn, thấy hắn tới cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn một nhà bốn người đi vào hậu viện.

Từ khi vào Khánh An Đường, mùi thảo dược xông lên mũi làm cho Tiểu Nguyệt hoài niệm một hồi, vào đến hậu viện càng làm cho Tiểu Nguyệt thêm nhớ ông nội. Nhà của ông nội là một biệt thự nhỏ hai tầng, có một sân sau nho nhỏ, mặc dù không thể so sánh với hậu viện này, chỉ là mùi cùng cảm giác rất tương tự, bất giác trong hốc mắt có chút nóng lên, vội lau lau rồi hạ xuống. Nàng ngẩng đầu lại trông thấy một đôi mắt sâu đen, tựa như đêm tối vô tận, Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, vội hồi phục tinh thần quan sát chủ nhân của con ngươi này.

Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, y phục trên người là nho bào sa tanh trắng, vạt áo mở rộng, có thể nhìn thấy bên trong là áo tơ tằm màu đen, trên đầu dùng một chiếc vòng bằng ngọc bao lấy búi tóc được bọc bằng vải trắng, vòng ngọc xanh biếc không lẫn một tia tạp chất, có thể thấy đây là kỳ danh đắt giá vô cùng, hai cái tơ lụa xanh lơ rủ xuống ở bên hông, gọn gàng mà không đơn giản. Hai đạo mày kiếm có chút giương lên, kéo cả khóe mắt cùng hướng lên trên, mắt dài nhỏ mà có hồn, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím, có thể thấy được thiếu niên không hay cười, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng tương lai tuyệt đối là một nam nhân xuất sắc.

Chỉ là ánh mắt thiếu niên có chút đáng giá để nghiên cứu, ánh mắt rất kỳ lạ, Tiểu Nguyệt cảm thấy được sự cô đơn tịch mịch đã theo hắn rất lâu rồi. Tiểu Nguyệt không để ý tới hắn nữa ánh mắt lướt qua hắn nhìn sang lão nhân bên cạnh đang cầm giỏ Tam Thất lên, không khỏi vui sướng, vị này có chòm râu dài và khí chất thật giống ông nội, tuy dáng dấp không giống nhau nhưng loại khí chất quanh năm gần thảo dược lại rất tương đồng. Lão nhân ước chừng hơn sáu mươi tuổi, mặc trường bào màu xám tro, bên hông không có đai lưng, có chút rộng rãi, lộ vẻ mấy phần khí khái không tầm thường.

Tư Mã Chu kinh ngạc nhìn hai giỏ Tam Thất trên mặt đất, thầm nghĩ lần đầu tiên có thể nói là trùng hợp, hai lần có chút khiến người ta nghi ngờ, Tam Thất, sợ rằng chính mình cũng khó tìm thấy được. Củ Tam Thất vô cùng quý giá, so với vàng còn quý hơn, vì vậy đây là dược liệu rất quý hiếm, chỉ là dược liệu này bản thân mình cũng không rõ nó có hình dạng gì, đều là từ kinh thành đưa tới, cụ thể như thế nào chỉ có tiệm chuyên quản lý thu hái thuốc thật lâu năm mới biết được, hán tử này làm thế nào mà biết đây. 

Tư Mã Chu đưa ánh mắt lên quan sát một nhà hán tử, phía sau là một người phu nhân còn trẻ tuổi dịu dàng cùng hai đứa bé, hiển nhiên là một nhà bốn người, dưới chân người phu nhân là một tiểu nha đầu. Đặc biệt khiến ông chú ý, tiểu nữ oa rất đẹp, mắt to linh động, lông mày lá liễu, lông mi cong cong, khóe miệng có chút hếch lên, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khẽ mân, lộ ra hai lúm đồng tiền thật nhỏ rất là đang yêu, nhưng mà những thứ này không ly kỳ, ly kỳ là ánh mắt của nàng xoay chuyển quét qua kệ thảo dược đang phơi nắng trong vườn có chút quen thuộc, cùng với số tuổi của nàng tuyệt không hợp.

Tư Mã Chu nổi lên hứng thú nồng đậm đối với tiểu nha đầu này, liếc nhìn đứa cháu bên cạnh, thích thú xoay người lại đối với Kỷ Thanh Sơn nói: “Cái này so sánh với Định Phong còn quý gấp đôi.”

Vừa dứt lời, Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương vui mừng một hồi, cả Hổ Tử cũng hoan hô một tiếng, nhưng ánh mắt của Tư Mã Chu quét qua tiểu nha đầu kia một cái, lại phát hiện tiểu nha đầu không lộ ra chút kinh ngạc nào, cái này thì có hai khả năng, một là tiểu nha đầu không rõ ý tứ của vật quý, hai là tiểu nha đầu đã sớm biết giá thị trường của Tam Thất. Mặc dù không quá chắc chắn nhưng Tư Mã Chu vẫn cảm thấy vế sau có phần đúng hơn, tuy không biết tại sao, chỉ là trực giác Tư Mã Chu mách bảo tiểu nha đầu này hiểu biết về thuốc.

Người làm xách hai giỏ Tam Thất đi cân,Tư Mã Chu cười cười nói: “Lần trước tới gấp, không bằng đi phòng khách uống ly trà thế nào?”

Kỷ Thanh Sơn dĩ nhiên sẽ không cho là Khánh An Đường lớn như vậy lại tiếp đón cả nhà hắn, không phải ăn bớt cân lượng của hắn đó chứ, mắt quét qua đôi môi hơi khô của vợ mình vì vậy gật đầu đáp ứng, theo lão nhân hướng mặt bên đi tới,mặt bên là một tường xây làm bình phong ở cổng,bình phong rất thanh nhã, là một bức tranh thủy mặc theo kiểu Giang Nam,phía trên khắc một bài thơ “Vọng Giang Nam”

“Thường Sơn Bán Hạ vọng Giang Nam

Đậu Khấu Thanh Hoa mãn Xa Tiền

Ích Mẫu Linh Chi sinh Tử Thảo.

Đạm Trúc Diệp ánh Bán Chi Liên.”

Thơ cũng không phải khác thường, khéo léo là trong thơ hàm chứa tên mười một loại thuốc bắc, có chút thú vị. Tư Mã Chu bí mật nhìn qua tiểu nha đầu, không khỏi khẽ mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu cuả mình thầm nói: “Tiểu nha đầu này tuyệt đối không chỉ biết chữ đơn giản trên bình phong ở cổng chào, ánh sáng loé lên trong đôi mắt ấy là trí tuệ bất đồng với lứa tuổi này, rõ ràng ba người đều là dân sống trên núi bình thường, đây càng kỳ lạ”. 

Đi qua bình phong là một cổng dinh thự rất lớn, khắp nơi đều thể hiện sự tinh xảo thanh nhã, Tiểu Nguyệt cảm thấy những thứ này tựa như trên truyền hình, rất giống khu vườn Giang Nam, cầu nhỏ núi đá, đình đài lầu các tinh xảo như một bức họa, xinh đẹp vô cùng lại không chân thật. Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương trái xem phải xem có chút bứt rứt nói: “Đây là…”

Tư Mã Chu cười nói: “Đây là biệt viện của ta, nối liền với Khánh An Đường, để dễ dàng cho nghỉ ngơi thôi.”

Kỷ Thanh Sơn gật gật đầu một cái, Tiểu Nguyệt âm thầm quét mắt chung quanh, trong vườn, hành lang đều nhìn thấy người làm vấy nước quét nhà, quần áo mỹ lệ rất có quy củ, đây tuyệt đối không phải là khí phách mà thương nhân có thể có, đây mới chỉ là biệt viện, nhìn lướt qua thiếu niên bên cạnh, cả người quần áo toát lên khí chất quý tộc, đây tuyệt đối là cuộc sống xa hoa.

Xuyên qua một đoạn lại đến một khoảng sân to như trong viện, đại khái to gấp 3 lần sân phơi thảo dược, hai bên là hoa được tu bổ nhìn cực kỳ xinh xắn, đặc biệt nhất là dựa vào hành lang là một cây quế rất cao, chưa tới thời kỳ nở hoa, chỉ tỏa hương thơm nồng đậm, che đi mái nhà bằng ngói lưu ly, vừa đi vào hành lang đã cảm thấy mát mẻ rất thoải mái. Vào bên trong Tiểu Nguyệt không khỏi ngẩn ra, đây tuyệt đối không phải là địa phương tiếp đón khách bình thường, một gian phòng giữa rất rộng, chính giữa là bàn bát tiên, hai bên là ghế thái sư, không khí trang nghiêm tràn ngập đại sảnh.

Ở chính giữa gian phòng, bên trên treo một tấm biển thật to đề chữ Thượng Thư Khánh An Đường lớn, màu vàng, một giá sách thật cao dựng gần cửa sổ, phía trên là la liệt sổ sách cùng sách xưa, cụ thể là sách gì, Tiểu Nguyệt cũng không nhìn rõ tên, chủ khách sau khi ngồi xuống,Tư Mã Chu nói: “Các ngươi không cần gò bó.”

Tiện tay chỉ thiếu niên bên cạnh nói: “Đây là cháu của ta, tên Vân Tử Xung.”

Vợ chồng Kỷ Thanh Sơn sửng sốt, người không có kiến thức cũng biết họ Vân là quốc họ của Nghiêu Quốc, Vân Tử Xung không phải hoàng thân thì cũng là quốc thích, hai người không nghĩ đến đời này còn có thể giao thiệp cùng quý tộc cao cao tại thượng, bất giác đứng lên có chút lo sợ bất an, Tư Mã Chu khoát tay một cái nói: “Không cần như thế, tuy cháu ta có chút địa vị, nhưng ở chỗ này vẫn là vãn bối. “

Lão nhân hiền lành thân thiết, Kỷ Thanh Sơn và Lý Tố Nương lúc này nỗi bất an mới bỏ xuống, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút ngạc nhiên, thiếu niên này xem ra lai lịch không nhỏ, rất nhanh có mấy tiểu nha đầu đi vào dâng trà, rất chu đáo, Hồ Tử cùng Tiểu Nguyệt đều có phần, Hồ Tử sớm đã khát vô cùng, bưng lên tách trà có nắp liền muốn uống một hơi cạn sạch,Tiểu Nguyệt lặng lẽ kéo kéo cánh tay Hồ Tử nói khẽ: “Cái này rất nóng ca ca uống chậm chút.” Nói xong nàng liền mở tách trà có nắp, chợt cười cười, trà rất nhạt, nước rất thanh, mỗi lá trà đều rất cân xứng, vả lại màu sắc nước trà trong trẻo lại có chút xanh biếc nhàn nhạt, mùi thơm thoang thoảng tiến tới trước mũi, Tiểu Nguyệt biết rằng trà này tuyệt đối là cực phẩm, còn tốt hơn trà ông nội đã từng nói, trà càng tốt thì vị càng thanh.

Nhàn nhạt nhấp một miếng,quả nhiên có một tia ngọt mùi thơm ngan ngát trở về, Tư Mã Chu ngoài mặt nói uống trà, lại thầm vụng trộm quan sát sự khác nhau giữa tiểu nha đầu cùng người khác, nàng từ từ nâng chung trà lên nhìn, ngửi rồi mới uống, Tư Mã Chu cảm thấy, đây tuyệt đối không phải việc mà một tiểu nha đầu sơn dã có thể làm được, so với tiểu thư khuê các kinh thành còn bài bản hơn, nhiều năm bôn ba làm cho Tư Mã Chu hiểu tiểu nha đầu trước mắt này là một nhân tài. Nếu như thu về làm môn hạ của mình, Khánh An Đường có thể ngày càng phát dương quang đại không chừng, nhìn đứa cháu bên cạnh, cúi đầu thở dài: “Tử Xung mặc dù cơ trí thông tuệ, đáng tiếc thân phận lại…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN