Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt - Chương 6: Thi thí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt


Chương 6: Thi thí


Trịnh tiên sinh này dù có ý nhường, nhưng một bé gái mới sáu tuổi đã trả lời được lưu loát Tuân tử điển tịch, vẫn khiến mọi người ở đây ngạc nhiên không thôi. Trịnh tiên sinh khẽ mỉm cười gật đầu một cái lại ngồi xuống, Lục Vũ bất giác âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là tiểu sư muội của mình. Ngụy tiên sinh đứng lên đi tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mấy cái lên án thư của Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu nha đầu ta đây sẽ không khách khí, con phải chuẩn bị cho tốt! Trung cấp Thượng không phải dễ tiến vào như vậy đâu”. Tiểu Nguyệt cười ngọt ngào đáp: “ Xin tiên sinh chỉ giáo”.

Ngụy tiên sinh ngoắc tay, phía sau tên sai vặt mang đến một cây cổ cầm đặt trên án, Ngụy tiên sinh xoay người tiêu sái ngồi xuống, ngón tay đặt trên dây đàn nhẹ nhàng khẽ khẩy, một hồi tiếng đàn cổ phác vang lên, đè lại dây đàn, Ngụy tiên sinh nói: “Ta đàn, con tới nghe”. Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, thầm nghĩ nếu nghe mà đoán nhạc thì coi như dễ, những bài hát kinh điển phần lớn mình đều biết, dù sao ở hiện đại mẹ thích nhất là cổ cầm khúc, chỉ sợ trong thế giới không có thật này, có những bài hát mới được sáng tác mà mình không biết là nguy to. Tiếng đàn u u vang lên, Tiểu Nguyệt không khỏi vui vẻ, đây đúng là bài mà mẹ mình thích nhất “Ngư tiều vấn đáp”, bản gốc khá giống với bản cách điệu của Ngụy tiên sinh, ý nhạc sâu xa, phiêu dật đầy cởi mở.

Núi cao lồng lộng, nước chảy quanh co, tiếng hát mơ hồ, một khúc dư âm ngân nga kéo dài, Ngụy tiên sinh ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyệt ánh mắt sáng quắc, Tiểu Nguyệt mở miệng nói: “Xưa nay thịnh suy như trở bàn tay, duy chỉ non xanh nước biếc vẫn vững bền. Ngàn năm thiệt hơn thị phi, chỉ tóm gọn trong một câu nói của ngư tiều mà thôi.” Ngụy tiên sinh đứng lên cười ha hả nói: “Được! Một câu xuất khẩu thành thơ đã nói toạc ra ý tứ của Ngư tiều vấn đáp, quả nhiên là kỳ tài”. 

Tiểu Nguyệt âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ chính mình gặp may a! Nếu vị này đàn ra bài hát lạ nào, mình không thể đoán ra tên thì khó nói rồi. Đang muốn thở nhẹ một hơi, ai ngờ Ngụy tiên sinh không biết thế nào, muốn Tiểu Nguyệt đàn thêm một khúc, mồ hôi lạnh của Tiểu Nguyệt vừa mới lau xong lại ào ào tuôn ra, sao mình biết đàn loại này đây, đương lúc khó xử, Vân Tử Xung đứng lên nói: “Ngụy tiên sinh, Tiểu Nguyệt biết kéo hồ cầm”.

Ngụy tiên sinh cao hứng nói: “ A! Con nói là cây hồ cầm đang nằm trong kho học viện của chúng ta đấy à, cái này cả Nghiêu Quốc chỉ mấy người có, nếu nha đầu này biết, mau đi lấy đến đây.” Rất nhanh Vân Tử Xung liền lấy đến một cái đàn nhị giao cho Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt nhận lấy. Qua sức nặng trên tay nàng biết được đây là một cây đàn nhị cực phẩm, so với những cây đàn mình từng kéo qua âm cao hơn nhiều,thử thử coi như có thể sử dụng được, chỉ là vóc người mình có hơi thấp, đoán chừng những người bên cạnh nhìn có chút kỳ cục. Ngón tay khẩy khẩy vài dây, nhớ lại mình trước đây kéo mấy khúc đều là mấy bài nhạc đệm cho kinh kịch, một mình kéo thì có hơi sượng, nhưng tấu một chút bài “ Bá vương biệt cơ” kết hợp với “Dạ khúc thâm trầm” thì có lẽ được.

Khúc này cũng coi như một bài hát ngắn, cực kỳ khác với những bài hát đàn nhị uyển chuyển bi thương, ngược lại là cương kình có lực, tràn đấy kịch tính, hơn nữa Tiểu Nguyệt thích nhất là xem phối hôp với điệu múa Ngu Cơ, thật là đẹp tuyệt vời. Ngẫm lại rồi chuẩn bị tư thế, dựa vào tri nhớ mà kéo lên, âm sắc bì bõm giống như trở lại những ngày bên ông nội, ông cầm tay mình cùng đàn hồ hòa mình vào kinh kịch, bất giác theo tiếng đàn hát lên: “Mời quân vương uống rượu nghe Ngu Cơ, hiểu nỗi lòng quân vương đang buồn phiền vì giang sơn tiêu điều, anh hùng bốn phía đều nổi dậy, tự cổ đến nay một câu nói, thành bại hưng vong trong nháy mắt…”

Một bài hát rất ngắn, nhưng cũng rất có ý vị, một khúc hát làm cho đại sảnh thoáng chốc an tĩnh đến đáng sợ, Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần bất giác bật cười, mọi người thấy nét mặt nàng giống như gấu trúc, Ngụy tiên sinh dẫn đầu vỗ tay, đưa tay cầm lấy đàn nhị suy nghĩ chốc lát nói: “Cái này ta từng nghe người Hồ kéo qua, nhưng không có sinh động như tiểu nha đầu con, vả lại con hát nghe dị thường tao nhã, là đoạn sử ký chuyện xưa Hạng Vũ!! Rất động lòng người, thật là dạy học lại được học lại, sinh thời ta có thể thu một học sinh tài cao như con, ta cũng không còn tiếc nuối gì nữa” 

Tư Mã Chu bất giác kiêu ngạo cười một tiếng, Vân Tử Xung nhìn Tiểu Nguyệt trầm ngâm, mới vừa rồi nha đầu này kéo cầm trong nháy mắt vẻ mặt không có chút ý đùa mà là một loại tưởng niệm. Ngụy tiên sinh hài lòng trở về chỗ ngồi, Lý tiên sinh đứng lên, từ bên người gã sai vặt lấy ra một ống giấy cuộn, từ từ mở ra để trước mặt mọi người, chính là cái ngày hôm qua Tiểu Nguyệt đạo văn thư pháp Lâm Giang Tiên, Tiểu Nguyệt bất giác có chút đỏ mặt, Lý tiên sinh khẽ mỉm cười nói: “Về khoản thư pháp này lão phu không còn lời nào để nói”. Nói xong cũng ngồi xuống, ý là thông qua, Tiểu Nguyệt không khỏi thầm nói may mắn.

Người tiếp theo là Ngô tiên sinh râu xồm, hắn đứng dậy đi mấy bước, bất giác có chút khó xử, nha đầu này ung dung qua được ba cửa, vóc người tiểu nha đầu này sao có thể qua cửa của mình được, nhưng quả thật mình rất thích nha đầu này, thông minh nhạy cảm năng lực đầy người, nhưng bắn tên sức nàng khẳng định không đủ, cưỡi ngựa đoán chừng ngay cả lên ngựa cũng khó, võ thuật, đúng rồi! Võ thuật, mới vừa rồi nha đầu này hát một đoạn rất có cảm xúc về âm nhạc, đoán chừng múa kiếm cũng không làm khó được nàng, dù sao chính mình đợi nàng lớn lên một chút học là được.

Nghĩ đến chỗ này, râu ria rậm rạp cười ha hả nói: “Tiểu nha đầu cưỡi ngựa bắn cung của ta hôm nay xem như thôi, con biết múa kiếm chứ?”

Tiểu Nguyệt mắt thoáng nét cười, biết Ngô tiên sinh râu ria rậm rạp này cố ý nhường, vì vậy ngọt ngào nói: “Biết! Con sẽ múa một đoạn cho các tiên sinh nhìn”

Ngô tiên sinh mừng rỡ gật đầu, rất nhanh rút từ bên hông một bội kiếm đưa cho Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt nhìn trường kiếm dày đặc hàn kiếm, không khỏi ngầm cươi khổ, cúi người nhìn vóc dáng nhỏ bé như hiện tại, làm sao có thể múa may với loại trường kiếm này. Đang khó xử nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, Vân Tử Xung liền đi ra rút từ bên hông thanh đoản kiếm đưa cho Tiểu Nguyệt nói: “Cái này thuận tay hơn, kiếm của Ngô tiên sinh là thiên hạ bảo kiếm, ngươi cũng đừng làm hư nó.” Lời nói không những giải nguy cho Tiểu Nguyệt cũng đáp trả lại cảm tình cho mượn kiếm của Ngô tiên sinh, rất khéo léo đưa đẩy. Bấy giờ Ngô tiên sinh mới ý thức được bội kiếm của mình đối với nha đầu sáu tuổi mà nói quá dài một chút, vì vậy cười sảng lảng thu hồi bảo kiếm của mình, vỗ vỗ bả vai Vân Tử Xung, đi qua một bên.

Tiểu Nguyệt thấy trước mắt có bãi đất trống, Tiểu Nguyệt cầm đoản kiếm trong tay đi lên phía trước đứng lại, ngón trỏ duỗi thẳng khép lại, hướng mu bàn tay về phía trước, ngón cái đè ở ngón áp út, tay chống lên đùi phải, mở đầu một cách xinh đẹp. Ngô tiên sinh bất giác âm thầm gật đầu, đừng xem thường nha đầu này, động tác đơn giản nhưng chắc chắn có luyện qua, tiếp đến Tiểu Nguyệt chậm rãi triển khai tư thế, thân theo kiếm động, tiêu sái tuyệt đẹp, một đoạn nhu hòa thướt tha, liên tục không ngừng, nhẹ nhàng luyện xong bài Thái Cực kiếm, mọi người vừa một hồi cảm thán.

Tiểu cô nương này múa bộ kiếm pháp kia, nhìn chiêu thức đơn giản nhưng thần thái đó không phải là một sớm một chiều có thể luyện được. Ngô tiên sinh kích động vỗ tay nói: “Vừa xinh đẹp lại vừa có tình, tốt lắm! Không biết đây là bộ kiếm pháp gì, ta lại chưa từng thấy qua” 

Tiểu Nguyệt đáp: “Là Thái Cực kiếm”

Lục Vũ suy nghĩ một lát nói: “Thái Cực sinh lướng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bộ kiếm pháp kia kéo theo không biết bao nhiều là ý nghĩa, quả nhiên rất hợp Thái Cực tinh túy, hay lắm! Hay lắm!” 

Phòng tiên sinh đi lên vỗ vỗ bờ vai của Tư Mã Chu nói:” Cái lão già này đừng đắc ý quá, con nhóc này qua bốn cửa nhưng còn cửa ải Cửu cung của ta nữa, không dễ dàng qua cửa vậy đâu, chỉ là tiểu nha đầu này đáng yêu hết sức”. Vừa nói vừa thấp giọng thầm thì bên tai Tư Mã Chu: “Thương lượng chút nào, nếu như nha đầu này qua cửa của ta, ngươi đem đệ tử bế quan này nhường cho ta có được không, dù sao đệ tử của ngươi có cả đống rồi”. 

Tư Mã chu trừng mắt liếc hắn một cái nói:” Đừng mơ tưởng! Nha đầu này là ta kiếm người thừa kế cho Khánh An Đường, ngươi muốn đồ đệ thì tự mình tìm đi”

Phòng tiên sinh nói thầm vài câu, đi tới trước mặt Tiểu Nguyệt nói: “Con có biết ý nghĩa của Cửu cung không?”

Tiểu Nguyệt âm thầm liếc mắt, thầm nghĩ mấy hạng thi kia mình không dám chắc duy chỉ có hạng này thì lòng tin mười phần, nghĩ mình từ tiểu học học đến lớn, bao nhiêu năm đun đúc rồi, dùng Cửu cung đơn giản để làm khó mình mới là lạ, vì vậy cười híp mắt nói: “Ước chừng biết một chút” 

Phòng Nhạc vừa thổi râu vừa nói: “Tiểu nha đầu này giọng điệu không nhỏ, con biết thế nào là Cửu cung?”

“Càn cung, Khảm cung, Cấn cung, Chấn cung, Trung cung, Tốn cung, Ly cung, Khôn cung, Đoài cung. Trong đó Càn, Khảm, Cấn, Chấn thuộc Tứ Dương cung, còn Tốn, Ly, Khôn, Đoài thuộc Tứ Âm cung, cộng thêm Trung cung là Cửu cung”

Phòng Nhạc mặt mày hớn hở đứng lên lập tức nói: “Con nhóc này có chút kiến thức đấy, được lắm! Nếu biết như vậy ta cũng không làm khó ngươi, ra đề đơn giản cho ngươi giải là được rồi”. Tiểu Nguyệt nháy nháy mắt nói: “Tiên sinh xin mời”

Phòng Nhạc quỷ dị cười một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy có chút nhăn nhúm đặt trên thư án trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt cúi đầu xem xét, không khỏi phì cười, ngẩng đầu thấy Phòng Nhạc có chút khẩn trương mặt đỏ, không khỏi âm thầm buồn cười, đạo đề này thật ra rất đơn giản, nhưng là nếu không hiểu câu hỏi, sợ rằng mình muốn phá cũng tốn công, lại nói đề hôm nay đã được đem vào đề thi cho học sinh tiểu học lớp hai rồi, hơn nữa còn được truyền bá không biết bao nhiêu lần qua phim Anh hùng xạ điêu, nếu như mình không làm được thì thật sự không thể nào nói nổi.

Thật ra thì đề Cửu cung này chính là đề mà Hoàng Dung đưa cho Anh Cô trong phim Anh hùng xạ điêu: “Đem số từ 1-9 điền vào Cửu cung bên trong, sao cho mỗi một hàng ngang, mỗi một hàng dọc đều cộng vào được một số bằng nhau”

Bản thân mình thì có lẽ vô cùng thoải mái, bởi vì được hưởng thành quả của vô số các bậc hiền triết đi trước rồi, nhưng Tiểu Nguyệt tin tưởng lão đầu này cũng không giải ra được, cho nên cố ý lấy ra gây khó dễ mình. Tiểu Nguyệt lần lượt nhìn qua từng người, Tư Mã Chu có chút lo lắng, mấy tiên sinh kia có chút tức giận nhìn chằm chằm Phòng Nhạc, tựa như hắn gây tội ác tày trời khi dễ đứa trẻ kia, Tiểu Nguyệt bật cười.

Thưởng thức đủ biểu lộ khác nhau của mọi người, Tiểu Nguyệt mới nhấc bút lên thật nhanh viết ra đáp án, Phòng Nhạc kinh hãi, vội vàng cầm lên nhìn kỹ, quả nhiên một hàng như vậy, dù dọc hay ngang, kết quả đều là 15. Tiểu Nguyệt nghịch ngợm nhìn sắc mặt Phòng Nhạc có chút xám trắng, lặng lẽ cười thầm, Phòng Nhạc cũng là quân tử ham học hỏi, cho dù tuổi của Tiểu Nguyệt chỉ để làm học sinh của mình, nhưng lại hiểu được một vấn đề khá khó khăn đối với mình, tinh thần sa sút qua đi, sâu trong nội tâm lại tăng thêm vài phần kính nể, rất nghiêm túc chắp tay vái chào nói: “Lão phu hữu lễ, thật là sư trưởng, xấu hổ, xấu hổ!”.

Tiểu Nguyệt vội vàng đứng dậy khom người nói:” Tiên sinh quá khiêm nhường, cho nên ta có thể nhanh như vậy hiểu ra đạo đề này, cũng là nhân duyên trùng hợp mà nhìn ra khẩu quyết đơn giản của nó”

Ánh mắt Phòng Nhạc có chút vội vã nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt không cần hắn thúc giục, mở miệng thì thầm:” Đới cửu lý nhất, tả tam hữu thất, nhị tứ vi kiên, lục bác vi túc” 

(Trên đội 9 dưới đạp 1, bên trái 3 bên phải 7, hai vai là 2 và 4, hai chân là 6 và 8)

(http://phongthuyhuyenkhonghoc.net/index… -xich.html)

Phòng Nhạc mừng rỡ, như thu được đồ quý, nhanh chóng cầm lên bút trên bàn Tiểu Nguyệt vội vàng ghi xuống, vô cùng cẩn thận cất vào tay áo mình, xoay người hướng về Tư Mã Chu giơ ngón tay cái lên nói: “Lão già thật tinh mắt, ta dám chắc chắn, nha đầu này về sau sẽ là đệ tử mà lão đắc ý nhất” 

Tư Mã Chu mỉm cười gật đầu không chút khiêm tốn nói: “Dĩ nhiên, ánh mắt ta từ trước đến nay đều vô cùng độc đáo, so với lão già như ngươi mạnh hơn nhiều”. Hai lão ngoan đồng công khai đấu đá nhau, làm chung quanh một trận cười vang phá tan bầu không khí, Tiểu Nguyệt đi tới nghiêm trang nghiêm cẩn cũng trở nên nhẹ nhõm hoạt bát.

Lục Vũ cầm lên bảng đánh giá của mấy tiên sinh không khỏi cười, đi tới trước mặt Tiểu Nguyệt nói: “Chúc mừng tiểu sư muội, con đã trở thành học sinh nhỏ tuổi nhất trung cấp Thượng trong lịch sử của học viện Phong Hoa học viện. Hơn nữa, trong tất cả thành tích từ trước đến nay chưa từng có người ưu tú như con, theo qui định học viện không những miễn trừ học phí cho con, mỗi tháng con còn được hai mươi lượng coi như phần thưởng vì thành tích tốt. Ngày mai con có thể chính thức nhập học”

Nhiều thầy giáo cũng đứng hướng về phía Tiểu Nguyệt gật đầu cười, Tiểu Nguyệt âm thầm thở phào một hơi, thầm nghĩ nguy hiểm thật, so với thi tốt nghiệp trung học còn khẩn trương hơn, Tư Mã Chu tiến lên mấy bước nói: “Mấy ngày nữa lão phu sẽ mở tiệc trong phủ, chính thức làm lễ thu nhận đồ đệ, xin các vị tới tham dự” 

Tất cả mọi người cao hứng đáp ứng, Vân Tử Xung dẫn Tiểu Nguyệt bước ra cửa chính của học viện Phong Hoa, Tiểu Nguyệt quay đầu lại không khỏi nhìn quanh, cuối cùng thì mình cũng có thể quang minh chính đại tiến vào nơi này.

Vân Tử Xung cúi đầu nhìn nét mặt của tiểu nha đầu, nhỏ giọng cười nói: “Thế nào, không tin chính mình cỏ thể vượt qua cuộc thi”. 

Tiếng cười trầm thấp thật dễ nghe, Tiểu Nguyệt bất giác ngạc nhiên nhìn hắn, ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào người hắn, lại chiếu trên mặt đất, chiếu ra một bóng dáng cao ngất, càng làm nổi bật vẻ tuấn tú, khuôn mặt bớt đi nét lãnh mạc, có vẻ vô cùng nhu hoà ấm áp. Tiểu Nguyệt chợt nhìn đến ngây ngốc, nhìn đến Vân Tử Xung không được tự nhiên, sờ đầu của nàng nói: “Đi, nhìn cái gì mà nhập thần thế”

Tiểu Nguyệt giật mình không khỏi âm thầm bật cười, mình lại nổi tính háo sắc với một tên nhóc, lắc đầu một cái theo Vân Tử Xung lên xe ngựa trở lại Cúc Nguyệt các. Bán Hạ đã nhanh chuẩn bị xong nước tắm, lúc này tắm rửa thật ra dung một cái thùng gỗ lớn, vốn là Bán Hạ tính để chút hoa khô, Tiểu Nguyệt vội vàng ngăn lại, mình nàng tự đi vào sân của Tư Mã Chu, hái chút bạc hà cùng hoa kim ngân để ngâm mình trong nước, mùa hè dùng hai thứ này so với hoa khô còn khoan khoái thoải mái hơn. Tắm rửa xong, đã vào lúc ăn trưa, vì Tư Mã Chu có chuyện đi ra ngoài nên nàng cùng Vân Tử Xung dùng bữa ở Lâm Phong uyển. Lần này ăn trưa có thêm mấy món ăn phương bắc, cho nên Tiểu Nguyệt ăn tương đối vui vẻ hơn. 

Nhìn Tiểu Nguyệt ăn nhiều hơn, Vân Tử Xung không khỏi cưng chiều cười, nha đầu này rất kén ăn, xem ra chính mình về sau cần để ý cuộc sống thường ngày của nàng. Thế nhưng bản thân hắn không thấy đây là chuyện vặt vãnh, ngược lại cảm thấy vô cùng thích thú, dù không biết vì sao. Ăn xong hai người cùng nhau về thư phòng đọc sách, Vân Tử Xung cầm một cuốn “Kim quý yếu lược” tựa vào giường êm đọc, Tiểu Nguyệt đã không còn hứng thú gì với những cuốn điển tịch y học này, dù sao cũng đã học bốn năm rồi, thi qua vô số lần, ngược lại sự khát khao tìm tòi đối với thế giới này lại vô cùng lớn.

Ở trên giá sách quét một lượt, lại không nhìn thấy sách địa lý hay lịch sử của Nghiêu Quốc, liếc mắt nhìn Vân Tử Xung thầm nghĩ: Đừng xem thường tên nhóc này, tâm tư trong lòng tuyệt không ít, không thể so với sự chính trực của Hồ Tử. Nhắc đến Hồ Tử, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút nhớ nhung, mặc dù chỉ cùng nhau sinh sống hơn một tháng, lại sinh ra tình cảm huynh muội thật sự, vội xoay người ngồi xuống ghế gấm trước giường êm, hỏi: “Ngươi biết ca ca ta hiện nay thế nào không?”

Vân Tử Xung để quyển sách trên tay xuống, giương mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt có chút gấp gáp của tiểu nha đầu, trong lòng có chút khó chịu khác lạ, nhưng vẫn ôn hòa trả lời: “Yên tâm đi, sơ cấp vỡ lòng rất dễ dàng, cho dù ca ca ngươi trình độ có thấp, cũng sẽ không vấn đề gì, chỉ là…” Nói chỗ này dừng một chút, có chút do sự muốn nói lại thôi. Tiểu Nguyệt lập tức hiểu, đúng a! Nơi như học viện Phong Hoa này tuy nói là nơi danh sư tụ tập, nhưng học sinh gia cảnh bần hàn sao có thể vào học, có thể thấy đông đảo đều là học sinh gia đình quyền quí, đến cả học sinh bần hàn ở đây cũng không tính là nghèo. Vậy đây chẳng phải tính huống khó khăn sao, coi như ca ca vào học mới hai ngày, có thể nghĩ nhất định sẽ không tốt đẹp gì. Nhưng mình thì có biện pháp gì trợ giúp ca ca đây, ít nhất khiến hắn có thể trải qua cuộc sống ở trường bằng phẳng một chút. 

Vân Tử Xung là chưa bao giờ quan tâm đến việc của người khác, dù người nọ có là ca ca của tiểu nha đầu này, nhưng khi nhìn thấy nàng vẻ mặt vô cùng phiền não, còn rất nóng long. Không muốn thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, không muốn thấy gương mặt ngọt ngào của nàng vướng chút ưu sầu, đôi mắt Vân Tử Xung chợt lóe, cười như không cười hỏi: “Nếu như ngươi bằng lòng vẽ lên mặt quạt cho ta, ta liền nghĩ biện pháp giúp hắn một chút”

Ánh mắt của Tiểu Nguyệt nhất thời hiện lên tia sáng rực rỡ: “Được! Chỉ cần ngươi có thể giúp ta một tay, sau này bao nhiêu mặt quạt ta đều sẽ vẽ. Nói trước ta chỉ biết viết chữ mà thôi, đối với vẽ tranh ta một nét cũng không biết”

Vân Tử Xung nhàn nhạt cười một tiếng, đáp: “Khó được, ngươi lại có thứ không biết, đây quả thật là một chuyện đáng ngạc nhiên”. Thật ra Vân Tử Xung cũng không cần làm gì cả, từ khi danh tiếng của Tiểu Nguyệt ở học viện Phong Hoa và cả Nguyệt thành đều biết, những ánh mắt khinh miệt không hề giấu diếm trước đây đối với Hồ Tử cũng chầm chậm biến mất, mặc dù vẫn bị cô lập như cũ, nhưng mọi chuyện cũng chuyển biến tốt hơn. Không tốt là các vị sư trưởng đối với người không biết gì cả lại có chút chậm hiểu như Hồ Tử, thật sâu thở dài, cùng câu nói cửa miệng, “Đấy sao lại là muội muội ruột của con chứ”

Dĩ nhiên ngay cả như vậy, Hồ Tử vẫn là vì Đại Nha mà kiêu ngạo, tuy nhiên lúc mới bắt đầu bản thân hắn thật sự không biết thiên tài Kỷ Tiểu Nguyệt lại chính là muội muội Đại Nha của mình. Sau khi biết, Hồ Tử vẫn không rõ muội muội mình từ khi nào lại trở lên lợi hại như vậy, chẳng phải luôn luôn cùng mình lên núi chơi đùa ư? Sao cuối cùng lại biết nhiều như thế? Thậm chí thư pháp của muội muội hôm nay đã được treo ngay trước học đường của mình, ngẩng đầu là có thể thấy, nghe nói là tiên sinh mất chút công sức mới xin được. Mỗi khi nhìn thấy nét chữ khó coi của mình, nét bút lớn nhỏ không đều, tiên sinh luôn nhìn sang chữ treo trước tiền đường, lắc đầu thở dài một cái.

Vấn đề này theo Hồ Tử đến cuối đời cũng không thể nào giải đáp được, dù sau này khi đã trở thành một đại tướng quân nổi tiếng trên đời, hắn vẫn theo thói quen sùng bái muội muội ruột thịt của mình. Dĩ nhiên đây là chuyện của sau này, tạm thời không nhắc tới. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN