Hành Trình Tán Đổ Crush
#11
Phản ứng đầu tiên của chúng tôi là nhìn về phía cậu bạn A. Lí do hẳn mọi người cũng đoán ra được. Tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy nằm xuống bàn, yên lặng nhìn về khoảng không vô định phía trước.
Ngày hôm đó đối với lớp tôi thật nặng nề.
Các buổi học sau, tôi đều thấy cả hai người tự động đổi chỗ để ngồi cạnh nhau. Ngay cả cô bạn lớp trưởng khó tính cũng không nói gì cả. Bởi vì tất cả chúng tôi đều biết khoảng thời gian này đối với họ đều vô giá.
Chiều hôm ấy, tôi cùng cô bạn thân trốn học để đi mua quà chia tay. Chúng tôi đi vòng vòng khắp chợ rồi phố mua sắm nhưng vẫn không thể chọn được thứ ưng ý. Cuối cùng chúng tôi quyết định mua khăn quàng cổ và một chiếc tất màu hồng nhạt rất xinh xắn.
Sáng thứ 4, chúng tôi mở tiệc chia tay cô bạn. Tôi biết thời khắc chia tay này sớm hay muộn cũng đến. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng tôi còn ở bên nhau tận 6 tháng nữa. Nhưng không ngờ thời gian chỉ còn 3 ngày. Cô bạn T cầm máy chụp chung cả lớp, lưu giữ bức ảnh cuối cùng gắn bó với 59 con người còn lại. Sau đó, cô bạn đến nhóm bàn chỗ tôi. 3 bàn ngồi gần tôi nhất được mệnh danh là trung tâm hài của lớp. Nhưng chúng tôi đều cố gắng cười gượng gạo, kìm nén nước mắt không chảy ra.
“Cheers!” Cô bạn nâng cốc lên về phía chúng tôi.
“OK, cheers!” Chúng tôi đều đứng dậy, nâng cốc chạm vào nhau tạo thành những tiếng kêu kích thích giác quan.
Sau khi cô bạn T đi ra các bàn khác, cô bạn thân của tôi đã khóc. Tôi ôm cô bạn vào, vỗ nhẹ từng nhịp lên lưng. Đôi vai cô bạn run rẩy. Tôi cứ nghĩ đến chuyện sắp phải rời xa T, nước mắt như chỉ trực trào ra. Nhưng cô bạn thân đang khóc đây rồi. Tôi phải mãnh mẽ. Ít nhất là để cô bạn T có thể lên đường một cách vui vẻ. Cậu bạn thân M và cậu bạn thân T hát hò bên tai an ủi.
Nhưng tôi biết rằng, ngoài cô bạn thân ra thì còn một người nữa đang khóc trong thầm lặng. Từ đầu giờ đến tận bây giờ, cậu bạn A chưa hề động vào đồ ăn, chỉ nằm gục xuống bàn. Cô giáo nhìn thấy cũng chỉ cười trừ, bảo chúng tôi gói đồ ăn về hộ.
Sau khi tiếp từng nhóm bạn, cô bạn T quay trở về chỗ cậu bạn K, ôm lấy cậu bạn, vỗ về.
Khoảng thời gian đó quả thực chẳng hề vui vẻ chút nào.
Khi quyển sổ lưu bút được chuyển đến tay tôi, tôi đã không ngại viết hết nửa tiết. Mấy cô bạn bàn trên giục giã, tôi mới dừng bút lại được.
Hôm sau, chúng tôi nhận được thông báo nghỉ học từ bây giờ cho đến hết tuần. Vậy là thời gian cô bạn T ngồi học trên lớp chỉ còn 1 ngày.
Trong 1 ngày đó, vào mỗi giờ giải lao, lớp chúng tôi đều cùng nhau hát New Year’s Day và See You Again. Tâm trạng của chúng tôi hoà cùng với giai điệu của bài hát nghe thực sự thê lương.
Ngày hôm đó kết thúc thật chóng vánh. Tôi ra hỏi han cô bạn vài câu rồi dặn dò đủ thứ chuyện.
Cậu bạn A và cô bạn T đã yêu nhau được 2 năm. Suốt quãng hành trình 2 năm kia, họ đã từng nói lời chia tay, từng bị ngăn cản bởi phụ huynh và giáo viên. Nhưng họ vẫn vượt qua mọi chuyện để có thể nắm tay nhau đi đến tận bây giờ. Khi tôi nghe nói cả hai đều hẹn nhau ở Anh, cùng tạo nên một câu chuyện hạnh phúc tôi đã rất ngưỡng mộ. Cô bạn T dạy kèm IELTS cho cậu bạn A đã khiến tôi cảm thấy chuyện tình yêu của hai người họ đều giúp đỡ nhau lên, có việc gì phải ngăn cấm. Điều chúng tôi không tưởng nhất là cô bạn T đi du học sớm hơn dự định như vậy. Lần này bay, có thể 2 năm sau mới quay trở về Việt Nam được. Quãng thời gian 2 năm này là sự thử thách lớn nhất với cả hai. Đây cũng là quãng thời gian có thể khiến họ trưởng thành hơn, biết suy nghĩ rõ ràng về tình cảm hơn.
Tối hôm đó, tôi viết lên story một dòng trạng thái bằng tiếng Anh: All the wealth of the world could not buy you a friend, not pay you for the loss of one. Mục đích chính là gửi lời tạm biệt tới cô bạn.
Ngay sau đó cô bạn thả icon buồn vào story của tôi. Chúng tôi nhắn tin cho nhau qua lại. Tôi nói chỉ cần shipping một anh Tây đẹp trai cho tôi là được, không cần cảm ơn nhiều. Cô bạn vui vẻ đồng ý.
Tối thứ 7 tôi không thể ra sân bay tiễn cô bạn được. Trong chuyến đi ấy có cô bạn thân của tôi và cậu bạn A. Vì không đi được nên tôi chỉ có thể call video cho cô bạn. Nhưng điện thoại cô bạn sắp hết pin nên không thể nói gì nhiều. Tôi không chứng kiến được cảnh tượng đêm hôm đó ở sân bay, nhưng tôi biết rằng đó sẽ là khoảnh khắc đau lòng, khó quên nhất của cậu bạn A. Tôi không biết đó có phải là một đêm chia tay đầy nước mắt hay không?
Sáng hôm nay, tôi thức dậy, nhìn đồng hồ để canh thời điểm cô bạn T đến nơi. 14h, tôi nhận được tin nhắn, cô bạn T đến rồi. Nhưng phải check-in và làm các thủ tục khác nên có lẽ khoảng 15h30 đến 16h chúng tôi mới có thể nhắn tin cho nhau.
Vừa rồi tôi nhận được thông báo từ messenger. Là tin nhắn thoại của cô bạn T. Tôi ấn vào. Giọng cô bạn T vang lên thật thân thuộc.
“Mày bảo đặt tao một anh đẹp đẹp đúng không? Tao đã tìm thấy rồi đây này!” Kết thúc giọng nói là tiếng cười đầy thích thú của cô bạn.
Nghe thấy vậy, động lực đi du học của tôi ngày tăng cao. Có một khoảnh khắc, tôi chỉ muốn lên đường ngay sau kết thúc học kì 2 chứ không cần phải đợi 2 năm nữa làm gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!