Hành Trình Tán Đổ Crush - #171110
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Hành Trình Tán Đổ Crush


#171110


01

Tiết thể dục đến, tôi quàng cổ cậu bạn D đi xuống sân trường. Khi đến gần khu vực lớp, cậu ấy đứa ánh mắt nhìn chúng tôi mấy giây rồi mau chóng rời đi.

02

Tôi đứng nói chuyện với cô bạn thân một lúc thì thấy cậu bạn thân H của cậu ấy đi về phía tôi. Tôi kết thúc cuộc nói chuyện, tiến tới chỗ cậu bạn H.

“Ôi người yêu” Tôi quàng cô cậu bạn H kéo xuống ghế đá ngồi.

“Vừa mới gọi thằng D là người yêu xong giờ lại gọi H là người yêu” Cô bạn thân lên án tôi, lắc lắc đầu.

Tôi xấn tới ngồi sát cạnh cậu bạn H. Hành động cực kì thân mật. H cho tôi xem mấy inbox từ những cô gái lại muốn làm quen. Cậu bạn H vô cùng đẹp trai, nhà giàu có nên được rất nhiều cô gái inbox tán tỉnh. Chúng tôi đang cười nói vui vẻ về những tin nhắn inbox này, cậu ấy bỗng tiến tới.

Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung nhìn vào màn hình điện thoại của cậu bạn H. Cậu ấy đứng trước tôi hát hò linh tinh các kiểu rồi lại đi ra.

Một lúc sau, tôi lại thấy cậu ấy đi đến chỗ chúng tôi. H và tôi vẫn không thèm để ý đến cậu ấy.

Chợt một cơn gió lạnh thoáng qua, tôi đang ốm nên cảm nhận rõ ràng đợt gió ấy.

“W! Áo!” Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu ấy.

Cậu ấy không nhìn tôi, tiếp tục đứng hát.

“Áo!” Tôi hơi nhíu mày, kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.

Cuối cùng cậu ấy cũng đưa ánh mắt nhìn về phía tôi. Cậu ấy vừa hát vừa cởi bỏ chiếc áo khoác ra, đưa cho tôi.

03

Tôi lơ đãng quay sang nhìn cậu bạn H. Cậu bạn đang đọc tin nhắn trên messenger.

“Mày nhìn này”

Cậu ấy chỉ vào màn hình điện thoại. Dòng tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ một người nào đó có tên facebook là Ngáo Ộp. Tôi đang đọc dòng tin nhắn thì thấy cậu ấy đi tới, ngồi xuống cạnh cậu bạn H.

“Lại là Biện Dôn à?” Cậu ấy cười đầy ma mãnh nhìn tôi.

“Đéo phải tao” Tôi lên tiếng phủ nhận. Tôi chỉ dùng mỗi một facebook thôi mà.

“Chắc là Biện Dôn rồi” Cậu ấy vẫn nhắc lại thêm lần nữa.

“Đéo phải tao thật. Thề” Tôi kiên quyết phản đối.

Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, không nói nữa.

04

Tôi đang ngồi hoàn thiện nốt phần bài tập môn Sinh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cậu ấy.

“Phương, đưa áo cho tao” Cậu ấy đưa tay ra trước mặt tôi.

“Làm gì?” Tôi giữ chặt chiếc áo, quyết không buông.

“Tao lấy khăn trong túi áo mà” Cậu ấy nói.

Tôi mới tin tưởng đưa áo cho cậu ấy. Sau khi lấy khăn xong, cậu ấy đưa áo lại cho tôi.

05

Giờ nghỉ giữa các tiết, cậu ấy lại đi đến bàn tôi đòi áo.

“Mày mặc như thế được rồi mà” Cậu ấy mặc hoodie đen trông cũng khá dày dặn đấy chứ.

“Tao không mặc đồng phục” Cậu ấy đáp lại.

“Không sao cả” Tôi gật đầu chắc nịch.

“Nhỡ bà tổng phụ trách bắt được thì sao?” Cậu ấy vẫn tiếp tục nói.

“Bà tổng phụ trách chẳng rỗi việc để ý đến mày đâu” Tôi thấy cậu ấy lo xa quá rồi.

“Phương, đưa áo đi” Cậu ấy dường như không còn lí lẽ nào để nói nữa rồi.

“Nhưng mà tao lạnh lắm” Tôi ôm chặt chiếc áo trong tay.

“Tao cũng lạnh mà” Cậu ấy nhíu mày.

“Mày mặc như thế ấm rồi mà” Tôi vẫn không trả chiếc áo đó.

Cậu ấy không nói nữa, quay người bước đi.

06

Cuối giờ, tôi đang thu dọn sách vở thì nghe thấy tiếng gọi của cậu ấy. Tôi quay người lại. Cậu ấy đen chen chúc trong đám người, cố gắng tiến về chỗ tôi.

Tôi cởi áo khoác ra, đưa cho cậu ấy. Cậu ấy nhận lấy. Chợt nảy ra ý tưởng thú vị, tôi nói với cậu ấy.

“Khi nào về nhà mày hãy xem trong túi áo khoác có gì nhé” Tôi nói kèm theo kiểu cười nhếch khoé miệng.

Cậu ấy dừng chân lại, đặt balo xuống. Cậu ấy cầm chiếc áo lên, đưa tay vào trong hai túi áo để tìm kiếm cái thứ mà tôi nói kia. Kiểm tra trong túi áo một hồi vẫn không thấy, cậu ấy giơ áo lên, kiểm tra xem tôi có vẽ cái gì lên áo không. Hết một lượt vẫn không nhìn thấy có gì lạ. Cậu ấy đưa chiếc áo lên mũi ngửi đi ngửi lại hai lần vẫn nhíu mày đầy khó hiểu.

“Phương, có cái gì đâu” Sau một hồi tìm kiếm xung quanh, cậu ấy gọi lớn tên tôi.

“Đã bảo mày về nhà mở ra thì nó mới có hiệu nghiệm cơ mà” Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn cậu ấy bất lực tìm kiếm một thứ không xuất hiện.

Cậu ấy giơ áo lên nhìn sơ sơ một lần. Sau đấy, cậu ấy rút ra kết luận.

“Chẳng có gì cả. Tao có về nhà cũng chẳng thấy thứ gì”

Cậu ấy mặc áo khoác vào, khoác balo đi ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN