Hành Trình Theo Đuổi Cô Vợ Trọng Sinh (Bản Dịch) - Đánh Ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Hành Trình Theo Đuổi Cô Vợ Trọng Sinh (Bản Dịch)


Đánh Ghen



Chương 7: Đánh Ghen

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyenyy

Vẻ mặt bạn cùng lớp Tiểu Lộ nghiêm trọng, nói: “Mình nghe mấy bạn ở lớp K nói Từ Ninh muốn chặn đường cậu ở nhà vệ sinh. Cô ấy muốn thương lượng với cậu về chuyện liên quan đến Trần Thiệu Du.”

Dư Nguyệt Hoa ngồi nghiêng ngườiđằng trước Hạ Trừng lạnh lùng hừ một tiếng: “Hạ Trừng, đừng để ý tới mấy người lớp K đó nữa, lát nữa mình và cậu cùng đi báo với giáo viên chủ nhiệm.”

Hạ Trừng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đám người đứng xung quanh bàn cô, thoải mái cười nói: “Các cậu không cần lo lắng cho mình, trong trường có nhiều người như vậy, cô ấy sẽ không ngốc đến mức đi kiếm chuyện với mình đâu.”

Tiểu Lộ vẫn không yên tâm: “Không thể nói thế được, mấy người lớp K chỉ biết gây chuyện thị phi suốt ngày, ai mà biết Từ Ninh sẽ làm ra chuyện gì?”

Hạ Trừng từ chối cho ý kiến, chỉ đứng lên nói với mọi người: “Không phiền các cậu lo lắng về chuyện của mình. Chuông vào học đã reo được một lúc rồi, mọi người mau tranh thủ ai về chỗ nấy, nếu không lát nữa Queen sẽ phạt các cậu chạy bộ ngoài sân tập thể dục đấy!”

Chủ nhiệm lớp A là giáo viên dạy tiếng Anh, cô ấy nổi tiếng có thái độ dạy học và quản lý học sinh hết sức cay nghiệt nghiêm khắc. Học sinh đều len lén gọi cô ấy là Alien Queen. Mà học sinh lớp A bọn họ phải tuân theo mệnh lệnh của nữ vương ngoài hành tinh này.

Nhưng sự thật chứng minh, Từ Ninh rất ngốc, tự làm não mình úng nước, ngay cả ông trời cũng không cứu được cô ấy.

Sau khi bài giảng cuối cùng kết thúc, học sinh bắt đầu tan học, có rất nhiều người đi tới đi lui trên hành lang.

Lúc đi toilet, Hạ Trừng bị Từ Ninh và ba bạn nữ cùng lớp với cô ấy chặn lại.

Lúc này, Tô Hằng đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, vô cùng lo lắng nói: “Trừng Trừng, con phải cẩn thận!”

Hạ Trừng chậm rãi rửa tay, trên mặt không có nhiều biểu cảm lắm.

Lần đầu tiên Tô Hằng cảm thấy thất vọng vì sự vô dụng của mình.

Có lẽ vì đã nhìn cô lớn lên nên tình cảm mà hắn dành cho cô bây giờ rất phức tạp.

Hạ Trừng là vợ của hắn, nhưng dường như cũng là con gái của hắn.

Sự khác biệt giữa hai loại quan hệ đó chính là tình cảm vợ chồng sẽ có một ngày không còn mãnh liệt, từ từ nhạt phai, nhưng sự yêu thương từ tận đáy lòng của người ba dành cho con gái thì sẽ càng ngày càng tăng lên.

Theo như tình huống Tô Hằng được nghe kể lại thì lúc đó Hạ Trừng có thể trở thành chị đại của đám nữ sinh lớp K là xuất phát từ trận đánh này.

Qua đó cũng xác định thứ hạng trước sau ở trường học của cô và Từ Ninh, mà tình cảm chị em thắm thiết của bọn họ cũng trở nên sâu đậm hơn sau trận chiến này.

Nhưng cô bé Hạ Trừng mà Tô Hằng nhìn lớn lên từng ngày lại vô cùng ngoan ngoãn. Hắn không nghĩ với sức lực của mình, cô có thể đánh thắng Từ Ninh.

Bởi vì sợ cô bị bắt nạt, Tô Hằng không kiềm được lo lắng, hỏi: “Trừng Trừng, chạy mau, nếu con chạy không thoát thì cứ hét lên thật to, giáo viên đang đi ngoài hành lang chắc chắn sẽ nghe thấy.”

Hạ Trừng đã ở bên Phó Mạn một thời gian. Tính cách của cô đã có thêm sự bình tĩnh, ung dung không nóng vội.

Cô vờ như không nghe Tô Hằng nói, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn người đứng phía sau.

Từ Ninh đặt tay lên vai cô, dùng giọng điệu không thân thiện nói: “Bạn học, cậu qua đây, mình có lời muốn nói với cậu!”

Hạ Trừng không thèm quay đầu lại, thờ ơ nói: “Mình không quen biết cậu, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”

Người đứng phía sau Từ Ninh chính là bạn học của cô ấy, tên Lật Tử, dáng người cao lớn, tính tình cực kỳ nóng nảy. Cô nhóc đi tới sau lưng Hạ Trừng, đẩy vai cô rồi lớn tiếng mắng: “Hay lắm, thành tích tốt thì giỏi lắm sao, tôi biết ngay loại người như cậu rất thích ra oai mà.”

Khóe miệng Hạ Trừng giật giật, cô xoay người nhìn Từ Ninh, chậm rãi nói: “Từ Ninh, nếu như hai người chúng ta xảy ra mâu thuẫn ở trường học, lúc đó chắc chắn mẹ cậu không biết phải xử lý thế nào đâu, cậu đừng để bà ấy khó xử.”

Không có nhiều người biết quan hệ giữa hai người, dù sao chuyện Phó Mạn và Từ Diệu Khánh ly hôn cũng đã xảy ra rất lâu rồi.

Tử Ninh nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đúng là cô ấy chưa từng nghĩ Hạ Trừng sẽ lấy mẹ ra dọa mình.

Lớn lên trong gia đình giàu có, cô ấy không khác gì con cưng của trời, chưa từng ăn nói khép nép với ai bao giờ. Nhưng trong lòng cô ấy luôn có một gút mắc, chính là mẹ của cô ấy không cần cô ấy, tái giá với người đàn ông khác.

Suy nghĩ này của cô ấy đương nhiên là do những người lớn trong Từ gia nói vào tai cô ấy từ bé cho đến lớn.

Lật Tử không phát hiện Tử Ninh đã hơi do dự, vẫn tiếp tục la mắng Hạ Trừng: “Đừng tưởng lấy người khác ra thì chúng tôi sẽ sợ cậu, loại học sinh thích mách lẻo với người lớn như cậu chị đây đã gặp nhiều!”

Hạ Trừng rũ mắt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà khẽ bật cười. Nhưng nụ cười muốn xóa đi hiểu lầm này của cô lại động đến lòng tự trọng của Lật Tử một cách nghiêm trọng.

Lật Tử giơ tay lên cao định tát Hạ Trừng một bạt tai để cô nhớ kỹ bài học này: “Cười cái gì? Cậu mà cũng muốn đi quyến rũ người khác à, thật không biết xấu hổ… A!”

Chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả Tô Hằng đứng bên cạnh cũng cũng kinh ngạc há to miệng.

Lúc tay Lật Tử vừa vung tới, Hạ Trừng đã nắm chặt cổ tay đối phương kéo về phía trước, thuận thế tàn nhẫn nắm lấy tóc của cô ấy đập vào vách tường.

Không để Lật Tử vỡ đầu chảy máu, Hạ Trừng đã đá thật mạnh vào sau đầu gối của cô ấy, khiến cho Lật Tử lập tức quỳ rạp xuống trước vách tường, nhìn tường mà hối lỗi.

Hai mắt Hạ Trừng toát ra sự ác độc và kiêu ngạo, không chỉ có Từ Ninh bị dọa không phản ứng kịp, không thể ngăn cản.

Mà đường đường là một người đàn ông trưởng thành như Tô Hằng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: “Con… đừng đánh nữa!”

Khó khăn lắm Từ Ninh và một bạn học khác mới tỉnh táo lại, lúc bọn họ định cùng nhau xông lên cứu Lật Tử, Hạ Trừng đã đến bên cạnh thùng nước và cầm cây lau nhà bẩn thỉu lên.

Cô hờ hững vung tay, hất nước bẩn vào chân Từ Ninh: “Nếu không chê nước bồn cầu buồn nôn, hai người các cậu có thể đến thử.”

Lúc này, Lật Tử giãy giụa muốn đứng lên, nhưng chân Hạ Trừng đã đạp lên vị trí yếu ớt sau đầu gối của cô bé, tóc cũng bị bàn tay Hạ Trừng nắm chặt, cho nên cô bé đành phải khua tay lung tung để thoát khỏi sự kềm chế của Hạ Trừng.

Da đầu Tô Hằng căng ra, chợt nhớ tới lúc hắn và Hạ Trừng cãi nhau trước kia, chỉ khi cô thật sự tức giận mới cãi vã với hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN