Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước
Chương 0: Tiết Tử
Dọc theo con đường lát đá xanh, đi qua một mảnh rừng trúc xanh biếc, rồi lại rẽ sang bên trái, có thể thấy một tòa lầu hai tầng mang kiến trúc Trung Quốc cổ xưa, tường hồng ngói xám, rào chắn khắc hoa, ở giữa bảng hiệu viết mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa: Tiền Thế Kim Sinh.
Tiền Thế Kim Sinh là tên của một quán trà. Tôi là Diệp Ẩn, một cô gái 19 tuổi hằng này làm việc tại nơi này. Ở thành thị vốn lấy trà làm phong tục này, các quán trà nhiều không kể xiết. Bán trà tự nhiên trở thành công việc của người dân bản địa. Nhưng trừ bỏ trà, chúng tôi còn làm chuyện kinh doanh khác, một môn kinh doanh vô cùng đắc biệt, mà công việc này lại liên quan đến kiếp trước nhân sinh.
Không biết bạn đã từng nghe qua câu nói: muốn biết chuyện kiếp trước, kiếp này ắt có chuyện, nhân của kiếp trước, quả của kiếp sau, nếu bạn đã gieo nhân thì cho dù có trải qua bao nhiêu luân hồi đi chăng nữa, bạn cũng không thể thoát khỏi kết quả của nó. Như vậy phải làm thế nào để hóa giải đây? Có lẽ là không thể nào tránh khỏi số mệnh. Nhưng mà việc kinh doanh này của chúng tôi chính là trở về kiếp trước – nơi bạn đã gieo nhân, tìm ra nguồn gốc của số mệnh, thay đổi nó. Công việc kinh doanh này không thu tiền, chỉ nhận – một giọt nước mắt của bạn.
Có thể sẽ có người hỏi như vậy không phải sẽ cần xuyên qua thời không sao? Làm sao có thể làm được chuyện này? Đúng, chính là xuyên qua thời không, người bình thường đương nhiên không làm được, nhưng mà với người đó mà nói thì chẳng có khó khăn gì, người đó – chính là sư phụ của chúng tôi, chủ sở hữu của quán trà này.
Sư phụ có cái tên rất đẹp – Từ Âm, người cũng như tên.
Từ nhỏ tôi đã được Từ Âm nuôi dưỡng,tất nhiên đem Từ Âm trở thành người thân nhất. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, rất ít khi trông thấy Từ Âm cười cũng không thấy hắn tức giận hoặc là thần sắc khó chịu, hắn lúc nào cũng điềm nhiên, tựa hồ không có chuyện gì trên đời có thể khiến hắn xúc động. Trong trí nhớ của bản thân, chỉ khi tôi học được thông linh thuật cùng trừ linh thuật trong mắt hắn mới để lộ ra một tia nhu hòa. Trừ bỏ việc Từ Âm tinh thông linh thuật, tôi cũng không biết bất kì thứ gì về hắn, cho dù là tuổi tác hay quốc tịch.
Bình thường trong quán trà này tổng cộng có ba người, Từ Âm, tôi, còn có cả sư huynh Phi Điểu. Cái tên Phi Điểu tuy rằng rất Phương Đông, nhưng anh lại có một mái tóc vàng hoa mỹ cùng với đôi mắt xanh thẳm như biển khơi. Tôi không biết là anh từ đâu đến đây, từ lúc Từ Âm nuôi dưỡng tôi, anh cũng đã có mặt tại nơi này. Anh lớn hơn tôi bốn tuổi, là một chàng trai nhiệt tình cởi mở, có thể bởi vì tính cách của anh mà dường như bạn gái đầy đàn, thay đổi liên tục. Nhưng mà từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm của chúng tôi rất tốt, so với anh em ruột thịt cũng không kém. Anh thông minh trời phú, xuất sư trước tôi rất lâu, cho đến nay, đều là anh không ngừng xuyên qua thời không khác nhau, tìm kiếm túc nguyên kiếp trước của người ủy thác.
Tùy người ủy thác khác nhau nên kiếp trước cũng muôn hình muôn vẻ, cũng không giới hạn trong phạm vi cổ đại Trung Hoa, đôi khi cũng sẽ có Châu Âu tiền sử thậm chí là Châu Phi các triều đại trước. Ngôn ngữ cũng không phải là một vấn đề lớn, mỗi lần trước khi xuất phát, Từ Âm sẽ cho hắn nuốt vào một viên Giải Ngữ hoàn do đích thân mình làm. Đã như vậy thì cho dù đi đến thời không nào, quốc gia gì ngôn ngữ cũng sẽ không còn là chướng ngại. Nhưng mà Giải Ngữ hoàn chỉ có hiệu lực tại dị thời không, còn ở hiện tại này thì không có tác dụng gì, lúc trước sau khi biết chuyện này, tôi buồn đến thê thảm khi cầm quyển giáo trình Anh ngữ. Lúc đó vốn đang nghĩ chỉ cần có Giải Ngữ hoàn thì ở thế giới thực cũng có thể tung hoành ngang dọc một phen.
Tuy nhiên, hôm nay là một ngày đặc biệt đối với tôi, bởi vì tôi đã chính thức xuất sư. Từ hôm nay trở đi, tôi cũng có thể giống sư huynh, chu du trong năm nghìn năm. Trước đây mỗi lần nghe sư huynh nói vài chuyện về dị thời không, trong lòng luôn ngứa ngáy, hiện tại có thể tự mình đi được rồi, nghĩ đến đấy tôi không nhịn được mừng rỡ cười ra tiếng. Thật hy vọng người ủy thác đầu tiên của tôi có kiếp trước là một niên kỉ tôi cảm thấy hứng thú, không được, không thể nghĩ như vậy, đây là công việc, không phải là đi chơi. À, nhưng mà sau khi nhiệm vụ hoàn thành rồi có thể đi hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!