Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước
Chương 11: Phó Trưởng Ma Quỷ
Tổng Tư cười với bọn họ, rồi dẫn tôi vào bên trong chùa. Bên trong ngôi chùa này khắp nơi đều là màu đỏ rực của lá phong, giống như những đám mây bao phủ đình viện. Hành lang gấp khúc được trồng rất nhiều hoa cúc đủ loại màu sắc, trắng tinh khiết, hồng phấn dịu dàng, vàng lộng lẫy, từng cánh hoa lả lướt theo gió đáp trên những phiến đá. Trên hành lang bằng gỗ khấp khuỷu, hoa bay hoàn lẫn với lá phong đỏ rực tạo nên một cảnh tượng diễm lệ.
Thỉnh thoảng có vài đội viên màu đồng phục màu lam đi ngang qua chúng tôi, Tổng Tư mỉm cười với bọn họ. Ánh mắt của họ nhìn tôi đều mang theo một tia tò mò, hình như, một cô gái ở đây rất có sức hút đi~
“Tổng Tư, dẫn tôi đến đây không có việc gì chứ?” Tôi có chút hoài nghi hỏi.
“Không sao, không sao đâu!” Anh cười, lắc đầu.
Xuyên qua đình viện là đến một cái sân rộng rãi, có không ít người đứng ở đấy. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người rất quen mắt. “Trai Đằng tiên sinh.” Tôi mỉm cười gọi tên hắn. Tuy rằng hắn nói chuyện với tôi chưa bao giờ vượt quá mười câu, hơn nữa tám câu trong đó đều là mì thanh thang nhưng dù sao cũng là một gương mặt quen thuộc, tôi vẫn cảm thấy có chút thân thiết.
Hắc liếc mắt nhìn tôi một cái, nhẹ gật đầu, xem như là tiếp đón. Có một chút phản ứng này coi như là giữ thể diện cho tôi này thật không dễ dàng.
“Tổng Tư, cô gái này là ai?” Một nam tử khôi ngô tuấn tú, mày rậm mắt to chắn trước mặt chúng tôi, vui vẻ cười hỏi.
Tổng Tư còn chưa trả lời, hắn lại nghĩ đến gì đấy, nói tiếp: “Không phải là bạn gái cậu đấy chứ? Hảo tiểu tử, cuối cùng cũng thông suốt rồi.”
Mặt Tổng Tư đỏ bừng, thấp giọng nói: ” Vĩnh Thương tiên sinh, không nên nói bậy, cô ấy chỉ là bằng hữu của tôi.”
Tổng Tư gọi hắn là Vĩnh Thương tiên sinh, như vậy nam nhân này chắc chắn là đội trưởng của phiên đội tám – Vĩnh Thương Tân Bát. “Tôi tên là Tiểu Ẩn, bằng hữu của Tông Tư, lần đầu gặp mặt, mong mọi người chiếu cố!” Tôi cười với mọi người.
“Cô gọi cậu ta là Tổng Tư? Không dùng kính ngữ?” Vĩnh Thương vẫn như trước, không chịu buông tha cho tôi, còn làm ra một bộ dáng hung ác trừng mắt nhìn tôi. Bất quá, cho dù không cần làm bộ dáng ấy, gương mặt của hắn đã đủ hung ác rồi.”
“Vĩnh Thương tiên sinh.” Tổng Tư định mở miệng, bỗng nhiên bị một tiếng nói cắt ngang.
“Tân Bát, đừng đùa nữa, bằng không lại dọa bạn gái của Tổng Tư chạy mất.” Một nam nhân mặt tròn cao ráo đi tới, cười vui vẻ vỗ vai Vĩnh Thương. Vẻ mặt Vĩnh Thương nhanh chóng buông lỏng, nở nụ cười hào sảng.
Tôi dở khóc dở cười cùng Tổng Tư liếc mắt nhìn nhau. Cái gì mà bạn gái của Tổng Tư chứ? Càng giải thích càng bị hiểu lầm, bất quá với thời đại này, với rất nhiều người mà nói, nam nhân cùng nữ nhân cũng chỉ có mỗi quan hệ này.
Các đội viên khác trong nhóm cùng cười vang. Mặt Tổng Tư càng lúc càng phiếm hồng, thấp giọng nói: “Thật có lỗi, bằng hữu của tôi lại tùy tiện như vậy.”
“Không sao đâu, tôi cũng không để ý, bị bọn họ trêu chọc vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Tôi cười cười nhìn anh.
Anh nghe vậy liền bật cười.
“Mọi người chắc đã chuẩn bị xong, mau thay trang bị bắt đầu tập trận đi!” Một thanh âm sung mãn truyền vào tai tôi, âm trầm như chạng vạng, rồi lại lởn vởn ở xung quanh, nghe rất uy nghiêm. Người sở hữu giọng nói như vậy chắc chắn cũng là một vị đại nhân vật.
Nhìn về nơi phát ra thanh âm sẽ thấy đối diện là hai nam nhân mặc bộ kimono màu đen đang đi đến. Cả hai người dường như đã bước qua tuổi ba mươi. Một người chiều cao trung bình, buộc tóc lên, diện mạo dễ gần nhưng vẫn có nét uy nghiêm, hình như nam nhân này không phải chủ nhân của giọng nói kia. Tôi chuyển mắt về phía nam nhân cao gầy bên cạnh, hắn giống như Tổng Tư, không hề kết tóc, tùy ý để một mái tóc dài nhảy múa trong gió, xuy phất qua hai gò má tuấn mỹ. Đôi mắt màu nâu sâu không thấy đấy, lóe lên tia điềm nhiêm màu hổ phách, khóe miệng nhếch ra, để lộ vài phần ngương ngạnh. Nam nhân này chắc không phải là một người đơn giản, chắc hắn chính là chủ nhân của giọng nói ban nãy.
“Người vừa mới nói chuyện với mọi người chính là phó trưởng Thổ Phương. Còn người ở đằng sâu anh ta là cục trưởng.” Tổng Tư nói nhỏ bên tai tôi.
Thì ra nam nhân kia chính là phó trưởng ma quỷ thủ đoạn tàn khốc trong lời nói của mọi người. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Phó trưởng ma quỷ, con của quỷ, tại sao nam nhân nào ở cổ đại có liên qua đến từ “quỷ” cũng đều tuấn mỹ như vậy? Nếu như bọn họ là quỷ thì chắc địa ngục kia chính là thiên đường rồi.
Tôi đã đọc qua trong sách, Cận Đằng Dũng, Thổ Phương Tuế Tam, còn có Tổng Tư đều là người của vùng Đa Ma, quen biết ở Thí Vệ quán, ba người bọn họ đều thuộc phái Thiên Nhiên Lý Tâm, là môn hạ sư huynh đệ của Cận Đằng Chu Trợ. Đặc biệt là Cận Đằng cùng Thổ Phương, quen biết từ khi mười bảy tuổi, tình cảm thân thiết, trong mắt bọn họ, Tổng Tư không khác gì em trai.
Ánh mắt lạnh lùng của Thổ Phương đảo qua tôi, lại nhìn Tổng Tư, nói: “Đây là bằng hữu cậu đã nói sao?”
Tổng Tư gật đầu, cười ngây ngô.
Nhìn thấy nụ cười của Tổng Tư, ánh mắt của Thổ Phương cũng dần nhu hòa hơn, hắn nói: “Vậy đi chuẩn bị đi!”
” A Tuế, chúng ta cũng đánh đi, lúc trước ở Đa Ma thường xuyên chơi trò này, đột nhiên lại có chút hoài niệm.” Cục trưởng ở đằng sau tươi cười nói, giọng nói của hắn trầm thấp, ôn hòa.
“Được!” Thổ Phương gật gật đầu, trong nháy mắt khi hắn quay lại nhìn Cận Đằng, tôi thấy rõ nét ôn nhu chuyển động trong mắt hắn, trong lúc nhất thời, lãnh ngạo biến mất, hai người nhìn nhau cười, thứ tình cảm đặc biệt giữa bọn họ từ từ như nước chảy. Quan hệ của bọn họ, cũng thật vi diệu.
Đánh trận giả chính là chia làm hai đội trắng và đỏ, mỗi đội sáu người, mỗi đội viên buộc trên trán một đĩa sứ, cầm một đao gỗ hoặc kiếm trúc, tìm cơ hội đánh vỡ đĩa sứ trên trán đối phương, đội viên bị vỡ đĩa lập tức rời khỏi vòng chiến, đội nào toàn bộ thành viên rời đi là thua, đội còn lại là bên thắng cuộc.
Cận Đằng Dũng, Tổng Tư, Tân Bát là đội đỏ, Thổ Phương, Trai Đằng, Tam Lang thì ở đội trắng, thực lực tương xứng. Tôi cùng các đội viên khác ngồi một bên thưởng thức cuộc chiến, cổ vũ cho bọn họ.
Lần đầu tiên được thấy kiếm thuật của Tổng Tư, chỉ thấy thân ảnh anh rất hoạt bát linh động, trong chớp nhoáng, chỉ nghe hai tiếng ‘ba ba’ vang lên, đối phương đã có hai đĩa vỡ, các đội viên đứng xem xung quanh đều hoan hô, mà Trai Đằng bên đội trắng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, cũng chẳng thấy rõ động tác của hắn đã nghe thấy tiếng vỡ giòn giả từ đội đỏ.
Tình hình chiến đấu kịch liệt, tôi hưng phấn quan sát trận đấu, đồng thời lại có chút lo lắng cho bệnh của Tổng Tư.
‘Ba ba’, lại nghe thấy vài tiếng vỡ, ngay cả Cận Đằng và Thổ Phương cũng bại trận, trên sân đấu chỉ còn Tổng Tư và Trai Đằng giằng co.
“Không hổ là hai người mạnh nhất Tân Soạn Tổ.” Cận Đằng đứng bên cười nói.
“Tổng Tư cố lên.” Tôi quay lại nhìn anh, ra dấu hình chữ V.
Anh thoáng sửng sốt, lại lập tức mỉm cười sáng lạn, gật đầu với tôi.
Ánh mắt của tôi tùy ý đảo qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thổ Phương đăm chiêu nhìn mình. Tôi cười cười , nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác. Mặc dù tôi không quên biết vị phó trưởng ma quỷ này nhưng mà bị hắn nhìn đăm đăm như vậy giống như có nguồn khí lực áp bức ấy.
Tổng Tư giơ kiếm trúc lên, đâm về phía Trai Đằng, Trai Đằng đưa đao đỡ kích thứ nhất, nhưng Tổng Tư còn có cú đánh thứ hai và thứ ba, thuận thế một đao đâm tới, thoáng cái thu lại, lại lần nữa đâm ra. Ngay cả chuỗi chiêu thức cũng thật lưu loát, thần tốc vô cùng. Khi tung chiêu thứ ba, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng, đĩa sứ trên trán Trai Đằng bị đánh nát.
Tổng Tư thắng rồi! Chung quanh vang lên tiếng hò reo phấn khích, tôi nhảy phắt lên, xông tới ôm lấy cổ Tổng Tư, nói không ngừng: “Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!”
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, tôi cảm thấy sau lưng có gì đó là lạ, liền liếc sang bên cạnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, có cái gì mà kinh ngạc chứ, kì quái….
“A!” Khi tôi ý thức được mình vì quá mức kích động mà ôm chặt Tổng Tư, không khỏi hét to một tiếng, cuống quít thối lui, nguy hiểm quá, tôi đã quên mất, nơi này không phải hiện đại, mà là hơn một trăm năm về trước, ở đây một cái ôm bình thường cũng là chuyện bất bình thường.
“Thật xin lỗi, Tổng Tư, tôi không cố ý!” Tôi vội vàng xin lỗi, bỗng cảm thấy mình giống sắc lang chiếm tiện nghi của anh. “Tôi chỉ quá cao hứng… Cho nên…”
“Tôi biết.” Anh nhìn tôi cười. “Vừa rồi không phải Tiểu Ẩn đã dốc sức cổ vũ cho tôi sao.”
“Đúng vậy, ha ha, anh không hiểu lầm là được rồi.” Tôi cười gượng hai tiếng.
“Tổng Tư, bạn gái của cậu thật là táo bạo!” Tân Bát lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Tôi quay phắt lại, tặng cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ.
“Vĩnh Thương tiên sinh, tên tôi là Tiểu Ẩn, bạn gái của Tổng Tư không phải tên của tôi.” Miệng nở nụ cười trêu chọc, tôi nói: “Nếu tôi biến tên của Vĩnh Tương tiên sinh thành nam nhân của ai đó, tôi nghĩ Vĩnh Xương tiên sinh cũng sẽ không thích đâu.” Dù sao dựa vào Tổng Tư đứng ở bên cạnh, tôi cũng không sợ.
Xung quanh bùng nổ một tràng cười, Tổng Tư cố gắng chịu đựng, người ngượng ngùng cười ra tiếng. Khóe miệng của Trai Đằng cũng hơi co rúm lại.
“A, Tổn Tư, cậu còn không lo quản giáo bạn gái của mình.” Gương mặt Tân Bát nhăn lại, giống như cái bánh bao, rống lớn nói.
“Thật xin lỗi!” Tổng Tư cố nén ý cười, lén liếc mắt nhìn tôi. Tôi ngầm hiểu, vội vàng theo anh chạy ra sau đình viện.
“Ha ha ha!” Ra đến đình viện, Tổng Tư liền cười thành tiếng, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vĩnh Thương tiên sinh tức giận đến vậy.”
“Phải, gương mặt nóng giận của hắn thật giống một cái bánh bao.” Tôi nhịn không được, nói.
“Bánh bao? Ha ha! ” Tổng Tư cười vui vẻ giống như một đứa nhỏ. “Nếu như bị Vĩnh Thương tiên sinh nghe được, anh ta nhất định sẽ rất tức giận.”
Dần dần, anh ngưng cười ra tiếng, khóe miệng vẫn giữ lại vẻ ôn nhu, nhìn tôi nói: “Tiểu Ẩn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi liền có cảm giác rất thân thuộc, làm cho tôi nhớ đến chị của mình.”
“Thật sao? Bộ dạng của tôi giống chị của anh lắm sao?” Tôi cười hì hì nói. Em trai soái như vậy, chắc chắn chị gái cũng là một mỹ nhân, tôi suy nghĩ miên man.
Anh cười cười, nói: “Nhưng mà cũng thật là kỳ quái, em và chị gái tôi không có gì giống nhau, ngay cả tính cách cũng rất tương phản, không biết giống nhau ở đâu nữa.”
“Đương nhiên là có điểm giống nhau.”
“Là cái gì?”
“Chúng tôi đều là nữ nhi nha!”
“… Ha ha ha ha!”
“Khụ khụ khụ…” Tổng Tư lại ho khan, khiến người khác thật lo lắng. Anh không kịp lấy khăn ra, một ngụm máu màu đỏ sẫm phun ngay trên bông hoa cúc màu vàng, lấm chấm màu đỏ đến rợn người. Sau đó lại là một búng máu, màu vàng của hoa bị che phủ bở sắc đỏ hỗn loạn.
Trong lòng đột nhiên đâu nhói. “Tổng Tư, sao rồi?” Tôi vội vã đỡ anh.
Anh lấy khăn ra, xoa vết máu trên môi, hướng tôi cười nói: “Tôi không sao!”
“Anh ho ra máu, còn nói không việc gì, anh không cần phải giả vờ kiên cường như vậy! Nếu đau thì cứ nói ra đi. Nụ cười cố gắng chịu đựng của anh thật khiến người khác khó chịu.” Ngữ khí của tôi không khỏi kích động.
“Tôi không sao…” Anh lặp lại lần nữa, vẫn tươi cười như trước nhưng ngữ khí thập phần kiên định.
Tôi nhìn anh, không nói được lời nào, cuối cùng nhặt lên đóa hoa đẫm máu, bỏ vào khăn tay, để vào trong áo.
“Cám ơn,” Anh nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt xa xăm, có chút đăm chiêu. Đôi mắt trong trẻo tựa hồ bao phủ một tầng sương mờ mờ.
Tổng Tư, vì sao phải vất vả như vậy? Vì sao…
“Tổng Tư, từ hôm nay trở đi, tôi là chị gái anh, tôi sẽ chiếu cố anh thật tốt!” Tôi nhìn anh, dứt khoát nói.
“Ha ha, em còn nhỏ tuổi hơn tôi, sao làm chị tôi được.” Tổng Tư nhịn không được phá lên cười, cùng với vài tiếng ho khan.
“Tôi mặc kệ, thân thể anh giao cho tôi.”
“A?”
“Tôi nói là, sức khỏe của anh cứ giao cho tôi.” Câu vừa rồi hình như có nghĩa khác…
Tổng Tư ôn nhu nở nụ cười, cứ cười như thế, tôi sẽ muốn nhìn mãi mất.
“Tổng Tư!” Trai Đằng không biết từ bao giờ như u linh đứng cạnh chúng tôi, anh ta kề tai Tổng Tư nói vài câu, sắc mặt Tổng Tư thoáng biến đổi. Nói không suy nghĩ: “Vì sao?”
Trai Đằng không trả lời, anh ta nhìn phía tôi, nói: “Phó trưởng muốn gặp cô, một mình.”
“A?” Miệng tôi há ra hình chữ ‘o’, phó trưởng ma quỷ muốn gặp một mình tôi, lạnh quá…
“Tiểu Ẩn, hay là tôi đi nói với phó trưởng một tiếng, nói em không cần đi.” Tổng Tư nhẹ giọng nói.
Ta suy nghĩ một hồi, lại lắc đầu, nói: “Không sao, tôi đi, ngài ấy không giết tôi đâu.”
Tổng Tư gật đầu cười.
…
Phòng của phó trưởng ma quỷ khá trống trải, chỉ có một bàn trà nho nhỏ, chính giữa phòng dán một tờ giấy, đến gần thì thấy viết:
Một, nghiêm cấm vi phạm võ sĩ đạo.
Hai, nghiêm cấm rời bỏ tổ chức.
Ba, nghiêm cấm tự ý thay đổi kế hoạch.
Bốn, nghiêm cấm tùy ý can dự tố tụng.
Năm, nghiêm cấm tư đấu.
Người vi phạm chỉ nhận một hình phạt, mổ bụng.
A, đây không phải là quân luật nổi tiếng tàn khốc do phó trưởng Thổ Phương lập ra sao? Từ khi Tân Tuyển Tổ thành lập đến nay, bởi vì vi phạm luật này mà đội viên mổ bụng tự sát cũng không ít. Từ tầng lớp cao đến thấp, vô luận là ai, chỉ cần vi phạm, phó trưởng ma quỷ Thổ Phương tuyệt đối một người cũng không tha.
Đợi hồi lâu, chưa thấy ai đến, người này cũng quá ngạo mạn. Tôi bất giác có chút nhàm chán đứng lên, xoay người hướng ra ngoài cửa, vừa bước ra thì va phải bờ ngực rắn chắc, đau quá a, tôi xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, vừa vặn gặp ngay đôi mắt hổ phách sáng chói.
“Muốn đi đâu?” Hắn trầm giọng nói, trong mắt hiện lên thần sắc khó hiểu.
“Không đi đâu cả, chẳng qua chờ lâu quá, tùy tiện đi vài bước.” Tôi nhấn mạnh ‘chờ lâu quá’, là do hắn cố ý trước.
Hẳn vào bên trong, ngoảnh đầu, thanh âm lạnh lùng: “Còn không vào.”
Không thể phủ nhận, dung mạo không có gì soi mói, giọng nói trầm thấp động lòng người , nhưng thái độ của hắn thật sự khiến người ta cực kì cực kì khó chịu. Hắn ngồi trên chiếu tatami, không nói lời nào.
“Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì?” Tôi nhịn không được, hỏi.
Hắn dùng ánh mắt dò xét lạnh lùng quét qua tôi, nói: “Tổng Tư có từng nói về cô với ta vài lần, ta cũng có chút tò mò, bây giờ nhìn qua cũng chỉ có thế.”
Cái gì đây, tôi liếc mắt nhìn hắn: “Thổ Phương tiên sinh, nếu ngài gọi tôi để nói những lời này, tôi xin cáo từ trước.” Nói xong tôi chuẩn bị đứng dậy, vừa cử động một chút, liền cảm thấy sát khí ập tới, tôi còn không kịp phản ứng, đã bị cánh tay của hắn đè xuống mặt đất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!