Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước
Chương 18: Nữ Bá Tước Đẫm Máu
Cho đến ngày thứ tám, Từ Âm lạnh lùng nói một câu: “Tiểu Ẩn, hình như con không thích hợp làm công việc này.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Phi Điểu cười meo meo, nói: “Điểm ấy con cũng đồng ý. Tiểu Ẩn, em quá cảm tính.”
“Phi Điểu, chẳng lẽ anh ở lại nơi đó lâu ngày cũng không có sự việc hay một người nào đó khiến anh nhớ mãi không quên sao?” Tôi trừng mắt hỏi anh.
“Đáng để nhớ mãi?” Phi Điểu giương khóe môi, không cho là đúng, nói: “Trừ bỏ mỹ nữ, anh cũng chẳng nhớ cái gì, nhưng mà cho dù có là mỹ nữ cũng chỉ có dịp thì chơi. Tất cả đều phục vụ cho việc hoàn thành nhiệm vụ.”‘
“Đàn gảy tai trâu!” Tôi quay đầu đi, không hề nhìn anh.
“Tiểu Ẩn” Phi Điểu không cười nữa, dùng đôi mắt xanh kia nhìn thẳng vào tôi. “Nếu quá quyến luyến, người bị tổn thương sẽ là chính mình, hiểu chưa?”
“Không, đó không phải là tổn thương, em không hối hận vì đã quyến luyến nơi đấy. ít nhất em đã cảm nhận được hỉ nộ ái ố của bọn họ, có thể nhìn thấy bọn họ xuất hiện một cách chân thật.” Tôi lắc lắc đầu, nụ cười ôn nhu của Tổng Tư lại hiện ra trước mắt.
“Ngốc!” Phi Điểu vỗ nhẹ lên vai tôi, nói: “Vô luận em gặp được nhân vật vĩ đại đến nhường nào, có một điều phải nhớ thật kĩ, chính là bọn họ đã biến mất tại trong dòng chảy lịch sử. Bọn họ và chúng ta, vĩnh viễn không thể gặp nhau, bởi vì chúng ta không phải là người ở thế giới của họ.”
“Tốt lắm, về sau nếu còn gặp chuyện như vậy, ta lo lắng không biết có nên giao nhiệm vụ cho con nữa hay không. Lời nói của Phi Điểu, con phải nhớ kỹ.”Từ Âm dừng một chút, lại nói: “Còn nữa, ngoại trừ người ủy thác, không được ngông cuồng thay đổi vận mệnh của người khác.”
Nhìn hắn đi ra phòng, tôi không phục mở to mắt trừng theo.
“Đừng cáu kỉnh nữa, được rồi, anh mời em một bữa thật thịnh soạn, anh biết ở thời đại đó chẳng có gì ngon để ăn.” Anh khoái trá ôm tôi, thuận thế còn nhéo bả vai của tôi: “Tại sao sờ vào cũng chẳng thấy thay đổi gì, hình như càng thêm rắn chắc, Tiểu Ẩn, chẳng lẽ em là…”
“Là cái gì?” Tôi tiếp tục câu nói còn bỏ dở.
“Là loại sinh vật chỉ cần uống nước thôi cũng sẽ lớn lên trong truyền thuyết.” Cái miệng của anh nhếch lên, mang theo vẻ trêu chọc.
“Phải không?” Tôi cười nham hiểm, bỗng nhiên đưa tay cù nhây eo của anh, đó là điểm yếu của Phi Điểu. Quả nhiên ngay lập tức anh từ bỏ, cười lớn trái né phải chạy với ra được cửa.
Tôi thỏa mãn phủi hai tay, đúng là tâm tình tốt hơn nhiều.
…
Hai ngày sau, Phi Điểu nhận tiếp một vụ ủy thác, lập tức đi đến thế kỷ VI sau công nguyện, thời đại của vua Arthur. Nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, ngay lúc ban đêm, người ủy thác tiếp theo đã xuất hiện trong cùng một ngày. Trước đây chưa từng có chuyện này, không bao giờ phát sinh việc hai người ủy thác xuất hiện gần như một lúc với nhau.
Người đến là một cô gái trẻ, rất đẹp, chỉ là màu da tái nhợt cho thấy khí sắc của cô ấy rất kém.
Tôi đứng dậy lấy cho cô ấy một ly nước. Vừa mới dừng lại trước mặt, cô ấy thấy màu sắc của nước trái cây không khỏi hô nhỏ một tiếng, cư nhiên lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Tôi trợn tròn mắt, nhanh chóng lây người cô ấy dậy, có chuyện gì vậy??
Một lúc lâu sau, cô ấy mới từ từ tỉnh lại, không dám nhìn cốc nước trái cây kia, run giọng nói: “Màu sắc của nói, màu sắc giống như màu máu, rất đáng sợ!”
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, là một cô gái mắc bệnh thần kinh sao, cô dừng lại một chút, nói: “Tôi, từ nhỏ tôi thấy máu liền ngất xỉu, bây giờ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, thậm chí với những thứ có màu gần giống máu, tôi cũng sẽ ngất. Lại cảm thấy chuyện này dường như quá đáng sợ…”
“A, thì ra cô không phải thường xuyên té xỉu!” Tôi đồng cảm nhìn cô ấy, những vật có màu sắc giống máu rất nhiều nha.
Cô ấy cắn môi dưới, nói: “Đúng vậy, cho nên sau ba lần mơ thấy nơi này, tôi đến để xem thử.”
Thời điểm Từ Âm đặt tay lên trán cô ấy, tôi lại thấy một dòng chữ ngoại ngữ, xem ra, nhiệm vụ lần này phải đến một nơi khác của nước ngoài rồi.
Từ Âm buông tay, thái độ khác thường nhưng cái gì cũng không nói, chỉ nói duy một câu: “Tôi hiểu rồi, cô về trước đi.”
Đợi cô gái kia rời đi, tôi buồn bức nhìn Từ Âm, hỏi: “Sư phụ, sao lúc nãy người không nói gì hết thế?”
Từ Âm có chút đăm chiêu nhìn về phía trước, nói: “Tiểu Ẩn, con có biết chuyện về Ba Thác Lý phu nhân không?”
Tôi gật đầu, nói: “Có biết ạ, thời điểm sư phụ dạy con linh thuật có nhắc đến ma cà rồng, không phải đã nhắc tới người phụ nữ này sao?”
Tôi đột nhiên nuốt phải một ngụm lãnh khí, nói: “Chẳng lẽ ủy thác lần này có liên quan đến bà ta?”
Nói đến Ba Thác Lí phu nhân nhân chính là nhắc đến một nữ ác ma khiến người ta sởn gai ốc những năm 1560, bá tước phu nhân Hungary – Y Lệ Toa Bạch Ba Thác Lí hay sao? Ba Thác LÍ sinh ra tại một gia tộc quyền quý bậc nhất – Lan Tây Ngõa, là cháu gái của quốc vương Ba Lan Thập Đặc Phàm.
Bà ta được gả cho một bá tước chiến công hiển hách, nhưng không lâu sau chồng lại chết trên sa trường. Sau khi chồng mất, Y Lệ Toa Bạch bắt đầu trở nên ham hư vinh, hơn nữa e sợ về già sẽ mất đi dung mạo mỹ miều. Một ngày kia, nữ hầu chải đầu cho Y Lệ Toa Bạch vì lỡ bứt mất một nhúm tóc của bà ta mà bị người đàn bà đó dùng roi da đánh đến máu chảy đầm đìa. Bị máu của nữ hầu dính vào tay khiến tinh thần bà ta trở nên phấn chấn vì cho rằng mình đã chiếm được tuổi trẻ thanh xuân của hầu gái đó. Bà ta nghĩ mình đã tìm ra được bí quyết giữ lại thanh xuân vĩnh viễn. Y Lệ Toa Bạch liền lệnh cho quản gia cùng nam hầu lột da nữ hầu kia, đổ máu xuống một cái thùng lớn, tắm rửa bằng máu. Từ đó về sau, bà ta phá người bắt giữ hoặc dụ dộ các cô gái ở những vùng lân cận đến, đem các cô ấy vào lò sát sinh, dùng khổ hình rút máu của họ để uống và tắm rửa bằng máu tươi, cho rằng làm như vậy có thể giữ lại sắc đẹp và thanh xuân của mình.
Theo như lịch sử ghi lại, đại khái bà ta đã sát hại từ ba trăm đến sáu trăm người. Cuối cùng, anh trai của Ba Thác Lí phu nhân – bá tước Đồ Nhĩ Tác dẫn binh đến công thành mới vạch trần được những những cái chết thảm khốc của vô số người.
Bá tước phu nhân Ba Thác Lí, từ đó về sau được cho là một thành viên trong gia tộc quỷ hút máu.
Từ Âm gật đầu, nói: ” Kiếp trước cô gái này là một nạn nhân, tên là Đóa Lạp, có thể đã gặp khổ hình, khi chết vô cùng thống khổ cho nên khắc sau trong trí nhớ nỗi sợ với máu.”
“Như vậy, phương pháp duy nhất là trở về thời đại đó, cứu cô gái kia ra, đúng không?” Tôi có thể nghe thấy trong giọng nói của mình có gì đó lo lắng. Thời Trung cổ Đông Âu chính là thời đại của quỷ hút máu.
Từ Âm suy tư một chút, nhìn tôi nói: “Nếu con thấy có vấn đề, có thể chờ Phi Điểu về, đem nhiệm vụ này giao cho nó.”
“Cứ để con đi đi!” Tôi chần chừ trong vài giây, liền dứt khoát đồng ý: “Chẳng phải con đã có Thông linh thuật rồi sao, quỷ hút máu gì chứ, con không sợ! Nếu dám động vào con, con sẽ phong ấn hết bọn chúng.”
“Quỷ hút máu bình thường không phải là vấn đề, nhưng vẫn phải cẩn thận với huyết tộc Tremere và Setiles. Một khi gặp phải hai bộ tốc này phải lập tức trốn đi, hiểu không?”
Tôi khẽ gật đầu, Huyết Tộc có mười ba tộc, Tremere là tộc khác biệt nhất. Bởi vì tộc này có bất đồng rất lớn với các tộc khác, những thành viên ban đầu là pháp sư, sau đó phát hiện ra vài ma pháp hấp huyết cho nên trở thành Huyết tộc có ma pháp.
Nhưng càng không thể coi thường bộ tộc Setites, nguồn gốc của họ từ thần Dorset – vị thần bóng tối của Ai CậpMà bộ tộc Setites lại càng không thể coi thường , bọn họ bắt nguồn từ Dorset — vị thần bóng tối của Ai Cập. Bộ tộc Setites vẫn luôn cố gắng triệu hồi thần Dorset bằng năng lực hắc ám. Bọn họ sử dụng thuốc độc và các loại thủ đoạn để khiến nhân loại tụt dốc, sự thật, một vài bang xã hội đen ở Haiti và mấy tổ chức khủng bố ở Trung Đông đều nằm dưới sự khống chế của Setites.
Huyết tộc, vẫn tồn tại đến ngày nay.
“Sư phụ yên tâm đi, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Không phải chỉ cần cứu cô gái tên Đóa Lạp ra là được sao?” Tôi cười nói, trong lòng đã bị tò mò thay thế, tuy là có thấy mấy thành viên huyết tốc náo nhiệt trên đường nhưng không biết huyết tộc ở cổ đại có gì khác không.
Thật ra quỷ hút máu cũng coi như là một loại linh, Quỷ Hồn và quỷ hút máu cũng không khác nhau mấy. Quỷ hồn thuộc loại không xác định được tinh thần vật chất, còn quỷ hút máu là u linh trở thành ác linh, đi chiếm cứ thân thể của người khác trong thế giới thật. Cho nên thuộc vào loại dị biến của ác linh.
“Nói thật, ta vẫn còn lo lắng.” Trong mắt Từ Âm để lộ một tia nhu hòa.
“Đừng coi thường con, người xem, lần trước triệu hồi ác linh ra con cũng có thể thu lại đấy thôi.” Tôi cười meo meo nói.
“Con còn dám nói?” Từ Âm lấy tay gõ nhẹ lên trán tôi, con mắt màu tím có chút ý cười, còn con mắt màu bạc còn lại vẫn giữ thần sắc nghiêm túc như trước.
“Tiểu Ẩn, ngoại trừ người cần cứu ra, ngàn vạn lần không được xen vào việc của người khác.” Hắn trầm giọng nói.
“Con biết, nhưng còn những cô gái bị hại khác?” Tôi nhịn không được hỏi.
“Đó là vận mệnh của bọn họ, chúng ta không có quyền thay đổi. Chúng ta chỉ được làm một việc, đó là thay đổi vận mệnh của người ủy thác. Những người còn lại không liên quan đến chúng ta.” Từ Âm không phục sự lãnh đạm trong đôi mắt.
“Đã hiểu ạ…” Tôi không tình nguyện đáp.
Ngày thứ hai, tôi cẩn thận kiểm tra lại đồ dùng cần mang theo, đề phòng vạn nhất, cũng mang theo mảnh gỗ sơn dương, đem chúng tước thành dạng đũa, đầu trước tước nhọn, dùng để đâm vào tim quỷ hút máu, có thể giết chúng ngay. Song, nếu không tới lúc nguy cấp, tôi cũng không muốn dùng tới.
Trong mắt Từ Âm dường như có nét lo lắng, nhưng chỉ có nửa giây, liền khôi phục như trước, bắt đầu đưa tôi đến thế kỷ XVII Hungary.
…
Tôi trợn tròn mắt, không khỏi oán giận, sao Từ Âm lại đưa tôi đến đây vào buổi tối, chỗ khác thì không sao, nơi này là Trung Cổ Đông Âu rất nhiều quỷ hút máu đó. Xem ra, sau này hắn tính thời gian đưa tôi tới mới được.
Tôi xem xét xunh quanh, đều là rừng rậm, tiếng gió thổi qua, trong rừng phát ra từng đợt lá cây xào xạc, như thể có rất nhiều người đồng thời rung nhánh cây, nơi xa thi thoảng truyền tới tiếng cú mèo thê lương, sau tiếng gió, trong rừng bỗng nhiên an tĩnh lại, yên tĩnh đáng sợ.
Tôi đi về phía trước, vẫn có chút rợn tóc gáy, đi khoảng mười phút đã thấy phía trước thoáng ra, xem ra rừng này cũng không thâm sâu như tưởng tượng, khẽ hở giữa nhánh cây cũng khá rộng, tôi đẩy đẩy cành cây hai bên, nhìn về phía trước, nơi không xa, dưới bụi gai dày đặc và tường vi, thành lũy kiểu Gothic cao ngất – tòa Hồng Đỉnh Bạch, đỉnh nhọn như xông thẳng lên trời, ánh trăng trút xuống như nước, phủ quanh thành lũy như quầng sáng bàng bạc ảo mộng, nhìn từ nơi xa, khiến người hoài nghi có phải là đi nhầm vào lâu đài của công chúa trong thế giới cổ tích.
Nhưng mà, nếu tôi đoán không sai, nơi này hẳn là lâu đài của nữ bá tước uống máu người – phu nhân Ba Thác Lí.
Tôi nhìn tòa lâu đài, suy nghĩ trong đầu như tê dại, dưới tòa thành lộng lẫy này đã chôn vùi thi thể bao nhiêu cô gái xinh đẹp đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!