Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 33: Yến Hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 33: Yến Hội


Tám con hùng binh được mang vào trong cung rất nhanh, mỗi con sư tử đều được nhốt trong lồng sắt, tôi mới vừa đến gần chúng, chúng đã nhe răng gầm gừ hung dữ.

Tiểu dạng, ta thật sự quản không nổi các ngươi rồi.

“Bẩm Đại Vương, đây là những con sư tử khác nhau đến từ Ai Cập và Li – bi.” Người hầu mang bầy sư tử đến thưa với Lạp Mĩ Tây Tư

Lạp Mĩ Tây Tư gật đầu, sau đó nhìn tôi nói: “Ẩn, tôi giao bầy sư tử này cho cô quản, trước khi xuất chinh, tôi muốn nhìn thấy một người quản lý sư tử tốt.”

“Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, có làm được trước khi anh xuất chinh không, tôi không thể khẳng định.” Tôi nhìn hắn nói.

“Ơ?” Hắn khẽ nhíu mi, nói: “Như vậy lúc tôi xuất chinh, tôi mang theo sư tử hay là cô? Cô chọn đi.”

Hả? Ai.. Ai cơ? Khóe miệng tôi giật giật.

Trong mắt của hắn hiện rõ ý cười.

Sau đó, tôi tập trung giáo huấn bầy sư tử hung hãn này ở một cái sân bế quan gần vương cung. Sau khoảng một tuần lăn lộn, cuối cùng thì chúng cũng chịu làm quen với tôi, có phù chú trợ giúp thì việc giao tiếp với sư tử cũng không quá khó đối với tôi. Nhưng mà trong đó có một con sư tử có mấy đốm đen lấm tấm trên tai trái luôn buồn bã ủ dột, dĩ nhiên là nó cũng tỏ ra xa cách với tôi.

Rồi một tháng trôi qua, tôi cùng bầy sư tử ngày càng hòa hợp hơn, bọn chúng cũng đã được thả khỏi lồng, chỉ trừ con sư tử tai đốm. Tôi dùng đủ cách vuốt ve nịnh nọt nó, nhưng nó vẫn cứ thờ ơ. Trong lúc này, Lạp Mĩ Tây Tư cũng thường hay đến thăm chúng, kỳ lạ là mỗi khi thấy hắn, chúng đều tỏ vẻ e sợ, cũng bớt kiêu căng hơn, hình như bọn chúng sợ Lạp Mĩ Tây Tư.

Hôm nay, trong lúc tôi đang nịnh nọt Tai Đốm, Lạp Mĩ Tây Tư lại đến.

Lúc này hắn không có đội vương miện, cũng không đeo dây chuyền lẫn vòng tay, trên người chỉ đeo thắt lưng làm từ vải bố màu trắng truyền thống của Ai Cập cổ, nhưng khắp người hắn vẫn tỏa ra ánh sáng chói lóa, người Mặt Trời, xem ra tôi không thể không tin vào truyền thuyết này.

“Ẩn, bầy sư tử của tôi thế nào rồi?” Hắn hứng thú hỏi, lúc trước mỗi lần hắn đến, tôi liền nhốt sư tử vào lồng, nhưng lúc sau tôi phát hiện sư tử cũng không có ý tấn công hắn, hơn nữa có tôi bên cạnh, chúng cũng không dám làm càn, vậy nên tôi không nhốt chúng vào lồng như mọi ngày.

“Tốt lắm, anh coi nè!” Tôi đứng dậy, đưa tay lên miệng huýt sáo, ngay lập tức cả bầy sư tử vây quanh tôi, chỉ trừ con tai đốm.

“Nhất Nhất, Thất Thất, mấy em đến đây đi.”

“Nhị Nhị, Tứ Tứ, hai em vào trong đó.”

“Còn lại… Tam Tam, Ngũ Ngũ, Lục Lục, ba em đứng tại chỗ.”

Mấy con sư tử lập tức nghe theo, tôi hí hửng nhìn sang Lạp Mĩ Tây Tư.

Lúc đầu hắn trưng ra bộ mặt kinh ngạc, sau đó lại đến bộ mặt nhăn nhó, Aiz, chắc chắn là không phải sắp khen tôi rồi…

“Cô đặt tên cho hộ sư á?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Đúng, gọi như vậy rất tiện lợi, cũng không sợ đếm sai.” Tôi thản nhiên đáp.

“Vậy” Hắn đưa ngón trỏ chỉ con tai đốm: “Con đó là Bát Bát?”

“Không phải, anh không thấy trên lỗ tai trái của nó lốm đốm đen sao? Con đó là Tai Đốm.” Tôi vừa nói xong, liền thấy mặt Lạp Mĩ Tây Tư hơi co rút lại.

“Mấy cái tên này là sao?” Hắn nổi giận.

“Anh đừng có kích động như vậy chứ, chỉ là cái tên thôi mà, coi như tôi đánh dấu từng con đi, quan trọng là bản thân chúng kia, tên gọi thì có gì quan trọng cơ chứ, chỉ cần dễ nhớ là được.” Tôi dửng dưng đáp.

Lạp Mĩ Tây Tư liếc tôi một cái, im lặng không nói.

“Con sư tử kia sao vậy?” Hắn chỉ Tai Đốm.

Tôi lắc đầu, nói: “Tôi không biết, cho dù tôi có nịnh nọt nó thế nào, nó cũng không buồn để ý tôi.”

Lạp Mĩ Tây Tư đi đến cạnh lồng, đứng cách lớp lồng sắt kề tai nó thì thầm mấy câu, tôi liền không khỏi giật mình trước chuyện đang diễn ra, trong phút chốc, Tai Đốm bỗng nhiên có phản ứng, còn ngẩng đầu nhìn Lạp Mĩ Tây Tư, trong mắt hiện lên một tia ôn hòa.

Chuyện… Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Anh nói gì với nó vậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Chính là vài câu tiếng Li – bi đơn giản.” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Trong bầy có một con sư tử Li – bi, nên tôi nghĩ con này chính là con sư tử đó.”

“Chả trách nó liền có phản ứng khi anh nói tiếng Li – bi, hóa ra là do nó nhớ nhà.” Tâm trạng tôi bỗng thư thái hẳn.

“Tôi toàn dùng tiếng Ai Cập nói với nó, hèn gì cho dù tôi có nói đau cả họng, nịnh nọt nó nửa ngày trời mà nó vẫn không liếc nhìn tôi lấy một cái.” Tôi căm giận nói.

Lạp Mĩ Tây Tư cười nhẹ, tiếp tục nói chuyện với nó, sau đó thì nói bằng tiếng Ai Cập, xen kẽ nói vài câu hết Li – bi lại đến Ai Cập, bỗng Tai Đốm phấn chấn đứng lên, khác hẳn bộ dáng mệt mỏi của nó trước đây.

Tôi đưa mắt nhìn Lạp Mĩ Tây Tư, không ngờ hắn cũng có bộ mặt chu đáo này.

Ngay lúc tôi đang nhìn hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu, tôi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, đã chạm ngay ánh mắt của hắn, hai mắt nhìn nhau…

Đôi đồng tử u tối của hắn sâu và đen hơn, tựa hồ không thấy đáy, hút sâu ánh mắt của tôi vào trong đó, không sao thoát ra được, tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng cũng khiến tôi một phen kinh ngạc, đôi mắt của hắn… chứa đựng một tia si mê đến phức tạp.

“Ẩn.” Hắn bỗng nhiên cất tiếng: “Vài ngày nữa các quốc gia lân cận sẽ phái sứ giả đến thành Memphis tiến cống, tôi sẽ mở một buổi yến hội, cô nhớ đến đúng giờ.”

“Tôi không đi không được sao?” Tôi không kịp suy nghĩ, vội bật thốt lên nói.

Hắn nhướn mày, trừng mắt nhìn tôi: “Cô là sứ giả của thần mèo, sao có thể không đi?”

Thôi bỏ đi, bỏ đi, nếu tôi mà nói thêm nữa thì chắc chắn hắn sẽ lại nổi giận…

=================================================

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến ngày các sứ giả đến tiến cống…

Mới vừa tắm xong, lập tức có vài nàng hầu ôm một đống đồ vào phòng tôi, nàng thì mát xa, nàng thì chải đầu khiến đầu óc tôi quay cuồng, này này, chuyện quái gì đang xảy ra thế?

“Ẩn tiểu thư, Đại Vương muốn cô ăn mặc phải cho thật xinh đẹp trong buổi dạ hội.” Một phụ nữ có tuổi đứng đầu những nàng hầu nhìn một lượt từ đầu đến chân tôi.

“Không, không cần đâu mà.” Tôi cảm thấy mình giống như một con sơn dương nhỏ lẻ loi.

“Sao có thể không cần? Đây chính là mệnh lệnh của Đại Vương.” Bà ấy sầm mặt, nhìn sang phía mấy nàng hầu bên kia, nói: “Bắt đầu.”

A, không cần thật mà…

Sau một hồi bị các nàng hầu xoay như chong chóng, cuối cùng cũng có một ngời răng ngà voi bính, thân thể như quả lê ngược giợ chiếc gương đồng trước mắt tôi: “Ẩn tiểu thư, cô soi thử đi.”

Tôi mở mắt ra, Hử? Gì đây, cái cục mờ mờ trong gương là ai thế? Hừ, lại là cái gương cổ đại, hổng thấy gì hết trơn!

Tôi vội lấy gương của mình ra soi, soi soi một chút, tôi không khỏi giật mình.

Đôi môi của tôi được nhuộm đỏ bởi hỗn hợp trộn lẫn của loài hoa móng tay và cây rau diếp trồng trên đồng bằng sông Nile, bột chì họa lên một màu đen rõ rệt mà duyên dáng trên mi mắt tôi, viền mắt tôi được viền bằng phấn màu xanh biếc được làm từ khổng tước thạch êm dịu, hai má tôi được phủ một tầng phấn màu hồng son sắt được làm từ bột của lục tùng thạch, đồ trang sức bằng khổng tước thạch đính trên tóc tôi được điêu khắc hình hoa sen tinh tế, vừa nhìn đã biết ngay là đồ trang sức quý báu sáng bóng lấp lánh, trên tóc tôi thoáng tỏa ra mùi lao đan chi đặc bệt rất phổ biến ở Queri và Hy Lạp lúc bấy giờ.

Đúng thật là… Người phải ăn mặc, phật phải kim trang…

“Đẹp quá a~, Ẩn tiểu thư, làn da của cô thật là trắng trẻo!”

“Thân thể của cô còn mềm mại hơn giấy cỏ gấu chập chờn trong gió a~.”

Mấy nàng hầu hết lời khen ngợi tôi, tôi không khỏi ngẩng mặt dương dương tự đắc mà tiếp nhận, trên đời này ai mà không muốn được khen chứ!

Sau khi thay một bộ váy dài màu trắng lộng lẫy, tôi liền bị đám thị nữ (nàng hầu) kéo ra đại sảnh của yến hội.

Vừa thấy khí thế của buổi yến hội, tôi liền muốn trở về.

Cây cối cao lớn khí thế được đặt trong sảnh của yến hội, trên mặt đất trải thảm Ba Tư hoa lệ, rất nhiều sứ giả ngoại quốc mặc y phục khác nhau ngồi dọc hai bên, trên bàn ăn trước mắt họ bày ra vô số món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt, vị nữ công với thân thể đầy đặn được giấu trong chiếc quần lụa màu trắng trong suốt đang tấu bản Phong tình vạn chủng – một bản nhạc cổ của Ai Cập với nhạc cụ ai Cập – lỗ mỗ Tây Tư đặc biệt, cầm Beni, cầm Phil cùng hai ống mã mục.

Lúc này thì ngay cả một con mèo đi vào cũng lập tức bị chú ý.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó rảo bước tiến lên đại sảnh.

Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, lập tức mọi ánh mắt quanh đây nhìn thẳng vào tôi. Hừ, bộ mấy người chưa từng thấy qua mỹ nhân hả? Tôi cố gắng vịn thắt lưng mà đi tới, nhìn sơ một cái liền thấy một nam nhân đang nghiêng đầu ngồi trên chiếc ghế phủ da hổ, chính là Lạp Mĩ Tây Tư.

Hôm nay hắn đội một cái vương miện có hai màu đỏ và trắng tượng trưng cho sự thống nhất toàn thể Ai Cập, trông rất đặc biệt. mái tóc đen dài mượt mà chảy ra từ bên dưới vương miện, viền mắt được tô màu xanh lá uy nghiêm, khiến cho đôi mắt của hắn càng thêm tối tăm thần bí, quần áo được cắt xén đẹp đẽ, thân mặc chiếc váy ngắn làm từ vải sa tanh được một cái dây đay tết từ vai trái xuống nối tiếp nhau một cách tinh xảo, hắn đeo một lá bùa hộ mệnh hình hoa sen vô cùng quý báu được chế tạo từ lục tùng thạch trên khuôn ngực rám nắng săn chắc, người con trai này… lúc nào cũng rất chói mắt.

Hắn cũng đang nhìn tôi một cách chăm chú, đáy mắt hiện rõ nét phức tạp.

“Lại đây.” Giọng nói của hắn đặc sệt mùi ra lệnh.

Tôi hơi do dự, sau đó vẫn chậm rãi đi đến, lúc này mới phát hiện còn có vương hậu Ni Phi Tháp Lệ (Nefertari) xinh đẹp gợi cảm ngồi bên phải hắn, người ngồi bên trái hắn đang nhìn tôi cười chính là vương thái hậu thanh cao.

“Ngồi bên cạnh tôi.” Vương thái hậu đột nhiên kéo tay tôi, đồng thời ngồi nhích ra một chút chừa chỗ để tôi ngồi cạnh Lạp Mĩ Tây Tư, tôi vừa định mở miệng từ chối, liền phát hiện xung quanh đang có rất nhiều người, thế là đành miễn cưỡng ngồi xuống. Tôi cũng vô tình thấy vương thái hậu lướt mắt qua Ni Phi Tháp Lệ, hình như Ni Phi Tháp Lệ cũng không mấy khó chịu, còn vương thái hậu thì chỉ cười nhẹ.

“Bẩm vua Ai Cập, người con gái xinh đẹp bên cạnh người là?” Bên dưới đã có người say mê mở miệng hỏi.

Người con gái xinh đẹp? Tôi đưa mắt nhìn vị sứ giả dáng người thấp bé, làn da ngăm đen đang dùng ánh mắt say mê nhìn tôi đó. Aiz, loài người có khi nông cạn như vậy…

Lạp Mĩ Tây Tư lướt mắt qua tôi, cười nói: “Đây chính là sứ giả của thần mèo Bối Tư Đặc (Best) của Ai Cập.”

“Chẳng lẽ đây là người đã chữa khỏi bệnh cho vương thái hậu, là sứ giả thuần phục sư tử?” Lại một người nữa xen mồm nói.

“Chính là cô ấy.” Vương thái hậu mỉm cười.

Bên dưới lại ồ lên như vỡ lẽ, những ánh mắt đổ dồn về phía tôi ngày càng nhiều hơn.

Tuy trong lòng có chút xấu hổ, nhưng khóe miệng tôi vẫn giương lên thành một nụ cười.

Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Lạp Mĩ Tây Tư, tôi liền nhanh chóng trở lại như cũ.

Tôi thả hai phiến đường Ai Cập làm từ hoa du thảo và mật ngọt, hương vị ngọt lim. Vừa ăn, tôi vừa quan sát xung quanh. Vừa thoáng nhìn tôi đã thấy Á Xá, hắn đang nhìn tôi cười gian tà. Gì, anh muốn gì? Sao nhìn tôi thấy ghê vậy? (=.=)

….

Nhóm sứ giả ăn mặc khác nhau, sứ giả Nỗ Bỉ Á mặc một bộ quần áo làm từ da beo cùng thắt lưng làm từ vải bố phủ lên lai quần, trên đầu cắm lông chim bảy màu, còn đeo khuyên mộc nhĩ trắng cùng vòng tay thật to. Giữ một bộ tóc đen dài ngắn lộn xộn, mặc y phục có nạm trang sức bên trong, hông đeo thắt lưng bố chính là sứ giả Queri, trên mặt có cái mũi cao ngất trơn bóng chính là sứ quả Li Băng.

Còn có…

“Thân là sứ giả của thần mèo, mà sao trông cô tầm thường thế?” Giọng nói của một nam nhân giật ngược tôi xuống từ chín tầng mây, tôi tìm theo tiếng nhìn lại, là một người đàn ông có tuổi đeo trang sức giống hạt dẻ cùng thắt lưng bố, mặc áo khoác màu hồng, tay áo dài màu lam.

Lạp Mĩ Tây Tư khẽ nhướn mi, nói: “Vậy ngươi muốn thế nào? Nói ta nghe thử xem.”

Nam tử kia hạ người cung kính nói: “Bẩm vua Ai Cập tôn quý, tôi tên là Tô Lạp, từ nước Tiểu Á xa xôi lặn lội đường xa đến đây, ở nhờ nhà người, nghe nói thần mèo Bối Tư Đặc là vị thần mang đến sự sung sướng, hạnh phúc cho muôn nhà. Như vậy không biết sứ giả của thần mèo có thể cho tôi gặp người thân của mình TẠI ĐÂY một lần được không?”

Người Tiểu Á này xem ra là muốn quấy rối, nhưng nếu tôi không đáp ứng, e là sẽ khiến người khác khinh thường Ai Cập, đồng thời cũng sẽ làm cho lạp Mĩ Tây Tư bị bẽ mặt, tôi bất giác lướt mắt qua Lạp Mĩ Tây Tư, lập tức phát hiện mặt hắn đã tối sầm.

Lòng tôi sướng rơn khi thấy hắn gặp họa. Há há, ai kêu anh nhất định biến tôi thành sứ giả thần mèo chớ? Ai kêu anh bắt tôi đến buổi yến hội này làm gì? Giờ thì anh cứ ở đó mà kinh ngạc đi!

Nhưng mà yêu cầu này cần pháp thuật cấp cao, sẽ làm tổn thương nguyên khí, thật khiến tôi phải lo ngại mà.

“Nếu cô là sứ giả của thần mèo thì nhất định phải làm được chứ.” Ni Phi Tháp Lệ bỗng mở miệng nói, trong mắt hiện rõ nét khinh thường cùng… căm ghét.

Bên dưới bỗng yên tĩnh hẳn, mọi người ai cũng chăm chú nhìn tôi chờ câu trả lời, cái tình thế này… e là không làm không được rồi a.

“Đương nhiên là tôi có thể rồi, thưa ngài Tô Lạp.” Tôi cất cao giọng nói rồi đi đến giữa đại sảnh.

Tay móc ra phù chú, tôi nhắm mắt niệm chú văn, không bao lâu sau, phù chú lập tức chui xuống đất, một vầng sáng xanh biếc tỏa ra tứ phía, dần dần biến thành một cái ao màu ngọc bích, từng làn sóng lâng lâng, nước gợn nhẹ nhàng, bên dưới mọi người khẽ ồ lên, tôi dùng tay chỉ vào mặt nước, tiếp tục niệm chú văn, bỗng nhiên trên mặt nước mơ hồ hiện lên bóng người, dĩ nhiên Tô Lạp kích động hẳn, hắn tiến tới hai bước, khi bóng người ngày càng rõ rệt, trên mặt hắn hiện rõ biểu hiện không thể tin được.!

Trên mặt nước ánh lên một nữ tử trẻ tuổi cùng hai đứa trẻ đang chơi đùa, tôi cảm thấy rất vui khi thành công.

“Mã Đế! Bỉ Lạc! Mại Lạp!” Hắn lớn tiếng la lên, ánh mắt vô vùng kích động.

Hình ảnh họ dần dần biến mất, hình như hắn vẫn đang đắm chìm trong mớ ảo ảnh khi nãy, vậy hẳn họ chính là vợ con của hắn.

“Thế nào, Tô Lạp?” Trên mặt Lạp Mĩ Tây Tư hiện lên một tia đắc thắng.

“Tôi…” Hắn nhất thời kinh ngạc đến không nói nên lời.

“Khoan đã!” Tôi lấy ra một lá phù chú, ném vào trong nước, trong khi tôi đang niệm chú văn, mặt nước đột nhiên lắc lư nhô lên, không bao lâu sau, từng nụ hoa sen dần lộ ra trong nước, nụ hoa nhanh chóng lớn dần, lớn dần, cuối cùng bừng nở thành những đóa sen trắng, xung quanh cái ao màu ngọc bích phủ một tầng sương mờ, trong sảnh đột nhiên xuất hiện một cảnh đẹp ngây ngất làm cho bốn phía im ắng lạ kỳ.

Tôi cúi người hái một đóa sen trắng, nhẹ nhàng đặt vào tay Tô Lạp, nói: “Khi về nước, anh đừng quên mang theo nó và nói với mọi người rằng hoa sen tượng trưng cho tình bạn vĩnh cửu của đất nước Ai Cập tôi.”

Tô Lạp khó hiểu nhìn hoa sen trong tay, đột nhiên quỳ xuống: “Quả nhiên, quả nhiên cô là sứ giả của thần mèo, vừa rồi tôi có mắt như mù, lỡ buông lời mạo phạm, ngàn vạn thần xin cô thứ tha…”

Hắn cứ quỳ như vậy, tôi thật sự không biết phải làm sao…

“Sứ giả thần mèo, cầu xin người ban cho chúng tôi hoa sen tượng trưng cho tình bạn vĩnh cửu của Ai Cập.” Các sứ giả bên dưới đều hết lòng khẩn cầu, tôi đành phất tay, những đóa hoa sen trên ao liền bay về phía bàn của những vị sứ giả.

Sau khi phân phát hết hoa sen, tôi liền phất tay, cái ao thoáng cái đã biến mất, chỉ còn lại một lá phù chú rơi xuống. Tôi bắt lấy phù chú, nhét vào trong người, sau đó xoay người trở về vị trí.

“Thật ra ta ở đây là muốn tuyên bố một chuyện.” Vương thái hậu đột nhiên lên tiếng: “Sứ giả thần mèo sẽ trở thành Vương phi Ai Cập trong tương lai không xa.”

Cái.. Cái gì?? Tiếng lòng tôi thét gào, tôi không nghe lầm chứ? Hay là vương thái hậu bị lẫn? Hic, tôi không muốn trở thành lão bà bà Vương Phi khi còn trẻ người non dạ thế này đâu! Hơn nữa sao này Pha – ra – ông sẽ có rất nhiều con cùng lão bà a.

“Mẫu hậu, quyết định này thật hồ đồ, đức vua sẽ không đồng ý đâu.” Ni Phi Tháp Lệ chợt thay đổi sắc mặt.

Vương thái hậu thản nhiên mỉm cười: “Vậy, đức vua có đồng ý không đây?”

Lạp Mĩ Tây Tư dửng dưng nhấp rượu, thản nhiên nói: “Con không có ý kiến.”

Bên dưới nhất thời rộ lên những lời chúc mừng.

“Đức vua…” Sắc mặt Ni Phi Tháp Lệ tái mét, nhưng vẫn mang nét cam chịu…

“Vương hậu, điều này là vì vinh quang của Ai Cập ta, đức vua có càng nhiều thê tử, thì hoàng gia Ai Cập càng có nhiều người nối dõi.” Trong mặt vương thái hậu hiện rõ vẻ đắc ý.

Vậy là rõ rồi, tôi hoàn toàn bị vương thái hậu lợi dụng, chắc chắn bà ấy muốn dùng tôi để đả kích Ni Phi Tháp Lệ, mà Lạp Mĩ Tây Tư cũng đồng ý hôn sự này, hơn phân nửa chắc cũng chỉ muốn lợi dụng cái danh sứ giả thần mèo mà khiến các nước láng giềng ngày càng kính nể Ai Cập…

Đều là lợi dụng cả! Tôi sẽ không bao giờ đồng ý!

Tôi đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: “Tôi không đồng ý!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN