Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước - Chương 36: Xuất Chinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước


Chương 36: Xuất Chinh


Đêm Trước khi xuất chinh, tôi cùng đàn sư tử đều lưu luyến không muốn rời, tôi biết Lạp Mĩ Tây Tư đệ nhị sẽ không sao, nhưng còn bầy sư tử… có lẽ sẽ không thể trở về nữa..

Cho đến tối nay, người quản lý bầy sư tử hộ vệ vẫn làm việc phục vụ và chuẩn bị cơm cho bọn chúng, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng của chúng ở Ai Cập. Bọn chúng và Sát Địch Giả rất thông minh, biết là sắp biệt ly nên không ngừng cọ tới cọ lui trên người tôi. làm cho tôi không khỏi thương cảm.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, trong lòng thì cứ suy nghĩ miên man…

Hồi lâu sau, Sát Địch Giả bỗng cúi đầu nức nở một tiếng, mắt nhìn gì đó phía sau tôi, tôi quay đầu lại, nhân ảnh cao gầy của một chàng trai hiện ra trước mắt tôi.

Hắn chậm rãi bước đến từ sau lưng tôi, là… Lạp Mĩ Tây Tư đệ nhị! Mái tóc dài màu đen của hắn bay bay trong gió, ánh trăng chiếu vào gương mặt tuấn tú mê người, làm cho hắn tăng thêm vài phần ôn hòa hiếm hoi. Hắn đứng yên ở chỗ đó, lẳng lặng nhìn tôi.

Trong đôi mắt bình thường tối đen của hắn, tôi thấy rõ có chút cảm xúc. “Lạp Mĩ Tây Tư, ngày mai xuất phát, anh không đi nghỉ ngơi sao?” Vẫn là tôi đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Hắn không nói gì mà chỉ đi tới, khẽ vươn tay vuốt ve Sát Địch Giả.

“Này Lạp Mĩ tây Tư, nếu… nếu nhất định phải dùng đến bọn chúng… Nếu có thể… xin anh hãy dốc toàn lực để bảo vệ chúng, cho chúng được sống… Dù chỉ còn một con cũng được, tôi chỉ mong… chỉ mong rằng không phải tất cả chúng đều phải chết…” Tôi đau lòng đến mức không thể nói tiếp được nữa…

Hắn nhìn tôi chằm chằm:”Ẩn, đối với cô, bầy sư tử còn quan trọng hơn cả tôi sao?”

“Ý tôi không phải vậy!”Tôi bất giác nói, chỉ là do tôi biết rõ hắn sẽ không sao, nên dĩ nhiên sẽ không lo lắng.

“Cô không lo lắng cho tôi chút nào sao?” Ngữ điệu của hắn hằn rõ nét tức giận.

“Lạp Mĩ Tây Tư, anh không sao, nhất định sẽ có thể bình an trở về.”Tôi đưa mắt nhìn sâu vào mắt hắn, nói.

Nói xong, tôi tiện tay đuổi Sát Địch Giả cùng bầy sư tử vào lồng.

Vừa mới đuổi xong, hắn bỗng nhiên tóm vai tôi, kéo tôi về phía hắn rồi ấn mạnh người tôi vào thân cây, không nói tiếng nào đã chiếm trọn đôi môi tôi.

Cơ thể của hắn dính sát vào tôi, tôi có thể cảm nhận rõ thân nhiệt nóng bỏng của hắn ,tim tôi đập rất nhanh, lưỡi của tôi và hắn dính chặt vào nhau như bị lửa dục đốt cháy, trong lúc bị hắn ấn chặt thân thể vào thân cây, tôi không tài nào cửa động được, cái cảm giác thiêu đốt tận xương tủy lại vây lấy tôi, chiếm trọn thân xác tôi, người con trai tràn đầy ham muốn trước mắt này… thật sự chính là Con Trai của Thần Mặt Trời sao? Vậy cho nên thân thể hắn mới có thể nóng bỏng tựa mặt trời…

Kháng cự… có, tôi có kháng cự chứ, nhưng trong phút chốc lại bị cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt từ hắn mê hoặc…

Lạp Mị Tây Tư bỗng thì thầm: “Chờ tôi, Ẩn, chờ tôi trở về!” Tôi nghe rõ từng câu chữ của hắn.

Lòng tôi rối như tơ vò, hắn buông tôi ra trong nháy mắt, tôi khẽ đẩy hắn ra, không nói không rằng mà chỉ vội vã chạy về phòng mình.

Chẳng lẽ…….Sâu trong nội tâm tôi…..Là như thế……khát vọng thiêu đốt sao…..

Ngày hôm sau, Lạp Mĩ Tây Tư liền thống lĩnh hai vạn binh lính chia thành bốn binh đoàn, Bố Tháp (Pta), Sethe (Set), A Mông (Amun), Kéo (Re) cùng với hai trăm chiến xa cùng hộ sư chậm rãi xuất phát.

Nhìn bụi đất tung bay, trong đầu tôi hiện ra những ghi chép của trận Diệt Thạch (Kadesh).

Ở thành Qadesh có 3500 quân Hách Thê chờ Lạp Mĩ Tây Tư, hai chiếc chiến xa, ở bên trong có hai vạn quân phục kích sẵn.

Lạp Mĩ Tây Tư dẫn quân tới Qadesh, sau một đêm trú tại vùng phụ cận, cho sáng sớm hôm sau hắn chỉ huy binh đoàn chủ lực tiến công Qadesh, ý muốn đánh hạ thành trì này trước hoàng hôn. Lạp Mĩ Tây Tư dẫn binh đoàn A Mông xung phong lên trước, ba binh đoàn khác bởi vì hành động chậm chạp nên bị chặn ở địa khu, nhất thời khó có thể tới chiến trường.

Quân đoàn A Mông tiến tới Qadesh , chặn được hai tên lính Hách Thê “đào vong”, hai gã là mật thám Hách Thê nói dối rằng quân chủ lực Hách Thê còn cách xa Qadesh trăm dặm về phía bắc, quân Hách Thê ở Qadesh, lực lượng bạc nhược, sợ hãi trước quân Ai Cập, đặc biệt các vương hầu Syria từ lâu đã có ý quy thuận Ai Cập .

Lạp Mĩ Tây Tư tin là thật, lập tức chỉ huy binh đoàn A Mông vượt qua sông Olen (Orontes), một mình xâm nhập thẳng vào Qadesh, gặp được phục kích, quân đội Hách Thê công kích quân đoàn A Mông của Ai Cập dữ dội, sĩ binh Ai Cập dễ dàng sụp đổ, bốn phía chạy trối chết, lâm vào vòng vây bên trong , Lạp Mĩ Tây Tư được thị vệ che giấu; Tả đột hữu chắn, ra sức chống cự, không thể không đem hộ thân chiến sư “Hộ giá. Sư tử hung ác làm người Hách có chút sợ hãi, ngăn người Hách Thê tiến công, vì hắn muốn chống cự đến khi viện quân đến.

khi viện quân đến mới cứu Lạp Mĩ Tây Tư ra khỏi vòng vây, cuối cùng chấm dứt trận chiến, nhưng hai thế lực ngang nhau, thắng bại chưa phân, trên thực tế chuẩn xác mà nói, là Lạp Mĩ Tây Tư đào thoát thảm bại, suýt nữa chôn thây tại Qadesh.

Mặc dù có chút mất mặt, nhưng Lạp Mĩ Tây Tư vẫn bình an trở về , bằng không làm sao có thể sống đến chín mươi mấy tuổi chứ, Ai Cập cổ có ai cao tuổi thế đâu. Thất bại luôn khó tránh khỏi , sự kiêu ngạo cho hắn một bài học cũng tốt. Tưởng tượng hắn oai phong là thế mà lại thất bại, tôi cảm thấy hơi buồn cười.

Không còn phải huấn luyện sư tử, tôi đều ở thần miếu, mới đó mà đã trôi qua mười ngà, tính đến nay thì Lạp Mĩ Tây Tư đã tới Qadesh mười ngày.

Hình như thái độ của Phí Khắc Đề đối với tôi tốt hơn trước một chút, vô tình gặp nhau cũng sẽ mở miệng nói với tôi vài câu.

Trên đường đi đến thần miếu hôm đó, sắc trời đã tối muộn, tôi bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc, nhìn kỹ mới biết là thị vệ phụ trách cho sư tử ăn – Ni Cách, tôi vừa định gọi hắn, đã thấy hắn lấm lét nhìn xung quanh rồi nhanh đi vào một cái ngõ nhỏ.

Lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên, tôi liền đi theo hắn vào ngõ nhỏ kia.

Tôi trốn sau một phế tích, thấy hắn đang cùng một hắc y nhân nói cái gì đó, hắc y nhân nhìn chung cũng không giống như là người Ai Cập .

“Khi nào cậu mới trả tiền cho tôi?” Ni Cách thanh âm có chút dồn dập.

“Mọi chuyện xong hết rồi chứ?” Giọng nói của hắc y nhân kia vang lên.

“Yên tâm, tôi đã cho bầy sư tử uống thuốc rồi.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng mà trước hết cậu cầm tạm số này, số còn lại khi chiến tranh chấm dứt tôi sẽ đưa.”

“Như vậy……”

Họ nói gì tiếp theo tôi đều không nghe rõ, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong cả lên, hạ dược sư tử? Hạ dược? Lạp Mĩ Tây Tư?

Tôi cố gắng trấn tĩnh, chờ nam nhân kia vừa đi khỏi, tôi lập tức theo đi ra, đứng chắn trước mặt Ni Cách.

“Ẩn.. Ẩn tiểu thư?” Ni Cách vừa thấy tôi mặt đã tái mét, lắp bắp.

Ta tức giận tóm cổ áo hắn:“Nói, mau nói hết mọi chuyện, bằng không ta sẽ thay Miêu Thần trừng phạt ngươi! Khiến ngươi đau khổ suốt đời!”

Lí do như vậy đối với người Ai Cập thập phần hữu hiệu, hơn nữa hắn cũng hoàn toàn tin tưởng thân phận của tôi, thế nên đành nơm nớp lo sợ mà mở miệng.

“Là… Là người Hách Thê bảo tôi làm như vậy, nói là hạ một ít dược cho sư tử, thuốc này không nguy hiểm tính mạng, là làm cho chúng nó không có khí lực, mất đi sức chiến đấu… Tôi… Tôi nhất thời hồ đồ, hãy tha cho tôi, tha cho tôi.”

“Ngươi là người Ai Cập , nay lại vì tiền mà bán đứng tổ quốc, ngươi thật không xứng làm người Ai Cập! Ngươi có biết ngươi làm như vậy là sẽ gây nguy hiểm cho bệ hạ không!” Tôi tức giận nói.

“Nhưng… Nhưng bệ hạ chắc chắn sẽ thất bại a……” Hắn cúi đầu nói một câu.

Ngươi thì biết cái gì a! Hách Thê đã sớm bố trí một cái bẫy, sẽ chờ Lạp Mĩ Tây Tư tới, tôi không ngờ bọn họ lại chu đáo như vậy, ngay cả hộ sư cũng không buông tha, xem ra chính là quyết tâm muốn đưa Lạp Mĩ Tây Tư vào chỗ chết.

“Ngươi theo ta đến Tể tướng phủ, thẩm phán sẽ trị tội.” Ta quan sát hắn, nói.

Hắn sợ hãi ra mặt, đang muốn nói gì bỗng nhiên xanh cả mặt, che yết hầu, giống như không thở nổi, cực kỳ thống khổ ngã xuống. Tôi cũng bị kinh ngạc, nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra hô hấp của hắn, hắn đã chết! Tôi nhất thời kinh hãi, tình trạng này của hắn giống như là trúng độc, hắn trúng độc lúc nào?

Tôi lướt mắt qua tay hắn, tay hắn xuất hiện vài đốm xanh, xem ra độc là từ tay nhanh chóng truyền đến toàn thân, tay? Tôi đưa mắt nhìn túi tiền trên đất, túi tiền này là tên kia cho hắn. Vậy nếu tôi đoán không sai thì… trên túi tiền có độc dược! Hách Thê là muốn giết người diệt khẩu.

Tôi lấy ra phù chú, ném vào túi tiền, túi tiền liền bốc cháy trong ngọn lửa tím mạnh mẽ, lập tức bị cháy thành tro. Quả nhiên là kịch độc……

Làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ? Là lịch sử bị sai sao?

Nếu hộ sư không chiến đấu được, như vậy sẽ không thể kéo dài thời gian, như vậy Lạp Mĩ Tây Tư có khả năng sẽ… chết.

Chết? Nghĩ vậy, tâm can tôi rối loạn cả lên, không thể, không thể nào! Lạp Mĩ Tây Tư không thể chết được, hắn là Pha – ra – ông Ai Cập vĩ đại nhất lịch sử, tuyệt đối không thể chết!

Hắn sẽ sống đến chín mươi mấy tuổi, hắn sẽ có một trăm nữ tử, hắn sẽ kiến tạo vô số kiến trúc vĩ đại để đời, hắn sẽ sáng lập một thời đại vô cùng huy hoàng, hắn sẽ trở thành HOÀNG ĐẾ vĩ đại nhất Ai Cập.

Tôi không thể để cho hắn chết!

Tuyệt đối không thể!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN