Hành Trình Tuyệt Mệnh - Chương 10: Du khách lúc nửa đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Hành Trình Tuyệt Mệnh


Chương 10: Du khách lúc nửa đêm


Chồng của chị họ của Trình Hải Đông nghe thấy tiếng gọi cửa, mặc thêm áo khoác vào, sau đó ra mở cửa.

Tổng cộng có chín người, quả nhiên không ít.

Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, có vẻ như là những du khách đang chuẩn bị lên núi thám hiểm. Giống như đoạn ký ức không tồn tại của tôi về nhóm người của tôi cùng Mễ Na vậy.

Bọn họ vừa nói vừa cười, cùng bàn bạc với anh rể Trình Hải Đông có thể cho bọn họ ở lại một đêm được không. Tuy là một thôn hẻo lánh dưới chân núi, nhưng ở đây có bốn gian phòng, đủ cho những người này ở. Vì vậy, các điều kiện nhanh chóng được thương lượng, chín người, năm trăm tệ, anh rể của Trình Hải Đông vui vẻ chấp nhận.

“Anh rể của cậu có thường xuyên làm chuyện này không?” Tôi hỏi Trình Hải Đông.

“Hả? Chuyện gì?”

“Cho ở lại qua đêm.”

“Vậy thì em không biết, nhưng cái nơi rách nát này bình thường cũng không có ai tới cả, nên em nghĩ là không đâu? Có chuyện gì sao anh Tá?” Trình Hải Đông nhìn tôi tò mò.

“Không sao, chỉ là tùy tiện hỏi một chút.”

Những du khách này, thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác với những người trong thôn núi này. Đối với bọn họ nà nói, thời điểm này mới là lúc bắt đầu cuộc sống vui vẻ về đêm. Bọn họ chuẩn bị một ít thức ăn, ngồi trong sân nhỏ ăn uống, có chút ồn ào. Tôi ngồi một bên, lặng lẽ quan sát những người này.

Có sáu nam, ba nữ, trong đó có hai cặp là người yêu của nhau.

Trong đó có một người đàn ông nằm trong hai cặp đôi, hình như là người tổ chức cho chuyến thám hiểm leo núi này. Anh ta làm náo nhiệt bầu không khí, còn giải thích nhiều truyền thuyết khác nhau liên quan tới ngọn núi lần này. Có những câu chuyện tương tự như Trình Hải Đông vừa kể cho tôi, và cũng có thêm những phiên bản mới. Anh ta còn nhắc đến tin đồn rằng, ngày xưa người ta sống ẩn dật trêи núi Mặc Sơn để làm ra linh đan giúp trường sinh bất tử, nhưng vì ăn nhầm nên sau đó đã biến thành quái vật.

“Con quái vật đó trông như thế nào?” Cô gái độc thân duy nhất xen vào một câu.

“Nghe nói … đó là một con côn trùng rất lớn! Haha, tôi cũng không biết.” Người đàn ông cười sang sảng một tiếng.

Cơ thể anh ta rất cường tráng, nhìn qua có thể thấy chuyến leo núi thám hiểm này không khó chút nào đối với anh ta. Nhưng điều hơi kỳ lạ không phải là anh ta, mà là bạn gái của anh ta. Cô gái kia trông rất im lặng, không biết có phải do thời tiết thay đổi hay không, mà tôi luôn cảm thấy sắc mặt của cô ta không được tốt lắm, thậm chí ngay cả đi lại cũng có vẻ hơi vất vả.

Thật trùng hợp, tên của cô ta cũng có chữ Na, gọi là Nguyễn Na Na.

Cô ta thực sự có đủ sức để leo núi sao? Tôi cảm thấy nghi ngờ về điều này.

Trong số ba cô gái, có hai người đã là hoa có chủ, cho nên bốn người đàn ông còn lại đương nhiên vây quanh cô gái độc thân duy nhất. Cho nên tôi cũng nghe được tên của cô ta, Diêu Thiến Văn. Cô gái này nhìn qua trông rất cởi mở, dáng vẻ cũng xinh đẹp. Hình như cô ta có vẻ tò mò về những truyền thuyết kỳ lạ trêи núi, mỗi lần nghe được một câu chuyện, cô ta sẽ đào sâu về nó thêm một lúc lâu nữa.

Với bốn người đàn ông kia, tôi cũng có ấn tượng về một người trong số họ, bởi vì anh ta có râu quai nón, khiến tôi liên tưởng đến “xác chết” giả làm ông chủ quán rượu.

Những người này vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đáng lẽ họ sẽ không có nhiều hứng thú với một người xa lạ như tôi. Nhưng người tổ chức của bên đó, chính là bạn trai của cô gái có vẻ bị bệnh kia, lại bớt chút thời gian đi đến chỗ của tôi, cầm theo hai lon bia, cùng tôi và Trình Hải Đông chào hỏi: “Người anh em đến từ đâu thế?”

Nói xong, cậu ta đưa lon bia cho tôi, tự giới thiệu ngắn gọn về mình: “Tôi, Quan Hạo.”

“Tá Lạc.” Tôi gật đầu và mỉm cười với anh ta, nhận lấy bia rồi đặt nó sang một bên.

“Trông các anh không giống người trong thôn này, cũng chuẩn bị lên núi chơi sao?”

Thay vì trả lời trực tiếp câu hỏi của anh ta, tôi đã nói một điều mà mình muốn nói từ nãy đến giờ: “Tôi nghĩ tốt hơn là không nên đi vào núi.”

“Hả?” Quan Hạo tò mò nhìn tôi: “Tại sao?

“Không phải anh đã kể rất nhiều chuyện sao, anh không tin vào chuyện mình đã nói sao?”

Ánh mắt Quan Hạo lóe lên, đột nhiên bật cười: “Anh trai à, anh thật là biết đùa. Những chuyện đó chỉ để nói chơi cho vui, tạo không khí thôi mà, anh thật sự tin sao? Cho dù có đi nữa…”

“Cũng sẽ không rơi vào người các anh, đúng không?”

“Anh trai à, biểu hiện của anh có chút nghiêm túc quá rồi đấy, đừng có giỡn vậy nha.”

Con người luôn là như vậy, dù bất cứ chuyện gì, trước khi nó xảy ra thì luôn nghĩ làm gì có thể có chuyện đó được. Cũng giống như khi chúng ta đang sống vậy, làm gì nghĩ đến việc mình sẽ chết.

Thật ra tôi biết, nếu bọn họ đã đến, thì không thể chỉ vì lời nói của một người xa lạ như tôi mà thay đổi quyết định.

Nói ra chỉ để bản thân mình cảm thấy thoải mái mà thôi.

“Nghiêm túc này, người anh em, các anh cũng muốn lên núi sao?” Quan Hạo chỉ tay về nhóm người phía sau, nói: “Chúng tôi cũng chỉ vừa mới gặp mặt nhau hôm nay, trước đó thì đã quen nhau ở trêи mạng. Ngọn núi này cũng khá lớn, hai người lên núi nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, nếu các anh thấy được thì chúng ta cùng nhau kết bạn đi.”

“Được rồi, nhưng chỉ có mình tôi.”

Nếu như bọn họ nhất định phải đi lên núi, thế thì tôi tất nhiên muốn có thêm bạn đồng hành.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người chúng tôi lên đường, Trình Hải Đông nói gì cũng muốn đi theo, nhưng bị tôi kiên quyết từ chối.

Ở núi Mặc Sơn này không có đường, nên nhóm chúng tôi phải chen chúc giữa những rừng cây, dốc sườn núi đầy bùn đá. Chỉ vì phong cảnh trêи núi rất đẹp nên ban đầu bọn họ đều dừng lại chụp ảnh, trò chuyện, bầu không khí rất vui vẻ, không hề thấy mệt mỏi lắm.

Nhưng vẫn có một người tương đối cực nhọc, đó là Quan Hạo.

Bởi vì tôi quả thật không nhìn lầm.

Cô gái có tên là Nguyễn Na Na thân thể tương đối kém, từ đầu đến cuối cô ta luôn cần Quan Hạo phải dìu đi, cứ đi được năm ba phút lại thấy khó thở, chức năng của tim và phổi vô cùng tệ. Thế là Quan Hạo phải cõng cô ta đi về phía trước.

“Tại sao vậy?” Khi dừng lại nghỉ ngơi, tôi ngồi trêи một đoạn thân cây đã bị chặt nửa, cặp đôi của Quan Hạo thì ngồi dưới tán cây.

Nghe câu hỏi của tôi, anh ta quay đầu lại, nhanh chóng nhận ra tôi đang hỏi về chuyện gì.

“Tôi biết sức khỏe của cô ấy rất kém, leo núi cũng rất mệt nhọc, nhưng… Tôi sợ rằng nếu không đến đây, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Quan Hạo cười cười nhìn tôi, có chút cứng nhắc.

“Bệnh gì?” Tôi nhìn cô gái, ánh mắt cô ta rất ảm đạm.

“Bệnh ung thư… rất nhanh thôi có lẽ ngay cả đi ra cửa cũng không được.” Quan Hạo dùng một ánh mắt phức tạp nhìn bạn gái mình.

“Thật xin lỗi.”

“Không có gì, ai cũng có thể thấy được mà, không phải sao?” Quan Hạo bất lực cười một tiếng.

Có thể nhìn ra được, anh ta yêu cô gái này rất sâu sắc, có lẽ đến khám phá ngọn núi vô danh này là mong muốn của cô gái, anh ta không muốn người yêu của mình phải mang tiếc nuối mà rời khỏi thế giới này. Nghĩ đến đây, tôi lại nghĩ đến Mễ Na. Cô ấy thực sự đã chết rồi sao? Vậy tại sao thứ giả mạo cô ấy lại ở cùng tôi thêm một tháng nữa.

Tôi còn có thể gặp lại cô ấy không …

“A!” Đúng lúc này, bên tai chúng tôi đột nhiên vang lên tiếng hét của một người phụ nữ.

Quan Hạo và tôi đưa mắt nhìn nhau, anh ta thu xếp ổn thỏa cho bạn gái, sau đó lập tức cùng tôi chạy nhanh về hướng phát ra âm thanh. Giữa bụi cây, một cô gái xách theo nửa cái quần đã vén lên của mình chạy ra, chính là cô gái của một cặp đôi khác. Tôi không thể nhớ rõ của tên cô ta.

Lớp trang điểm của cô ta đã nhòe đi, trêи mặt đẫm nước mắt, nức nở kêu lên: “Có … có biến thái! Em vừa cảm thấy thấy có người theo dõi chúng ta mà anh vẫn không tin! Hù chết em rồi, hù chết em rồi…”

Cô ta ôm chặt lấy bạn trai và bắt đầu khóc lớn, có vẻ như cô ta vừa mới đi vệ sinh và nhận thấy trong rừng cây có tiếng động gì đó.

“Em đừng khóc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lúc … lúc nãy em luôn cảm thấy có thứ gì đó trong bụi cây phía sau đang nhìn em… đi theo chúng ta. Mới vừa rồi em muốn đi vệ sinh, kêu chờ em một chút mà anh không đợi gì cả! Rồi… rồi em liền nghe thấy tiếng một người đàn ông đang ngáy trong bụi cây đằng kia … Mới đầu em còn tưởng anh dọa em nên liền ném một viên đá, tiếp theo… tiếng ngáy biến mất, nhưng lại truyền đến âm thanh “Ừng ực” … càng lúc càng lớn và vang to, bụi rậm kia bắt đầu động đây, em không thấy rõ đó là thứ gì, sau đó …! “

“Thế… sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Người bạn trai khẩn trương hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN