Hành Trình Tuyệt Mệnh - Chương 27: Ảo ảnh chết chóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Hành Trình Tuyệt Mệnh


Chương 27: Ảo ảnh chết chóc


“Lần này là chết thật chưa?” Giọng của Hạ Nam vang lên bên vào tai tôi, méo mó đến cực điểm.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cô ta sẽ cầm một con dao trong tay. Đó có phải là con dao trước đây của tôi không?

Nhưng những vấn đề này dường như không còn quan trọng nữa, lúc này lưỡi dao đang cắm vào cơ thể tôi, sau đó Hạ Nam nhanh chóng rút ra rồi lại đâm vào một cách thô bạo!

“Anh có nên… Chết đi không?” Cô ấy hỏi lại tôi.

Tôi cố gắng hết sức để quay mặt về phía cô ấy, nhưng tôi không thể chống đỡ được cơ thể của mình nữa và khuỵu xuống.

Cơn đau nhói lên ở bụng và nỗi sợ hãi cái chết bao trùm xung quanh khiến tôi cảm thấy thật yếu ớt.

Tay tôi giơ lên trong bóng tối như thể đang tìm kiếm thứ gì, tôi đã bắt được một bàn tay của ai đó. Tôi không biết đó là của Hạ Nam hay Diêu Thiến Văn. Cô ta ném tôi xuống, sau đó giẫm lên cơ thể của tôi và tiếp tục chạy trốn.

Tiếng bước chân ngày càng xa dần, nhỏ dần rồi từ từ biến mất.

Tôi cảm thấy thân thể của mình đang chảy rất nhiều máu, có ai đó đang hét lên bên tai tôi, một nguồn sáng chiếu vào mắt tôi. Nhưng lúc này ý thức của tôi ngày càng mơ hồ đến mức tôi không thể nhận biết được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Ý thức của tôi dần chìm vào bóng đêm vô tận. Đây có lẽ là cảm giác của cái chết chăng?

Tôi chưa muốn chết… Tôi vẫn chưa tìm thấy Mễ Na.

Kí ức đã bị đánh mất của tôi rốt cuộc là gì? Tại sao tôi lại để lạc mất cô ấy?

Cô ấy bây giờ là một thi thể trong trung tâm pháp y hay là người đã ở với cùng với tôi suốt một tháng qua? Những chuyện đó vẫn chưa thể giải thích được!

Mễ Na, em đang ở đâu?

Tôi bắt đầu mất ý thức, đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi.

“Mễ Na!”

Không rõ bao lâu sau, tôi hét lên. Tôi mở mắt ra, khung cảnh trước mắt thật khó phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo. Trước đó tôi vẫn ở trong hang động, nhưng khi ở một nơi không có ánh sáng này, tôi lại có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.

Tôi cố gắng chống đỡ thân thể mình, nhưng nó vẫn còn yếu: “Đây là đâu, rốt cuộc tôi có chết hay không?”

Ngay tại lúc này, tôi không nhìn thấy Diêu Thiến Văn hay Hạ Nam ở bên cạnh. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cơ thể mình sạch sẽ và không hề dính máu. Điều này là không thể nào xảy ra.

Nếu tôi nhớ không nhầm, nhát dao đầu tiên của Hạ Nam rất thô bạo và mạnh mẽ, sau khi đâm vào tôi, cô ta lập tức cắt ngang, toàn bộ phần bụng của tôi đã bị cô ta cạo sạch! Như vậy, đây có phải là ảo giác trước khi chết không?

Nhưng ảo giác này quá dài, tôi cảm thấy mình đã ở nơi này rất lâu rồi. Khi đi xuống một lần nữa, tôi nghe thấy một giọng nói ngay cuối con đường. Như thể có điều gì đó đang gọi tôi, đó không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói đó, nó đã bám sâu vào tâm trí tôi từ rất lâu rồi.

Trong lúc ngạc nhiên, tôi nhớ ra dường như đó là tiếng cười đã hiện lên trong đầu tôi trước đây.

Nhưng đây không phải là một tiếng cười… Đó là gì? Thứ đó càng lúc càng tiến lại gần, tôi nhìn thấy một ngã rẽ ở cuối con đường.

Lần này ngã rẽ được chia làm ba, âm thanh xuất hiện ở lối đi ngoài cùng bên phải. Tôi bước vào đó và tiếp tục đi về phía trước, tôi vẫn nghe thấy tiếng động đó. Nó dường như có một sức hút khiến tôi không thể cưỡng lại được.

Thậm chí tôi còn cảm thấy khung cảnh này dù là thực hay là ảo cũng không còn quan trọng nữa. Tìm đến âm thanh này là điều quan trọng nhất tôi phải làm.

Vì vậy, trong mê cung chằng chịt đường lối này, tôi lần theo âm thanh và từng bước tiếp cận nó. Tôi cảm thấy mê cung đang dốc xuống và ở cuối con đường, một cái hố xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi bước vào trong đó, con đường trước mặt biến mất, thay vào đó là một vách núi. Phía trước vách núi là một không gian vô cùng trống trải, khổng lồ, bên dưới vách núi dày đặc những thứ sáng bóng.

Trong không gian trống rỗng khổng lồ này, có một cột đá ở trung tâm, cực kỳ cao, giống như một tòa tháp, trêи thân cột này, một khối thịt đều dày đặc xúc tu, cuộn lại trêи tháp đá. Khối thịt phồng lên, rất lớn, giống như một quả tim đang đập, và âm thanh được tạo ra chính là nó.

Nó dường như cũng cảm nhận được sự xuất hiện của tôi. Phía trêи cơ thể, vô số xúc tu kéo dài về phía tôi, bám trêи vách đá tạo thành một cây cầu bằng thịt.

“Gầm!” Nó tạo ra một tiếng động lớn kỳ lạ.

Một xúc tu kéo dài trêи cây cầu bằng thịt, từ từ tiến về phía tôi. Nó vòng qua eo, từ từ kéo tôi bước lên cây cầu. Khoảnh khắc bị nó cuốn vào, tôi hầu như không cảm thấy sợ hãi hay ngạc nhiên, thay vào đó là một cảm giác muốn về nhà. Lâu rồi tôi chưa trải qua những cảm xúc như vậy.

Khoảnh khắc đó, thậm chí tôi cảm thấy cái chết hình như không còn đáng sợ nữa. Mọi thứ trêи đời này trở nên vô giá trị, không còn gì khiến tôi phải lưu luyến. Tôi đến gần tảng thịt đó, muốn nó hòa vào tôi, tôi và nó, là sự hoàn hảo cuối cùng.

Nhưng vừa mới bị xúc tu kéo đến giữa cầu thịt, bên kia cầu, phía dưới vách núi, đột nhiên xuất hiện một âm thanh. Nó khiến toàn bộ suy nghĩ của tôi mất hết.

“Tá Lạc!” Cô ấy gọi tên tôi.

Đó là âm thanh mà tôi vô cùng quen thuộc, là âm thanh mà tôi đã đánh mất. Đó là giọng của Mễ Na. Tôi cố gắng xoay cái cổ cứng ngắc của mình và nhìn về phía cô ấy. Nhưng tôi không thể nhìn thấy gì cả, không có ai ở trêи vách đá đó.

“Gầm!” Giọng của tảng thịt trở nên gấp gáp hơn, những xúc tu đang kéo tôi không còn nhẹ nhàng nữa, nó kéo tôi thật mạnh, gần như làm đứt thắt lưng của tôi.

Nhưng tôi biết tôi không thể đến đó. Người con gái đang gọi tôi chắc chắn là Mễ Na.

Tay tôi nắm lấy những xúc tu đang quấn lấy mình, cố gắng hết sức để tách nó ra làm hai. Chất nhờn trong suốt bắn tung tóe khắp người tôi, giống như những con quái vật trong cổ Diêu Thiến Văn khi ở hồ nước. Tôi lật người lại, mạnh mẽ thoát ra, và sau đó chạy quay trở lại.

Tảng thịt kia cảm thấy tôi đang muốn thoát ra, những xúc tu rút về làm cây cầu thịt biến mất, tôi rơi xuống đất một cách nặng nề từ độ cao hàng vạn mét.

Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng tôi vẫn chưa chết. Tôi nhìn thấy những thứ lấp lánh dưới tòa tháp cao được cuộn xung quanh những viên thịt, hóa ra đó là những quả trứng trong suốt.

Những con trùng xoắn kỳ lạ ở trong những quả trứng đó., chúng nhe răng và cào vào những quả trứng, như thể chúng sắp thoát ra khỏi vỏ và trong giây phút tiếp theo chúng sẽ nuốt chửng tôi!

Tôi muốn trốn thoát nhưng đột nhiên giọng nói của Mễ Na vang lên theo hướng của tòa tháp.

Tôi quay lại để nhìn, cô ấy đang đứng đối mặt với tôi, khuôn mặt của chúng tôi gần như chạm vào nhau.

“Tá Lạc, anh đến rồi.”

“Mễ Na… Là em phải không?” Tôi nắm lấy vai cô ấy.

Cô ấy cười với tôi, nụ cười vẫn dịu dàng như trước. Nhưng bàn tay tôi lại di chuyển từ vai lên cổ của cô ấy một cách không thể kiểm soát được.

Tôi lắc đầu và cố gắng chống cự. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Tay tôi dường như không còn là của tôi nữa. Tôi thực sự… Thực sự đã dùng hết sức lực bóp cổ Mễ Na.

“Không, không phải như vậy… Chuyện gì đang xảy ra? Mễ Na, Mễ Na!”

Cổ cô ấy bắt đầu chảy máu, từng dòng máu chảy xuống tay tôi, nhuộm đỏ cả chiếc váy. Tôi bóp cổ cô ấy bằng tay, đến nỗi con ngươi của cô ấy lồi ra, máu chảy từ tai, mắt và mũi cô ấy.

Nhưng cô ấy vẫn cười: “Tá Lạc, đừng quên anh đang muốn tìm em, nếu anh giết em, sau này sao có thể nhìn thấy em?”

“Anh biết, nhưng em xuất hiện… Trước mặt anh, anh không nhịn được… Anh không muốn giết em, anh không muốn!” Tôi không khống chế được sức lực của cánh tay.

“Em không có ở đây, em ở trêи kia.” Mễ Na khó khăn đưa tay lên, chỉ vào phía dưới tòa tháp cao phía sau cô ấy.

“Không, Không được!” Tôi hét lên nhưng hình ảnh trước mắt tôi bắt đầu mờ đi nhanh chóng, ánh sáng tắt dần. Khuôn mặt của Mễ Na cũng biến dạng, cô ấy không còn là Mễ Na nữa mà biến thành Diêu Thiến Văn, người đang nắm lấy cổ tay tôi và cầu xin một cách đầy đau đớn.

“Dừng… Dừng lại! Giúp… Giúp tôi…” Ngay lúc đó, tôi lấy lại quyền kiểm soát thân thể và hoảng sợ buông hai tay ra. Diêu Thiến Văn quỳ trêи mặt đất thở hổn hển còn tôi thì lùi lại phía sau.

Đây không phải là nơi vừa rồi, không có tháp, xung quanh cũng không có khối thịt khổng lồ cuộn tròn. Tôi vẫn ở trong hang động, chiếc đèn pin do Hạ Nam để lại trêи mặt đất phát ra ánh sáng, cho phép tôi nhìn thấy mọi thứ trước mặt.

Đó thực sự là ảo giác sao? Khoan đã, nếu đó là ảo giác thì… Tôi từ từ cúi đầu xuống và nhìn vào bụng mình.

Quần áo bị máu nhuộm đỏ chói, tôi từ từ vén chiếc áo đã rách nát lên, vết thương đẫm máu giống như gai độc, đâm thẳng vào mắt tôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN