Hành Trình Tuyệt Mệnh
Chương 29: Biển trùng
Đồng xu ném lên không trung rồi rơi vào lòng bàn tay Diêu Thiến Văn.
Nhìn dáng vẻ đó, dường như cô ta đã ra được quyết định.
“Xem ra sẽ phải nhảy xuống cùng chú…” Trêи mặt cô ta vẫn là vẻ mặt do dự như cũ.
“Nhảy cùng tôi?” Tôi không hiểu, vì sao cô ta lại ra quyết định này.
“Nó nói như vậy.” Diêu Thiến Văn cất đồng xu đi.
“Đột nhiên cô trở nên có chút kỳ quái.” Tôi nghĩ đến biểu cảm trong nháy mắt vừa nãy của Diêu Thiến Văn, đó không phải biểu cảm mà cô ta nên có, có lẽ tôi cũng không hiểu rõ cô nhóc này, nhưng ít nhất trong thời gian nửa ngày ở chung, biểu hiện bình thường của cô ta và biểu cảm vừa rồi thì như hai người khác nhau.
Diêu Thiến Văn lại cười, hỏi lại tôi: “Chú, chú chính là người muốn nhảy xuống vực, rồi giờ chú lại nói tôi kỳ quái? Dường như chúng ta đều không phải người bình thường.”
Tôi chăm chú nhìn cô ta một lúc lâu, rồi lại xoay người lần nữa đối mặt với vách núi kia: “Cô không cần thiết phải nhảy cùng tôi.”
Nhưng cô ta đã đứng ở bên cạnh tôi: “Đèn pin bị chú lấy đi, tôi ở một mình cũng không có cảm giác an toàn. Tóm lại bây giờ chúng ta cũng chưa thể chết dễ dàng như vậy được nên thử xem. Nhưng khi xuống dưới kia rồi thì chú phải nói cho tôi, rốt cuộc là chú đến tìm cái gì.”
Nói xong, cô ta lại đi trước tôi một bước, vượt qua ranh giới vách núi!
Rơi vào trong bóng tối!
Động tác đó thật sự làm tôi choáng váng: “Người trẻ tuổi bây giờ đều… Kϊƈɦ động như vậy à?”
Xem ra không chỉ là đột nhiên xuất hiện ra cái biểu cảm vốn không nên có đó, bản thân người tên Diêu Thiến Văn này cũng có vấn đề.
Nhưng cuối cùng là vấn đề gì?
Cô ta tới đây với mục đích gì?
Nếu có thể nói ra được ngoại hình của Mễ Na thì cô ta nhất định đã từng gặp qua Mễ Na. Nhưng theo như lời kể chuyện cũ kia, lại không chắc chắn là sự thật.
“Cô ta và Mễ Na chắc chắn tồn tại mối liên hệ nào đó, tôi muốn biết rõ… Nếu, nó thật sự có thể làm tôi chết dễ dàng chết như vậy.” Tay của tôi vuốt chất dịch chảy ra từ trong bụng.
Rồi sau đó bước nửa bước về phía vách núi, dừng lại nửa giây sau, trọng tâm dồn về phía chân trước.
Rơi xuống!
Cảm giác này so sánh với trong ảo giác… Quả nhiên không giống nhau.
Đột nhiên tôi phát hiện ra một vấn đề to lớn, vách núi này so với trong ảo giác lại càng sâu hơn! Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, lòng tôi lạnh đi một nửa, mặc dù chất dịch này có thể khiến cơ thể của chúng tôi chịu được thương thế nặng nề nhưng với độ cao như vậy, sau khi rơi xuống lại đụng vào nham thạch, cơ thể chúng tôi rất có thể sẽ bị rơi nát, nát vụn!
Dịch nhầy kia cũng không phải linh dược.
Tôi đã ra một quyết định cực kỳ sai lầm.
Là do tôi quá tin tưởng vào ảo giác à?
Bụp!
Cơ thể của tôi cuối cùng cũng chạm tới mặt đất lần nữa rồi. Nhưng lại không cứng như trong tưởng tượng, cũng không có bị rơi đau đớn chia năm xẻ bảy, mặc dù tôi vẫn bị chấn động đến mức trời đất quay cuồng như cũ nhưng ý thức vẫn còn tồn tại.
Tôi không chết.
Thật sự là không chết!
Tay của tôi sờ soạng trước ngực, tìm chiếc đèn pin lúc trước nhét vào túi, sau đó mở ra, nhìn tay của tôi, soi vào cơ thể, chúng đều…
“Sao lại như vậy, nhảy từ độ cao đó xuống, sao cơ thể lại… Đây là cái gì?” Tôi hết sức nghi ngờ, lại phát hiện ra dưới thân quả thật mềm mại giống như vỏ hạt thóc chồng chất lên nhau. Tôi cầm lên một ít, đồ vật kia có màu đen, giống như mảnh vỡ nào đó đồ vật, trong đó bên trêи một tảng đá lớn còn có chút hoa văn, rất giống với mạch máu của con người.
Trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh ảo giác lúc trước, những thứ đó là trứng trùng.
Bây giờ dưới vách núi này cũng không có những thứ kia.
Mà dường như hoa văn trêи tảng đá lớn này có chút giống với trứng trùng…
Nhưng tóm lại, may mắn có thứ này tôi mới không có bị ngã tan xác.
“A!”
Mà lúc này, bên người tôi đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Cách đó không xa, một cô gái điên cuồng đập những mảnh vụn, sau đó ngồi dậy, mờ mịt nhìn bốn phía.
Là Diêu Thiến Văn.
Cô ta mở to miệng để hít thở, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô cùng hoảng sợ cuối cùng tập trung trêи mặt tôi, nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới dần dần khôi phục. Sau khi khôi phục ngay lập tức mang vẻ mặt tức giận di chuyển tới chỗ tôi, tới gần sau người tôi, một cái tát bay tới, nhưng lại bị tôi bắt lấy cổ tay: “Cô làm cái gì thế, bị ngã đến ngu rồi à?”
Cô ta dùng sức rút tay ra: “Chúng ta suýt chút nữa thì chết rồi!”
Rồi sau đó giơ tay chỉ lên đầu:“Cao như vậy… Cao như vậy đó! Nếu không có mấy thứ này, chúng ta đã ngã nát người rồi! Cái này dùng cái xẻng đào lên cũng không đứng dậy! Chú biết không!”
Thấy tôi không trả lời, cô ta lại tiếp tục gào thét hỏi: “Cái mặt này là sao? Chú có bệnh à, vì sao chú nhất định phải nhảy xuống? Chú…”
…
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta không nói một lời.
Cô ta nói cả nửa ngày, dường như cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn tôi hỏi: “Chú, chú nhìn cái gì đấy? Tôi nói nhiều như vậy, nhưng chú cũng không thèm nói một câu!”
“Là chính cô muốn xuống dưới cùng tôi.”
Nói xong, tôi soi đèn pin hướng về tháp cao, rồi sau đó lấy thật nhiều những mảnh vụn kia, đi về phía tháp.
“A từ từ đã!” Diêu Thiến Văn đuổi tới: “Chú đã đồng ý với tôi, sau khi xuống đây sẽ nói cho tôi biết chú đến tìm cái gì?”
“Nhưng tôi không đồng ý với cô, chính cô đã tung đồng xu rồi nhảy xuống, liên quan gì đến tôi?”
“Chú!” Diêu Thiến Văn có chút giận dữ nhưng những lời đó lại là sự thật.
“Hay là nói một chút cho cô đi, rốt cuộc vì sao tôi nhảy xuống đây hả?”
Diêu Thiến Văn đáp lại nói: “Chuyện có thể khiến chú liều mạng làm chắc chắn rất quan trọng, cho nên tôi tò mò.”
Bước chân của tôi dừng lại: “Chỉ vì lòng hiếu kỳ mà nhảy xuống cùng tôi, nếu cô không phải kẻ điên thì chính là kẻ ngốc. Nhưng tôi lại cảm thấy cô không điên, cũng không ngốc. Cô gái nhỏ, cô không định chuẩn bị nói ra sự thật à, rốt cuộc vì sao cô tới đây?”
“Nói, vì giải sầu, vì đổi vận.”
“Phải không?” Tôi xoay người, nhìn cô ta:“Tôi cảm thấy tôi nhìn thấy cô nhưng lại không phải cô.”
Tôi đối diện với Diêu Thiến Văn.
Trong khoảnh khắc im lặng kia, dường như tôi có thể nghe được tiếng tim cô ta đập, tiếng hít thở.
Nhưng trừ cái này ra, hình như còn có một âm thanh khác.
Âm thanh kia đến từ bốn phương tám hướng, bốn phía trong bóng đêm, truyền đến một trận xôn xao ngắt quãng, dày đặc mà lại nhanh chóng.
“Chú nghe được không?” Ánh mắt của Diêu Thiến Văn nhìn khắp bốn phía, bắt đầu cảnh giác.
Tôi nhanh chóng dùng đèn pin chiếu các hướng xung quanh, mặt đất ở đây đầy những mảnh vụn xương cốt, nhưng ở vị trí ranh giới phía xa kia lại giống như có từng đợt sóng màu đen đang dâng lên, chúng đang hướng vào phía trong, nhanh chóng di chuyển về phía tôi và Diêu Thiến Văn!
“Đó là… Thứ gì vậy?”
Theo phạm vi giảm dần, thứ vật chất màu đen đang tới gần càng lúc càng nhanh.
Nó cho tôi một loại cảm giác sợ hãi, áp bức. Khi nó tới gần, tôi vô cùng hoảng loạn: “Mau! Nhanh chạy lên tháp!”
Tôi cảm thấy thứ vật chất kia dường như muốn nuốt hết chúng tôi thế nên cần phải mau chóng đến chỗ cao!
Nhưng đường dưới chân này quá khó đi thế nên khi chúng tôi tới dưới chân tháp đá thì thứ vật chất màu đen kia đã nuốt sống toàn bộ mảnh vụn thâm cốc phía dưới. Nó vây quanh tôi và Diêu Thiến Văn! Lúc này tôi mới thấy rõ ràng, những thứ kia hình như là con trùng, con trùng giáp xác nào đó, chúng bò lên khắp các bộ phận trêи cơ thể của tôi, hàm răng sắc bén cắn xé da thịt tôi khiến cả người đau đớn khó chịu.
Trong lúc hoảng loạn, tôi đẩy Diêu Thiến Văn lên phía trước bệ đá của tháp cao, muốn bò lên trêи tháp cao nhất định phải đi qua con đường này
Trước khi đàn trùng nuốt cả người tôi, cô ta dùng sức kéo tôi lên.
Sức lực cô gái này không nhỏ, thậm chí tôi còn có cảm giác lực tay của cô ta giống như một người đàn ông cường tráng. Cuối cùng tôi cũng suy nghĩ cẩn thận lại lúc đẩy khối đá lớn kia, vì sao chỉ cần dựa vào hai người cô ta và Quản Đại Vĩ đã có thể dịch chuyển nó.
Tôi lăn lộn tại chỗ và ném không ít sâu trêи người xuống, nhưng vẫn có những con bám chắc như keo dán, dán chặt trêи da thịt tôi, tôi xé rách nó xuống giống như tức giận nghiền nát! Dịch thể màu xanh của con trùng kia bám lên tay tôi, tỏa ra loại khí hắc gai mũi, đồng thời có cảm giác như bị cháy mãnh liệt!
Dịch thể của loại trùng này có thể có tính ăn mòn!
…
Độ cao của tảng đá ước chừng chỉ có hai mét, bầy trùng phía dưới bò tới rất nhanh, lại vây quanh chúng tôi một lần nữa.
“Chú, ở đây có thể bò lên trên! Nhanh!” Diêu Thiến Văn chỉ cho tôi con đường, ở chỗ tảng đá sau lưng chúng tôi, mặc dù nó không có cây thang đi lên, nhưng có thể nhảy lên hòn đá làm điểm mượn lực, có thể bò lên phía trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!