Hào Môn Đoạt Tình
Chương 95: Sinh Mạng Yếu Ớt
Phần 1:
Trời vừa hửng sáng, Tình Tình mê man cả đêm vẫn chưa tỉnh lại, mơ màng nghe được có tiếng người nói chuyện với nhau ở gần đây.
Là . . . . . Mộ Dung Trần sao? Trong tai nghe được giọng nói quen thuộc, cô mơ màng nghĩ.
“Không có biện pháp nào khác sao?” Trong giọng nói của Mộ Dung Trần ẩn chứa một tia kỳ vọng, hình như đối với chuyện gì vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không có, thân thể của cô ấy quá yếu.” Bác sĩ mặc áo blu trắng trả lời rất khẳng định.
“. . . . . . Đại khái đã được bao lâu rồi?” Giọng nói rất nhỏ, Mộ Dung Trần rất khó khăn mở miệng hỏi.
“Theo như báo cáo xét nghiệm thì được khoảng ba tháng rồi.” Như vậy là sau khi bọn họ đi tuần trăng mật trở về thì đã có? Làm sao có thể? Mộ Dung Trần không nói thêm gì nữa, nhưng sắc mặt lại trầm xuống. Trong phòng bệnh cao cấp rơi vào tình trạng trầm mặc đáng sợ.
Tình Tình không hiểu bọn họ đang nói cái gì, ba tháng? Báo cáo xét nghiệm? Bọn họ đang nói cái gì vậy?
Cô lo lắng trằn trọc xoay đầu ở trên gối, tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn bị người đó nghe thấy, sau đó truyền đến tiếng bước chân đi tới bên giường.
“Ưmh. . . . . .” Tình Tình rên rỉ, đôi mày thanh tú nhíu lại, sau đó lại giãn ra sau mấy giây cuối cùng mở mắt. Nhìn trước mắt toàn một màu trắng tinh cộng với mùi thuốc sát trùng gay mũi, đây là bệnh viện hay sao? Cô tại sao lại ngã bệnh chứ?
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có?
Nhưng một giây kế tiếp, Tình Tình liền phát hiện thân thể của mình giống như không thuộc về mình nữa, bụng dưới có một cảm giác là lạ khiến cho cô thấy rất không thoải mái, nghĩ tới trước khi mình ngất đi cảm thấy một trận đau nhói ở bụng kèm theo đó là một dòng máu đỏ tươi chảy ra liền hoang mang nhìn anh nói không ra lời.
“Đã tỉnh rồi sao? Nói cho anh biết có chỗ nào không thoải mái hay không?” Mộ Dung Trần cúi người nhìn cô, bàn tay đặt lên cái trán trơn bóng tiếp đến lại sờ sờ vào gò má mịn màng của cô.
“Đây là đang bệnh viện sao?” Tình Tình mê man nhìn anh, phía sau anh còn có một người đàn ông xa lạ, mặc quần áo bác sĩ.
“Ừ. Có muốn uống chút nước không?” Mộ Dung Trần ngồi xuống bên giường, muốn ôm lấy cô nhưng rồi lại lo lắng cho thân thể của cô còn quá yếu mà ngừng lại.
“Em sao vậy? Tại sao lại phải ở bệnh viện?” Gương mặt xinh đẹp vẫn nghi hoặc nhìn anh, cảm giác rõ ràng thân thể cao lớn đang cứng đờ.
Người đàn ông ở phía sau không biết đi từ lúc nào rồi, lại còn cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ.
“Không có gì, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.” Anh không muốn nói cho cô biết, đứa con đầu tiên của bọn họ đã không giữ được rồi.
Tối ngày hôm qua khi anh mới vừa trở lại nhà ở trung tâm thành phố lại lập tức nhận được điện thoại của bà Thái Chi Lan nói Tình Tình không có mặc áo khoác, túi xách cũng không cầm lại không biết đã đi đâu rồi, có phải là đi cùng với anh hay không?
Lúc đó anh mới biết, cô không có ở lại hội trường, cũng không bảo tài xế đưa về nhà.
Trong lòng vô cùng lo lắng khiến cho anh tạm thời quên mất trước đây không lâu anh đã quyết tâm phải cách xa cô một chút, nhưng cô gái này sao lại không để cho anh tĩnh tâm phút nào như vậy?
Ở trong điện thoại an ủi Thái Chi Lan mấy câu, sau đó không nghĩ ngợi gì trực tiếp cầm chìa khóa xe đi ra ngoài tìm người.
Nhưng anh chưa tìm được người, lại nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới.
Tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, mà bệnh viện này lại là một phần của tập đoàn Mộ Dung cho nên các bác sĩ làm sao mà không nhận ra đây? Khi người đi đường gọi điện thoại gọi xe cấp cứu tới đưa người đến bệnh viện thì tất cả đều đã không còn kịp rồi.
Cô rõ ràng vẫn uống thuốc phòng tránh? Làm sao có thể có thai được? Hơn nữa cũng đã được ba tháng rồi! Anh đương nhiên cũng biết sẽ không có loại thuốc gì có thể ngừa thai một trăm phần trăm nhưng mà anh lại đi tin tưởng vào Âu Thánh Nguyên.
Chuyện này, nhất định không thoát được quan hệ với cậu ta.
“Không, em muốn biết, anh đừng lừa gạt em. Em rốt cuộc là bị làm sao?” Tình Tình bắt tay anh lại, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, có lẽ bản thân đã mất đi thứ gì quan trọng rồi.
“Tình Tình. . . . . .” Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô không biết nên nói thế nào về tình huống này.
Anh đã đồng ý với cô, tạm thời sẽ không sinh con. Nhưng hiện tại đứa bé không hề báo trước liền xuất hiện, rồi đến khi bọn họ chưa phát giác ra lại bỏ đi mất.
Anh nên nói cho cô biết sự thật này sao? Có lẽ cô cũng sẽ không quan tâm đến đứa bé này đâu?
“Mộ Dung thiếu gia, bên ngoài có Âu tiên sinh nói muốn tìm ngài.” Cô y tá mặc đồng phục màu hồng áo sau khi gõ lên cửa một hai tiếng liền cất tiếng nói.
“Chờ em khỏe lại, anh sẽ nói cho em biết.” Anh giơ tay cầm lấy bàn tay mềm mại vô lực kia kiên quyết không chịu nói, “Nhắm mắt lại ngủ tiếp một lát đi, em cần nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Mặc dù không xác định cô có cảm giác gì đối với đứa con đã mất của bọn họ nhưng vẫn nên đợi thân thể của cô khá hơn một chút mới nói ra được.
“Chăm sóc tốt cho phu nhân.” Đứng lên giao phó cho cô y tá vừa đi tới bên giường sau đó Mộ Dung Trần đi ra ngoài.
Đôi mắt đẹp sững sờ nhìn anh đi ra ngoài, Tình Tình giống như búp bê vải bị rút hết hơi sức nghe lời anh nhắm mắt lại. Cô thấy mệt quá, thật sự là rất mệt mỏi!
Trong phòng dành cho khách VIP, Âu Thánh Nguyên vừa thấy Mộ Dung Trần đi vào còn chưa kịp hỏi thăm tình trạng của Tình Tình thì đã thấy quả đấm vừa nặng vừa vội hướng về phía mình chào hỏi. “A Trần, cậu bình tĩnh một chút có được hay không?” Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Trần đã ra tay lần nữa, hai người đàn ông trong nháy mắt đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
“Làm cái gì vậy? Chuyện gì cũng từ từ, đừng có đánh nhau!” Âu Thánh Nguyên tránh trái tránh phải chỉ muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng thật bất đắc dĩ người ta căn bản đều không thèm nghe lại còn giận dữ hét lên: “Âu Thánh Nguyên ý tốt của cậu không cần phải giải thích!” Rồi lập tức tung thêm quả đấm nặng nề đánh vào gương mặt tuấn tú không hề phòng bị của anh.
Lần này Âu Thánh Nguyên cũng tức giận rồi, con cọp không phát uy thì lại bị xem là mèo bệnh chắc? Anh còn đang ngủ lại bị cậu ta gọi điện đánh thức, cái gì cũng chưa kịp hỏi liền chạy tới đây, cũng không kịp nói gì liền bị cậu ta đánh cho một trận như vậy, dầu gì anh từ nhỏ cũng luyện qua quyền cước, muốn đánh nhau đúng không, anh nhất định sẽ không thua cậu ta đâu.
“Mộ Dung Trần, cậu có thể tỉnh táo một chút hay không! Tình Tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cùng một người đàn ông mất đi tỉnh táo đánh nhau, Âu Thánh Nguyên mấy lần liền nắm lấy cổ áo của cậu ta lớn tiếng hỏi.
“Tình Tình mang thai!” Thật sâu thở ra một hơi, Mộ Dung Trần nói ra câu này xong thì cả người lập tức chán chường ngồi xuống.
“Mang thai?” Vậy thì phải là chuyện đáng để vui mừng mới đúng chứ! Nhưng hiện tại có điểm gì đó không đúng, hơn nữa tên đang ở trước mắt này cũng có cái gì đó không đúng. “Vậy. . . . . .” Âu Thánh Nguyên cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Mộ Dung Trần, chắc không phải là. . . . . .
“Âu Thánh Nguyên, cậu rốt cuộc đã cho cô ấy uống thuốc gì? Sao cô ấy lại mang thai được?” Vừa nói đến đây, Mộ Dung Trần mới nhớ tới mục đích mà mình gọi cậu ta tới đây liền lấy tay túm lấy cổ áo lớn tiếng hỏi.
“A Trần, vậy bây giờ đứa nhỏ thế nào?” Cái mà Âu Thánh Nguyên quan tâm nhất vẫn là cái này.
“Không còn!”
“Không còn? !” Đây là tình huống gì?
“Đúng! Không còn nữa rồi! Cậu thật đáng chết có biết hay không, nếu như chậm một chút nữa mới đưa đến bệnh viện, thì ngay cả cái mạng nhỏ của cô ấy cũng không giữ được rồi!” Mộ Dung Trần đã hoàn toàn mất hết đi tỉnh táo nên có như khi đối diện với Tình Tình vừa rồi.
Anh vừa nghĩ tới hình ảnh một mình cô ngã trong vũng máu thì toàn thân liền phát lạnh, một ngàn một vạn cái ngộ nhỡ thoáng qua trong đầu, mỗi một cái anh đều không thể thừa nhận.
Anh cho dù có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không nên bỏ lại cô như vậy! Ngàn sai vạn sai tính ra cũng có một phần lỗi của anh không phải sao?
“A Trần, mình không biết lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Thật xin lỗi.” Âu Thánh Nguyên buông tay ra trên gương mặt thể hiện sự đau lòng. Không sai, thuốc anh đưa cho Mộ Dung Trần, trừ lần đầu tiên là thuốc ngừa thai nhưng sau cái này anh đưa cho cậu ta đều chỉ là thuốc bổ mà thôi.
Anh thừa nhận, làm như vậy là có chút không đạo đức. Chỉ là, anh cho rằng có lẽ chỉ có đứa con mới có thể làm cho quan hệ của bọn họ khá hơn một chút, cũng bởi vì bản thân anh nghiên cứu sâu về các loại thuốc, biết những loại thuốc kia mặc dù đối với thân thể vô hại, nhưng kỳ thật chỉ cần là thuốc, như thế nào lại có thể không có một chút tác dụng phụ đây?
Thân là đàn ông, nếu cậu ta không muốn có con thì tại sao không đi thắt ống dẫn tinh vào? Lại muốn cho phụ nữ chịu loại tội này! Nhưng hiện tại anh cũng không dám nói ra những lời này.
Hơn nữa bản thân anh cũng được coi là một trong những tên đầu sỏ gây ra chuyện này?
Sự việc trên đời thật là khó đoán, Âu Thánh Nguyên anh cũng chỉ là muốn làm chuyện tốt mà thôi, làm sao lại biến thành chuyện xấu như vậy?
“A Nguyên, con của chúng tôi không còn rồi!” Giống như chợt già thêm mười tuổi, cả người Mộ Dung Trần ngã ngồi ở trên ghế sofa, vùi mặt ở trong hai tay, giọng nói của anh mang theo chút nghẹn ngào: “Cứ như vậy mà mất đi rồi.”
“A Trần, đừng như vậy!” Chưa từng gặp qua thái độ như vậy của Mộ Dung Trần, Âu Thánh Nguyên ngồi vào bên cạnh vỗ vỗ vào vai anh. Anh chưa bao giờ thấy hận bản thân mình như vậy.
“A Nguyên, đều là sai lầm của mình, không nên bỏ lại cô ấy để cô ấy tự về nhà một mình. Đứa bé không còn, tôi phải chịu một nửa trách nhiệm.”
Nếu như không phải là anh bỏ đi trước, cô ấy nhất định sẽ không một mình chạy đi. Biết rất rõ ràng cô không phải là người dễ dàng rộng mở cánh cửa lòng như vậy, tại sao anh còn muốn ép cô ấy? Vì cái gì mà lại muốn bức cô ấy như vậy?
Anh cũng đã chờ lâu như vậy, hà tất phải nhất thời nóng lòng?
“A Trần, sau này vẫn sẽ lại có mà!”
“Về sau lại có?” Mộ Dung Trần dùng sức ôm mặt của chính mình, một đêm chưa ngủ nên có chút mệt mỏi. Tương lai về sau, ai biết được? Bọn họ về sau sẽ ở nơi nào đây?
“Tình Tình đâu?”
“Hiện tại tạm thời không có việc gì rồi.” Cô ấy còn không biết mình có con sau đó lại mất đi, mà anh cũng không muốn nói cho cô biết chuyện này?
“Có muốn hút một điếu hay không?” Âu Thánh Nguyên nhìn dáng vẻ vô cùng khổ sở kia của anh liền đưa bao thuốc lá qua.
“Không, tôi về phòng bệnh trông cô ấy.” Gọi Âu Thánh Nguyên tới đây cũng chỉ là trong lúc vừa tới bệnh viện, khi biết chuyện xảy ra như vậy thấy khiếp sợ lại thấy rất tức giận, cho nên đã không bình tĩnh mà gọi Âu Thánh Nguyên đến đây.
Nhưng sự tình dù không muốn cũng đã xảy ra rồi có trách cứ thế nào thì cũng làm gì có cơ hội mà làm lại.
Có lẽ thật sự là đứa nhỏ này đã tới không đúng lúc!
“A Trần, chờ mình, mình cũng muốn đi thăm cô ấy.” Âu Thánh Nguyên đi theo phía sau Mộ Dung Trần hai người cùng nhau đi tới phòng bệnh.
Phần 2:
Lúc Tình Tình tỉnh lại lần nữa thì đã thấy Mộ Dung Trần canh giữ ở bên cạnh, bàn tay nắm thật chặt tay của cô, sau đó dùng một giọng nói rất lạnh lùng rất bình tĩnh thanh nói cho cô biết là cô đã sinh non rồi.
Cô mang thai đã được tháng, đứa bé còn không biết giới tính, cứ như vậy mà rời khỏi người của cô rồi. . . . . . Tình Tình quả thật không thể tin được lời mà Mộ Dung Trần vừa nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mất hồn ngưng lại, tầm mắt từ trên mặt anh chậm rãi dời đi, sau đó nhìn lên trần nhà.
Nhưng cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé ở trong chăn không tự chủ vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng phiu của mình, tại nơi này từng có con của cô, một người cùng với cô có huyết mạch tương liên, ở thời điểm cô cái gì cũng không biết đã lặng lẽ tới. Cô vẫn luôn uống thuốc đúng theo quy định, nhưng mà tại sao lại có thai? Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức khiến cho cô không còn chú ý đến kỳ kinh nguyệt của chính mình đã lâu chưa có tới nữa.
Sinh mạng làm sao lại yếu ớt như thế? Nói đến là đến, nói đi cũng liền đi. Để cho cô còn chưa cảm thụ được cảm giác làm mẹ đã rời đi rồi!
Mặc dù chưa có từng nghĩ tới sẽ có con với anh, nhưng mà bây giờ tình huống như thế này lại để cho cô không có cách nào tiếp nhận được.
Nước mắt cứ như vậy từ khóe mi tràn ra, âm thầm rơi xuống. Tim làm sao lại thấy đau như vậy?
“Thật xin lỗi, là lỗi của anh.” Mộ Dung Trần nói nhỏ cũng thấy không dễ chịu gì. Nhìn cô không nói một lời âm thầm rơi lệ liền ôm cô vào lòng, lại không cảm giác được nhiệt độ của người cô mà cô cũng không có trả lời lại anh.
“Nói chuyện với anh, Tình Tình.” Anh nắm lấy cái cằm nhỏ của cô quay tới để cho cô nhìn thẳng vào mình: “Không nên như vậy, được không?”
“Bảo bảo. . . . . .” Cô nghẹn ngào không nói được thành câu. Đứa nhỏ không có duyên phận cứ như vậy liền rời bỏ cô mà đi!
“Sau này vẫn sẽ có mà.” Mộ Dung Trần đưa tay hơi thô ráp dịu dàng lau đi nước mắt của cô: “Chúng ta về sau sẽ có rất nhiều rất nhiều đứa bé khác nữa.”
Thì ra là cô cũng muốn có đứa con của bọn họ đó bằng không làm sao sẽ khóc đến thương tâm như vậy?
“Hic. . . . . .” Tình Tình khổ sở nhắm mắt lại.
“Tình Tình? Đừng khóc, được không?” Không ngừng lau những giọt nước mắt đang rơi xuống kia làm cho anh lòng đau như cắt. Lần đầu tiên thấy cô khóc thương tâm cùng với không cam lòng đến như vậy, là bởi vì con của bọn họ sao.
“Em sợ sẽ không có bảo bảo nữa rồi. . . . . .” Cô vùi mặt vào trong ngực anh nức nở nói.
Trong lúc cô mơ màng ngủ mơ hồ nghe được đối thoại của anh và Âu Thánh Nguyên, nói là thân thể của cô quá yếu, lần sinh non này có thể khiến về sau khó thụ thai hơn, muốn có con có thể có chút khó khăn.
“Sẽ không đâu.” Anh cúi đầu hôn lên gò má ẩm ướt, nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Coi như không có thì còn có anh. Có anh là đủ rồi, anh cũng chỉ cần em thôi.” Lời của anh làm Tình Tình khóc càng lợi hại hơn, đoi tay mảnh khảnh níu chặt lấy áo của anh, cô sợ có một ngày nếu như ngay cả anh cũng không cần mình nữa thì cô phải làm sao đây?
Coi như không có con thì người đàn ông này cũng sẽ muốn ở bên cô lâu dài sao?
Bất chợt mất đi đứa con, lòng đau tựa như bị bão lốc quét qua, khiến Tình Tình rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi nữa rất nhanh liền ngã bệnh.
Vì không muốn để cho cô khổ sở, Mộ Dung Trần tận lực giảm trừ lượng công việc, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh chăm sóc cô, trừ mỗi buổi sáng phải đến công ty thì những lúc khác anh đều ở bên cạnh cô.
Mà hôm nay, sau khi anh rời bệnh viện đi đến công ty thì Tiết Thiệu Trạch cũng tới đây thăm cô.
Lúc ông đến Tình Tình đang tựa vào gối mềm ở đầu giường, mái tóc đen thật được bện thành đuôi sam, thả xuống bên trái đầu vai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt thật vất vả mới có một chút khí sắc, cả người nhìn qua vừa suy yếu lại vừa tiều tụy.
Tiết Thiệu Trạch đứng ở cửa phòng bệnh nhìn con gái đang nằm ở trên giường, cũng không dám đến quá gần.
Mấy ngày hôm trước khi Tiết Tình mới vừa nằm viện thì Mộ Dung Trần cũng đã gọi điện thoại báo cho ông, biết tâm tình của cô có thể xuống thấp, cũng sợ mình tới đây sẽ làm cho cô không vui, cho nên người làm cha như ông lần đầu cũng thấy sợ, không dám đường đột bước phía trước.
Sáng sớm hôm nay ông gọi cho Mộ Dung Trần biết tâm tình của cô đã tốt hơn một chút nên liền lập tức tới đây.
“Tình Tình. . . . . .” Tiết Thiệu Trạch đứng cách giường khoảng một mét nhìn Tình Tình từ nãy tới giờ cũng không nói gì. Cô con gái này, mặc dù ở bên cạnh ông mười năm rồi, thế nhưng ông lại tuyệt nhiên không hiểu rõ cô. Mỗi lần nhìn thấy cô ông vẫn từ đó mà nhìn ra bóng dáng của một người khác nhưng đáng tiếc bóng dáng cũng chỉ bóng dáng mà thôi!
“Thân thể có khá hơn chút nào hay không?”
“Con đã tốt hơn nhiều rồi.” Tình Tình cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cô và Tiết Thiệu Trạch cũng đã rất lâu không có gặp mặt, lần gặp gần đây nhất là nửa năm trước ở trong hôn lễ của cô.
Khi đó đã nghe được một chút chuyện không nên nghe từ đó khiến cho cô vẫn luôn không muốn trở về gặp người cha này, hiện tại lần nữa gặp mặt là ở trong bệnh viện.
Mà sắc mặt của ông xem ra cũng không được tốt.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, hai cha con ai cũng không biết người nào nên mở miệng trước.
“Con ở cùng với A Trần có được không?”
“Vâng, anh đối với con rất tốt.” Tình Tình cúi đầu. Anh vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, trừ lúc cô cố ý đi trêu chọc anh mà thôi.
“Cha nhìn ra được, nó đối với con rất đặc biệt. Có nó chăm sóc cho con cha cũng thấy yên tâm.” Đối với chuyện con gái đẻ non ông vẫn còn chưa biết nguyên nhân tại sao nên trong lòng có chút bất mãn .
Nhưng lại không thể biểu hiện ra. Chuyện tình của chúng ông cũng không nên nhúng tay vào quá nhiều?
Tình Tình và cha ngồi đối diện với nhau, đôi tay cô đặt trên đùi có chút không được tự nhiên, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có tâm bình khí hòa cùng với Tiết Thiệu Trạch ngồi nói chuyện, luôn không muốn cho ông sắc mặt tốt, thế nhưng ông lại chưa từng vì vậy mà trách cứ cô.
“Người gần đây có khỏe không?” Tình Tình xoay mặt ra ngoài cửa sổ mới mở hỏi, nhìn bó hoa thạch thảo lớn được đặt ở bên bệ cửa sổ.
Mộ Dung Trần biết cô thích loại hoa xinh xắn này cho nên mỗi ngày đều sẽ cho người mang một bó to tới đây. Mà hôm nay hình như chúng nó nở rộ vô cùng đẹp. Tiết Thiệu Trạch mỉm cười, nhìn sang phương hướng con gái đang nhìn, liền nhìn thấy những thứ bông hoa xinh đẹp kia, trong đầu lại hiện lên dung mạo của vợ mình.
“Mẹ con thích nhất là hoa thạch thảo, bà ấy cũng thích mưa phùn rả rích, cũng thích nhìn ánh mặt trời ấm áp. Mỗi lần bà ấy che ô đi ra ngoài đều sẽ nghịch ngợm vứt cái ô đi. . . . . .”
Những hình ảnh như vậy chợt mãnh liệt tràn về trong trí nhớ, khiến cho một người cứng rắn như Tiết Thiệu Trạch cũng không nhịn được sinh lòng nghẹn ngào. Quân Hoa, em có còn nhớ rõ không?
“Bà ấy từng nói muốn sinh hai đứa bé, một nam, một nữ, con trai sẽ làm em còn con gái thì làm tỷ tỷ, bởi vì bà ấy sợ con trai quá nghịch ngợm không quản được. . . . . .”
“Cha!” Lần đầu tiên, Tình Tình gọi ra, lại phát hiện thật ra thì cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, vì cúi đầu nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt kích động của Tiết Thiệu Trạch “Người. . . . . . Vẫn thích mẹ con sao?”
“Nha đầu ngốc. Bà ấy là người phụ nữ duy nhất trên đời này khiến cho cha động lòng, cha vĩnh viễn không thể không thương bà ấy.” Đáng tiếc, bà ấy không bao giờ cho ông cơ hội để chăm sóc bà ấy thật tốt.
Tình Tình ngẩng đầu lên, vẫn có chút hơi do dự, mặt của Tiết Thiệu rất chân thành khiến cho cô cảm động, nhiều năm qua si tình như vậy không phải là không đáng giá. Nhưng. . . . . .
“Mẹ con là người phụ nữ mà cha yêu nhất trên đời này.” Tiết Thiệu Trạch nghe được Tình Tình rốt cuộc cũng nguyện ý gọi ông một tiếng”Cha” , trong lòng vô cùng cảm động đi đến phía trước, ngồi xuống ở bên giường, nhìn gương mặt kia cùng người phụ nữ ông yêu cơ hồ mặt giống nhau như đúc.
“Nếu như, nếu như có thể làm lại, cha sẽ bỏ lại mẹ và con sao?” chóp mũi Tình Tình đau xót, không nhịn được rơi nước mắt.
“Mười năm sống chết mênh mang, không suy nghĩ, tự khó quên. Thiên lý cô mộ, khôn kể xiết thê lương.” —— Tô Thức
Nếu hỏi khoảng cách xa nhất trên thế gian này, thì chính là khảng cách của âm dương cách biệt không thể xuyên qua cầu Nại Hà được;
Thế gian này, có một loại thế nào cũng không bỏ xuống được cũng là khổ nhất đau nhất chính là những đoạn hồi ức đứt ruột đứt gan.
Ông đứng ở đầu cầu bên này chung quy lại là chỉ có thể ở trong hồi ức mà thương tiếc đến bóng dáng của một người xoay người đi một cái liền sẽ không trở về.
“Nếu như có thể làm lại một lần nữa, cha nhất định sẽ không để cho hai mẹ con con rời đi. Cái giá này quá lớn, ta không chịu trách nhiệm nổi. Hiện tại, chỉ cần có thể thấy con sống tốt thì cha cũng không hề hy vọng xa vời cái gì nữa. Có đoạn trí nhớ kia của mẹ con cùng với cha, đời này cũng thấy đủ rồi.”
Người ta nói, làm sai không phải là tệ nhất, khó chịu nhất đó là biết rõ là sai lầm rồi nhưng vẫn còn vây hãm trong đó không tìm thấy lối ra đó mới là điều đáng buồn nhất!
Năm đó chính ông đã phạm vào lỗi như vậy, vì thế đã vĩnh viễn mất đi người phụ nữ à ông yêu nhất.
Người ta nói, ông trời không bao giờ già đi cả, tình người khó dứt, mà ông nhất định phải gánh vác thay cho bà những mệt mỏi trên cuộc đời này rồi !
“Cha. . . . . .” Tình Tình không nghĩ tới Tiết Thiệu Trạch lại yêu mẹ của mình như vậy. Nhưng mà, mẹ có biết không? Hiện tại cô thật không thể nói, bởi vì cô đã lâu không có gặp bà, không biết bà hiện tại như thế nào, có nguyện ý tha thứ cho ông hay không.
“Được rồi, Tình Tình, đừng khóc. Thân thể của con vừa khá lên một chút, phải giữ cho tâm tình vui vẻ. Cha không có chuyện gì!” Rốt cuộc cũng không để ý tới bất kỳ điều gì nữa Tiết Thiệu Trạch kích động ôm lấy Tình Tình, cô là con gái duy nhất của ông, toàn thân đều thấy cảm động đến run rẩy .
Ông đã cho rằng cả đời này cô sẽ không tha thứ ông, cũng sẽ không có được thời khắc thân mật ấm áp bên con gái như vậy nữa .
“Cha. . . . . .”
Tình thân đã bị đình trệ hai mươi năm rốt cuộc vào giờ khắc này toàn bộ đều bộc phát hết ra ngoài.
Phần 3:
Có lẽ hôm nay thật sự là một ngày rất thích hợp để thăm bệnh, khi Tiết Thiệu Trạch vừa đi không lâu, lại có một người không ngờ được tới thăm cô.
Dương Bách lâm xách theo một túi lớn toàn bộ là táo mà cô thích ăn nhất còn có cả một bó hoa hồng trắng nữa.
“Bách Lâm, làm sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?”
Sau khi đem hoa và trái cây đưa cho nhân viên hộ lý bên cạnh Dương Bách Lâm ngồi lên ghế ở bên giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy guộc của cô: “Buổi trưa tan làm nên tới đây, em có khá hơn chút nào hay không. . . . . .”
“Em đã đỡ hơn nhiều rồi.”Tình Tình nhìn vào khuôn mặt có chút gầy của Dương Bách Lâm, không phải gần đây anh rất bận sao?”Mộ Dung Cầm có biết anh tới đây thăm em không?”
Vấn đề này cũng không thể không hỏi được! Những ngày nằm viện này, người giúp việc trong nhà mỗi ngày đều đặc biệt vì mang tới các loại canh bồi bổ, Thái Chi Lan thì thường ngày cứ vào xế chiều cũng sẽ tới thăm cô, ngay cả Lâm Thục Mẫn vẫn nhìn cô không vừa mắt cũng đến một lần với Thái Chi Lan nhưng Mộ Dung Cầm thì ngược lại chưa tới lần nào.
“Anh có gọi điện thoại cho cô ấy, sau khi khai giảng cô ấy cũng có chút bận, cho nên không cùng tới đây.” Dương Bách Lâm mỉm cười cầm lấy một cái quả táo rồi đeo găng tay dùng một lần vào nói: “Có muốn ăn hay không, anh gọt cho em.”
Nếu không có chuyện gì xảy ra thì bọn họ đã là vợ chòng của nhau rồi, những việc có thể làm cho cô anh nhất định sẽ tận lực mà làm. Sẽ không để cho người khác có cơ hội nắm được điểm yếu để nói lung tung nữa.
Thương tổn như vậy, đối với người nào mà nói, cũng không thể chịu nổi. Dù cho có nói không phải thì anh cũng không tin.
“Không có gì đâu. Em chỉ không muốn cô ấy hiểu lầm thôi.” Tình Tình cười nhạt giải thích.
“Sẽ không đâu. Anh đã nói qua với cô ấy rồi.” Thật ra thì Mộ Dung Cầm không phải là người khó khăn như vậy, nhưng vì là thiên kim tiểu thư nên tính khí như vậy cũng khó tránh khỏi có một chút, nhưng mà khi ở trước mặt của anh thì cô vẫn luôn rất chỉnh chu.
Đối xử với cha mẹ của anh cũng không tồi, đối với anh cũng được coi là rất nhân nhượng rồi! Một cô gái như vậy cũng không đến mức làm cho người ta chán ghét nhưng thích thì cũng chưa phải.
Anh không yêu cô! Cho nên chỉ có thể tương kính như tân mà thôi.
” Em gần đây gầy quá, phải ăn nhiều lên một chút.” Dương Bách Lâm gọt vỏ táo rồi cắt thành từng miếng nhỏ cho vào trong đĩa sau đó đưa tới trước mặt của Tình Tình.
“Cám ơn anh, Bách Lâm, anh vẫn thích chăm sóc người khác như vậy.” Tình Tình ảm đạm cười. Không khỏi nhớ đến trước kia khi bọn họ ở chung một chỗ anh luôn là người chăm sóc cho cô, hiện tại vẫn là như vậy.
“Ai bảo em luôn có dáng vẻ cần người khác chăm sóc như vậy!” Dương Bách Lâm cũng yếu ớt cười. Tình Tình đúng là đối với những người không quen thuộc vẫn luôn không để ý, cũng rất ít cùng người khác thân mật lui tới, cho dù là bạn học nữ cũng vậy.
Người khác đều cho rằng cô không dễ ở chung, thật ra thì, cô cũng chỉ là cô gái nhỏ cần người chăm sóc mà thôi. Nhưng hiện tại đã có Mộ Dung Trần đối tốt với cô như vậy, có lẽ cuộc hôn nhân của bọn họ cũng không phải là kinh khủng như người khác đã nói, không , thậm chí còn có thể nói là rất tốt đẹp nữa?
“Đúng rồi, anh gần đây cũng không đến trường sao?” Tình Tình chọn một miếng nhỏ cho vào trong miệng, thanh thúy nhai.
“Ừm, có chứ! Vừa phải đến công ty, vừa phải chuẩn bị lên nghiên cứu sinh nên cũng rất vội!” Rất may học phần của anh đã sớm kết thúc, luận văn tốt nghiệp cũng đã chuẩn bị xong, bằng không thật sẽ nổ tung đầu lên mất.
“Anh muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh sao?” Tình Tình nhớ trước kia anh đã nói qua khi tốt nghiệp đại học sẽ phải về làm cho công ty trong nhà, hiện tại thế nào lại rảnh rỗi đi học nghiên cứu sinh?
“Đúng vậy.” Dương Bách Lâm thở dài: “Bây giờ và trước kia không giống nhau.” Chỉ là trong bốn năm đại học những thứ học được thật sự có hạn, sau này Dương gia và nhà Mộ Dung kết thân tất nhiên sẽ không ngừng lớn mạnh, muốn quản lý được thì anh còn phải học thêm rất nhiều, bằng không biết đối phó thế nào với những vấn đề lớn hơn đây? Dù thế nào đi nữa bây giờ cha của anh vẫn còn trẻ, anh có thể vừa đi học vừa đến công ty giúp một tay.
“Tình Tình, em không nghĩ trở về trường học cho đến khi tốt nghiệp không?”
“Ừm, chờ đến khi xuất viện rồi hãy nói!” Giống như vừa nói, cô thật sự là người tương đối lười biếng. Bất quá cái này phải để cho Mộ Dung Trần an bài thôi.
Anh không phải đã nói muốn cùng cô đi thăm mẹ của cô sao? Nếu như không phải vì chuyện vừa xảy ra này, bọn họ đã sớm lên đường rồi. Cô muốn sớm một chút xác định xem mẹ rốt cuộc thế nào.
Hôm nay sau khi chứng kiến cha như vậy càng làm kiên định hơn quyết tâm của cô.
“Không sao, trước tiên đem bồi dưỡng tốt thân thể rồi lại nói. Đúng rồi, quên nói cho em biết một chuyện, nhóm giáo viên dạy cho chúng ta. . . . . .” Vì để cho Tình Tình có thể vui vẻ một chút, Dương Bách Lâm kể về một số chuyện lý thú ở trường học, chọc cho Tình Tình thật lâu chưa có cười cũng không nhịn được cùng anh cười lớn, một màn này bị Mộ Dung Trần đứng ở ngoài đang định đẩy cửa tiến vào nhìn thấy được.
Ánh mắt khẽ nheo lại, khóe môi lạnh nhạt giương lên, nhìn chăm chú vào đôi nam nữ hết sức xứng đôi bên trong kia qua khe cửa chưa được khép chặt.
Nếu như không phải có anh tham dự vào, bọn họ sẽ ở cùng với nhau chứ? Dương Bách Lâm thật sự cũng là một người đàn ông không tệ, xuất thân trong sạch, tính tình chính trực. Mà anh cũng chỉ là lợi dụng nhược điểm của cô mới hèn hạ cướp được cô về tay mà thôi.
Anh đã rất lâu không thấy cô cười rồi? Mấy ngày nay, dù anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô nhưng cũng không thể khiến cho cô cười một cách vui vẻ như thế.
Nếu như có thể để cho cô cười tươi sáng lạn lần nữa, cho dù là vì người khác mà cười, anh cũng tình nguyện tạm thời tránh ra. . . . . .
“Anh Tư, anh không vào sao?” Mộ Dung Trần xoay người muốn rời đi, lại không nghĩ rằng gặp được Mộ Dung Cầm vừa đúng lúc từ trường học tới đây, cô dĩ nhiên không có bỏ qua.
Nhưng mà anh Tư lại chợt muốn đi đâu?
“Tiểu Thất, cùng anh Tư về nhà thôi.” Mộ Dung Trần cười nhạt, thấy Mộ Dung Cầm nghi ngờ liền nói: “Giữa người với người, có một ít chuyện người khác không thể nào tham gia vào được.” Cho dù là bọn họ đã không thể ở cùng nhau, nhưng bọn họ đã từng trải qua một quãng thời gian rất vui vẻ không phải sao?
Giữa bọn họ bây giờ trong sạch vô cùng, trước mặt hộ lý nhân viên mà còn có thể cười đến thản nhiên như thế, đã vậy thì anh cần gì phải đi tính toán chi li làm gì?
Có thể để cho cô vui vẻ là được rồi! Tất cả những gì anh làm cũng chỉ là muốn lòng cô được vui không phải sao.
Nhưng mà cô ở trước mặt của anh lại chưa từng cười vui vẻ đến như vậy. Cho tới bây giờ anh đều cho rằng, nếu cô không thương anh, cũng có thể, chỉ cần anh yêu cô là được, ít nhất sẽ không làm thương tổn đến người nào. Nhưng mà hiện tại, anh mới phát hiện mình sai lầm rồi, thật ra thì với tình yêu như vậy thật sự đã làm cô thương tổn, thậm chí còn bỏ lỡ sinh mạng nhỏ còn chưa kịp chào đời của bọn họ nữa.
Hắn vì phần tình yêu không được đáp lại của mình này đã làm tổn thương tới cô. Cho nên, đêm hôm đó anh mới bỏ cô lại một mình rời đi khiến cho đứa con của bọn họ không còn.
Là do anh ích kỷ, mới khiến cho cô những ngày tháng qua buồn bực không vui, buồn bã ủ dột.
Một người đàn ông, còn có thể yêu một người phụ nữ như thế nào đây?
“Anh Tư. . . . . .” Mộ Dung Cầm cắn cắn môi, nhưng vẫn quyết định đi theo Mộ Dung Trần về nhà.
Dương Bách Lâm muốn tới thăm Tình Tình, đã sớm gọi điện thoại cho cô, mặc kệ là với lý do gì thì anh đến thăm cô ấy đều hợp tình hợp lý. Mà anh cũng không có giấu diếm cô.
“Cầm nhi, có lúc yêu quá mức, sẽ mang đến gánh nặng cho người mình yêu, hiểu không?”
Mãi đến lúc lên xe, Mộ Dung Trần vẫn nhìn bộ mặt đầy tâm sự của em gái, trước khi khởi động xe liền ngẩng đầu vào cửa sổ vẫn đang còn mở ra kia.
“Anh Tư. . . . . .”
Mộ Dung Cầm nhìn anh Tư của mình, người đàn ông vẫn luôn luôn hăng hái như anh cũng sẽ có thời điểm như vậy sao? Bộ dạng xem ra rất khổ sở?
Từ ngày đó trở đi, Mộ Dung Trần cũng không đến bệnh viện, anh hình như làm mãi không xong công việc, xưa nay cũng chưa từng bận rộn như vậy.
Mà ngày Tình Tình làm thủ tục xuất viện, Mộ Dung Trần cũng không đến, thật ra khi người giúp việc trong nhà tới đón cô, cũng không đưa trở về nhà Mộ Dung mà trực tiếp chở cô đến sân bay.
Người giúp việc nói đây là do Tứ thiếu gia phân phó bọn họ làm như thế.
Trước khi lên máy bay, cô không nhịn được gọi điện thoại cho anh, muốn hỏi anh tại sao không cùng đi với cô, anh ở bên kia trầm mặc một hồi sau đó chỉ nói một câu: “Anh gần đây tương đối bận. Tự chăm sóc mình tốt.” Sau đó liền cúp điện thoại.
Bởi vì rất muốn lập tức gặp được mẹ nên Tình Tình đã bỏ lỡ trong giọng nói đó của anh có thấp thoáng khổ sở cùng với bất đắc dĩ.
Có lẽ là thật sự quá vội vàng để đi đến đó! Vậy thì trước mắt cứ như vậy đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!