Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!
Chương 13: Đại tỉ-Tam muội
Cung Ân Thần nửa đường đi vệ sinh, lúc tới phòng, trùng hợp gặp Cung Thái An. Chị ta đứng trước gương, tay cầm thỏi son đang tô điểm cho làn môi của mình, nhìn thấy cô, ánh mắt hơi chuyển lạnh, khác hoàn toàn với sự dịu dàng lúc trước.
” Cô cảm thấy hầu hạ anh ta thế nào?” Chị ta đóng thỏi son lại, miệng đỏ nhếch lên.
Cung Ân Thần không nói gì, im lặng lấy nước rửa tay chà lên lòng bàn tay của mình.
” Cung Ân Thần, cảm giác khi làm một con kĩ nữ hạng sang như thế nào?” Cung Thái An tắt nước của cô, giọng điệu trào phúng.
” Trở thành bà Thẩm rồi đúng là quên mất gốc gác của mình. Cho dù mày có dát vàng dát bạc lên người thì cũng chẳng thế xoá đi sự bẩn thỉu trên người mày.”
Cung Ân Thần nghe đến đây, miệng nhích lên, tay giáng thẳng một tát xuống mặt của cô ta.
” Mày…”
” Kêu đi, kêu mấy người họ Cung kia ra cứu cô đi. Đại tỉ, sẽ chẳng ai dám làm gì tôi đâu vì nhờ có tôi mà cô mới có thể dùng thỏi son đắt tiền đó dát lên cái miệng dơ bẩn của mình.” Cung Ân Thần bật nước lên, thông qua gương nhìn vẻ mặt căm tức của Cung Thái An. ” Mới mấy giây trước thôi, tôi còn cảm thấy xấu hổ với chị nhưng mà giờ tôi ghê tởm chị từ trong xương tuỷ. Bề ngoại đạo mạo nhưng bên trong thì thối rũa một cách kinh tởm. Cung Thái An, chị đúng là một con kĩ nữ.”
Đôi mắt trong veo của Cung Thái An nhiễm sắc huyết, má phải nóng lên, ” Cung Ân Thần, cô cứ tự mãn đi, rồi sẽ có ngày Thẩm Hạ Thiên chơi chán cô rồi sẽ vứt cô như con kĩ nữ già thôi.”
” Cho dù có bị vứt thì ít ra tôi cũng đã từng là Thẩm phu nhân chứ không phải bị trả về trong đêm một cách nhục nhã.” Cung Ân Thần sấy khô tay, nhếch mép nói rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cung Thái An thì nghiến răng nghiến lợi. Con tiện nhân này, trước đây nó luôn là kẻ phải cúi xuống hầu hạ cô vậy mà bây giờ tung cánh lên cành cao thì đã không còn xem ai ra gì. Cung Ân Thần, mày được lắm.
Cung Ân Thần trở về phòng ăn, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Thiên. Đúng lúc ấy, phục vụ bắt đầu mang bánh tráng miệng lên. Từ thuở nào tới giờ, Cung Ân Thần luôn ghét nhất là bánh dâu tây, nay nhìn thấy nó, càng khó ăn. Bỗng nhiên, phần bánh trước mặt cô bị đổi đi, thay vào đó là bánh hạnh nhân.
” Bánh dâu tây em không thích, ăn tạm bánh của anh đi.” Thẩm Hạ Thiên đổi bánh dâu về mình.
Cung lão gia thấy thì ý cười càng đậm, con cá vàng này, ông thả không dễ nhưng bắt thì lại quá bình thường.
Cung Ân Thần nhận bánh.
Lúc này Cung Thái An mới đi vào, má phải đỏ ửng, hằn sâu bàn tay. Nước mắt lã chã rơi xuống.
” Mặt của con bị làm sao vậy?” Cung phu nhân thấy con mình uỷ khuất, lo lắng hỏi.
Cung Thái An dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Cung Ân Thần sau đó lại nhìn mẹ mình mà lắc đầu.
Cung Ngọc Thần hung hăng chỉ về phía Cung Ân Thần, ” Cô lại làm gì chị ấy hả?”
Thẩm Hạ Thiên nhíu mày, nhìn về phía Cung Ân Thần đang thản nhiên ăn bánh.
Cung Ân Thần lấy giấy lau khoé miệng, cười thật tươi, nhìn thẳng về phía Cung Ngọc Thần, ” Nhị tỉ, đại tỉ còn chưa nói gì mà, sao đã đổ về phía em?”
Cung Ngọc Thần cứng miệng, nhìn về phía Cung Thái An, ” Đại tỉ, là nó đánh chị phải không?”
Cung Thái An gạt lệ, lắc đầu, ” Không phải, Tiểu Thần chỉ là bất cẩn thôi.”
” Cô còn chối!” Cung Ngọc Thần điêu ngoắt nói.
Thẩm Hạ Thiên nhìn cô, ” Em vô tình đụng phải chị gái em phải không?”
Chữ ” Vô tình” anh nói rất mạnh như để khẳng định lại. Cung Ân Thần chỉ là đụng phải Cung Thái An, mà vô tình thì không thể trách tội.
” Ừ.” Cung Ân Thần gật đầu.
Cung Thái An thấy Thẩm Hạ Thiên bao che cho Cung Ân Thần, nét mặt càng co cứng lại. Cung Ngọc Thần cũng chẳng khác gì.
Cung Tử Dương thì đã sớm quen với cảnh này nên chỉ im lặng thưởng bánh. Nếu như lúc trước, Tiểu Thần bị bắt nạt thì nhất định người bảo hộ cho cô chính là anh nhưng bây giờ, bên cạnh cô đã là một chỗ dựa vững chắc. Kể cả Cung Ân Thần thừa nhận mình đánh thật thì cũng chẳng ai dám làm gì cả.
” Đừng ồn ào nữa, về chỗ ngồi đi.” Cung lão gia hắng giọng.
Thế là mọi chuyện dừng lại. Cung Ngọc Thần dù có bực đến đâu cũng chẳng dám ho he gì, Cung Thái An thì lặng lẽ rơi lệ.
Cung Ân Thần ngồi trong xe, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
” Lúc nãy không phải là em vô tình.” Thẩm Hạ Thiên đột nhiên nói.
Cô nhìn anh, một người như anh sao có thể không nhận ra chứ.
” Ừ, chị ta xúc phạm em.” Cô nói.
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, ” Lần sau đừng có làm như vậy.”
Cung Ân Thần nhìn anh, anh nhìn lại cô, nhàn nhạt buông lời, ” Bẩn tay.”
Thẩm Hạ Thiên nói xong thì ánh mắt chuyển dời xuống điện thoại, dòng tin nhắn được gửi đến, anh chau mày.
” David, gọi xe khác tới sân bay đón Thera rồi đưa em ấy tới biệt thự ở ngoại ô.”
Cung Ân Thần đã là lần thứ hai nghe tới cái tên Thera này, rốt cuộc là người nào có thể khiến cho Thẩm Hạ Thiên phải mất bình tĩnh như vậy?
Như bắt gặp ánh nhìn của cô, Thẩm Hạ Thiên bỏ máy vào túi áo rồi tựa tay vào thành xe, ” Em đừng để tâm, đó chỉ là một người không mấy quan trọng.”
Cung Ân Thần lúng túng gật đầu, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Cuối cùng cũng về tới Thẩm gia.
” Em vào nhà trước đi, anh có việc cần đi gấp.” Thẩm Hạ Thiên nói với coi.
Cung Ân Thần gật đầu, mở cửa xe rồi đi vào nhà.
Thẩm Hạ Thiên thì vẫn ở trong xe, ánh mắt đăm chiêu.
” David, hai năm nay, Cung Tử Dương ở đâu?” Anh hỏi.
” Theo điều tra thì hắn tới Hắc đế.” David trả lời.
” Hắc đế ư?” Anh nghi hoặc.
” Vâng.”
” Hoá ra là vậy, chả trách….” Thẩm Hạ Thiên cười nhếch mép, ” Đóng kịch giỏi thế.”
—————
Chiếc váy ngắn màu xám hở vai ôm lấy thân hình như ngọc của cô gái. Mái tóc mà nâu rượu cuốn hút uốn xoăn che đi chiếc cổ trắng ngần, chuỗi vòng kim cương lấp lánh trước ngược. Đôi mắt đen sâu đánh khói bí ẩn nằm ẩn dưới làn mi cong vút. Tư thế lả lướt ngồi chéo chân trên ghế sofa trông thật quyến rũ. Bộ dạng phong lưu đủ khiến đàn ông mê mệt.
” Hạ Thiên, đón tiếp em như này sao?” Môi đỏ nhếch lên, tay lâng lâng li rượu vang đỏ, ánh mắt quyến rũ nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Thẩm Hạ Thiên nhấp một ngậm rượu, chỉ phong nhã trả lời, ” Em tự mình đến đây, đáng ra phải tự mình chuẩn bị mọi thứ chứ không phải anh phải đón tiếp em, Thera.”
Thera bật cười, ” Hạ Thiên, em là vị hôn thê của anh đấy.”
” Xin lỗi, anh có vợ rồi, không cần phải bó anh vào một cái danh phận gì nữa.” Thẩm Hạ Thiên lắc đầu, giọng nói trầm thấp không nhiệt độ.
Thera đứng lên, chân dài từ từ tiến về phía anh, ” Cô ta ư? Một đứa con hoang được nhặt về để cải phận ấy mà xứng sao?”
” Cô ấy không cần xứng với ai cả, chỉ cần anh xứng là được.”
Thera cười nhẹ, móng tay sơn đỏ chạm nhẹ vào cà vạt của anh, ” Hạ Thiên, anh nghĩ liệu ông ấy có chấp nhận không đây? Ba ruột của anh là một kẻ độc quyền mà, chỉ cần anh làm trái ý ông ấy thôi thì…..”
Thẩm Hạ Thiên gạt tay của cô ta ra, ” Chuyện của anh là chuyện của anh.”
” Oh, nhưng ông ấy là cha của anh, là người đã mang đến cho anh mọi thứ mà anh đang có. Và chính ông ấy cũng là người đã cứu anh ra khỏi ám ảnh của vụ thảm sát ấy.”
” Đáng lẽ ông ấy nên xuất hiện sớm hơn, chứ không phải khi anh đang quằn quại trong cái chết.” Thẩm Hạ Thiên cười khẩy.
Thera uống cạn li rượu, ” Hạ Thiên, anh không phải người của Thẩm gia. Anh chính là người thừa kế của Lioen. Thẩm gia chỉ là cái vỏ bọc che giấu cho anh thôi, từ khi anh được cứu sống thì Thẩm gia đã bị thiêu cháy hết rồi. Những người năm ấy chẳng qua chỉ là người thân trên danh nghĩa của anh.”
“….”
” Hạ Thiên, anh yêu cô ta nhưng những gì anh sắp sửa làm đối với Cung gia sẽ khiến cô ta chấp nhận sao? Anh chẳng khác gì đang dùng dao cùn cắt cổ cô ta thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!