Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu! - Chương 5: Cuộc điện thoại lúc nửa đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!


Chương 5: Cuộc điện thoại lúc nửa đêm


” Tại sao anh lại tránh mặt em suốt 2 năm qua.?”

” Vì anh yêu em.”

———————

Đưa Justin về kí túc xá thì cũng đã 12 giờ đêm. Tuyết phủ kín góc sân trường, vương trên mấy cành lá phong. Cung Ân Thần thở dài, hình ảnh Thẩm Hạ Thiên và người phụ nữ kia vẫn ám lấy cô. Cô biết, cô không có quyền đòi hỏi ở anh sự chung thuỷ, thế nhưng trái tim cô vẫn không thể nào thôi chảy máu.

Chuông điện thoại vang lên, cô cứ ngỡ là Tiêu Tiểu Diệp gọi.

” Tiểu Diệp, tôi sắp về rồi.” Cô cố kìm cơn nấc, thản nhiên nói.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

” Vậy…” Cung Ân Thần nghĩ là Tiểu Diệp đã nhận nên định cúp máy.

” Cung Ân Thần, em tại sao phải tự đẩy bản thân vào hố lửa vậy hả?” Thanh âm trầm ấm mang chút xót xa từ đầu dây bên kia phát lên.

Cung Ân Thần ngưng lại, giọng nói này, chỉ có thể là một người – Cung Tử Dương, anh trai không cùng cha mẹ với cô. Hay nói cách khác, đứa con ruột của Cung gia.

” Ở bên hắn ta thì em sẽ hạnh phúc sao? Em nghĩ hắn ta sẽ yêu em, sẽ bỏ qua cho những tội nghiệt mà Cung gia ta đã đổ lên ba hắn ư? Sao em ngốc thế hả?” Cung Tử Dương hỏi dồn dập, thanh âm đã bắt đầu nổi cáu.

” Tại sao bây giờ anh lại ở đây chất vấn em hả? Lúc em yếu đuối nhất anh ở nơi nào, lúc em bị những người của Cung gia kia chèn ép bắt kết hôn với Thẩm Hạ Thiên thì anh sao không đứng ra giúp em?” Cung Ân Thần uỷ khuất nói với Cung Tử Dương.

“… “

” Anh sẽ không bao giờ bảo vệ em nữa!”

” Tiểu Thần, em nhầm rồi. Bất cứ lúc nào anh cũng bảo vệ em, chỉ là…chỉ là anh có quá nhiều điều không thể.” Cung Tử Dương vội giải thích.

Cung Ân Thần lặng người, ” Tại sao anh lại tránh mặt em suốt 2 năm qua?”

” Bởi vì anh yêu em.”

Câu nói ấy đã khiến cho Cung Ân Thần ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng người anh trai kính mến của cô lại có thể…

” Tút…tút…tút…” Điện thoại ngắt máy.

” Cung Ân Thần, mau về nhanh, quản giáo đi tìm cậu khắp nơi rồi kìa!” Tiêu Tiểu Diệp hớt hải chạy tới.

Nhưng mà vừa thông báo xong thì đã thấy cái thân hình béo xệ của bà quản giáo xuất hiện.

” Sinh viên Lisa, em chết chắc rồi!”

***

Phòng làm việc đầy u ám, cô Trưởng khoa dùng cái ánh mắt như tia điện từ liếc Cung Ân Thần. Đôi mắt màu xanh dương của cô ta hơi nheo lại, nụ cười nhếch mép dâng lên.

” Lisa, tôi nhớ em đã vượt qua giờ giới nghiêm lén lút ra khỏi kí túc xá ba lần rồi.” Giọng nói như hầm băng phát ra.

Cung Ân Thần im lặng.

” Thân là sinh viên của Trường đại học danh tiếng nhất nước Mỹ thế mà tại sao em lại ý thức kém vậy nhỉ?” Bà ta tiếp tục nói.

” Xin lỗi trưởng khoa, lần sau em sẽ không tái phạm nữa!” Cung Ân Thần thành thật nhận lỗi.

” Xin lỗi ư? Một lời là xong sao?” Bà ta không để ý thái độ thành khẩn, chỉ chăm chăm vào việc mỉa mai cô. ” Tôi cần được gặp phụ huynh em.”

” Nhưng họ không ở đây, họ ở châu Á.” Cung Ân Thần vội nói. Bà ta đang xử cô sao?

” Ồ, tôi không quan trọng việc họ ở đâu cả, bây giờ tôi muốn gặp phụ huynh em. Tôi cho em nửa tiếng đồng hồ để gọi họ đến.” Bà ta bỏ qua hết mọi lời giải thích, ánh mắt viên đạn hướng về phía cô.

Cung Ân Thần nắm chặt tay, gọi ai bây giờ… Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một cái tên. Hắn cũng là phụ huynh của cô nhỉ?

Rút điện thoại ra, ngón tay run run đánh số điện thoại.

” Có chuyện gì?” Người được gọi nhanh chóng bắt máy, thanh âm hờ hững trả lời.

” Cô Trưởng khoa muốn gặp phụ huynh.” Cung Ân Thần lí nhí nói. Cô nói nhỏ vậy, hắn có nghe thấy không nhỉ?

” À, bây giờ mới nhớ tới tôi sao?” Hắn ta mỉa mai.

” Nếu anh không đến cũng chẳng sao cả.” Cung Ân Thần vội nói.

” Nửa tiếng nữa tôi tới.” Năm chữ đơn giản rồi tắt máy.

Cung Ân Thần ngây người, hắn thế mà lại đồng ý ư?

Nhưng mà cô nào hay biết, cái người cô vừa gọi này đang làm gì. Chính là đang tham gia cuộc họp lớn với các ông trùm xã hội đen.

Trên ghế chủ toạ, Thẩm Hạ Thiên day trán cất điện thoại vào trong túi áo. Anh nhìn về phía Chấn Tưởng Dạ, hàm ý là hắn có việc, cần rời sớm. Chấn Tưởng Dạ gật đầu.

Thẩm Hạ Thiên trước những ánh mắt phán xét của đám người kia, lạnh lùng rời đi.

Thủ hạ nhìn thấy boss nhà mình ra sớm hơn dự tính thì có hơi ngạc nhiên song chẳng nói gì.

” Thưa ngài, chúng ta đi đâu ạ?” Anh ta hỏi.

” Harvard.”

***

Cung Ân Thần nhìn đồng hồ đang điểm từng giây treo trên tường. Sắp nửa tiếng rồi.

” Lisa, có lẽ phụ huynh của em sẽ không….”

Trưởng khoa còn chưa nói xong thì cánh cửa phòng đã mở ra. Thẩm Hạ Thiên tiêu soái đi vào.

” Xin chào, tôi là Johasnh Lioen, phụ huynh của Lisa.”

Bà Trưởng khoa tái mặt, khẽ nhìn sang Cung Ân Thần, tại sao Mr.Johasnh lại là phụ huynh của con bé này cơ chứ?

” Mr.Johasnh, rất vui được gặp ngài.” Bà ta mừng rỡ nói.

Cung Ân Thần ngơ luôn, cô không hề biết rằng Thẩm Hạ Thiên chính là Johasnh Lioen, trong truyền thuyết, sao hắn có thể là ông trùm kinh tế của nước Mỹ được chứ.

” Không biết Lisa đã làm việc gì mà lại khiến cho bà nhọc lòng vậy hả?” Thẩm Hạ Thiên giọng không nặng không nhẹ hỏi.

” À, Lisa vi phạm luật lệ nhà trường.”

Thẩm Hạ Thiên nhíu mày nhìn về phía Cung Ân Thần. ” Lisa, xin lỗi cô đi!”

Cung Ân Thần sững lại, bởi rất nhiều năm về trước, Thẩm Hạ Thiên cũng từng thường xuyên kéo cô đi xin lỗi thầy cô giáo như vậy.

” Trưởng khoa. Em xin lỗi!”

” Lisa, lần sau, tôi hi vọng em sẽ không tái phạm nữa!” Cô trưởng khoa dịu dàng nhìn cô.

Đấy chính là sức mạnh của phụ huynh, càng cao thì càng dễ được khoan hồng!

Ra khỏi phòng, Cung Ân Thần chỉ im lặng, không dám nói gì, cứ đi theo sau anh vậy!

Ầm…

Cung Ân Thần mải cúi đầu mà không biết ở phía trước có đặt một thùng sách, vấp, cả người lảo đảo ngã về phía trước.

Nghĩ là chết đến nơi rồi, ai ngờ lại được một vòng tay ấm áp ôm vào ngực. Mùi hương từ cơ thể anh xộc vào mũi cô, kích thích khứu giác.

” Bé ngốc, đi có từng mà cũng ngã!” Thẩm Hạ Thiên đột nhiên cười.

” Ai bảo thùng sách nó vô duyên nằm ở đấy chứ!” Cung Ân Thần vội cãi.

Thẩm Hạ Thiên không nói gì, anh thừa biết cô cho dù có chết cũng không bao giờ thừa nhận bản tính hậu đậu của mình.

Cung Ân Thần đột nhiên ngây người, Thẩm Hạ Thiên cười với cô, trêu chọc cô, liệu rằng…

” Nhanh nào, Thẩm phu nhân, chúng ta đi ăn gì đi, anh đói rồi!” Thẩm Hạ Thiên không nhận ra tia khác thường của Cung Ân Thần, vẫn duy trì nụ cười trên môi ấy.

Cung Ân Thần nhìn nụ cười kia, nhói đau, ba chữ Thẩm phu nhân đã minh chứng cho việc anh ghét cô tới như thế nào rồi!

” Cung Ân Thần, cậu có bị cô trưởng khoa làm gì không hả?” Tiêu Tiểu Diệp bỗng từ đâu xuất hiện, rối rít hỏi.

” Không sao cả.” Cung Ân Thần nói.

Tiêu Tiểu Diệp chú ý tới cái người đàn ông ở phía sau Cung Ân Thần. Đẹp trai, cao ráo, còn lại chẳng có cái gì cả! Nhưng mà cô biết cái người này.

” Anh tới đây làm gì?” Tiêu Tiểu Diệp nghi hoặc.

” Chồng của Ân Thần.” Thẩm Hạ Thần nhàn nhạt nói.

Đoàng…đoàng….đoàng….

Tiêu Tiểu Diệp sững người, liếc Cung Ân Thần.

” Diệp Cẩu à, có chuyện gì thì tối tôi về giải thích!” Cung Ân Thần xấu hổ, vội kéo Thẩm Hạ Thiên rời đi.

Cô không biết cô lấy sức đâu mà kéo được một cái người cao to khoẻ mạnh như Thẩm Hạ Thiên chạy được ra cổng trường.

” Làm Thẩm phu nhân em xấu hổ sao?” Thẩm Hạ Thiên hỏi.

Cung Ân Thần thở hồng hộc không nói gì.

Một chiếc xe Maybach đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hai người. Người lái xe bước ra, cẩn thận đưa chìa khoá cho Thẩm Hạ Thiên.

Thẩm Hạ Thiên nhận chìa khoá, kéo Cung Ân Thần vào trong xe.

—————-

Rose-Gold…

Đây là một trong những nhà hàng đắt nhất nước Mĩ. Một bữa ăn ở đây phải bằng một năm tiền lương của người thu nhập hạng trung lưu. Nói là đắt thế nhưng vẫn rất hút khách, đặc biệt đây còn là nơi tụ họp của các ông trùm từ bạch đạo đến hắc đạo.

Cung Ân Thần bị Thẩm Hạ Thiên kéo vào một căn phòng VIP ở đây. Nhưng mà có cái gì đấy sai sai, một căn phòng VIP mà sao giống như khách sạn hạng sang vậy. Còn có cả phòng ngủ sang trọng nữa chứ.

Thẩm Hạ Thiên đưa thực đơn cho cô, ý bảo cô chọn món. Cung Ân Thần đã ăn no rồi nên chỉ chọn chiếc bánh ngọt và nước quả.

Thẩm Hạ Thiên cũng chỉ gọi rượu vang và bánh ngọt giống cô.

” Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Thẩm Hạ Thiên cầm li rượu vang đung đưa, giọng nói lãnh đạm hỏi.

Hỏi gì cơ….

À… nhớ ra rồi….

” Tiêu Tiểu Diệp không nên biết.” Cung Ân Thần nói.

” Tại sao hả?” Thẩm Hạ Thiên hỏi lại, ” Em sợ cô ấy biết em lấy ông trùm kinh tế của Mĩ thì sẽ sợ em sao? Cô ta thân phận còn hiển hách hơn anh nhiều.”

Cô biết chứ, biết Tiểu Diệp là ai… Chỉ là nếu như Tiêu Tiểu Diệp biết cô lấy một người đàn ông phong lưu đào hoa thì nhất định sẽ không tha thứ cho cô. Cô đã nghe về câu chuyện của ba mẹ Tiêu Tiểu Diệp cho nên cô không muốn.

” Cô ta biết anh.” Thẩm Hạ Thiên cười. Đương nhiên là phải biết rồi chứ, bạn thân của em họ mà lại.

OMG…

Cung Ân Thần ngây người, Tiêu Tiểu Diệp biết hắn, như vậy chẳng phải sẽ biết được lịch sử tình trường của hắn sao.

” Reng…reng…reng…” Điện thoại của Cung Ân Thần rung lên, cô nhìn người gọi: Justin.

” Nghe máy đi!” Thẩm Hạ Thiên cũng thấy rõ tên người gọi, giọng nói lạnh lùng cất lên.

” Không cần.”

Đột nhiên Thẩm Hạ Thiên đứng dậy đi về phía cô, cầm điện thoại lên, nghe máy ” Justin, cậu phải hiểu cô ấy là ai đúng không? Cho nên cút ngay cho tôi!”

“… ” Bên đầu dây điện thoại vang lên tiếng vỡ, rồi cuộc gọi chấm dứt.

Cung Ân Thần không biết, Justin và Thẩm Hạ Thiên quen nhau.

Thẩm Hạ Thiên ném điện thoại của cô xuống, ánh mắt tà ác nhìn cô. Anh bế thốc cô lên đưa vào phòng ngủ, ” Thẩm phu nhân, tôi phải cho cô hiểu nghĩa vụ của người vợ là như thế nào!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN