Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu
Quyển 1 - Chương 3: Lúng túng đêm khuya
Cô chưa bao giờ gần gũi anh như vậy, cho dù là đêm tân hôn cũng không có thế này.
Hơi thở của người đàn ông ở trên khiến tâm trí Tô Nhiễm luống cuống, hoảng
loạn nghiêng mặt về phía bóng tối, ánh đèn chiếu từ hành lang rọi vào
đường nét một bên khuôn mặt Lệ Minh Vũ vô cùng rõ ràng, sóng mũi cao
thẳng anh tuấn như được điêu khắc.
Tô Nhiễm quên cả việc đẩy anh ra, tuy rằng cô hết sức thẹn thùng nhưng lại bị ngoại hình của anh mê
hoặc. Đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh. Trong đầu cô không khỏi
nhớ lại lần đầu gặp anh.
Mấy tháng trước đây, giám đốc điều hành phái cô đến cơ quan chính phủ để xin ký duyệt công văn, người phụ trách trực tiếp là Lệ Minh Vũ, chỉ có sự đồng ý và chữ ký của anh thì công
văn mới có hiệu lực. Tô Nhiễm vĩnh viễn cũng không quên cảm giác trái
tim mình đập điên cuồng khi nhìn thấy anh lần đầu tiên.
Ngày hôm đó, anh vừa chủ trì xong một cuộc họp của chính phủ. Trong đoàn người,
anh nổi bật với vóc dáng cường tráng. Khi đó, anh vắt áo vest trên khuỷu tay, vừa đi về phòng làm việc vừa dặn dò những công việc liên quan với
vài cán bộ theo sau. Sau khi thấy cô, anh chỉ giơ tay tỏ ý mời cô vào
phòng làm việc. Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chưa từng lơ đãng, luôn
vững vàng kiên định như vậy, còn giọng nói thì trầm ấm dễ nghe.
Thật sự, cô đã từng tiếp xúc với không ít quan chức chính phủ. Nếu không
phải là người bụng bia thì cũng là người háo sắc, nhưng Lệ Minh Vũ không giống vậy. Anh là nghị sĩ trẻ tuổi nhất, có tiền đồ nhất trong quốc
hội. Đối lập với những quan chức chính phủ thích giở giọng điệu nhà
quan, Lệ Minh Vũ dù chỉ ngồi yên ở đó lắng nghe, trên người không tỏ
thái độ nhưng vẫn uy nghiêm quyền thế, khiến người khác không dám coi
thường ý kiến và hành động của anh.
Có lẽ trời sinh anh chính là người ăn bát cơm này, trời đã định trước anh sinh ra là để làm lãnh đạo.
Trái tim Tô Nhiễm tan chảy ngay trong khoảnh khắc nháy mắt ấy, nhưng vào nửa tiếng sau đó, cô lại nhanh chóng rơi xuống vực thẳm.
Cô không
ngờ chị ruột của mình sẽ đi vào phòng làm việc, cười dịu dàng rồi thân
mật ôm khuỷu tay anh, giới thiệu: “Tô Nhiễm, đây chính là Mr.right mà
chị hay nhắc tới đó, em phải gọi anh ấy là anh rể nha.”
Ngày đó, Tô Nhiễm suýt nữa là chạy trốn vào đồng hoang.
Tháng đó, cô hầu như không còn cảm nhận được hơi ấm mùa xuân.
Người đàn ông nằm trên động đậy, dường như nhận ra được cô đang chăm chú,
không hề chớp mắt mà nhìn bản thân, anh hơi quay đầu lại nhìn, mùi rượu
nhàn nhạt và hơi thở ấm áp thuộc về anh lan ra khắp đôi má cô, cảm giác
ngưa ngứa kéo Tô Nhiễm trở về hiện thực. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô căng
thẳng nuốt nước bọt, cơ thể nhỏ nhắn, xinh xắn bỗng chốc ngọ nguậy theo
bản năng.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói Lệ Minh Vũ khàn đục, nghe có vẻ như anh đang phải kìm nén gì đó, cô hoảng sợ, không dám động đậy
nữa, chỉ mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn anh.
Đôi má anh
rất gần cô, gần đến nỗi cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ và rắc chắc
của vòm ngực, gần đến nỗi cô có thể hít thở hô hấp của anh. Dáng người
cô nhỏ bé không chịu được phát run.
Cô gả cho anh, anh là chồng
cô, nhưng đêm tân hôn ngoài uống say mèm ra thì anh chưa từng thử chạm
vào cô, đêm nay không phải là anh muốn…
Hô hấp bắt đầu trở nên rối loạn, ngay giây phút tiếp theo cô lại thấy trên người mình nhẹ
bẫng, Lệ Minh Vũ lảo đảo đứng dậy, không nói tiếng nào đi thẳng vào
phòng tắm.
Tô Nhiễm ngây người.
Hành động của anh khiến cô cảm thấy rất tủi thân. Tô Nhiễm cắn môi đứng dậy, mái tóc quăn dài dịu dàng buông xõa sau lưng.
“Anh rể, a, Minh Vũ…” tự trách mình ăn nói vụng về, cô vội vàng đổi kiểu xưng hô, khẽ gọi tên anh.
Lệ Minh Vũ quay người nhìn cô.
“Vậy…” Tô Nhiễm hít thật sâu, đè nén nỗi lòng đang nặng trĩu, nói nhỏ, “để em
chuẩn bị nước tắm cho anh trước đã, anh chờ một chút.”
Lệ Minh Vũ không nói lời nào.
Thấy anh không phản đối, cô bước ngang qua anh.
Hình bóng cô hiện ra trong ánh sáng mông lung càng thêm nhu mì, điềm đạm.
Từng đường cong tinh tế tựa như một bức tranh đẹp đẽ. Hương thơm thoang
thoảng trên người cô làm luồng khí khô nóng quen thuộc trong cơ thể anh
trỗi dậy, đôi lông mày anh tuấn vô thức cau chặt. Anh rất hiểu loại cảm
giác này tượng trưng cho điều gì, ánh mắt anh sa sầm, ngay khi cô sắp
bước vào nhà tắm, giọng nói trầm trầm trước sau như một vang lên…
“Đêm nay tôi ngủ ở phòng khách.”
Lưng Tô Nhiễm thoáng chốc cứng lại, cô không ngoảnh đầu ra sau, sau một giây, cô dịu dàng nói, “Dạ.”
Bóng dáng khuất dần vào nhà tắm, một lát sau tiếng nước chảy truyền ra bên ngoài.
Cảm thấy hơi đau đầu, Lệ Minh Vũ đi đến sofa ngồi xuống. Lúc này, anh mới
đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, nơi mà được gọi là “phòng tân hôn”.
Mọi thứ đều thiết kế dựa theo sở thích của anh, ngay cả chăn, ga trải
giường cũng là màu tối. Trong không khí tựa hồ vẫn còn lững lờ hương
thơm trên người Tô Nhiễm, rất nhẹ rất nhạt, không phải là mùi nước hoa
thường hay vây quanh anh. Hương thơm này càng như là một loại hương
thoang thoảng tự nhiên. Anh không biết mùi hương đó là gì, anh chỉ cảm
thấy hít vào phổi rất thanh khiết, dễ chịu.
Anh quay đầu nhìn về phía nhà tắm, ánh mắt trầm ngâm suy tư…
*
Lại một tháng nữa trôi qua. Tháng mười hai trời vào đông, nhưng may mắn mỗi ngày ở thành phố này, gió đều thổi nhẹ nên không quá lạnh mỗi khi ra
ngoài.
Cây ngô đồng Pháp dọc theo hai bên đường đã khô héo từ
lâu, ánh mặt trời ngày đông chói chang, chiếu sáng những chiếc lá vàng
khô.
Đẹp nhất trong mùa chính là khi lá rụng. Khi đó, mọi nơi
trên mặt đất đều ngập tràn màu vàng rực, quang cảnh đường phố lại càng
trở nên mỹ lệ.
Ngày ngày, thành phố đều sầm uất và bận rộn, bất
kể xuân hạ thu đông, không quản giá lạnh nóng bức, kẻ đến người đi mang
theo sự phồn thịnh, tô điểm cho thành phố càng thêm phong phú.
Tô Nhiễm dời tầm mắt đang nhìn xe cộ qua lại ngoài cửa sổ trở về, cũng vừa lúc An Tiểu Đóa mua xong cà phê, mang tới. Sau khi vào chỗ ngồi đối
diện, cô dậm dậm chân, nũng nịu nói, “Tô Nhiễm, mình phát hiện ra một
chuyện. Mọi người thường nói con gái qua hai mươi lăm tuổi mới có thể
cảm nhận thời gian qua nhanh. Hai đứa mình mới hai mươi ba à, nguyên
buổi sáng đi dạo hai khu mua sắm, bây giờ làm sao để mau mau hết giờ
đây?”
An Tiểu Đóa là bạn thân mười một năm của Tô Nhiễm, từ thời đi học đến khi đi làm, hai người chưa từng có chuyện gì mà không kể
nhau nghe. Hai người họ thật sự là tri kỷ của nhau. An Tiểu Đóa sinh ra
tại Đài Bắc nhưng từ nhỏ đã theo ba mẹ đến sống ở thành phố này. Cô xuất thân trong gia đình có truyền thống theo nghề y, ba mẹ đều là bác sĩ
ngoại khoa quyền uy, chính vì vậy họ mới có thể được mời lương cao đến
làm việc ở đây.
Thật ra thì An Tiểu Đóa không thích theo nghề y
lắm. Có lẽ vì từ nhỏ cô đã sớm quen với việc nhìn ba mẹ mình cầm dao mổ. Nhưng dù cho không muốn, cô cũng không thay đổi được sắp đặt của họ. An Tiểu Đóa bắt đầu làm từ bác sĩ khoa cấp cứu trong một bệnh viện tốt
nhất thành phố. Tuy rằng bình thường cô rất bận rộn nhưng chỉ cần rảnh
rỗi thì sẽ hẹn Tô Nhiễm ra cùng nhau đi dạo, ăn uống, trò chuyện.
Tuy là thế nhưng giữa Tô Nhiễm và cô vẫn có sự chênh lệch.
Tô Nhiễm không phải học chuyên ngành y mà là chuyên ngành tiếng Trung.
Mỗi lần cùng An Tiểu Đóa đi dạo, Tô Nhiễm rất ít khi mua quần áo, bởi vì hoàn cảnh gia đình cô không cho phép.
Tuy rằng, ba Tô Nhiễm có thể coi là một trong mười người giàu nhất thế
giới, nhưng khi còn rất nhỏ, gia đình hạnh phúc của cô đã bị tiểu tam
[1] phá hoại. Ba cô mắc vào sai lầm mà người đàn ông có tiền thường phạm phải, ở bên ngoài ngoại tình, mẹ cô cực kỳ tức giận nên đã ly hôn. Tòa
án phán chị gái cô theo ba, còn cô do còn nhỏ nên theo mẹ.
[1] Tiểu tam chỉ những người hay đi quấy rối, phá hoại hạnh phúc của người khác.
Sau đó, ba cô cưới tiểu tam.
Sau đó nữa, mẹ cô cũng lấy người khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!