Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau - Quyển 14 - Chương 714: Có phải con gái của anh không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau


Quyển 14 - Chương 714: Có phải con gái của anh không?


Niên Bách Ngạn ngồi ở trong xe rất bàng hoàng. Sao cô lại tới trường mẫu giáo? Đang mãi nghĩ, lại có một chiếc xe dừng lại gần đó. Một người từ trên xe bước xuống. Niên Bách Ngạn nhìn rất rõ đó là Diệp Uyên. Trông anh ấy khá gấp gáp hình như sợ muốn gì đó nên rảo bước rất nhanh. Khi thấy cánh cửa trường mẫu giáo vẫn còn đóng chặt anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Niên Bách Ngạn đã hiểu ra. Chắc là con gái của Diệp Uyên cũng đã đến tuổi đi học mẫu giáo. Xem ra Tố Diệp rất quý cô cháu gái này nên cùng Diệp Uyên tới đón chăng? Con bé là Bội Bội, anh đã nghe nói.

Trước cửa trường mẫu giáo, Diệp Uyên và Tố Diệp đang trò chuyện. Chỉ có điều không biết Diệp Uyên đã nói gì với cô mà Tố Diệp giận dữ lườm anh ấy một cái, sau đó cúi đầu không nói. Anh thấy Diệp Uyên thở dài khó xử rồi dơ tay vò mạnh đầu cô.

Tố Diệp đẩy Diệp Uyên một cái bộc lộ kháng nghị.

Cảnh này đập vào mắt Niên Bách Ngạn. Lòng anh chợt ấm áp, khóe môi bất giác cong lên. Anh nhớ lại khi trước mỗi lần Tố Diệp giận dỗi anh cô cũng như vậy, phải ép anh chủ động cúi đầu nhận sai bằng mọi giá, nếu không sẽ mặc kệ anh.

Một cô gái đã quen bướng bỉnh, bốn năm sau vẫn vậy thôi.

Chẳng mấy chốc cánh cửa lớn đã được mở ra, vang lên tiếng nhạc rộn ràng. Trong một buổi chiều hoàng hôn như thế này, nó khiến con người ta vui vẻ. Một đám trẻ đang đi ra ngoài dưới sự dẫn dắt của các cô giáo. Trước cổng trường không thiếu xe sang. Có gia đình bố mẹ đích thân tới đón, lại có gia đình là người lớn trong nhà hoặc người giúp việc tới đón.

Niên Bách Ngạn vốn dĩ chỉ muốn ngồi trong xe thầm lặng quan sát Tố diệp là được rồi. Nhưng không hiểu sao, khi bóng những đứa trẻ xuất hiện trước cổng trường, trái tim anh bỗng nhiên như bị kéo lên, vô cớ đập rất nhanh. Anh tự giải thích cho mình rằng, chắc là anh cũng chờ đợi đứa con của Diệp Uyên? Dù thế nào đi nữa anh cũng là chú của con bé, một người chưa từng gặp cháu gái mình như anh có kích động đôi chút cũng là rất bình thường.

Vậy thì anh có thể xuống xe phải không? Cho dù… anh và Tố Diệp không còn là vợ chồng thì giao tình của anh với Diệp Uyên vẫn còn, xuống xe gặp con bé một chút cũng được mà.

Anh vừa mở cửa xe thì thấy có hai đứa trẻ nổi bật nhất trong đám những đứa trẻ quý tộc. Không phải vì chúng ăn mặc xa hoa cỡ nào, chủ yếu là vì cả hai bé gái đều rất xinh xắn.

Hai cô bé nắm tay nhau vừa nói vừa cười. Trong hai đứa trẻ có bé gái lớn hơn một chút, đang dặn dò đứa còn lại như chị cả, cô bé nhỉnh hơn ấy búi tóc hai bên cùng một chiếc kẹp tóc xinh xắn kẹp lên tóc mai, ăn mặc tây như một cô công chúng nhỏ. Sau khi nhìn thấy Diệp Uyên hai mắt con bé sáng rực lên rồi chạy bổ về phía Diệp Uyên.

Trông Diệp Uyên rất vui. Anh tiến tới bế bổng con gái lên, giơ lên cao. Con bé cư cười khanh khách mãi. Một khung cảnh ấm áp vậy vốn dĩ khiến người ta ngưỡng mộ. Thì ra đó chính là Bội Bội. Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ chú ý vào cô bé còn lại, bé gái được Bội bội dắt tay ban nãy.

Chẳng biết con bé đang nghĩ gì mà khi Bội Bội nhào vào lòng Diệp Uyên, nó không cười nữa mà cúi đầu đi tới bên cạnh Tố Diệp. Không hiểu sao, trái tim Niên Bách Ngạn chợt đập thịch một tiếng, anh quan sát kỹ cô bé đó, càng nhìn càng có cảm giác kì lạ.

Cô bé này cũng ăn mặc rất tây. Nhưng khác với Bội Bội, con bé mới chỉ khoảng ba tuổi nên dáng người đương nhiên trông khá nhỏ. Con bé để tóc dài, mái tóc cũng đen tuyền như Tố Diệp. Nó khoác môt chiếc áo dạ lông cao cấp quá đầu gối,cùng một đôi bốt màu xanh đậm, trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh lam, trông tổng thể vô cùng nổi bật.

Anh nhìn thấy Tố Diệp ngồi xuống nói chuyện với con bé, nhưng con bé lại chỉ im lặng.

Nhìn từ góc của Niên Bách Ngạn không hiểu rõ lắm. Anh không nhìn được những biểu cảm quá chi tiết của con bé, chỉ mơ hồ cảm thấy con bé hình như có tâm sự.

Nhưng đứa bé này là ai?

Nghĩ vậy anh không kiềm chế được mà xuống xe, đi về phía Tố Diệp.

Tố Diệp đang mải nói chuyện với con bé nên không hề phát giác ra, cho tới tận khi Diệp Uyên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Bách Ngạn!”

Tố Diệp không quay đầu lại nhưng bả vai thì lại run lên.

Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Uyên, ánh mắt tự nhiên dừng lại trên người con gái anh ấy. Cô bé quả thực rất xinh, được thừa hưởng gương mặt của Diệp Uyên khi nở nụ cười ngọt ngào lại khiến người ta yêu quý.

“Cháu đây là Bội Bội?” Niên Bách Ngạn nhìn con bé đầu mày giãn ra.

Diệp Uyên cười: “Phải rồi! Con gái tôi đấy. Thoắt cái đã lớn thế này rồi.”

Bội Bội tò mò nhìn Niên Bách Ngạn. Diệp Uyên thấy vậy bèn nói: “Bội Bội! Mau chào đi, đây là…”

“Diệp Uyên!” Tố Diệp nãy giờ im lặng bỗng đứng dậy ngắt lời Diệp Uyên. Cô không nhìn Niên Bách Ngạn, chỉ giơ tay kéo lại cổ áo cho Bội Bội rồi nhẹ nhàng nói: “Bội Bội phải đi học lớp violin rồi đấy. Anh còn lỡ dở thời gian, Yêu Yêu mà biết được sẽ không để anh tới đón Bội Bội nữa đâu.”

Diệp Uyên nghe xong như nghe thánh chỉ, vội vàng nói với Niên Bách Ngạn: “Xin lỗi nhé, tôi đi trước đây. Bây giờ Yêu Yêu sợ tôi lén lút đưa Bội Bội đi chơi nên quản rất chặt.”

Niên Bách Ngạn mỉm cười, gật đầu.

Trước khi đi, Bội Bội vẫn còn hiếu kì ngó Niên Bách Ngạn, sau đó vẫy tay chào tạm biệt anh qua cửa xe. Niên Bách Ngạn cười rồi cũng chào lại con bé. Sau khi xe của Diệp Uyên đi khỏi, anh quay người, ánh mắt bỗng chốc lại chú ý tới bé gái bên cạnh Tố Diệp.

Bé gái này cũng giống Bội Bội tròn xoe đôi mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Ở khoảng cách gần như vậy, Niên Bách Ngạn đã nhìn rõ diện mạo của con bé.

Anh như bị ai dùng gậy đánh mạnh vào gáy, chỉ kịp nghe một tiếng ầm, đầu óc hơi trống rỗng. Nhìn từ góc độ này, đứa bé hoàn toàn là phiên bản của Tố Diệp hồi nhỏ. Anh từng gặp Tố Diệp năm bốn tuổi, giống đứa bé trước mặt y như đúc.

Con bé rất xinh xắn. Đôi mắt to, con ngươi long lanh, trắng đen rõ ràng. Biểu cảm trên nét mặt cho dù là khi tò mò nhìn anh cũng giống hệt Tố Diệp. Ánh nắng hắt lên gò má con bé, làn da mịn màng như trứng gà bóc.

Nó lại có điểm gì đó không giống Tố Diệp nhưng cực kỳ quen thuộc với Niên Bách Ngạn. Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt con bé, Niên Bách Ngạn lại cảm thấy trái tim như bị thứ gì đập nhẹ một cái, là thứ cảm giác anh chưa bao giờ có.

“Trùng hợp thật!” Tố Diệp là người lên tiếng trước, sau đó cô thản nhiên kéo con bé ra sau lưng mình, che tầm mắt quan sát của Niên Bách Ngạn.

Đầu thu là thời điểm người đàn ông hấp dẫn nhất. Tố Diệp luôn cho rằng như vậy. Ít nhất thì cô cảm nhận được sức hấp dẫn ấy từ Niên Bách Ngạn. Tuy bốn năm đã qua, nhưng trông anh càng thêm nam tính. Đây chính là điều bất công của ông trời, luôn khiến người đàn ông như một ly rượu vang tước mặt thời gian, càng lâu càng nồng nàn.

Niên Bách Ngạn đang khoác một chiếc áo rộng trong tiết trời thu đông. Bây giờ thời tiết vẫn chưa lạnh lắm nên hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác nilon dài một nửa. Vẫn là màu đen khiêm nhường và giản dị, bên trong kết hợp với một chiếc sơ mi màu lam đậm cùng một chiếc quần âu màu đen. Anh không thắt cà vạt, nên trông bớt đi rất nhiều vẻ cứng nhắc.

Tố Diệp không thể không thừa nhận, trông anh thế này khiến phụ nữ không thể chối từ.

Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu, nhìn cô, định nói gì đó nhưng nhất thời lại lại không nói nên lời. Ngược lại bé gái bị Tố Diệp giấu sau lưng lại không khỏi tò mò. Nó ngó đầu ra tiếp tục quan sát Niên Bách Ngạn, đôi mắt như thủy tinh chớp chớp không ngừng.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn một lần nữa bị con bé thu hút, vô thức giãn khóe môi.

Tố Diệp nhìn rất rõ biểu cảm của anh. Sau khi suy nghĩ, cô dẫn con bé ra, khẽ nói: “Đây là con gái tôi. Cháu tên là Tịnh Hảo.”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn chợt run lên.

Tố Diệp cố tình coi như không thấy, rồi nói với Tịnh Hảo: “Chào chú đi con.”

Tịnh Hảo cắn môi, ngẩng đầu đối diện với Niên Bách Ngạn, cất giọng non nớt: “Con chào chú ạ.”

Khi câu chú này lọt vào tai Niên Bách Ngạn quả thực đã khiến nó nhói đau. Anh vô thức nhíu mày, sau đó ngồi xuống quan sát Tịnh Hảo.

Cảnh này thực ra rất khôi hài. Niên Bách Ngạn thì rất cao, còn Tịnh Hảo thì bé xíu, hệt như một con búp bê. Niên Bách Ngạn ngồi gần con bé như vậy, lại càng khiến con bé thêm nhỏ.

“Tịnh Hảo?” Niên Bách Ngạn tỉ mỉ ngẫm nghĩ cái tên này, ánh mắt vẫn còn ngắm nhìn gương mặt nhỏ của Tịnh Hảo. Rồi lại lo con bé sợ hãi, anh bèn nhẹ nhàng nói: “Cái tên hay quá, con mấy tuổi rồi?”

Tịnh Hảo giơ ba đầu ngón tay ra trước mặt anh.

Nụ cười của Niên Bách Ngạn chợt cứng đờ.

“A mẹ ơi…” Bỗng nhiên Tịnh Hảo như phát hiện ra điều gì đó, quay người chạy lại ôm chặt lấy chân Tố Diệp, nũng nịu nói: “Trông chú này giống chú nhỏ quá…”

“Hảo Hảo! Không được nói linh tinh trước mặt người lớn.” Nói rồi Tố Diệp bế Tịnh Hảo lên.

“Nhưng mà…”

“Thôi.” Tố Diệp ngắt lời con bé. Tịnh Hảo bữu môi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn cứ cảm thấy kì lạ, nhưng lại có thiện cảm vu vơ đối với tiểu Tịnh Hảo. Anh bất giác tiến lên, nói thẳng: “Để anh bế nó cho.” Dứt lời anh giơ tay ra.

Tố Diệp giật mình lập tức né tránh, nhìn anh đầy cảnh giác.

Lúc này Niên Bách Ngạn mới ý thức được sự bất thường của mình. Anh ngẩn người giây lát rồi nhìn Tố Diệp nói: “Diệp Diệp! Anh không có ác ý.”

Xưng hô của anh cực kì tự nhiên, lại giống như một cái tên đã lắng đọng trong lòng bốn năm qua, khi gọi thành lời, tim anh bỗng nhói đau. Còn Tố Diệp thì sững sờ nhìn anh, sống mũi cay cay nhưng cô nhanh chóng đè nén cảm giác ấy xuống và nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh cứ gọi tôi là Tố Diệp đi.”

Niên Bách Ngạn đứng đờ ra đó.

“Xin lỗi anh, tôi đang vội.” Tố Diệp khẽ cười với anh.

Thấy cô định đi, Niên Bách Ngạn hơi sốt sắng. Anh biết mình không nên đuổi theo như vậy nhưng hai chân như mất kiểm soát, cứ thế rảo lên trước chặn đường Tố Diệp.

Tố Diệp lại giật mình.

“Cùng đi ăn cơm đi.”

Niên Bách Ngạn thẳng thắn đưa ra lời mời.

Trông Tố Diệp rất bàng hoàng. Cô nhìn anh rất lâu rồi nói: “Tôi và Hảo Hảo phải tới nhà cậu, hôm khác đi.” Sau đó cô cố gắng tìm đường rời đi.

Như có thứ gì đó vừa bị rút khỏi cơ thể, anh quay người, nhìn chăm chăm theo bóng Tố Diệp. Tịnh Hảo ở trong lòng Tố Diệp, cũng tò mò nhìn Niên Bách Ngạn mãi.

Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại. Khi cô đi tới phía trước xe, đang định mở cửa xe thì anh nhanh chóng bước lên giữ chặt lấy cửa xe, ngăn hành vi của cô lại, hạ thấp giọng hỏi rành mạch từng câu: “Hảo Hảo có phải là con gái của anh không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN